Jean Claude thấy Tessa khi nàng mới đi vào. Cả người nàng đền trắng trông như tiên, ngoài trần tục. Chàng nhích đầu một chút để trông cho rõ hơn. Chàng liền biết ngay nàng là ai: Tessa Fairley, chị song sinh của Lorne. Lorne nắm khuỷu tay nàng, dẫn nàng đi qua nhóm người đang tụ tập gần cửa để đến phía chàng.
Chàng đang ngồi ở cái bureau (bàn làm việc) kê ở cuối tiền sảnh rộng lớn, trong tòa nhà riêng biệt đồ sộ ở khu Faubourg Saint Germain, để ký tên vào cuốn sách mới xuất bản của mình. Nhưng ngay khi ấy chàng không ký. Chàng ngồi đợi người phụ nữ mặc áo trắng, người đàn bà đẹp nhất chàng chưa từng thấy.
Khi Tessa đến gần hơn, mắt nàng gặp mắt Jean Claude, thấy chàng nhìn mình đăm đăm, và nàng nhấp nháy mắt, có vẻ như khựng lại một chút, nhưng vẫn đi tiếp về phía chàng, mắt không rời khỏi chàng.
Tiếng người nói chuyện quanh chàng trở thành tiếng ồn từ đâu xa xa vọng lại. Không có ai trong phòng làm cho chàng quan tâm đến. Chỉ có người phụ nữ này vừa xuất hiện trước mặt chàng mới làm cho chàng chú ý đến, trông nàng trẻ trung, tươi mát, vẻ rất ngây thơ, hơi phi thực một chút.
Bỗng chàng đứng dậy, đi ra khỏi bàn, đợi nàng đến.
Khi hai chị em dừng lại trước mặt chàng, Lorne nói:
- Chào anh, Jean Claude.
- A, Lorne, quel plaisir de vous voir (Rất sung sướng được gặp anh).
Hai người đàn ông bắt tay nhau, rồi Lorne nói tiếp:
- Đây là Tessa, chị tôi. - Lorne vừa nói vừa đẩy nhẹ nàng đến gần Jean Claude.
- Enchanté (Rất hân hạnh), - chàng đáp rồi nói bằng tiếp Anh: - Tôi rất sung sướng được gặp cô. - Jean Claude nghe giọng mình khàn khàn.
- Tôi cũng rất sung sướng được gặp ông, ông Deléon, - Tessa đáp lại, giọng thanh tao nhẹ nhàng, vừa đưa tay bắt.
Chàng bắt tay nàng thật chặt. Nàng cười với chàng. Nụ cười, đôi mắt màu bạch kim, mái tóc vàng nhạt minh màng, làm cho chàng muốn đứng tim. Chàng nhìn nàng không rời mắt. Hai người mê mẩn đứng nhìn nhau.
- Tôi xin mạn phép cắt đứt cảnh tượng này, mọi người đang nhìn hai người, - Lorne nói với nụ cười hơi bối rối.
Jean Claude nhấp nháy mắt rồi nói nhỏ:
- Xin lỗi, tôi phải tiếp tục việc ký sách. - Chàng buông tay nàng ra với vẻ miễn cưỡng, cười với nàng, rồi quay lại ngồi vào bàn. Chàng nói với Lorne:
- Tôi sẽ ký tặng hai chị em hai cuốn sách, mon ami (bạn à). - Vừa nói chàng vừa lấy một cuốn sách, ký tên và đưa cho Tessa.
- Cám ơn ông, - nàng nói, mở sách ra xem. Sau khi đọc hàng chữ đề tặng, nàng nhìn chàng, mắt dò hỏi.
Jean Claude nhìn nàng chăm chăm. Khi thấy vẻ bối rối hiện ra trên mặt nàng, chàng nhếch mép cười, rồi nhìn qua Lorne, đưa cho anh cuốn sách vừa ký xong.
- Anh đưa Tessa đến gặp bà chủ nhà Marie Hélène; anh đã gặp bà ấy với tôi trước đây rồi. Bà ấy đang ở trong phòng khách. Tôi còn nhiều cuốn sách phải ký. Sau đó, chúng ta sẽ đi ăn tối.
- Cám ơn đã tặng sách, Jean Claude, sách quá đẹp! - Lorne nói nhỏ.
Jean Claude gật đầu, nhìn quanh. Chàng thấy đám đông bu quanh hồi nãy đi đâu hết. Chàng nhún vai, tự hỏi phải chăng chàng có thể chấm dứt việc ký sách tặng sớm hơn thời gian dự kiến. Nhưng không... họ đến đấy vì họ thấy chàng ngồi một mình. Bạn bè và người thân quen lại bu quanh bàn Jean Claude ngồi, muốn có sách, có chữ ký của chàng, và chàng cười, ký, lòng mong ước được ở một mình với người phụ nữ đã biến mất khỏi chàng. Lát nữa, Jean Claude nghĩ, lát nữa mình sẽ ở với nàng.
