Edit: NaBeta: Sa & Phong VũCâu này vừa nói ra cả phòng đều rơi vào im lặng. Người lớn hai bên nhìn nhau, cuối cùng không hẹn mà cùng đem ánh mắt nhìn về phía Cố Học Văn. Anh ngồi ở đó không nói tiếng nào, chỉ nhìn Tả Phán Tình với ánh mắt bí hiểm.Tả Phán Tình cũng không chịu thua quay lại nhìn anh. Nhìn cái gì mà nhìn? Nghĩ Tưởng cô sợ anh ta sao? Hừ.“Ba, mẹ. Con và anh ta thật sự không có chuyện gì, con có thể đi được rồi chứ?”Nhìn thấy tên này thêm một giây nữa cũng đủ khiến cô cảm thấy mắc ói.“Học Văn?” Trần Tĩnh Như nhìn về phía Cố Học Văn, lúc này bà có chút rối loạn: “Con và Phán Tình thật sự có quen biết nhau không?”“Quan hệ của con và Phán Tình….” Ánh mắt Cố Học Văn vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào phía trái gương mặt Tả Phán Tình. Anh đột nhiên cong khóe môi lên, gợi lên một nụ cười nhẹyếu ớt: “Cô ấy nói thế nào thì chính là như thế đó.”Giọng nói đầy sủng nịnh như vậy làm cho cha mẹ hai bên lần thứ hai líu lưỡi. Vậy rốt cuộục là có quan hệ hay không đây?“Anh…” Tả Phán Tình không cần nhìn cũng biết bây giờ cha mẹ cô đang nghĩ gì, trong lòng cô thầm gào thét như có hàng trăm ngàn con ngựa chạy qua.: “Anh…anh nói bậy bạ gì đó?”“Vậy là nói bậy sao?” ý Ý cười trên khóe miệng Cố Học Văn như có như không, anh làm như không thấy ánh mắt của Tả Phán Tình mà gật đầu nói: “Vậy nên nói thế nào? Nói chúng ta hôn cũng đã hôn, ôm cũng đã ôm ư?”“Anh…” Tả Phán Tình tay còn bị Trần Tĩnh Như nắm trong lòng bàn taygiữ lấy, cô không thể nàoế bỏ ra, chỉ có thể trừng mắt với anh ta: “Anh còn ở đó nói bậy.”“Đủ rồi!” Tả Chính CươngTân nghe không nổi nữa: “Phán Tình, con lại đây ngồi nguốixuống cho ba. Con mà còn làm loạn nữa là chba sẽ coi như không có đứa con như con.”“Ba, con với anh ta thực sự không có chuyện gì mà.”“Con im đi!” Hừ. Tả Chính Tân Cương nói với vẻ xấu hổ: “Quân trưởng, phu nhân! Hai người xem, tôi thực không biết cách dạy con. Để cho nó làm loạn như vậy thật đáng chê cười. Nếu Phán Tình nói nó và Học Văn không quen biết nhau, vậy lần gặp mặt này coi như xong. Tôi cũng không có mặt mũi nào gặp hai người nữa.”“Thật là không phải.” Ôn Thúy Phượng cũng cười có chút xấu hổ: “Mong hai người đừng chê cười, con bé này từ nhỏ đã được chúng tôi nuông chiều nên hay làm theo ý mình.”“Không sao, không sao!” Trần Tĩnh Như nhìn gương mặt nhỏ nhắn vẫn còn chưa hết tức giận của Tả Phán Tình, kéo cô ngồi xuống bên cạnh: “Thanh niên bây giờ có cá tính một chút cũng tốt, nếu không sẽ phải chịu thiệt. Tôi lại cảm thấy như vậy rất tốt.”“Haha, tôi đã nói tính khí con bé hơi tự do mà.” Ôn Tuyết Phượng trừng mắt nhìn Tả Phán Tình: “Tình Tình, con xem hai bác tốt với con như thế. Sau này con không phải lo mẹ chồng khó tính nữa rồi.”Mẹ chồng khó tính? Tả Phán Tình đưa mắt nhìn Trần Tĩnh Như ngồi bên cạnh, vẻ mặt xấu hổ, cô đang định nói thì Trần Tĩnh Như lại nói trước.“Thật ra sau này chúng tôi cũng không ở thành phố C, con không cần lo chuyện mẹ chồng nàng dâu.”“Không phải. Con… con không phải lo chuyện đó, con…” Nhìn Thấy Trần Tĩnh Như nhìn mình như nhìn con dâu nhỏ, Tả Phán Tình cảm thấy đầu óc mình như nổ lộp độp: “Bác gái, chuyện đó… À con còn chút việc, con xin phép đi trước.”“Hôm nay không phải cuối tuần sao? Có chuyện gì được chứ?” Tả Chính Tân Cương vừa nói vừa trừng mắt nhìn Tả Phán Tình một cái, đối với việc con gái hôm nay có chút kì lạ làm ông có chút không hài lòng: “Ngồi im ở đó đi.”“Ba.” Tả Phán Tình cười cười nói: “Con thực sự là có việc mà, con hôm nay phải đi phỏng vấn.”“Phỏng vấn?” Tả Chính Tân Cương và Ôn Tuyết Phượng cùng nhìn cô: “Con không phải có công việc làm rồi sao?”“Việc đó con không làm nữa.” Ban đầu định giấu chuyện này nhưng giờ hết cách nên cô đành phải nói: “Con đi tìm việc hơn một tháng rồi.”Lời nói vừa nói ra, cảm giác được ánh mắt Cố Học Văn đang nhìn cô, cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn lại anh ta, Tả Phán Tình tuyệt đối không che dấu vẻ chán ghét trong ánh mắt.—oOo—Hết chương 33