Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 146: Tình cảm đã hết

Lý Minh Doãn đặt chén trà xuống, nhíu mày hỏi: "Ngọc Dung đi đâu vậy? Sao vẫn chưa quay lại? Bạch Huệ, ngươi đi ra xem thế nào."

"Vâng."

Bạch Huệ lên tiếng đi ra ngoài, buông rèm xuống, nhìn trong viện trống trơn, không khỏi cười thầm, thời gian không còn nhiều, bỏ lỡ cơ hội lần này, chỉ sợ hối hận cả đời, nhị thiếu phu nhân không thích cô ta cũng không sao, cô ta chỉ cầu có thể lưu lại, cho dù chỉ thỉnh thoảng mới có thể gặp mặt nhị thiếu gia, như vậy cô ta cũng cam tâm tình nguyện.

Tính toán thời gian dược lực phát tác, Bạch Huệ trở lại trong phòng. Nhị thiếu gia không có ở bàn trà, Bạch Huệ nhìn xung quanh, thấy rèm giường đã buông xuống, chạy tới nhìn thấy giày thiếu gia đã cởi bỏ ở ngoài...

Tim chợt đập mạnh, tay chân đổ mồ hôi lạnh toát. Cô ta hít sâu một hơi, không ngừng tự nói với mình, cơ hội lần này không dễ mà có, chỉ cần cô ta tiến tới, có thể được lưu lại...

Bạch Huệ đóng cửa lại nhưng không cài then, từ từ đi tới bên giường, đứng trở trước giường, nhìn bóng lưng bên trong, lẩm bẩm: "Nhị thiếu gia, đừng hận nô tỳ, nô tỳ là vạn bất đắc dĩ, nô tỳ chưa bao giờ nghĩ tới phải rời thiếu gia, muốn nô tỳ rời đi, không bằng bảo nô tỳ tìm cái chết... Nhị thiếu gia, xin người hiểu cho chân tình của nô tỳ, tha thứ cho nô tỳ..."

Bạch Huệ cắn chặt môi dưới, hai tay run rẩy, mấy lần không cởi được khuy áo, cắn răng một cái, cởi khuy áo ra, tới lúc này, không thể lui lại.

Áo cởi ra, màn xốc lên, Bạch Huệ nhất thời kinh ngạc sửng sốt, vén chăn nhìn xuống, bên trong vừa rồi rõ ràng là nhị thiếu gia, mà giờ là hai cái gối... Nhị thiếu gia đi đâu?

Không đợi cô ta kịp phản ứng, chỉ nghe "Bang" một tiếng, cửa bị đá văng. Bạch Huệ thất kinh kéo chăn che người, kế hoạch không phải như thế, tại sao nhị thiếu gia không ở đây? Mành trướng bị giật lên, Bạch Huệ che chắn không dám ngẩng đầu, cô ta biết kế hoạch đã thất bại, chờ đợi mình là cái gì, cô ta không dám nghĩ, tâm tư rơi thẳng xuống đáy vực.

Quế tẩu sắc mặt xanh mét nhìn Bạch Huệ quần áo xốc xếch, không khỏi nghiến răng nghiến lợi, đau lòng nói: "Bạch Huệ, ngươi hồ đồ quá."

"Triệu thẩm, Tôn mama, để cho cô ta mặc xiêm y lại chỉn chu, dẫn cô ta tới Đông viện." Quế tẩu lạnh giọng phân phó, đưa mắt lên nhìn, hai người kia hiểu ý gật đầu.

Bạch Huệ run lẩy mặc lại xiêm y, càng nghĩ càng sợ, sợ nhìn thấy ánh mắt xem thường của thiếu gia, sợ thiếu gia sẽ đuổi cô ta đi hoặc là bán đi... Cô ta vừa định há mồm thì đã bị Triệu thẩm nhét một cái khăn tay vào miệng.

"Lúc này mới nghĩ đến sĩ diện thì muộn rồi." Triệu thẩm không khách khí nói.

