Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 257: Vô sự bất đăng tam bảo điện

Một khi thấy rõ bản chất một người, mặc ngươi ba hoa chích chòe, khua môi múa mép như thế nào đi nữa, cũng chỉ có thể làm cho người ta ghét hơn thôi.

Lâm Lan khịt mũi cười một tiếng, chậm rãi nói: "Ta có tin hay không không sao cả, thật giả lẫn lộn, chỉ cần bản thân đại bá mẫu cảm thấy thoải mái là tốt. Người như ta, thích nghe đạo lý, nhưng nếu có ai nghĩ ta mềm yếu, vậy thì tính lầm rồi."

Lâm Lan vừa nói, cố ý liếc đại bá phụ một cái. Cái này gọi là từ tục tĩu nói đằng trước, đại bá phụ cùng đại bá mẫu tốt nhất thức thời, đừng ỷ mình là trưởng bối có thể muốn làm gì thì làm, nàng không để mình bị xoay vòng vòng đâu.

Du Thị biết động vào gai nhọn, ngượng ngừng nói: "Vợ lão nhị này,... chúng ta đều là người một nhà, người trong nhà có gì mà không thương lượng được, lọt sàng xuống nia, lời này nhiều tình thương cảm mà."

Lòng Lý Minh Tắc tràn đầy oán thầm, lại chỉ có thể im lặng nuốt trong bụng, yên lặng chịu đựng.

Lâm Lan cười lạnh, uyển chuyển nói: "Đại bá phụ và đại bá mẫu vào cửa lâu như vậy, không đi quan tâm lão thái thái trước, cái này mới gọi là tình thương cảm."

Lý Kính Nghĩa đưa mắt nhìn Du Thị, Du Thị vội nói: "Chúng ta đây không phải đang nói về tình hình với các cháu sao?"

Lý Kính Nghĩa cố ý nghiêm mặt quở trách Du Thị: "Bà bớt nói nhảm đi, mau đi thăm lão thái thái trước."

Rồi hướng Minh Tắc nói: "Minh Tắc, mau dẫn đường."

Xem ra kế hoạch tạm thời là không cách nào được như ý rồi, ngược lại làm cho vợ lão nhị cầm đằng chuôi, hay là trước đi quan tâm lão thái thái, hậu sự lão thái thái, đợi khi lão thái thái trút hơi thở cuối cùng nói cũng không muộn.

Lý Minh Tắc nghiêng người dùng tay ra dấu mời, Lý Kính Nghĩa chắp tay sau lưng, sải bước đi trước, Du Thị cuống quýt nói với Lâm Lan: "Vợ lão nhị, lúc nữa đại bá mẫu sẽ tìm cháu nói chuyện."

Nói xong nhanh chóng đi theo ra ngoài. Lâm Lan ngoắt ngoắt tay gọi Như Ý: "Em đi cùng nghe ngóng."

Như Ý gật đầu lui xuống. Lâm Lan không đi theo xem bọn họ diễn trò. Tránh cho buồn nôn phun hết cơm mới ăn xong. Nàng đi Vi Vũ các.

"Đại bá phụ, đại bá mẫu thật là quá đáng, bà nội vẫn còn chưa đi mà bọn họ đã khẩn cấp muốn hạch bạc chúng ta, những năm này, bọn họ mò chuyện tốt từ nhà ta còn chưa đủ nhiều sao? Thật làm cho người ta bực mình."

Đinh Nhược Nghiên nghe vậy cũng rất tức giận. Lâm Lan thấy thức ăn trên bàn cơ hồ không động tới. Kể từ khi Đinh Nhược Nghiên mang thai, khẩu vị không tốt, người gầy rộc đi, vốn không muốn nói cho cô ấy biết những chuyện phiền lòng này, nhưng Lý gia hôm nay chỉ còn đại ca cùng hai chị em dâu, đại ca tính tình mềm yếu, ngày hôm nay nếu không phải nàng chống lại, đoán chừng cái gì đại ca cũng đáp ứng đưa ra. Cho nên, nàng không thể không đến cảnh báo cho Đinh Nhược Nghiên một câu.

