Cổ Bảo Đồng Cư Vật Ngữ

Chương 37: Lai giả bất thiện

Lại là một ngày đi học như mọi ngày, Giản Nguyệt sau khi đến phòng học liền ngồi yên, chờ vào tiết.

Trong thời gian trống này, hắn bắt đầu nghĩ đến một số thứ. Thứ đầu tiên hắn nghĩ đến chính là Áo Lôi Đức, nghĩ đến y ôn nhu thâm tình nhìn mình, khuôn mặt nhỏ nhắn kìm lòng không đậu đỏ lên. Hắn vỗ vỗ hai bên má mình, không dám nghĩ tiếp.

Lúc này, Từ Diệp Minh đi vào phòng học, ngồi vào bên cạnh hắn. Gã kỳ quái nhìn Giản Nguyệt, như là Giản Nguyệt làm chuyện gì đó rất cổ quái.

Giản Nguyệt ngượng ngùng cười cười, đối gã nói ra suy nghĩ vừa rồi của mình. Chuyện của hắn cùng Áo Lôi Đức đối với Từ Diệp Minh mà nói cũng không phải bí mật, cho nên có đôi khi, Giản Nguyệt cũng sẽ đem một ít chuyện của bọn họ cùng Từ Diệp Minh chia xẻ.

Từ Diệp Minh nhìn thấy bộ dáng khoái trá của Giản Nguyệt cũng an tâm mỉm cười, Giản Nguyệt thật sự là một người dễ dàng khiến người khác để ý! Gã mỗi một lần vì chuyện của Giản Nguyệt mà lo lắng, cũng vì Giản Nguyệt tươi cười mà khoái hoạt, đại khái là vì Giản Nguyệt rất có mị lực.

Rốt cuộc cũng tới giờ tan học rồi, Giản Nguyệt thu thập tốt mọi thứ ra khỏi phòng học. Thế nhưng, hắn mới vừa bước ra phòng học, đã bị người bắt lấy bả vai.

Hắn xoay người nhìn người tới, người bắt lấy bả vai hắn là một nam sinh bộ dạng thật tao nhã, mái tóc ngắn màu bạc, mềm mại mà tràn ngập lượng trạch. Một đôi mắt dài nhỏ, thu hoạch lớn ý cười, làm cho người ta cảm thấy thật thân thiết.


” Xin hỏi có chuyện gì không?” Giản Nguyệt mỉm cười hỏi, người này thoạt nhìn thật xa lạ, có lẽ là chuyển giáo sinh. Chắc người này đang gặp khó khăn, nếu là như vậy, hắn nên hảo hảo trợ giúp người bạn học này.

” Xin chào, ta là chuyển giáo sinh mới tới hôm nay. Ta vốn muốn đến thư viện, nhưng tìm khắp cũng không biết đường đến đó, ngươi có thể nói cho ta biết không?” Nam sinh ôn hoà cười cười, lại mang theo ý hàm xúc không để cho cự tuyệt.

” Ân, có thể, ta mang ngươi đến đó. Ở trong này nếu không quen đường, rất dễ bị lạc.” Giản Nguyệt vỗ vỗ ngực chính mình, chủ động đảm đương vai trò một người dẫn đường.

Tuy rằng lúc này Áo Lôi Đức hẳn là ở trước cửa chờ hắn, nhưng bạn học mới có phiền toái, làm bạn cùng trường không lý do gì khoanh tay đứng nhìn. Dẫn đường cũng không phải một hoạt động tốn nhiều thời gian lắm, cứ để cho Áo Lôi Đức chờ một chút đi, một lát cùng y giải thích là được.

” Kia thật là phiền toái ngươi. Đúng rồi, ta còn chưa tự giới thiệu. Ta gọi là Vân, là một người con lai.” Vân vươn một bàn tay, hữu hảo đối Giản Nguyệt cười cười.

” Ta gọi là Giản Nguyệt, cũng từng là một chuyển giáo sinh.” Giản Nguyệt cười nắm lấy tay Vân, tay gã rất lạnh, giống như băng vậy. Ở trong lòng Giản Nguyệt nghi hoặc một trận, nghĩ có lẽ là do thân thể gã không tốt lắm mới lạnh như vậy. Hắn cười rút tay lại, cảm giác lạnh như băng thật lâu không tiêu tan.

