Mới vừa nếm qua bữa sáng, Giản Nguyệt cao hứng phấn chấn chạy vội vào phòng bếp, đó là bởi vì, Giản Nguyệt không lâu đặt mua tài liệu đã đưa đến rồi, vậy nên hôm nay Giản Nguyệt có thể làm bánh ngọt.
Kỳ thật Giản Nguyệt đối với các thực phẩm ngọt rất có hứng thú, nhưng mà đứa con trai thích ăn đồ ngọt hình như lại có điểm kỳ quái. Sau đó chuyện này bị Susan biết, Susan liền giúp Giản Nguyệt giải quyết chuyện buồn rầu ấy giống như vừa cứu vớt hắn từ biển rộng trở về.
Khi đó, Susan mặt mang theo nụ cười mỉm, ánh mắt hư hư thực thực, đáng yêu chớp chớp, lại vỗ vỗ bả vai Giản Nguyệt, Giản Nguyệt còn tưởng rằng ngay cả Susan cũng phản đối thói quen thích ăn đồ ngọt của hắn.
” Tiểu Nguyệt, ngươi nhất định phải ăn đồ ngọt, còn phải thật thích nữa, ngươi chỉ cần làm theo những gì mình thích là được rồi!” Lời nói của Susan đối với Giản Nguyệt giống như một lời động viên, khích lệ làm cho Giản Nguyệt vô cùng sảng khoái chạy ngay đi mua bánh ngọt ăn.
Nhân tiện nhắc tới, mới trước đây Giản Nguyệt rất yêu thích ăn bánh ngọt có vị xoài. Nhưng mà, sau lại bị Susan ngăn trở.
” Con gái mới thích ăn bánh ngọt vị xoài, con trai phải ăn bánh ngọt vị ô mai!” Susan chỉ tay vào bánh ngọt vị xoài, vẻ mặt đứng đắn nói. Khi đó, Giản Nguyệt bị đả kích rất lớn.
Từ đó về sau, Giản Nguyệt liền yêu thích bánh ngọt ô mai.
Thuần thục mở tài liệu ra xem cách làm, trên mặt Giản Nguyệt lộ vẻ thích thú tươi cười. Mỉm cười đến ngọt ngào, giống như Giản Nguyệt đang thưởng thức món bánh ngọt ô mai yêu thích.
Lúc này, Áo Lôi Đức tình cờ đi ngang qua phòng bếp nghe được Giản Nguyệt đang ca hát líu lo liền dừng cước bộ, đứng ở trước cửa quan sát. Chỉ thấy, một cái bóng dáng nhỏ xinh đang cố gắng làm việc, trên mặt dính đầy bột phấn màu trắng, trên người mặc tạp dề viền hoa, bộ dáng đáng yêu cực kỳ.
” Làm xong bánh ngọt sau đó mình sẽ đem đến cùng ăn với Tiểu San! Thật là chờ mong a!” Giản Nguyệt cười đến nheo lại mắt to, trên tay động tác lại nhanh hơn.
Tuy rằng tại phòng bếp không khí rất đỗi tươi vui, thế nhưng bên ngoài phòng bếp lại giống như đang ở bắc cực, rét lạnh băng băng. Áo Lôi Đức trầm mặc rời khỏi phòng bếp, không lưu lại bất kì dấu vết nào.
” Rốt cục đã hoàn thành bánh ngọt ô mai rồi! Đúng rồi! Phải đem để về hộp mới đem tặng Tiểu San được!” Giản Nguyệt rửa sạch tay sau đó liền tung tăng trở về phòng ngủ của mình.
Khi Giản Nguyệt quay lại phòng bếp, bánh ngọt trên bàn cũng không cánh mà bay. Giản Nguyệt tìm kiếm khắp các ngóc ngách trong phòng bếp nhưng tuyệt không có chút vết tích gì của cái bánh ngọt ô mai hắn vừa làm xong.
Giản Nguyệt cúi thấp đầu, thất vọng nhìn cái hộp xinh đẹp trên bàn. Ngây người một hồi, Giản Nguyệt lại bắt đầu động tác, hắn một lần nữa mặc vào tạp dề, quyết định làm lại một cái bánh ngọt khác.