Lâm Lan bóc một quả cam, đưa cho Đinh Nhược Nghiên, nói: "Tẩu nói với đại ca, chúng ta không thể coi tiền như rác, không phải là chúng ta không muốn tận hiếu, nhưng hiếu tâm không phải chỉ là tiền, đến lúc đó, chúng ta không những bỏ tiền mà còn bỏ sức lo hậu sự. Bạc không phải là tất cả."

Đinh Nhược Nghiên nhận lấy quả cam, tách một múi đưa lên miệng rồi lại đặt xuống: "Muội nói rất đúng. Nếu bọn họ có tâm tư này, chúng ta không thể thương lượng, để cho bọn họ khôn ngoan chiếm hết tiện nghi, vậy chúng ta thành cái gì? Chuyện này ta sẽ nói với Minh Tắc, chẳng qua là... Bọn họ dù sao cũng là trưởng bối, lão thái thái sống còn có thể trấn lời bọn họ, khi lão thái thái nhắm mắt lại... Ta cùng Minh Tắc thì không sao cả, nhưng Minh Doãn còn cả tiền đồ làm quan phía trước, nếu bọn họ hồ ngôn loạn ngữ chửi bới chúng ta, truyền đi lời không tốt thì sẽ bất lợi cho danh tiếng Minh Doãn. Đệ muội, chuyện này, muội phải suy nghĩ thật kỹ."

Lâm Lan cười khổ thở dài một tiếng: "Yên tâm đi! Chuyện này ta nắm chắc tâm lý."

Đinh Nhược Nghiên áy náy nói: "Muội cũng biết ta vụng về, không nói nên câu nên chữ, không thể giúp muội cái gì. Tóm lại, muội nói sao, ta làm vậy."

Lâm Lan rất tán thưởng Đinh Nhược Nghiên điểm này, tự biết rõ mình, không giống những thứ không có bản lãnh kia, nhưng là cái gì cũng muốn tranh giành, Đinh Nhược Nghiên hiểu biết nhưng không mất chân thành.

Lâm Lan an ủi, vỗ vỗ tay Đinh Nhược Nghiên: "Tẩu an tâm dưỡng thai cho tốt, chuyện trong nhà cứ giao cho ta."

Đinh Nhược Nghiên miễn cưỡng cười một tiếng, thở dài nói: "Ta biết muội rất khó khăn, chúng ta đều là người trẻ tuổi, chưa từng thấy chuyện như vậy, ta vốn định hỏi mẹ mình cho mượn một mama tới giúp đỡ, nhưng mẹ ta... Aiz! Không nói tới bà ấy nữa..."

"Chuyện này tẩu không cần quan tâm, ta thấy Diêu mama rất có năng lực, nếu không được, ta đi hỏi đại cữu gia Diệp gia mượn mấy mama có kinh nghiệm tới giúp đỡ."

Lâm Lan an ủi Đinh Nhược Nghiên, xem ra Đinh phu nhân hôm nay tới đây lại nói những lời khiến Đinh Nhược Nghiên không vui...

Trở lại Lạc Hà trai, Chu mama đang kể chuyện xưa cho Sơn Nhi nghe.

"Chu mama, mama nói là sự thật sao? Mama từng gặp qua quỷ? Quỷ có bộ dạng gì thế?" Sơn Nhi tò mò hỏi.

Chu mama dở khóc dở cười: "Chu mama lúc ấy sợ chết khiếp đi, nào dám mở mắt nhìn con quỷ thế nào?"

Sơn Nhi cau mày lắc đầu, tiếc nuối nói: "Chu mama, mama bỏ qua cơ hội ngàn năm có một rồi, đổi là ta, ta nhất định phải nhìn xem quỷ có bộ dạng gì."

Ngân Liễu nói: "Sơn Nhi thiếu gia không sợ quỷ sao?"

