- Này bây giờ bao nhiêu giờ vậy? -Nó hỏi để thoát khỏi cái không khí im lặng chết người này.
- Chiều muộn rồi! Hắn trả lời với giọng điệu quen thuộc.
- Tôi hỏi thời gian cụ thể ấy! Nó nhăn mặt
- Khoảng 4giờ 30′
- Aaaaaaaaaaaaa, chết tôi rùi! Nó nhớ đến lời của Ngọc My
“5 giờ gặp tôi ở khuân viên trường”
- Gì thế? Hắn hơi giật mình vì thái độ của nó.
- Bỏ tôi xuống, mau lên!
Hắn thả nó xuống một cách không mấy nhẹ nhàng. Nó hối hả lò cò một chân đến khuân viên trường, thực ra cái chân của nócủa nó cũng liền rồi nhưng đúng như lời hắn nói, nếu muốn đi ngay bây giờ thì vẫn chưa được. Hắn đứng đằng sau nó, không hỏi gì thêm vì hắn có việc cần làm mà theo hắn là rất quan trọng.
Khuân viên trường
Ngọc My hiện ra dưới một gốc cây phong còn vài lá cùng với Nhật Nam.
- Em xin lỗi! Nó lí nhí
- Không sao đâu chỉ muộn 5 phút thôi mà
em gái! Ngọc My nhìn nó mỉm cười.
- Em….em gái? Nó thắc mắc xen nỗi ngạc nhiên.
- Không nhận ra Giao Thiên sao? Anh nó tiếp lời.
- Chị…..Chị là Giao Thiên? Nó không khỏi sững sờ. Hôm nay là ngày gì mà cảm xúc của nó tạp nham thế này: bất ngờ khi gặp anh trai, lo lắng khi đối mặt với Hanaka, ngượng ngùng khi được hắn…bế và bây giờ thì vui mừng khôn siết khi tìm được chị gái bao năm thất lạc.
- Umk, em gái à chị đây, Giao Thiên đây! Chị nó nói giọng ấm áp.
Nó vội vàng ôm chầm lấy chị, thoả nào nó thấy quen đến vậy, nó khóc nhưng là những giọt nước mắt hạnh phúc..
- Em rất nhớ, rất nhớ chị! Nó thổn thức.
- Giao khuyên à, chị cũng nhớ em lắm! chị nó cũng sụt sùi ôm chặt nó trong vòng tay.
- Thôi hai người định khóc đến bao giờ đây? anh nó cười.
Thái độ của nó cũng như chong chóng:
- Gặp lại chị, em sẽ tha hồ làm nũng!
- Umk, thích thì chiều nhưng chị quản em chặt lắm đó nha, sẵn sàng tiếp chiêu bà chị đanh đá này chưa? Chị nó cũng nhộn không kém!
- Nhung đừng vui quá mà gọi tên Giao Thiên – Giao Khuyên trước mặt mọi người đấy1 Anh nó nghiêm nghị
- Tại sao? Bố mẹ nuôi cũng nói thế, em thật sự không hiểu! Nó thắc mắc
Anh cùng chị gái nó chuyển sang thái độ bối rối, rồi anh nó cũng lên tiếng:
- Chuyện này rồi anh chị sẽ cho em biết sau, bây giờ em cứ về phòng trước đi, anh chị còn có chút việc phải giải quyết.
- Nhưng…..
- Thôi nào, đâu phải gặp một lần rồi chia tay? Anh nó mỉm cười
- Uh, được rồi! Nó phụng phịu quay người tiếp tục sự nghiệp bước thấp, bước cao.
- Ê, em sao thế Mik? Anh nó vọng lại.
- Em…..bị gãy chân! Nó nối với bộ mặt “đáng thương” hết mức có thể.
- Trời làm sao mà hậu đậu vậy? Chị nó hỏi
- Em…ngã ngựa!
- Háaaaaa- hai tràng cười cất lên
- Hai người hùa nhau bắt nạt em! Hừ Nó dỗi rồi bỏ đi.
Nó đi khuất, hai người vừa cười ban nãy liền quay trở về với bộ mặt nghiêm trọng
- Nó như thế, làm sao chúng ta có thể cho nó biết sự thật chứ! Ngọc My thở dài
- Mặc cho số phận vây, cố giấu đến cùng là giải pháp tốt nhất. Nhất định phải cho con bé được an toàn.
