Chuyện Xưa Ở Đào Gia Thôn

Chương 76: 76: Mắt Hai Mí

Năm nay nhà Đào Tam gia nuôi bốn con heo con, định cuối năm bán lấy tiền tích cóp thêm chút bạc.
Bọn nhỏ ngày một lớn, mỗi ngày đi cắt cỏ heo về đủ nuôi bốn con heo.
Lý thị tính toán lại ấp thêm hai ổ gà nữa đổi với đám gà nuôi trong rừng trúc.


Đại Hoa lại mang theo một ổ mèo con chơi đùa vòng quanh sân trước.
Chẳng qua lúc này tuổi nó đã không còn nhỏ nên chỉ sinh được 4 con mèo, trong đó một con vừa mới sinh đã qua đời.
Đại Hoa cực kỳ cưng chiều 3 con mèo con của mình, nó nằm trên mặt đất tùy ý để con nó bò qua bò lại trên người.


Thi thoảng nó sẽ đè một con mèo con lại ɭϊếʍƈ láp khắp người, cuối cùng con mèo kia sẽ giãy giụa chạy thoát và dựng đuôi chạy theo một con bướm.
Hiện tại Hoàng Hoàng cũng đã 6 tuổi nhưng tinh thần cực kỳ tốt, tuy không hoạt bát được như lúc còn nhỏ nhưng nó vẫn giữ thói quen thích gặm giày.


Đa phần Hoàng Hoàng đều nằm ở sân trước, chung quanh có gió thổi cỏ lay gì nó đều sẽ ngẩng đầu lên nhìn quanh một chuyến.
Nếu là tiếng động quen thuộc thì nó cũng chẳng thèm ngẩng đầu luôn mà chỉ vẫy vẫy lỗ tai.


Đào Tam gia tính toán ngày mai đi họp chợ vì thế Lý thị và Lưu thị đều vội vàng ra ruộng rau hái đồ ăn.
Nữu Nữu cũng đi theo hỗ trợ.
Ruộng rau ở bờ sông lúc này xanh um những loại rau khác nhau.
Lý thị hái đậu đũa, Lưu thị cắt rau xanh còn Nữu Nữu thì đành đi hái dưa chuột vì nàng sợ sâu.


Lý thị cười nói: “Tiểu cô nương nhà nông mà lại sợ đám sâu này ư? Thế sau này gả chồng thì phải làm sao!”
Nữu Nữu hái một quả dưa chuột vẫn còn dính hoa ở đầu sau đó lau lên áo một cái rồi bỏ vào miệng nhai.


Nàng vừa ăn vừa đáp: “Bà nội, về sau cháu không trồng rau là được rồi!”
Lưu thị cười mắng: “Đồ lười! Vì một con sâu mà không trồng rau luôn, thế thì cứ cái gì có sâu con đều không trồng à?!”


Nữu Nữu cười nói: “Sâu có cánh cháu không sợ, cháu chỉ sợ mấy còn nhũn nhũn thôi!”


Lý thị vừa lúc nhìn thấy một con sâu thịt trên lá đậu đũa thế là bà nhéo lấy nó và nói với Nữu Nữu: “Mau nhìn đi, bà cầm nó nhéo một cái là nó bẹp đúng không? Có gì đáng sợ đâu!”


Nữu Nữu thình lình nhìn thấy Lý thị bóp chết con sâu thì sợ cực kỳ, tay cũng buông lỏng khiến quả dưa chuột bị rơi xuống.
Nàng hét thảm và duỗi tay vớt dưa chuột, cuối cùng dứt khoát ngồi xổm người xuống dùng cánh tay đón quả dưa.
Chỗ đang cắn dở cọ qua má nàng dính một vệt nước dưa chuột.


Lưu thị nhìn thấy Nữu Nữu làm ra động tác vớt dưa chuột ngốc nghếch thì cười nói “Đứa con gái này đúng là ngốc!”
Lý thị trợn mắt, “Nào có nhà ai mà mẹ lại đi nói con gái ngốc không? Nữu Nữu của ta không ngốc tí nào nhé!”


Nữu Nữu cười hì hì với Lý thị và Lưu thị sau đó dùng lá cây bao nửa quả dưa chuột lại để hái nốt dưa chuột sau đó trên đường về sẽ ăn tiếp.
Lý thị hái được nửa sọt đậu đũa, nửa sọt dưa chuột là một sọt đầy tràn, cực kỳ nặng.