Trong phòng phía Đông viện, Lý Minh Doãn nghiêm mặt, ánh mắt lạnh lùng, nhìn Bạch Huệ quỳ trên mặt đất, trong lòng đủ tư vị, đau lòng cùng chán ghét.

"Ta lo lắng nhất là thế này, ngươi thật khiến ta thất vọng..." Lý Minh Doãn như rít lên.

Bạch Huệ đã nước mắt lưng tròng: "Là nô tỳ nhất thời hồ đồ..."

"Ngươi là nhất thời hồ đồ sao? Tại sao hôm nay phu nhân đột ngột bị bệnh phải ở lại trên núi? Tại sao hôm nay trong viện không có một ai? Tại sao ngươi lại muốn cho ta biết nhị thiếu phu nhân uống thuốc kia? Tại sao trong ấm trà có bỏ thuốc? Chẳng lẽ ngươi muốn ta tin hết thảy là trùng hợp? Kế hoạch phức tạp như thế, dựa vào thực lực mình ngươi có thể làm được sao? Ngươi coi thiếu gia ta là kẻ ngu đần ư?"

Lý Minh Doãn vô cùng tức giận. Bạch Huệ á khẩu không trả lời được, không ngừng rơi lệ.

"Nhị thiếu phu nhân không thích đốt trầm nên trong phòng không bao giờ đốt, nhưng ngươi lại đốt, định che giấu mùi lạ trong nước trà sao, ngươi quá khinh thường thiếu gia ta, thiếu gia ta uống trà Bích Loa Xuân đã mười mấy năm, đừng nói là nóng lạnh có vị thế nào, ngay cả qua nước trà còn đoán được trà đã để bao lâu, ta một mực cho ngươi cơ hội, hi vọng ngươi lúc đó thu tay lùi một bước, không ngờ ngươi lại có ý định phản nghịch, được lắm, được lắm. Ngươi vì dục vọng cá nhân, muốn lôi cả ta mang danh bất nhân bất nghĩa, ngươi khiến ta không còn lưu luyến chút ân tình cũ nào nữa, Bạch Huệ, ngươi thật khiến ta thất vọng."

Bạch Huệ run lên, cô ta biết, cô ta chỉ là kẻ ngu ngốc cố gắng tự cho mình là thông minh.

"Nhà này không thể lưu ngươi lại nữa, ta cũng không muốn hại Từ gia, Chu mama..." Lý Minh Doãn đưa mắt nhìn Chu mama.

"Không, nhị thiếu gia, van cầu người, đừng đuổi nô tỳ đi, nô tỳ không dám nữa, nô tỳ nhất định nghe lời nhị thiếu gia..., an phận thủ thường, không dám nữa..."

Bạch Huệ quỳ bò đến trước mặt nhị thiếu gia, kéo lấy vạt áo nhị thiếu gia khóc lóc, van xin.

Chu mama cùng Quế tẩu tiến lên lôi cô ta ra, Bạch Huệ gắt gao nắm vạt áo nhị thiếu gia: "Nhị thiếu gia, tha cho nô tỳ lần này, nô tỳ ngàn sai vạn sai, xin nhị thiếu gia lưu tình nô tỳ nhiều năm hầu hạ người, tha cho nô tỳ lần này..."

"Ngươi còn có mặt mũi nói tình cảm, nhị thiếu gia đối với ngươi đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, nếu đổi là chủ tử khác, sớm ném ra đánh chết."

Chu mama mắng: "Ngươi không phải là không biết tình cảm thiếu gia hướng về ai, ngươi lại cùng phu nhân nghĩ kế chia rẽ hai người, vậy ngươi cùng những kẻ toan tính hại thiếu gia chẳng phải cùng một loại người sao?"

