Edit: WynnieBeta: Phong Vũ“Thật không” Ai mà thèm để tên háo sắc này chăm sóc? Tả Phán Tình cười lạnh, nén ý nghĩ kích động muốn băm vằm móng vuốt sói của anh: “Em sẽ chờ xem biểu hiện của anh.”“Chống mắt lên mà xem nhé em.”Con người đê tiện, nụ cười cũng đê tiện, Tả Phán Tình vươn tay gạt xuống móng vuốt sói của anh ra. Bàn tay Cố Học Văn khẽ lật, kéo tay cô qua, vẽ một vòng tròn trên lòng bàn tay cô.Động tác nhẹ nhàng này khiến cho Tả Phán Tình phát điên, đôi mắt sáng khẽ chuyển, cô đứng lên, cầm bình rượu trên bàn bắt đầu rót rượu cho vợ chồng Cố Chí Cường.“Chú, dì, con mời hai người uống chút rượu.”“Ngoan ngoan.” Trần Tĩnh Như thật sự rất vừa lòng. Nàng dâu này có cá tính nhưng vẫn rất lễ phép. Quan trọng nhất là vừa ý con trai. Đó mới là tốt nhất.Cũng rót rượu cho ba mẹ mình. Đến lúc rót cho Cố Học Văn, cô đặt bình rượu xuống, cầm lấy ấm trà trên bàn rót đầy ly trà trước mặt Cố Học Văn.“Anh phải lái xe, uống trà là được rồi.”Cảm giác được độ ấm của ly trà, Tả Phán Tình mỉm cười nâng ly trà đến tay Cố Học Văn.“Anh uống trà đi.”“Cám ơn.” Cố Học Văn đưa tay nhận, lúc tay sắp đụng đến ly trà, Tả Phán Tình khẽ buông tay, ly trà nhanh chóng rơi xuống đùi Cố Học Văn, nước trà tràn ra, làm ướt toàn bộ quần của Cố Học Văn, nước bắn tung tóe khắp quần áo.“Xin lỗi. Xin lỗi. Em không cố ý. Anh đừng giận–”Mặt Tả Phán Tình đầy vẻ tự trách nhận lỗi, nhìn mục đích của mình thành công, một mặt tiếc nuối tại sao không phải là nước sôi. Một mặt cầm khăn giấy cúi xuống lau cho Cố Học Văn.“Em thật bất cẩn.”Dùng sức lau áo sơ mi của anh, sau đó đến quần, trong lòng đang đắc ý, cô hoàn toàn không chú ý tới động tác của mình có bao nhiêu ám muội.Cô khom lưng, mùi thơm ngát trên mái tóc thấm vào mũi Cố Học Văn, còn tay của cô, chết tiệt đang làm cái gì vậy–Cố Học Văn vọt đứng lên, bắt lấy tay cô, ánh mắt u ám trừng cô.“Em cố ý.”“Em. Em không có.” Tả Phán Tình rụt cổ, cố gắng nháy mắt, muốn cho nước mắt mau chảy xuống: “Em không cẩn thận thôi mà.”Cố Học Văn mím môi, lực trên tay mạnh thêm một phần: “Tả Phán Tình.”“Em. Em không có. Em thật sự không có cố ý.” Tả Phán Tình cắn môi, cố gắng tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu: “Anh đừng giận.”“…” Trầm mặc, lực tay Cố Học Văn tăng thêm. Tả Phán Tình bị đau, làm nước mắt dể dàng chảy xuống.“Anh làm em đau quá. Ly trà hơi nóng, em nhất thời không cẩn thận, em thật sự không có cố ý. Anh buông tay em ra được không?”“Học Văn.” Trần Tĩnh Như thấy khóe mắt Tả Phán Tình rơi lệ mà đau lòng: “Phán Tình đã nói là không cố ý rồi, con còn làm gì vậy?”“Không làm gì cả.” Cố Học Văn lắc đầu, nhìn nước mắt trên mặt Tả Phán Tình: “Cô ấy làm dơ quần áo của con, con chỉ muốn cô ấy giúp con đi chọn quần áo mới.”“Chỉ là mua quần áo thôi mà, con có cần nắm tay Phán Tình chặt như vậy không? Trần Tĩnh Như khẽ trách: “Đối với con gái cũng không biết dịu dàng gì cả.”Cố Học Văn buông tay, thấy Tả Phán Tình nhanh chóng không còn nước mắt, khóe môi nhếch lên: “Đi thôi.”“Anh–” Ai muốn giúp anh ta mua quần áo chứ? Tả Phán Tình cắn môi, vẻ mặt ủy khuất: “Tay em đau quá.”“Chỉ là tay đau thôi, cũng không phải chân đau.” Cố Học Văn kéo tay cô: “Đi thôi.”Các tình yêu các nàng thích mỗi ngày một chương hay để ta om vài ngày rùi post một thể?—oOo—Hết chương 43