*Editor: Mứt Chanh*
Chữ hẹn hò bị nghẹn lại trong họng, mắt Tạ Lâu nhíu lại rồi lạnh giọng hỏi: "Em nói cái gì?"
Tô Hà có chút ngượng ngùng.
Không khí vừa rồi còn khá tốt, tuy rằng không biết anh muốn nói cái gì nhưng hẳn là không phải chuyện gì xấu cả.
Cô ngập ngừng, dưới cái nhìn lạnh lùng chăm chú của anh, cô lại nói: "Tôi muốn xin anh cho tôi thôi việc, tôi đã tìm được công việc mới, về sau không có cách nào đến đây đúng giờ nấu cơm cho anh, nên mong anh tìm người khác một lần nữa."
Nói thật rõ ràng.
Tạ Lâu cũng nghe thật rõ ràng.
Anh duy trì tư thế dựa sát vào Tô Hà, Tô Hà có thể cảm giác được đôi mắt anh dần dần xuất hiện tức giận. Ở trường cấp ba, cô đã gặp qua anh đánh nhau, chân dài đảo qua, người nọ đã bị đá đến trên vách tường. Giây tiếp anh lại tiến lên, một tay bóp lấy mặt đối phương đè ở trên tường, gân xanh trên tay cũng nổi lên, mạch máu đối phương như muốn nổ mạnh, biểu tình thống khổ nhìn không sót thứ gì.
Anh tới gần đối phương, ở bên tai đối phương hỏi: "Còn đánh không?"
Đối phương trực tiếp tiểu ra quần. Tô Hà nhớ rõ nam sinh kia là kẻ bắt nạt vô pháp vô thiên. Nhưng dưới tay anh lại như là một con gà yếu đuối.
Còn tiểu ra quần nữa.
Biết ngay cái tên Tạ Lâu này lúc tàn nhẫn lên thì không ai không sợ.
Lúc này, ánh mắt anh cùng lúc đó giống nhau như đúc, Tô Hà theo bản năng mà dịch ra phía sau, anh liền móc lấy chân mình vào ghế dài.
Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô hỏi: "Em tìm công việc mới gì?"
Tô Hà không nghĩ tới sức lực anh lại lớn như vậy, có thể móc người bằng cách như thế. Cô luống cuống mà tựa lưng vào ghế ngồi, trả lời: "Chuyên môn của tôi là kế toán."
"Không làm đầu bếp nữa sao?" Đôi mắt Tạ Lâu vẫn mang theo tức giận nhưng khi hỏi đến lại rất lười nhác.
Tô Hà lắc đầu: "Vốn dĩ cũng không thích...."
"Đúng không?" Tạ Lâu nhoài người về phía trước một tấc, Tô Hà bị khí thế của anh bức theo bản năng nhắm chặt mi lại. Lông mày cô vừa mới tỉa, thon dài, lúc nhíu lại tựa như mang theo một cổ ưu sầu.
Có vẻ điềm đạm đáng yêu, đặc biệt đáng yêu.
Tầm mắt Tạ Lâu tựa như súng laser quét qua mặt cô.
Tô Hà không được tự nhiên, cô nói: "Anh đừng nhìn tôi như vậy."
"Em thấy thế nào?" Tạ Lâu lập tức hỏi lại, lại dựa sát cô một chút, Tô Hà đột nhiên đứng lên, vòng đến sau lưng ghế, đứng nói với anh: "Dù sao đây là bữa cơm cuối cùng, ngày mai tôi kêu chị Trương tìm người giúp anh."
Tạ Lâu thu hồi thân mình, tựa lưng vào ghế ngồi, ôm lấy cánh tay rồi gật gật đầu: "Được."
"Em không nấu cơm cho người khác, tôi sẽ để em đi, nhưng nếu em dám gạt tôi...." Anh nhướng mày, lời nói mang theo uy hϊế͙p͙.
Tô Hà lại nhíu mày một lần nữa, "Cho dù tôi nấu cơm cho người khác, chuyện đó cũng cũng không liên quan đến anh."
Tạ Lâu ngẩng đầu nhìn cô.
Sau đó gật đầu, "Đúng, không liên quan đến tôi, về sau cũng không nhất định."
Tô Hà đảo mắt, nhìn thức ăn ở trên bàn, "Anh ăn đi, tôi phải về."
Nói xong cô liền lấy túi xách rời đi.
Tạ Lâu lại giữ chặt cổ tay cô, "Cùng nhau ăn."