Giản Nguyệt mang Vân đi đến thư viện, lúc hắn cùng Vân nói lời từ biệt, Vân đột nhiên ngã vào trên người hắn. Giản Nguyệt bối rối đỡ lấy Vân, mà hắn cũng không dễ dàng đứng vững vàng. Toàn bộ sức nặng của Vân đều đổ dồn vào trên người Giản Nguyệt, Giản Nguyệt lo lắng giúp đỡ gã, đem gã đưa đến băng ghế bên cạnh, làm cho gã ngồi xuống.


” Vân, ngươi không có việc gì chứ? Ngươi làm sao vậy?” Giản Nguyệt nhẹ nhàng mà lắc lắc Vân đang nhắm hai mắt lại.

” Không… không có việc gì, cho ta nghỉ ngơi một chút là được rồi.” Vân hơi hơi rên rỉ, gã vẫn tựa vào Giản Nguyệt, đầu đặt ở trên vai Giản Nguyệt. Gã nắm chặt lấy áo trước ngực, như là khó có thể hô hấp.

Giản Nguyệt không dám lộn xộn, sợ sẽ làm Vân càng khó chịu. Hắn cũng không biết làm như thế nào trợ giúp Vân, đành phải cho Vân dựa vào hắn nghỉ ngơi một chút. Hắn nhìn thấy bộ dáng vất vả của Vân, liền vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng gã, làm cho gã thuận khí.

Lúc này, Vân giống như càng vất vả, nguyên bản gương mặt tao nhã trở nên vặn vẹo, gã không khỏi dùng hai tay ôm chặt Giản Nguyệt, cằm đặt ở trên vai Giản Nguyệt. Tựa hồ làm như vậy, đau đớn của gã có thể giảm bớt một chút.

Giản Nguyệt cảm thấy mất tự nhiên, gã dựa vào quá thân cận, làm cho hắn cảm thấy không quá thoải mái. Tuy nói Vân là không khoẻ mới như vậy, nhưng gần gũi thế làm cho hắn chịu không nổi. Thế nhưng, hắn cũng không thể đẩy ra Vân, bằng không liền thật sự rất vô lương tâm.

Đột nhiên, sức nặng trên người không còn. Giản Nguyệt kinh ngạc hướng lên trên nhìn, phát hiện Áo Lôi Đức bình tĩnh đem Vân kéo ra. Vân bị y đặt ở một bên trên cỏ, nằm trên mặt đất cuốn khúc thân mình, càng không ngừng run lẩy bẩy. Gã đứt quãng rên rỉ, giống như sinh mệnh sắp trôi đi.


Giản Nguyệt không ủng hộ nhìn nhìn Áo Lôi Đức, sau đó xoay người, đi đến nâng dậy Vân đã muốn không mở ra được hai mắt. Thế nhưng, Áo Lôi Đức không cho Giản Nguyệt tiến lên, y bắt được cánh tay Giản Nguyệt, nghiêm mặt lạnh lùng không nói một câu.

” Áo Lôi Đức, ngươi không thấy Vân đang rất thống khổ sao?” Giản Nguyệt giãy giụa, hắn phẫn nộ nhìn Áo Lôi Đức.

Áo Lôi Đức không để ý đến Giản Nguyệt phẫn nộ, y đem Giản Nguyệt ôm lấy, cũng không để ý Giản Nguyệt phản đối, đem hắn ném vào trong xe. Giản Nguyệt tức giận đến nói không ra lời, ở trong xe, hắn vẫn nhìn ngoài cửa sổ, không có đối Áo Lôi Đức nói bất kỳ lời nào.

Trở lại cổ bảo, Áo Lôi Đức kéo Giản Nguyệt ra, lại kéo vào phòng khách. Sau đó y lạnh như băng nhìn Giản Nguyệt, trong mắt không có một chút độ ấm.

Giản Nguyệt bị ánh mắt Áo Lôi Đức làm cho kinh sợ, đó là ánh mắt muốn huỷ diệt hết thảy, mang theo lạnh lùng cùng chán ghét. Hắn cắn cắn môi, cố lấy dũng khí nhìn Áo Lôi Đức.