Chu mama nghĩ lại vẫn còn hoảng hốt, khi bà bị gọi sang phòng thu chi, hồi lâu không thoát được, bà đã cảm thấy lạ, nếu như không phải Đông Tử chạy tới nói không thấy Ngọc Dung đâu, cứng rắn kéo bà đi ra ngoài, bà nào biết chỉ trong chốc lát đã xảy ra chuyện lớn như vậy. Hiện tại vẫn chưa tìm thấy Ngọc Dung, Văn Sơn thay Cẩm Tú đi giải vây vẫn chưa quay lại, không biết tình hình thế nào, bà càng thống hận Bạch Huệ.

"Nô tỳ không muốn hại thiếu gia, nô tỳ chỉ là quá yêu mến thiếu gia...." Bạch Huệ khóc lóc giải thích.

"Ta nhổ vào ngươi, làm người mà không biết xấu hổ, ngươi cho rằng phu nhân giúp ngươi sao? Ngươi không chịu động não mà nghĩ, phu nhân tại sao phải giúp ngươi? Nếu để cho hôm nay các ngươi tính toán thành công, không nói chuyện nhị thiếu gia phải lập một di nương, không nói nhị thiếu phu nhân sẽ thương tâm thế nào, phu nhân nhất định sẽ mang chuyện này ra bên ngoài làm bại hoại danh tiếng nhị thiếu gia."

Quế tẩu không nhịn nổi nữa: "Bị người không có liêm sỉ như ngươi thích, đây không phải là phúc khí mà là thối khí."

Lý Minh Doãn mặt lạnh như băng: "Ta và ngươi tình cảm chủ tớ đã hết, sau này không còn liên hệ, các ngươi tự giải quyết cho tốt."

Tim Bạch Huệ như bị dao đâm, thê lương hô: "Nếu như thiếu gia nhất định phải đuổi nô tỳ đi, nô tỳ thà đâm đầu chết ở đây."

Lý Minh Doãn trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nhìn cô ta: "Nếu ngươi cố ý muốn chết, ta cũng không ngăn được, chuyện ngày hôm nay, tất cả mọi người đều thấy, nếu quan phủ hỏi thì nói rõ ràng mọi chi tiết, Lý Minh Doãn ta ăn ngay nói thẳng, không sợ có người vu khống cũng không sợ bị uy hiếp."

Mặt Bạch Huệ xám như tro, tính tình nhị thiếu gia thế nào cô ta hiểu rõ, hoặc là không nói, nếu nói là một là một hai là hai, nói được làm được, cô ta hoàn toàn thất bại rồi, ảo tưởng cuối cùng đã tan vỡ, trong lúc nhất thời, mờ mịt không biết làm sao, đau lòng không biết vì sao, kết thúc rồi, hết thảy đã kết thúc. Chu mama thừa dịp Bạch Huệ đang ngơ ngẩn liền lôi mạnh một kéo, Lý Minh Doãn thoát thân, phẩy tay áo bỏ đi.

"Nhị thiếu gia... " Bạch Huệ hô lên thảm thiết, khàn cả giọng.

"Bạch Huệ, trời gây nghiệp chướng vẫn còn có thể sống, nhưng tự tạo nghiệt thì không thể sống, chuyện cho tới giờ, ngươi hối hận thì đã muộn, nhị thiếu gia nói, lập tức đưa ngươi xuất phủ, nếu ngươi muốn tự mưu sinh lộ, nhị thiếu cho đưa cho ngươi ba trăm lượng bạc, nếu ngươi muốn tìm cái chết, như vậy thì chọn chỗ nào xa xa một chút, ngươi luôn mồm nói thích nhị thiếu gia, nhưng trên đời này không có kiểu yêu thích thế này, ngươi làm hại nhị thiếu gia thiếu chút nữa khó giữ nổi danh dự, đừng làm loạn thêm cho nhị thiếu gia." Giọng Chu mama lạnh lùng.

Bạch Huệ khóc rống lên, đúng vậy, cô ta hối hận, hối hận không lập tức chết đi, nhị thiếu gia sẽ không tha thứ cho cô ta. Lý Minh Doãn ra Đông viện lập tức tới phòng bếp.