Tô Hà giãy giụa, "Không ăn."
Tạ Lâu đột nhiên từ trên ghế đứng lên, từ trên cao nhìn xuống rồi dừng ở trước mặt cô, nửa xoay người lại: "Tôi nói, cùng nhau ăn."
"Tôi đã nói là không rồi!" Tô Hà ngẩng đầu lên giận dữ, nhịn không được mà hung hăng.
Tạ Lâu sửng sốt, anh chưa thấy qua Tô Hà như vậy. Từ trước đến nay cô đều là trốn tránh yếu ớt, anh nheo mắt lại, trong lòng cực kỳ không thoải mái, sắc mặt theo đó cũng liền lạnh xuống.
"Cho nên, cậu ta kêu em ăn thì em ăn sao?"
*
Này lại xả đến Trần Diệu.
Tô Hà mặt không cảm xúc mà vòng qua anh, trực tiếp đi về phía cửa. Tạ Lâu đứng tại chỗ, nghe thấy âm thanh đóng mở cửa, đầu ngón tay anh cong lên, gân xanh đã nổi hết lên tay. Một lúc sau, anh trở tay cầm lấy bó hồng trên bàn, xoay người vội đuổi theo cô.
Thang máy vừa lúc tới, Tô Hà mới vừa đi vào.
Tạ Lâu lạnh mặt đuổi tới, đè cánh cửa lại, hoa hồng rơi vào lòng Tô Hà.
Một tay anh chống ở trên vách tường nhìn cô, tiếng nói vẫn lười biếng như cũ: "Tôi còn chưa nói xong, chúng ta hẹn hò đi?"
Tô Hà đột nhiên bị hoa hồng bay vào lòng, mùi hương ập vào trước mặt, cô còn chưa kịp phản ứng thì giây tiếp theo đã nghe anh nói như vậy, cô đột nhiên trừng lớn mắt lên.
Nửa ngày sau, giống như trong đầu mới nhớ tới.
Anh mới vừa rồi còn có chuyện muốn nói, mà lời nói này..... Là chúng ta hẹn hò đi?
Cô khϊế͙p͙ sợ, kinh hoàng, nhưng không có một tia vui sướng.
Tạ Lâu đỡ đỡ hàm răng, đôi mắt lại lần nữa ngưng tụ một cỗ tức giận, anh nhẫn nhịn.
Hoa hồng ném thẳng vào mặt anh, vừa vặn anh bị đập một phát.
Tô Hà: "Tôi từ chối."
Ba chữ này vừa nói ra, cửa thang máy đã bị cô ấn đóng lại. Tạ Lâu duỗi tay chặn lại nhưng Tô Hà lạnh lùng mà nhìn anh. Tay anh ngừng lại, anh do dự trong giây lát, vì thế... Cứ như vậy, trơ mắt nhìn cửa đóng lại.
Khuôn mặt cô biến mất sau cánh cửa.
Tạ Lâu: "......"
Mẹ nó!
*
Tô Hà lảo đảo bước ra khỏi tiểu khu. Lúc bị gió thổi qua, cô mới thanh tỉnh lại một chút.
Tạ Lâu vừa mới nói cái gì cơ?
Đúng vậy.
Anh nói là hẹn hò.
Gió đêm mát lạnh, dường như mùa đông cuối cùng cũng đã đến. Tô Hà đi lên cầu vượt, nhưng không biết vì sao hốc mắt lại trở nên đỏ lên. Chờ đến khi bước xuống cầu vượt thì nước mắt đã ngưng tụ ở hốc mắt.
Cái tên Tạ Lâu này.
Thật là quá độc ác.
Vào những năm cấp 3, cô sống chết theo đuổi anh. Anh thờ ơ, chưa nói đến chuyện lạnh mặt cự tuyệt nhưng mà không tiếng động cự tuyệt thì có. Rất nhiều lần cô đuổi theo đến nơi anh đánh bida, anh cầm cây cơ, cúi người xuống đánh, ngay cả đồng phục cũng bị anh ném sang một bên. Cô vừa mới đến thì bọn Trần Diệu liền cười.
Tiếng cười kia, nếu mà đổi đến hiện tại.
Thì đó đều là cười nhạo.
Nhưng cô không hề biết mà chỉ lẳng lặng nhìn anh bên bàn bida.
Sau khi bi rơi xuống, mắt Tạ Lâu cũng chẳng thèm ngước lên. Rõ ràng bọn Trần Diệu cười ra động tĩnh rất lớn nhưng anh như cũ vẫn không ngẩng đầu lên mà chỉ coi cô như là không khí.
