Edit: Bạch LinhBeta: Phong VũĐầu của Tả Phán Tình còn rất đau, rất chóng mặt, nhìn thấy tờ giấy kia cô liền tức giận. Không chút nghĩ ngợi cô vung tay xé thành từng mảnh nhỏ ném mạnh đi.“Ký cái mẹ cô. Bà đây muốn đi kiện các người, các người là một lũ khốn nạn.”Trời ạ, mở miệng ra mới phát hiện giọng nói của mình khàn khàn thật khó nghe, cổ họng đau đớn không tả nổi. Tả Phán Tình lựa chọn im lặng, chỉ trừng mắt nhìn nữ cảnh sát kia, oán hận vươn tay chỉ vào cô ta, muốn nói điều gì đó lại cảm thấy được cổ họng đau rát nên lại thôi.Có trời mới biết cô đã uống bao nhiêu rượu, lại uống nguyên cả một buổi tối, cổ họng không đau mới là lạ.Đem túi sách ôm chặt trước ngực, cô chống người bước ra ngoài. Không nhìn thấy được sắc mặt đang thay đổi của cô cảnh sát kia.Ra cửa, bước chân như nhũn ra, đầu có chút đau. Tả Phán Tình mặc kệ, cô liều lĩnh muốn thoát khỏi nơi này, trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ chính là đời này cũng không muốn liên quan đến bất cứ điều gì ở nơi này nữa.Khi bước đến đại sảnh, bước chân hơi lảo đảo khiến cô đụng phải một người, cũng không biết là ai đâm vào ai trước. Điều này càng làm cho tâm tình không tốt của Tả Phán Tình bực bội hơn.“Không có mắt sao? Đi đường kiểu gì vậy?” Dùng hết toàn lực hét lên, giọng nói chẳng khác gì đang hát. Cổ họng càng đau buốt. Buồn bực Tả Phán Tình không thèm nhìn xem người đó là ai, oán hận chạy ra ngoài đường, bắt một chiếc xe taxi rồi rời đi.Không hề nhìn thấy người phía sau bị cô đụng phải chính là Cố Học Văn, ánh mắt đang nhìn cô hiện lên một chút kinh ngạc, sau đó nhìn theo chiếc xe dần dần rời đi, ánh mắt sâu như biển cả mang theo vài phần bí hiểm.. . . . . . . . . . . . . . . . . .Tả Phán Tình Về đến nhà thân thể càng cảm thấy không thoải mái,vô cùng khó chịu.Đau đầu, đau họng, còn vết thương ở khuỷu tay cùng vết bầm tím trên cổ tay do ngày hôm qua bị gã đó nắm. Soi mình trong gương, Tả Phán Tình cảm thấy buồn thiu vì mấy vết thương này.Cố gắng lấy hết sức lực lết vào nhà tắm, trong lúc tắm rửa lại đụng tới vết thương trên tay, lại đau đến nỗi khiến cô phải nhăn mày nhăn mặt. Bước ra ngoài, cô vừa mệt lại vừa đau, tóc cũng không kịp sấy liền nằm vật ra giường ngủ một giấc.Vừa mới lơ mơ cảm giác mình đã ngủ thẳng tới tối, thì bị tiếng chuông cửa mỗi lúc một nhanh hơn đánh thức. Cố gắng ngồi dậy đi mở cửa, nhìn thấy người vừa tới cô liền nở nụ cười.“Thất Thất, cậu đến rồi?”Giọng nói khàn khàn của cô rất khó nghe, Trịnh Thất Muội liền phát hiện thấy cô không được bình thường.“Phán Tình cậu làm sao vậy?” Vươn tay sờ trán của cô xem thử: “Trời ạ, cậu bị sốt rồi.”“Thật không?” Chả trách đầu óc cô lại choáng váng như vậy, đau đau, Tả Phán Tình phẩy phẩy tay: “Mình không sao.”Chỉ vừa nói có hai câu, thân thể của cô mềm nhũn ngã về phía trước. Trịnh Thất Muội nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô: “Trời ạ, chả trách gọi điện cậu cũng không bắt máy, hóa ra là bị ốm.”Dìu Tả Phán Tình vào trong phòng, đặt cô nằm trên giường: “Phán Tình? Tủ thuốc nhà cậu để chỗ nào?”“Ô ô.” Cổ họng chỉ nói hai câu liền đau đến khó chịu. Cánh tay Tả Phán Tình bất giác chỉ ra bên ngoài. Trịnh Thất Muội gật đầu, xoay người đi ra ngoài phòng khách tìm kiếm.Trong ngăn tủ quần áo tìm được hòm thuốc, trước tiên phải lấy nhiệt kế xem nhiệt độ cơ thể Tả Phán Đình là bao nhiêu.“39,5 độ? Trời ạ.” Trịnh Thất Muội kêu to lên: “Nhiệt độ rất cao. Cậu phải đến bệnh viện mới được.”Trên giường Tả Phán Tình đối với lời nói của cô hầu như không có phản ứng, Trịnh Thất Muội thở dài, lại nhớ tới anh ba Trịnh Sam Nguyên là bác sĩ, nhanh chóng gọi điện thoại cho anh ấy. Nhờ anh đến tận đây khám bệnh.Trịnh Sam Nguyên châm cứu cho Tả Phán Đình, còn dặn một số việc phải chú ý, sau đó mới rời đi. Còn Trịnh Thất Muội thì ở lại chăm sóc cho cô.. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .Lời tác giả : Ôi Tiểu Tình của tôi thực là đáng thương. Hôm nay kết thúc ở đây. Ngày mai xin được tiếp tục!!!Trời ơi. Đất ơi. Thất Thất dĩ nhiên là đang nhẫn nhịn? Tôi không có gì để nói cả !!!!!—oO0—Hết chương 9