Sơn Nhi khịt khịt mũi, làm bộ như ông cụ non, nói: "Ta không tin trên cõi đời này có quỷ quái gì hết, tiên sinh của ta nói, người chết rồi thì hóa thành bụi đất, nếu mà có, nhất định là có người đang làm trò quỷ."

Ai nha! Sơn Nhi tiên sinh còn là một người vô thần, bất quá, Chu mama cũng thế, làm sao có thể cùng đứa nhỏ nói chuyện ma, nếu đổi lại người nhát gan, không phải là đã bị hù dọa bể mật sao?

"Đang nói gì đấy?" Lâm Lan cười khẽ đi tới. Chu mama cùng Ngân Liễu bận rộn đứng dậy

Chu mama cười nói: "Không có gì, theo Sơn Nhi thiếu gia nói đùa mấy câu thôi ạ!"

Một bên ra hiệu cho Sơn Nhi, Sơn Nhi cười hì hì nói: "Lan nhi tỷ tỷ, tỷ kể chuyện xưa cho Sơn Nhi nghe đi!"

Lâm Lan cảm thấy áp lực tựa núi đè, đứa nhỏ này làm sao lại thích nghe chuyện xưa thế? Cái này nàng không biết nhiều lắm.

Lâm Lan làm như không nghe thấy yêu cầu của Sơn Nhi, hỏi thằng bé: "Sơn Nhi, đệ đến nhà tỷ, vậy việc đi học làm sao bây giờ?"

Sơn Nhi suy nghĩ một chút, nói: "Tiên sinh Sơn Nhi đi rồi, Sơn Nhi hiện tại không cần đi học."

"Như vậy sao được? Việc học không thể trễ nải như vậy, thế này đi, tỷ tỷ đặt quy định học tập cho đệ, từ sáng mai, bắt đầu đọc sách, viết chữ."

Sơn Nhi ủ rũ cúi đầu, vẻ mặt đau khổ như bị đòn, nhưng là không dám nói gì. Lâm Lan buồn cười, thằng bé này chỉ thích chơi không thích đọc sách, nàng phải tìm cho Sơn Nhi chút chuyện làm, tiểu quỷ này suốt ngày nhàn rỗi, bảo đảm làm ra những chuyện khiến nàng đau đầu.

Như Ý không bao lâu trở về kể lại, đại lão gia cùng đại phu nhân quỳ sụp dập đầu trong phòng lão thái thái, gào khóc thê lương, lão thái thái chảy lệ ròng, sau Chúc mama sợ lão thái thái tâm tình quá kích động, kiên quyết đưa đại lão gia cùng đại phu nhân ra ngoài. Hiện tại, đại thiếu gia an bài người đưa đại lão gia cùng đại phu nhân đi nghỉ ngơi.

Lâm Lan cười lạnh, lão thái thái sợ là nhìn thấy đại nhi tử, thương cảm vô cùng! Đại nhi tử nhiều hiếu thuận như thế, chạy quãng đường xa tới đưa bà đoạn lâm chung, đáng tiếc bà không biết nhi tử mình thật tâm nghĩ gì, thử nghĩ cũng thấy bi ai thay lão thái thái.

Phùng Thục Mẫn một ngày kia bắt đầu cảm giác trống trải, Sơn Nhi không có ở đây, giống như ném đi món đồ quan trọng, trong lòng vắng vẻ, một lát lo lắng Sơn Nhi ở Lý gia không quen, một lát lại sợ Sơn Nhi chọc tức Lâm Lan, càng nghĩ càng cảm giác chủ ý này của mình thật tệ, Sơn Nhi còn nhỏ như vậy...

Mạt Nhi thấy tâm thần phu nhân không yên, thỉnh thoảng than thở, liền khuyên nhủ: "Phu nhân không cần lo lắng, Lâm đại phu rất thích tiểu thiếu gia, nhất định sẽ đối tốt với tiểu thiếu gia."