Khi đó không biết đau.
Trừ bỏ một chút gian khổ thì cả trái tim đều là anh.
Khi đó cô cho rằng, không ai có thể khiến cô như thế này. Nếu có thể thành công theo đuổi anh thì cô có thể kiêu hãnh cả đời rồi.
Nhưng mà tất cả đều chỉ là si tâm vọng tưởng.
Mơ mộng hão huyền.
Anh còn chưa từng nhìn qua cô.
Mới bốn năm thôi, nỗi đau không theo đuổi được người ta vốn tưởng rằng đã đóng vảy.
Nhưng bây giờ lại đột ngột bị xé toạc ra, niềm hạnh phúc khi anh muốn hẹn hò đã tới quá muộn, hoa hồng cũng trở nên khô khốc ngay cả hương vị cũng đều thay đổi.
Tô Hà đỡ lan can, cúi đầu nhìn xuống những dòng xe đang lưu thông trên đường.
Một lúc sau, nước mắt gần như đã tích tụ. Cô khẽ giơ tay lau đi khóe mắt, lại ngẩng đầu lên thì vẻ mặt đã trở lại bình thường. Cô mang túi xách nhỏ bước xuống cầu vượt rồi đi về nhà mình.
*
Mới vừa về đến dưới nhà thì một bóng đen chợt lóe lên, trực tiếp chắn ở trước mặt ở Tô Hà.
Ngay dưới ánh đèn hành lang của cửa hàng dưới lầu, Tô Hà nhìn thấy Trần Diệu, cô theo bản năng mà giơ tay lau đi gương mặt mình.
Trần Diệu đưa tới một túi khăn giấy trước mặt cô, khuôn mặt cậu ta không còn phong lưu như trước mà mang theo một chút thật cẩn thận: "Cậu khóc đúng không?"
"Tạ Lâu lưu manh kia khi dễ cậu sao?"
Tô Hà lập tức buông tay ra, thần sắc bình tĩnh, "Không có khóc, cậu tránh ra, tôi phải đi về."
Trần Diệu đưa tay ra, đem mu bàn tay ra cho Tô Hà xem, chỉ vào chỗ ngón tay, "Tớ vừa ra khỏi xe, nước mắt của cậu đã tuôn đầy trên tay tớ rồi."
Tô Hà ngoảnh lại, nhìn qua cây cầu vượt. Mà dưới cầu vượt, một chiếc Cayenne màu đỏ đang dừng tại đó.
Tô Hà: "......"
Liền trùng hợp như vậy sao?
Trần Diệu nhìn cô không lấy khăn giấy liền mở khăn giấy ra, lấy một cái rồi tiến về phía trước, cố gắng giúp cô, ánh mắt là nghiêm túc khác với dĩ vãng.
Tô Hà theo phản xạ định tránh ra hai bước rồi nói: "Tôi ổn mà, tức cảnh sinh tình thôi, cùng Tạ Lâu không có liên quan."
Trần Diệu nghiêng đầu, tay còn giơ miếng khăn giấy kia tựa thật tựa giả mà nhìn cô.
Tô Hà lấy đi khăn giấy trong tay cậu ta, nói: "Cảm ơn, tôi về nhà đây, cậu cũng về sớm một chút."
Trần Diệu lại không đi mà là bước về phía cô một bước, nghiêm túc mà nhìn cô: "Để anh chăm sóc em nhé? Có được không?"
Tô Hà: "..... Không tốt lắm."
Cô thật không biết chính mình khi nào lại trở nên được hoan nghênh đến như vậy.
Trần Diệu cười một cái, gật đầu: "Không sao, anh sẽ tiếp tục cố gắng."
Tô Hà không muốn nói chuyện cùng cậu nữa, tâm tình hiện giờ của cô còn đang thấp thỏm, cô không trả lời mà chỉ lặng lẽ đi về phía cầu thang. May mắn thay, Trần Diệu không hề cản cô lại, mà chỉ đứng tại chỗ nhìn bóng dáng cô, ánh đèn cầu thang lờ mờ. Nơi này không to lớn thời thượng như khu vực mới bên kia.
Bóng lưng của Tô Hà bị ánh đèn tối tăm chiếu đến mông lung, lại làm tăng thêm vẻ đẹp mờ ảo.
Trần Diệu nhịn cười không được mà bước xuống bậc thang.
