CHUYỆN TRẠI FEAR

CHƯƠNG 3

Docsach24.com

ÃY ĐẾN... NẾU KHÔNG HÃY COI CHỪNG! " - Nghe đầy vẻ hăm dọa.

Tôi chẳng đợi hỏi Amy rằng làm thế nào trại Fear làm được như thế. Chắc hẳn là loại mực đặc biệt gì đó.

Tôi chạy vào phòng ngủ xin phép mẹ tôi cho tham gia buổi gặp mặt. Tôi phải nài nỉ khá lâu. Mẹ cũng chẳng tìm hiểu vì sao tôi lại chọn Shadyside thay vì Waynesbridge. Và mẹ muốn biết những cô bạn cùng nhóm là ai làm sao tôi biết được. Cuối cùng mẹ cũng đồng ý. Chủ yếu là vì mẹ sẽ không phải lái xe đưa tôi tới đó!

Gần 8h, tôi đứng vẩn vơ gần cửa sổ phòng ngủ phóng mắt xuống phố. Tôi đang rất nóng lòng đến buổi gặp mặt đầu tiên của trại Fear.

- Họ nói mấy giờ xe sẽ đến đón con? - Tiếng mẹ tôi vọng ra từ bếp.

- 8h kém ạ. - Tôi trả lời và liếc nhìn đồng hồ. Bây giờ là 7h55'

- Khi nào xe đến thì gọi mẹ, mẹ muốn nói chuyện với chú lái xe một chút. - Mẹ tôi bảo.

Mẹ vừa dứt lời thì ánh đèn pha sáng chói đã lướt qua cửa sổ. Một chiếc xe hòm lớn màu đen đỗ xịch ở lối vào nhà tôi.

- Mẹ ơi, họ đến rồi! - Tôi hét to và chộp lấy vạt áo khoác bò.

Mẹ đi với tôi ra chỗ xe ô tô.

Ngồi trước vô lăng là một người phụ nữ tóc xám đeo kính gọng sắt. Khi thấy mẹ tôi, bà ta mỉm cười.

- Tôi là Kate Cald Well. - Mẹ tự giới thiệu. - Đây là con gái tôi - Lizzy.

- Rất hân hạnh được gặp bà.

Tôi bồn chồn đi đi lại lại trong khi mẹ tôi nói chuyện với bà lái xe. Tôi cảm thấy nóng ruột vô cùng vì 8h đến nơi rồi, tôi xẽ trễ hẹn mất. Cuối cùng mẹ tôi cũng kết thúc cuộc nói chuyện với bà tài xế.

- Được rồi. Tôi mong Lizzy sẽ về nhà đúng 10h.

Người phụ nữ đảm bảo với mẹ tôi.

- Chúng tôi xẽ chăm sóc Lizzy của bà.

Mẹ kéo cánh cửa trượt bên hông xe. Chắc là tôi sẽ ngồi phía sau.

- Vui vẻ nhé. - Mẹ chúc tôi.

- Vâng. - Tôi đáp lại.

Mẹ kéo sập cửa lại và đứng trên đường cho tới khi xe chạy khuất mới thôi.

Xe chạy hết nửa dãy nhà, tôi vươn người về phía trước bắt chuyện với bà tài xế.

- Cô là chủ nhiệm nhóm trại Fear phải không ạ?

Bà ta không trả lời, chỉ xiết chặt vô lăng quặt rẽ ra đường lớn. Chậc, có lẽ mình nói bé quá mà xe đi ồn. Tôi hắng giọng bắc tay làm loa và hét rõ to:

- Bà ơi, bà có phải là chủ nhiệm câu lạc bộ không ạ?

Im lặng.

" Chán thật " - tôi nghĩ - " Bà ta bị điếc hay sao ấy."

Tôi thử cách khác. Tôi vỗ vào vai bà ta và hỏi:

- Xin lỗi, bà có phải lãnh đạo nhóm hướng đạo sinh không?

Bà ta thậm chí không thèm quay lại nhìn tôi. Thật là quái dị! Tôi ngồi phịch xuống chỗ của mình. Sao thế nhỉ? Ban nãy bà ta rất thân thiện, giờ đây thậm chí không thèm nhìn mình. Tôi quan sát bà lái xe qua gương chiếu hậu. Một khuôn mặt khắc khổ và lạnh lẽo. Tựa một hòn đá vậy.

Trong lúc xe chạy dọc phố Bờ Sông, tôi cứ hi vọng xe sẽ dừng lại để đón Amy hoặc một thành viên khác của trại Fear. Nhưng không, tôi là hành khách duy nhất trên chiếc xe hòm màu đen này.

Xe đã rời xa các khu dân cư. Ánh đèn điện của thị trấn Waynesbridge cũng mờ dần sau màn đêm. Bên ngoài tôi chỉ thấy lờ mờ những cây gỗ khẳng khiu dọc theo bờ sông.

Tôi nhìn chăm chăm vào màn đêm. Không biết mình đang ở đâu nữa. Tim tôi bắt đầu đập mạnh. Tôi chẳng biết gì về bà lái xe này, bà ta đang đưa tôi đi đâu vậy?

Chiếc xe quẹo phải đột ngột làm người tôi xô về bên trái đâm sầm vào thành chiếc xe hòm. Xe xóc nảy cả người vượt qua cầu Mill. May quá tôi có biết nơi này. Vượt qua cầu này là tới Shadyside. Chắc nơi gặp mặt không còn xa nữa. Nếu phải đi bộ từ đây tôi hoàn toàn sẵn sàng.

Bỗng nhiên chiếc xe phanh két và dừng lại ở giữa cầu. Bà lái xe quay lại sau bảo tôi:

- Cô xuống xe ở đây.

Tôi căng mắt nhìn vào bóng tối âm u. Không tiếng động, không có tí ánh sáng nào dẫn đường. Tôi vội hỏi lại:

- Xin lỗi bà, bà vừa bảo cháu xuống đây phải không ạ?

Bà ta gật đầu. Cánh cửa trượt ở hông xe mở toang, một luồng khí lạnh ẩm ướt xộc thẳng vào người tôi.

- Sao, sao lại thế ạ? - Tôi lắp bắp.

- Cô phải đi bộ nốt quãng đường còn lại. - Bà ta chỉ ngón tay xương xẩu vào bóng đêm. - Cứ đi theo phố kia là tới.

Tôi bước xuống qua cửa xe đã mở sẵn. Tôi xuýt nghẹn thở khi đọc tấm biển trên đầu: PHỐ FEAR!

 Fear - Nỗi sợ hãi.

 phố Fear - phố kinh hoàng.