Trong phòng bếp, bởi vì Văn Sơn gia nhập, mấy vị mama không phải đối thủ của Văn Sơn, Đặng mama vội vàng gọi mấy gia đinh tới giúp đỡ, nghĩ muốn lấy mạng người Lạc Hà trai.

Lý Minh Doãn đến phòng bếp, nhìn qua một đám người vây đánh Văn Sơn, Văn Sơn ra sức đánh trả, nhưng đối phương người đông thế mạnh, không khỏi bị ăn đòn, trên người bị đánh thê thảm, mắt sưng vù, Cẩm Tú còn thảm hại hơn, đầu tóc bù xù, áo xống bị xé te tua, trên mặt toàn là vết cào cấu.

Lý Minh Doãn tức giận quát lớn: "Dừng tay cho ta."

Bọn hạ nhân lúc trước phụng mệnh tới đánh người, kiêu ngạo hung hăng, lúc này bị một tiếng quát chói tai của nhị thiếu gia, nhất thời cả bọn hồn phi phách tán, lập tức dừng lại, lo sợ nhìn nhau. Đặng mama trốn ở trong phòng nghe thấy giọng nhị thiếu gia thì sợ hết hồn, không phải nói hôm nay nhị thiếu gia không thể đi ra ngoài sao? Sao lại chạy tới phòng bếp?

Đám người Cẩm Tú nhìn thấy nhị thiếu gia, nhất thời ủy khuất khóc lên: "Nhị thiếu gia..."

Lý Minh Doãn trầm giọng nói: "Không được khóc."

Đám người Cẩm Tú vội vã lau nước mắt, cắn môi cố gắng chịu đựng ủy khuất trong lòng. Ánh mắt Lý Minh Doãn uy nghiêm quét qua đám hạ nhân trên mặt đất, cả đám chột dạ lập tức cúi đầu, nhất là mấy mụ mama thêu dệt chuyện càng sợ hãi lui về sau mấy bước.

Cuối cùng, ánh mắt Lý Minh Doãn rơi trên người Văn Lệ: "Nghe nói chuyện là bởi vì ngươi dựng lên, ngươi đem ngọn nguồn chi tiết nói ra, nếu là ngươi sai, bổn thiếu gia nhất định nghiêm trị không tha, nếu là có người cáo mượn oai hùm, sinh sự từ việc không đâu, muốn gây phiền toái cho Lạc Hà trai, vậy thì... Bổn thiếu gia tuyệt đối không khách khí."

Văn Lệ được ủng hộ, chỉ vào một mama nói: "Chính là bà ta, Thích tẩu, nô tỳ vốn đang làm công việc trong Lạc Hà trai, bà ta tới nói tổ yến Lạc Hà trai đặt đã tới, gọi nô tỳ đi lấy cùng bà ta, nô tỳ tới nơi, Thích tẩu nói bà ta có chuyện gấp, đồ ở ngăn thứ ba tủ bát đĩa, bảo nô tỳ tự cầm về, nô tỳ không chút nghi ngờ liền mở tủ lấy, vừa mở tủ ra thì Uông tẩu chạy vào, nói nô tỳ trộm đồ, túm tóc đánh nô tỳ, nô tỳ giải thích thì bà ta không nghe, còn gọi một đám người tới đánh nô tỳ, lúc sau Vân Anh cùng Cẩm Tú tỷ tỷ chạy tới, bọn họ không nói hai lời cũng lôi vào đánh luôn."

Thích tẩu cả vú lấp miệng em nói: "Ta gọi ngươi lấy tổ yến là ở ngăn tủ thứ hai, ngươi lại làm trái đi, nhìn thấy bạc Uông tẩu đặt trong tủ quần áo, nghĩ muốn chiếm lấy."

Văn Lệ cả giận: "Rõ ràng bà nói là ô thứ ba."