————————————————–
Tại sân tập ngựa phía Đông:
- Bao nhiêu? Hắn nói giọng lạnh lùng.
- Dạ? Ông thầy quản ngựa ngạc nhiên
- Tôi hỏi ông được Hanaka trả bao nhiêu để cho con ngựa của học sinh ăn chất kích thích?
- Dạ…..thần không….
- Cho ông vài giây giải thích! Hắn nói bằng giọng của thần chết
- Không….gia đình tôi bị bắt, tôi bị ép! Ông quản ngựa run lẩy bẩy.
- Ông không nói dối? Hắn hỏi, câu hỏi đậm chất nghi ngoqf.
- Thần đâu dám! Ông ta vẫn chư hết run
- Đừng để ta biết ông làm chuyện này lần nữa!
Nói xong hắn quay gót đi thẳng
—————————-
Tối
Chân nó đã khỏi hoàn toàn, như thể chua từng bị gẫy. Mai là chủ nhật rồi, nó quyết định mua một số thứ cho mùa đông sắp tời.
- Linh chan! Bạn có quan hệ gì với Hoàng tử vậy? Akêmi nói
- Hoàng tử? Anh Nam á?
- Umk
- Thì là anh kết nghĩa! Nó thản nhiên
- Anh ấy tốt nhỉ! Akemi nói với khuôn mặt mơ mộng.
- Umk, anh ấy tốt lắm. Nó nhận thấy vẻ khác lạ của akêmi nhưng không hỏi gì.
—————————
Cùng lúc đó, tại phòng VIP – phòng của hắn
- Hãy tìm mọi thứ liên quan đến Triệu Thuỳ Linh! hắn nói với Kyo- thần thú của hắn trong hình dạng người.
- Tại sao chủ nhân lại muốn điều tra về cô gái đó vậy? Kyo không khỏi tò mò, rất ít khi chủ nhân của nó quan tâm đến những việc như vậy, một cô gái càng không.
- Ngươi không hiểu đâu, cô gái ấy có một vẻ gì đó rất quý phái, từ lời nói cho đến hành động nhất là hôm nay, vẻ quý phái đó càng thể hiện rõ. Ta dám chắc cô ta không phải con cháu một gia đình pháp sư bình thường, chắc chắn phải có bí ẩn gì đó.
- Tuân lệnh chủ nhân! thần thú vừa nãy mang trên người lốt hình một chàng trai nay đã trở thành một con chim tuyệt đẹp bay đi mất.
———————————-
Cũng chính lúc đó tại phòng của Hanaka
- Không……không..! Hanaka run lên bần bật.
- Sao thế? Ghê sợ chính bản thân mình ư? Tôi và cô là một mà! – Một cô gái có mái tóc đỏ chói hơi xoăn ngang vai, đôi mắt hiểm độc, đầy ma mãnh.
- Không….nói dối….-Hanaka vẫn run lên tưng cơn.
- Hối hận rồi sao? Cô đã bán linh hồn để trở thành pháp sư bóng tối rồi, cô sắp trở thành tôi đấy! Cô sẽ có được lửa bóng đêm, sẽ dành được tình cảm của Nam thần điện hạ, sẽ giết được con nhỏ đáng ghét đó. Vui lên nào, ước mơ của cô sẽ thành hiện thực thôi! Cô ta vẫn nói bằng cái giọng quyến rũ chết người, ánh mắt như sắc tựa lưỡi dao.
- Ước…ước mơ! Hanaka vẫn còn run lẩy bẩy nhưng dường như đã bị giọng nói kia chi phối!
- Phải rồi, chỉ cần uống hết cái này cô sẽ trở thành pháp sư bóng tối hoàn toàn. Nào uống đi!
Không suy nghĩ nhiều, Hanaka cầm luôn cái bát chứa dịch huyết của pháp sư bóng tối tu một hơi cạn sạch. Lòng căm thù Linh đã đưa cô đi quá xa, không còn nhận biết được đúng sai nữa
” Sức mạnh, cảm thấy rồi, sức mạnh của bóng đêm. Thuỳ Linh,ngươi hay chống mắt lên xem ta xử người ra sao haaaaaaaa”