ói đi! - Tôi thét lên. - Nói đi!
Cả thân hình Caroline run lập cập, mắt dán vào Pearl.
Tôi lắc mạnh cô ấy:
- Caroline! Cậu phải nói! Tớ xin cậu! Cậu phải hét lên.
Caroline chớp mắt:
- MƯỜI BỐN! - Cô ấy hét to.
Crrắc! Tia chớp đánh thẳng xuống trại. Rầm.
Sấm chớp nổi lên nhớp nhoáng dày đặc khoảng trống. Mặt đất dưới chân tôi nâng lên. Caroline và tôi bị hất tung lên trời. Ầm! Chúng tôi rơi xuống mặt đấy, xương ê ẩm.
Amy và lũ thần trùng Trại Fear kêu thét đau đớn. Tôi lộn lại và nhìn về phía chúng.
Nhưng không còn ai ở đó.
Lũ thần trùng Trại Fear đã biến mất.
- Chúng đi rồi. - Tôi hổn hển. - Bọn thần trùng đi rồi!
- Không phải tất cả bọn chúng. - Caroline sửa lại. Cô ấy giật tay tôi và chỉ cho tôi xem.
Pearl vẫn còn đó, bập bùng trên ngọn lửa trại.
Cô ấy cười một nụ cười ma quái với chúng tôi:
- Mười bốn! - Cô ấy rú lên. - Bọn ta không thể có mười bốn cô gái. Điều này phạm luật!
Sau đó Pearl vọt lên trời, mất dạng trong đêm tối.
Lửa trại cũng phụt tắt.
chúng tôi đứng chìm trong đêm tối mênh mông.
Bỗng có vệt sáng vàng chiếu vào mắt tôi.
- Ôi, không! - Tôi rên rỉ. Caroline và tôi ôm chặt lấy nhau. Cái gì nữa đây.
- Lizzy? - Một giọng quen thuộc cất lên.
- Lizzy, con ở đâu? - Lại một giọng nữa.
Tôi buông Caroline ra:
- Mẹ? Bố?
Tôi chạy ào đến chỗ bố mẹ tôi.
- Mẹ? Bố? - Tôi hét lên. - Bố mẹ làm gì ở đây?
- Trung tâm khí tượng thủy văn dự báo sẽ có giông bão ở vùng này. - Mẹ giải thích. - Bố mẹ nghĩ rằng con cắm trại đêm trong rừng không an toàn. Bố mẹ đến đón con về.
- Con sẽ không bao giờ cắm trại trong khu rừng này nữa! - Tôi nói xong, nhảy lên quàng tay vào cổ mẹ.
- Lizzy, các bạn khác trong nhóm Hướng đạo sinh đâu? - Bố tôi cau mày hỏi.
- Họ... họ... họ vừa đi xong. - Tôi đáp.
Chậc, thực ra thì lũ kia cũng vừa đi thật.
- Thế nên bọn cháu rất mừng khi thấy hai bác. - Caroline bổ sung.
Chúng tôi theo bố mẹ ra khỏi rừng, lên xe ô tô nhà tôi. Khi xe đang chạy tới cầu Mill, mẹ tôi bỗng quay lại:
- Này Lizzy, mẹ suýt quên. Có ai gửi thư cho con này.
Mẹ đưa phong bì vòng qua ghế sau. Tôi mở phong bì và đọc rõ to:
- Mời tham gia Câu lạc bộ Hài kịch Shadyside.
Hừm, tôi thầm nghĩ. Câu lạc bộ hài kịch - nghe có vẻ vui đấy. Hay là...
- Đừng có tơ tưởng gì hết. - Caroline giằng lá thư trong tay tôi. Cô ấy xé tan lá thư thành mảnh vụn và vứt ra ngoài cửa sổ. - Chúng mình đã hiểu loại câu lạc bộ này rồi.
- Và phố Fear nữa chứ. - Tôi bổ sung, ngoái lại nhìn đống giấy vụn bay tung tóe sau xe.
- Đúng thế, - Caroline quàng tay qua cổ tôi. - Không có phố Fear, không có câu lạc bộ. Từ giờ trở đi, chỉ có cậu và tớ.
- Các con nhìn kìa. - Mẹ gọi to và chỉ ra cửa sổ.
Tôi liếc ra và giật thót người.
- Chào các cô gái! - Người lái xe cho lũ thần trùng Trại Fear đang đứng trên cầu Mill vẫy tay. - Hẹn gặp tối mai nhé.
Hết