Qua hai giờ, Giản Nguyệt lại hoàn thành cái bánh ngọt mới, lần này hắn đích thân đem bánh ngọt ô mai đặt vào trong hộp, mang theo hộp rời khỏi phòng bếp.
Đi đến phòng khách, Giản Nguyệt nhìn thấy TV đang mở nhưng không có ai xem, hắn liền buông cái hộp bánh xuống, đi tới tắt TV. Ai ngờ, lúc Giản Nguyệt xoay người lại muốn cầm lấy hộp bánh thì cái hộp lại một lần nữa biến mất vô tung.
Giản Nguyệt nhíu mày, nghĩ rằng trong nhà có thể có tặc tử (kẻ trộm). Giản Nguyệt đảo mắt nhìn xung quanh, nhưng tuyệt nhiên không tìm được chút dấu vết gì để lại. Người này thật sự quá lợi hại, ngay cả một tiếng động nhỏ Giản Nguyệt cũng không nghe thấy.
Cũng không biết tại sao một người lợi hại như vậy lại đi trộm bánh ngọt ô mai của hắn, chẳng lẽ tên tặc tử này cũng thích ăn bánh ngọt sao? Không đúng! Cổ bảo này người ngoài rất khó xâm nhập, cho nên hẳn là không có kẻ trộm mới đúng. Như vậy, là người trong Cổ bảo ư?
Nhưng có thể nào là Áo Lôi Đức? Không thể! Áo Lôi Đức nếu muốn ăn thì cần gì phải trộm, hắn chỉ cần búng tay một cái là lập tức có ngay rồi. Như vậy là Mã Toa sao? Giản Nguyệt nhớ rõ Mã Toa hình như rất chán ghét đồ ngọt. Có lần hắn đang ăn kẹo, Mã Toa nhìn thấy với vẻ mặt khinh khỉnh, cho nên nàng cũng sẽ không trộm cái bánh của hắn.
Thế thì phải làm sao bây giờ? Bánh ngọt ô mai mà Giản Nguyệt yêu thích nhất giờ đã không có, hơn nữa hắn đã hứa với Susan, khi hắn làm xong cái bánh nào phải mời nàng ăn, hiện tại chả có bánh để mời rồi.
Giản Nguyệt đi về phòng ngủ của mình, hắn ngồi xổm trong một góc, cúi đầu vẻ mặt trầm ngâm. Thoạt nhìn không giống như là vì không có bánh ngọt mà buồn, mà giống như đang giận chính bản thân mình là một người thất bại.
Giản Nguyệt suy nghĩ, có phải hay không là do hắn làm sai cái gì đó? Bằng không tại sao ngay cả bánh ngọt cũng không để cho hắn ăn? Hay là có người phi thường chán ghét hắn? Cho nên mới trộm đi bánh ngọt của hắn để trả thù?
Nhưng mà Giản Nguyệt cũng không nghĩ ra chính mình đã đắc tội với người nào. Trước kia mọi người nhìn thấy hắn đều rất vui vẻ, đều rất thích cùng hắn nói chuyện phiếm, không có ai tỏ ra chán ghét hắn.
” Tiểu San nhất định sẽ giận ta.” Giản Nguyệt buồn rầu lầm bầm lầu bầu. Giản Nguyệt biết, Susan rất ghét những người nói mà không giữ lời, mà bây giờ Giản Nguyệt lại thành người như vậy, Susan mà biết nhất định sẽ không để ý tới hắn nữa.
Cho tới nay, Susan ở trong lòng Giản Nguyệt luôn luôn là một người bạn tốt, vẫn là hảo tỷ tỷ. Tuy rằng Susan chỉ lớn hơn Giản Nguyệt bốn tháng, nhưng nàng từ nhỏ đã luôn chiếu cố hắn, lúc Giản Nguyệt bị mấy đứa nhóc khác khi dễ cũng là Susan đến cứu hắn. Bởi vậy, Susan đối với Giản Nguyệt mà nói, là một tỷ tỷ đáng tin cậy, hắn tuyệt không muốn nhìn thấy Susan thương tâm.
Nghĩ đến đây, Giản Nguyệt thở dài thườn thượt chôn đầu vào giữa hai đầu gối.