Phùng Thục Mẫn lại nặng nề thở dài, Lâm Lan trước thích Sơn Nhi, yêu thương Sơn Nhi là thật, nhưng trước khác nay khác, hôm nay biết Sơn Nhi là đệ đệ của mình, trong lòng nàng nhất định sẽ cảm thấy không được tự nhiên, bằng không, nàng cũng sẽ không nhận lão gia là cha mình, sợ là hận lão gia đã cưới người khác.

"Nếu không? Nô tỳ ngày mai len lén đi xem thế nào?" Mạt Nhi nhỏ giọng đề nghị.

"Đừng!"

Phùng Thục Mẫn vội vàng ngăn lại: "Đừng quên, em đã đi theo ta tới Tô Châu rồi, chuyện này, em cẩn thận một chút, không có chuyện gì đừng ra cửa."

Mạt Nhi cười nói: "Nô tỳ không thể đi, vậy để cho Thu Hà đi! Thu Hà là người chăm sóc thiếu gia, để cho Thu Hà đưa chút quần áo qua đó, lúc đó phu nhân đi vội vàng, rất nhiều đồ chưa kịp chuẩn bị...

" Ánh mắt Phùng Thục Mẫn sáng lên, thả lỏng chân mày vốn nhíu chặt, gật đầu nói: "Vậy cũng được."

"Nô tỳ cảm thấy, nếu phu nhân vẫn chưa yên tâm, vậy thì để cho Thu Hà đi qua hầu hạ, như vậy, không phải có thể tùy thời biết tình hình tiểu thiếu gia ở Lý gia thế nào?"

Mạt Nhi cười nói. Phùng Thục Mẫn thử ngẫm nghĩ, trầm ngâm nói: "Làm như vậy đi! Là do ta suy nghĩ không chu toàn, Sơn Nhi đi Lý gia, bên cạnh cũng nên có một nha hoàn hiểu biết rõ hầu hạ mới phải."

"Nô tỳ đi lập tức an bài."

Mạt Nhi cười hì hì nhún người lui xuống.

Mạt Nhi mới vừa đi, Vương mama tới bẩm: "Phu nhân, đại cô nói muốn gặp người!"

Phùng Thục Mẫn đối vị đại cô này không có cảm tình gì, miễn cưỡng hỏi: "Có biết là chuyện gì không?"

Vương mama nói: "Lão nô không biết, đại cô chỉ nói muốn gặp người."

Phùng Thục Mẫn nhăn trán, phiền lòng vô cùng: "Cho vào đi!"

Lâm Đại Phương mặt mày hớn hở, vừa vào cửa đã oang oang: "Đệ muội à, sao không ở đại viện mà lại tới đây?" Phùng Thục Mẫn oán thầm: Không phải do chị ăn nói lung tung gây họa sao. "Sắp tới hè nên qua bên này hóng mát."

Phùng Thục Mẫn ôn hoà nói, mời đại cô ngồi xuống:"Vương mama pha trà."

"Đại cô ở đã quen chưa?" Phùng Thục Mẫn hỏi. Lâm Đại Phương gật đầu không ngừng: "Quen rồi quen rồi, đệ muội an bài mọi sự đều chu đáo, sao có thể không quen."

Phùng Thục Mẫn cười nhạt một tiếng: "Quen rồi là tốt, đại cô tìm ta có việc sao?"

"Không có chuyện gì không có chuyện gì, chỉ muốn gặp đệ muội hàn huyên chuyện nhà thôi, em gả cho đệ đệ ta đã nhiều năm, cũng chỉ có năm đầu sau khi thành thân là về quê mà lại rời đi gấp gáp, chúng ta không có thời gian trò chuyện thoải mái."

Lâm Đại Phương cười toe toét. Vương mama dâng trà lên.

Phùng Thục Mẫn tự nhủ trong lòng: Tôi với chị có cái chuyện gì để nói, chỉ sợ chỉ là vô sự bất đăng tam bảo điện!