” Vân là chuyển giáo sinh mới tới, hắn không biết đường đến thư viện, ta liền dẫn hắn đi. Thế nhưng, hắn đột nhiên không thoải mái, mới cho hắn tựa vào trên người của ta. Ngươi vừa rồi làm như vậy, nếu Vân xảy ra chuyện gì, ngươi phải phụ trách như thế nào?” Giản Nguyệt vốn đang nhỏ giọng, càng nói càng kích động. Kia chính là một mạng người, tại sao Áo Lôi Đức có thể tức giận mà không để ý như vậy!

” Như vậy với ai ngươi cũng sẽ ôm mà chiếu cố ư.” Áo Lôi Đức nói chuyện giống như có mũi dao đâm vào trong lòng Giản Nguyệt, Giản Nguyệt trừng mắt, không thể tin nhìn Áo Lôi Đức.

” Ở trong mắt của ngươi, ta là người như vậy sao?” Giản Nguyệt căm tức chất vấn Áo Lôi Đức, thân thể tức giận đến hơi hơi phát run.


” Chẳng lẽ nói, ngươi vừa rồi không có ôm người kia sao?” Áo Lôi Đức lạnh lùng hỏi.

” Ta đã nói rồi, đó là bởi vì thân thể hắn không khoẻ.” Giản Nguyệt nhẫn nại tâm tình phẫn nộ mà giải thích. Hắn thật sự không thể tin Áo Lôi Đức cố tình gây sự như thế, đã hướng y giải thích, y vẫn là hoàn toàn không để ý.

” Hừ.” Áo Lôi Đức vẫn lạnh lùng, y hiện tại đang trong cơn thịnh nộ. Ở trong suy nghĩ của y, Giản Nguyệt giải thích đều là đang tìm lấy cớ. Y ở trước cổng trường đợi thật lâu mà không nhìn thấy Giản Mguyệt, mới đi vào trường tìm hắn, còn lo lắng hắn có thể gặp nguy hiểm hay không. Hoá ra hắn đang cùng nam nhân khác ôm nhau thân thiết, trách không được, xem ra là luyến tiếc đi ra.

” Ta không muốn nói với ngươi nữa!” Giản Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt không tin của Áo Lôi Đức, quát to một tiếng, liền quay về phòng ngủ.

Áo Lôi Đức nắm chặt nắm tay, một tay đấm mạnh ở trên tường, kia mặt tường bị đấm thủng một mảng lớn, một ít đá vụn từ trên tường rơi xuống đất. Y trầm mặc đứng một hồi, liền xoay người trở lại phòng ngủ chính mình. Khi đi ngang qua trước cửa phòng Giản Nguyệt, y dừng lại một chút, sau đó cũng không quay đầu lại tiến vào phòng chính mình.

Giản Nguyệt chạy vào phòng ngủ, nằm ngã ra trên giường, đem chăn bao lấy chính mình, sau đó khóc lên. Thân thể hắn run lẩy bẩy, lệ từ trong mắt không ngừng chảy dài, môi cắn đến trắng bệch, tay càng không ngừng lau nước mắt. Thế nhưng bất luận hắn lau như thế nào, nước mắt vẫn không ngừng chảy ra.

Hắn chưa từng nghĩ đến, Áo Lôi Đức lại không tin hắn. Cho tới nay, bọn họ gặp sự tình gì, đều có đủ bình tĩnh để giải quyết, hơn nữa mỗi lần như thế, Áo Lôi Đức sẽ thật dụng tâm nghe lời hắn nói. Nhưng mà, lúc này đây y lại khác thường. Cho dù hắn giải thích cũng không có tác dụng, làm cho hắn tối cảm thấy trái tim băng giá chính là, trong mắt Áo Lôi Đức đã không còn đối hắn tín nhiệm, giống như là bắt đầu chán ghét hắn.

Nghĩ đến đây, Giản Nguyệt khóc càng thương tâm. Hắn không muốn Áo Lôi Đức chán ghét hắn, lại càng không muốn cùng Áo Lôi Đức cãi nhau, hắn chỉ muốn cùng Áo Lôi Đức khoái hoạt bên nhau. Thế nhưng, hiện tại Áo Lôi Đức như là không muốn nhìn thấy hắn, vừa rồi trong mắt y cũng chỉ có lạnh lùng cùng chán ghét, làm cho Giản Nguyệt cảm thấy rất thống khổ.