Lưu thị đòi cõng và nhường sọt rau xanh cho Lý thị vì nó nhẹ hơn.
Nữu Nữu đau lòng mẹ nên một hai phải chia một phần dưa chuột qua cái rổ nhỏ của mình, cố gắng giúp mẹ giảm bớt trọng lượng.


Lưu thị vừa cười vừa nhặt mấy cây dưa chuột bỏ vào trong rổ cho Nữu Nữu và nói: “Ngàn cân nương còn cõng được huống chi 4 lạng, mấy quả dưa chuột này là đủ cho con vác mỏi tay rồi!”
Nữu Nữu thấy đống dưa chuột còn chẳng che hết cái đáy rổ thì lại đoạt thêm mấy quả từ trong sọt.


Cuối cùng có thể che khuất đáy rổ rồi nàng mới vừa lòng cầm rổ, vừa đi vừa gặm dưa chuột và về nhà.
Lao động chính trong nhà lúc này còn đang bận việc ở ngoài đồng.
Lại tới mùa ươm mạ rồi, ruộng mạ còn chưa sửa sang lại đâu!


Trương thị đun một ấm nước sôi chuẩn bị mang ra ngoài ruộng.
Nữu Nữu thấy thế thì nhanh chóng tiến lên đón lấy ấm nước nói: “Nhị thẩm, để cháu đi đưa nước cho, mấy ngày nay mọi người trong thôn đều đang sửa sang ruộng mạ, đường trơn trượt lắm, thẩm phải cẩn thận!”


Trương thị vui tươi hớn hở khen: “Nữu Nữu thật là càng ngày càng hiểu chuyện!”
Nữu Nữu cười híp cả mắt, tay cầm ấm nước đi ra khỏi cửa.
Trương thị ngồi xuống cạnh Lý thị giúp đỡ xử lý rau dưa.


Lưu thị cũng nói: “Mẹ Nhị Bảo, muội đang có thai nên không tiện khom lưng, chỉ cần ngồi trò chuyện với chúng ta là được!”
Trương thị ngồi thẳng người nói: “Không sao đâu đại tẩu, nếu không tẩu và nương xử lý xong thì giao cho muội bó đi! Muội ngồi bó thì không cần khom lưng!”


Lưu thị gật đầu đưa một bó rơm đặt bên ghế của Trương thị.
Trương thị đón lấy một nắm đậu đũa Lý thị đưa qua và nhanh chóng bó vào.


Vừa làm nàng ta vừa nói: “Nữu Nữu của chúng ta thật là càng lớn càng đẹp, lông mi đen mượt giống lông công, nhìn qua thực là đáng yêu! Bốn tên nhóc nhà mình cũng đều mắt to hai mí, không biết là giống ai?”
Lý thị cười nhận luôn: “Giống ta!”


Lưu thị và Trương thị giương mắt nhìn nhìn Lý thị, cố gắng nhìn chằm chằm mắt bà.
Thôi được, nếu nếp nhăn cũng được tính là hai mí vậy cũng có vẻ hơi giống.
Lưu thị nói: “Đúng là giống nương!”


Trương thị cười sờ sờ cái bụng đã hơi hơi phồng lên và nói: “Đứa nhỏ trong bụng con chắc chắn cũng là mắt to hai mí!”
Lý thị bình tĩnh nhắc nhở: “Nhưng con mắt một mí đó!”
Mấy ngày nay Trương thị bắt đầu lo lắng tới diện mạo đứa nhỏ.


Tuy đã được chồng an ủi nhiều lần, nói mắt một mí của nàng ta cũng rất đẹp, khóe mắt hơi cong lên đặc biệt quyến rũ nhưng trong lòng nàng ấy vẫn không thoải mái.
Nàng muốn một đứa con gái như Nữu Nữu vì thế muốn tìm chút an ủi từ mẹ chồng và chị dâu.


Ai biết mẹ chồng lại không hề cố kỵ thai phụ này mà nói một câu trúng tim khiến lòng nàng tan nát.
“Nương, Nhị Bảo và Tứ Bảo đều là mắt hai mí, đứa nhỏ này của bọn con khẳng định cũng mắt hai mí! Không sai được!” Trương thị tự mình an ủi mình.