Qua không lâu, cửa phòng Giản Nguyệt đột nhiên bị mở ra, có người lặng lẽ đi vào.
” Giản Nguyệt.” Thanh âm trầm thấp mang theo một chút bất an, Giản Nguyệt nghe được tiếng gọi của Áo Lôi Đức liền ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ thấy trên người Áo Lôi Đức dính đầy bột mì, trên mặt tuấn lãng cũng dính không ít. Lúc này, Áo Lôi Đức quỳ một gối xuống trước mặt Giản Nguyệt, trên tay đang cầm một cái hộp có vẻ rất cao quý.
Giản Nguyệt nghi hoặc tiếp nhận, hắn đặt ở trên mặt đất, Áo Lôi Đức ý bảo Giản Nguyệt mở cái hộp ra.
Nguyên lai, đó là một cái bánh ngọt ô mai. Cái bánh có màu hồng phấn, trên mặt bánh tràn đầy ô mai, ở giữa là một dòng chữ ‘TO Giản Nguyệt’, thoạt nhìn rất đẹp mắt và ngon miệng.
Hai mắt Giản Nguyệt lóe sáng, tươi cười đến mị lên, hắn vươn tay quệt một ít kem, sau đó bỏ vào trong miệng.
Áo Lôi Đức khẩn trương nhìn Giản Nguyệt, thật ra hắn cũng không nghĩ tới phải làm bánh ngọt. Nhưng mà, lúc nãy nghe thấy Giản Nguyệt định làm bánh ngọt cho cô gái tên Susan kia liền tức giận, hắn vừa mới khẳng định cảm giác của chính mình, như thế nào có thể để cho Giản Nguyệt thân thiết với một người khác ngoài hắn ra chứ.
Cho nên, hắn thừa dịp Giản Nguyệt không chú ý liền cầm đi hai cái bánh ngọt, hắn cũng biết đây là hành động rất ư là trẻ con, chính là, Áo Lôi Đức không muốn nói trực tiếp với Giản Nguyệt, mà cho dù muốn nói cũng không biết nên nói như thế nào mới tốt. Lúc sau, hắn liền một mình ăn hết hai cái bánh ngọt, tuy rằng hắn cũng không thích đồ ngọt lắm, nhưng là do Giản Nguyệt làm lại ngoài ý muốn thật hợp khẩu vị hắn.
Thế nhưng, khi hắn đến xem Giản Nguyệt lại phát hiện hắn thật thương tâm. Áo Lôi Đức thở dài, quyết định chính mình sẽ làm một cái bánh ngọt ô mai đến chuộc tội. Áo Lôi Đức lệnh cho Mã Toa dạy hắn phương pháp làm bánh ngọt, hắn lần đầu tiên làm bánh, thật sự rất không quen tay, nhưng vẫn hảo hảo hoàn thành.
Giản Nguyệt ăn bánh ngọt Áo Lôi Đức làm, cười đến ngay cả đôi mắt thật to cũng nheo lại. Giản Nguyệt đã quên mất chuyện muốn làm lúc nãy, chuyên tâm ăn bánh ngọt ô mai Áo Lôi Đức mang đến.
” Ăn ngon không?” Áo Lôi Đức nhìn thấy bộ dáng Giản Nguyệt liền biết hắn rất thích, thế nhưng, hắn vẫn muốn nghe chính miệng Giản Nguyệt nói ra.
” Ân! Ăn ngon lắm! Hương vị rất tốt!” Khóe miệng Giản Nguyệt tự nhiên gợi lên một nụ cười đẹp đến mê người. Áo Lôi Đức cũng bị nụ cười đó của Giản Nguyệt cuốn hút, đôi môi cũng hơi hơi nhếch lên, ánh mắt cũng trở nên thật ôn nhu.
” Thật không?” Áo Lôi Đức cũng dùng ngón tay thon dài của hắn điểm một ít bánh ngọt bỏ vào trong miệng. Dường như hơi ngọt một chút, nhưng Giản Nguyệt cũng ăn được một cách thật vui sướng.
Tuy rằng Giản Nguyệt còn không nhận ra rõ ràng, nhưng mà hắn biết, cái mà hắn vẫn thường cảm nhận được, là hương vị của hạnh phúc.