Đọc lên:
" Nam phương hữu giai nhân
Tuyệt thế nhi độc lập.
Nhất cố khuynh nhân thành,
Tái cố khuynh nhân quốc.
Ninh bất tri, khuynh thành dữ khuynh quốc,
Giai nhân nan tái đắc.." *
**Đây là bài thơ Giai nhân ca của Lí Diên Niên, nhưng Trần Diệu đã đổi từ Bắc thành Nam*
Bóng dáng của Tô Hà cứng đờ trên cầu thang, một giây sau, cô bay nhanh lên lầu.
Rời xa cái tên bệnh tâm thần dưới lầu kia.
*
Nhìn bóng dáng Tô Hà biến mất ở chỗ ngoặt, Trần Diệu mới xoay người trở lại trong xe. Xe anh rất khó đỗ, nhưng khu vực này có camera, đã bị quay được.
Cậu ta không hề hay biết, sau khi lên xe, điện thoại vừa lúc tích tích tích tích mà vang lên.
Đúng là trong nhóm ký túc xá.
Hứa Du: 【 Trần Diệu, buổi tối cậu có trở về hay không? Đã chạy đi đâu rồi? 】
Chu Thành: 【 quản cậu ta có trở về hay không làm gì, chúng ta đem sầu riêng ăn, không chừa cậu ta miếng nào. 】
Trần Diệu: 【 tớ mới vừa đưa Hà Hà lên lầu... Đang nhanh chóng trở về. 】
Tạ Lâu: 【 Trần Diệu, mẹ nó cậu ở đâu? 】
Hai người khác trong nhóm lập tức im re như ve sầu mùa đông.
Trần Diệu ha hả cười, đưa điện thoại thả lại vào ghế phụ rồi lái xe rời đi, không trả lời Tạ Lâu.
*
Sáng thứ hai không có tiết học, Tô Hà lần đầu tiên đến Thịnh Đỉnh báo cáo. Lục Quân là ông chủ không tồi, thấy cô tới vội để trợ lý sắp xếp vị trí cho cô, lại cùng cô hàn huyên một ngày, còn cầm một ít tư liệu cho cô xem.
Văn phòng còn có những đồng nghiệp khác, Tô Hà đều gặp những người đó một lần rồi.
Công việc của Tô Hà rất đơn giản, kỳ thật chính là sửa sang lại tư liệu, mà Lục Quân trừ bỏ văn phòng này còn có một cái cơ quan tài chính. Tuy nhìn anh vẫn còn trẻ tuổi nhưng đã nhận không ít đơn hàng, rất lợi hại.
Văn phòng còn có một phía đối tác, trước mắt ở nước Mỹ.
Lục Quân mới yêu cầu thêm một người tới giúp anh, Tô Hà vừa lúc liền trúng thưởng.
Một buổi sáng, Tô Hà đã xem xong tư liệu, cũng hiểu biết về công ty của Lục Quân, hai người trò chuyện với nhau thật vui. Duy nhất có điểm tì vết chính là công ty đối diện kia vẫn luôn trang hoàng, loảng xoảng loảng xoảng từ 8 giờ đã bắt đầu ồn ào. Giọng nói khi Lục Quân nói chuyện lại nhẹ nhàng, Tô Hà thường không thể nghe rõ lắm.
Cũng may, Lục Quân sẽ lặp lại một lần nữa cho cô.
Nhưng ngẫu nhiên, Lục Quân cũng sẽ bởi vì công ty đối diện ầm ĩ mà nhíu mày, xem ra mọi người đều bị ồn ào đến không chịu nỗi.
Lúc tan tầm, Lục Quân biết Tô Hà buổi chiều còn có tiết liền nói mời cô ăn cơm, ăn cơm xong lại trở về.
Hai người đi tới cửa, Tô Hà không nhịn được đã thấp giọng hỏi Lục Quân một tiếng: "Công ty phía đối diện là công ty gì?"
Lục Quân sau khi nghe xong, à một tiếng, nói: "Một tên tiểu tử không biết trời cao đất dày mở công ty, cố tình đi theo anh."
Tô Hà sửng sốt.
Đang muốn mở miệng hỏi lại.
Tạ Lâu đi ra khỏi cửa đối diện cùng một cây kẹo que trong miệng. Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng quần lửng, thoạt nhìn trẻ trung nhưng lại vô cùng sắc bén.
Đột nhiên không kịp dự phòng.
Ba người chạm mặt nhau.