Lưu thị nhanh chóng cười nói: “Đúng vậy, thai này khẳng định sẽ đẹp hơn Nhị Bảo và Tứ Bảo!”
Lý thị nhìn nhìn Trương thị, cái đứa con dâu này từ ngày mang thai là cứ như ngớ ngẩn.
Bà thở dài nói: “Chỉ cần là cháu của ta thì bộ dạng gì cũng đẹp!”


Trương thị thầm trợn trắng mắt và tiếp tục bó đậu đũa.
Nữu Nữu cầm ấm nước đi ra ruộng mạ, lúc đi ngang qua rào tre của nhà Đào ngũ gia nàng thấy Bụ Bẫm, Tiểu Nguyệt Nguyệt và Béo Ú đang chơi trong sân!


Mắt Béo Ú sắc nên lập tức nhìn thấy nàng và vui vẻ gọi: “Nữu Nữu tỷ tỷ, Nữu Nữu tỷ tỷ!”
Bụ Bẫm và Tiểu Nguyệt Nguyệt cũng thấy thế là cùng reo lên.
Cách rào tre Nữu Nữu vẫy tay với mấy đứa thế là thấy Bụ Bẫm cùng Béo Ú nhanh chóng lăn tới cổng, còn Tiểu Nguyệt Nguyệt thì chạy theo phía sau.


Bụ Bẫm lớn nhất nên hắn hỏi: “Nữu Nữu tỷ tỷ đang làm gì thế? Mau mang bọn đệ cùng đi chơi đi!”
Nữu Nữu duỗi tay nhẹ nhàng nhéo nhéo má hai tên mập và nói: “Tỷ tỷ đi ra ruộng mạ đưa nước, mấy đứa đừng đi theo, đợi tỷ về sẽ chơi với mấy đứa nhé!”


Hai tên nhóc mập lập tức lắc đầu, Nữu Nữu lại không muốn mang tụi nó theo sợ tụi nó ngã xuống ruộng.
Nhưng hai đứa túm lấy nàng không bỏ vì thế Nữu Nữu chẳng có cách nào, đành cười cười và véo véo Tiểu Nguyệt Nguyệt rồi hỏi: “Tiểu Nguyệt Nguyệt cũng muốn đi sao?”


Hỏi xong nàng nhẹ nhàng véo véo mặt Tiểu Nguyệt Nguyệt.
Đứa nhỏ này là thần khóc, vừa chạm vào là nó sẽ khóc ngay.
Tiểu Tần thị nghe tiếng vội chạy từ hậu viện tới, Tiểu Nguyệt Nguyệt thấy mẹ là lập tức mách: “Nương, Nữu Nữu tỷ tỷ véo con! Ô ô!”


Nữu Nữu ngượng ngùng nói với tiểu Tần thị: “Trường Phương thẩm, cháu không cố ý!”


Tiểu Tần thị cười nói: “Thím biết, Nữu Nữu là cô nương ngoan, Tiểu Nguyệt Nguyệt nhà ta là thần khóc, ai cũng không chạm được vào người nó!” Nói xong nàng vừa lau nước mắt cho con gái vừa nhẹ giọng dỗ dành: “Ngoan nhé, tỷ tỷ thích con mới thế, con mà còn khóc nhè thì sau này không ai chơi cùng đâu!”


Nữu Nữu cười nói: “Trường Phương thẩm, cháu còn phải mang nước ra ngoài đồng, cháu đi trước nhé!”
Bụ Bẫm và Béo Ú muốn đi theo nhưng bị tiểu Tần thị ngăn lại thế là hai thằng nhóc béo đành u oán nhìn Tiểu Nguyệt Nguyệt.
Chỉ tại tên thần khóc này, hừ!


Nữu Nữu đưa nước tới đặt ở bờ ruộng và nhìn anh trai đang sửa luống mạ một cách thuần thục thì gọi lớn: “Ca, uống nước!”
Đào Tam gia cười nói: “Trong mắt Nữu Nữu bây giờ chỉ có anh trai thôi, ông nội, cha và nhị thúc đều lên chín tầng mây rồi.”


Nữu Nữu cười ha ha rồi lại gọi: “Ông nội, cha, nhị thúc lên uống nước.”
Tam Bảo thích nhất là cùng Đào Tam gia tranh cãi vì thế hắn nói: “Ông nội thật giống trẻ con, cái gì cũng phải tranh trước!”
Đào Tam gia tức giận thổi râu trừng mắt, Tam Bảo thì cười hì hì chạy tới bên bờ ruộng..