Lorne đưa Tessa đi qua tiền sảnh lát đá cẩm thạch, tường treo màn, đèn chùm bằng thủy tinh, bàn ghế đẹp đẽ, và khi họ đã đi xa chỗ Jean Claude ngồi, anh hỏi nhỏ:
- Lạy Chúa, chuyện gì sẽ xảy ra sau đây?
- Tôi không biết, - Tessa đáp và nàng nghĩ mình đã gặp duyên. Mình đã gặp người đàn ông có duyên số với mình. Nàng biết nghĩ như thế là kỳ cục, nhưng nàng tin nàng nghĩ đúng. Nàng cảm thấy êm ả một cách lạ lùng, như được phủ lên người tấm khăn voan mềm mại, trong suốt. Bỗng lòng nàng thanh thản, bình yên. Tessa nghĩ đến hàng chữ viết trong cuốn sách và bỗng nhiên nàng hiểu ý nghĩa của dòng chữ đó. Chàng cũng có cảm giác như nàng. Dĩ nhiên. Nhưng trước khi đọc những chữ chàng viết, nàng không biết điều này ư? Nàng đã thấy cảm giác này trên mặt chàng... và trong mắt chàng. Cặp mắt chàng đã phản ánh những gì nàng cảm thấy trong lòng mình.
- Bỗng nhiên chị có vẻ bình tĩnh quá, - Lorne nói nho nhỏ, nhìn vào mặt nàng. - Chị không sao chứ?
- Tôi không sao, - nàng đáp và nhìn anh, mỉm cười duyên dáng.
- Vậy để tôi dẫn chị đến gặp bà chủ nhà tố chức buổi tiệc này.
- Marie Hélène là ai thế?
- Bà ấy là người có vai vế trong xã hội, lấy một kỹ nghệ gia Pháp, Alain Charpentier, họ là bạn cũ của Jean Claude. Tôi nghĩ là họ sẽ đi ăn tối với chúng ta và một cặp vợ chồng khác, Jean Claude cũng có mời ông tổng biên tập của anh ấy nữa. Như thế có tất cả là tám người.
- Anh ấy nói cậu đã gặp Marie Hélène rồi, nhưng còn những người khác cậu có biết người nào không?
- Tôi đã gặp Alain, chồng bà ta, và ông tổng biên tập của Jean Claude, Michel Longeval, nhiều lần rồi, nhưng tôi không biết cặp vợ chồng kia là ai. Nhưng chúng ta sắp biết rồi đấy. Bây giờ ta hãy đến chào bà Marie Hélène đã, bà ta kia kìa, gần lò sưởi.
Một lát sau, Tessa bắt tay người phụ nữ thanh lịch nhất nàng chưa từng thấy, kể cả mẹ nàng. Đấy là sự thanh lịch mà chỉ có phụ nữ Pháp mới biết cách thực hiện thành công. Marie Hélène có mái tóc vàng, mảnh dẻ, cao trung bình và tuổi trung niên, mặc cái áo dài bó sát người bằng lanh đen giản dị, cổ áo khoét tròn và không có tay, áo rõ ràng thuộc loại hàng cao cấp. Tai đeo hoa tai bấm bằng ngọc và kim cương, quanh cổ đeo sợi dây chuyền bằng ngọc trai lớn - ngọc Nam Hải. Tessa nghĩ ngọc không đẹp bằng ngọc của bà cô Edwina, và ý nghĩ này khiến nàng cười thầm. Bỗng nàng không thể không tự hỏi bà Edwina sẽ nghĩ về Jean Claude như thế nào.
Bà chủ nhà tỏ ra rất duyên dáng, nói chuyện với Lorne và Tessa một cách niềm nở, họ vừa nói chuyện vừa uống Dom Pérignon. Lorne nói chuyện với bà nhiều nhất, còn Tessa nghe bà với vẻ thờ ơ, thỉnh thoảng nói vài tiếng để lấy lòng người đàn bà mà nàng đoán chừng gần sáu mươi.
Tessa thỉnh thoảng gật đầu và chỉ nói vài tiếng như thế là vì nàng đang để tâm đến chỗ khác. Tâm trí nàng đang tập trung vào người đàn ông đang ký sách tặng ở ngoài tiền sảnh.
° ° °
Jean Claude chọn ngồi ở trước với tài xế, còn Lorne, ông tổng biên tập và nàng ngồi ở ghế phía sau.
Alain và Marie Hélène đưa cặp vợ chồng kia đi cùng xe với họ đến nhà hàng ăn. Người ta gọi họ là Nathalie và Aunaud; Tessa không biết họ của hai người, như khi được giới thiệu với nàng, hai vợ chồng có vẻ vui thích.
Tessa ngồi nhìn vào đằng sau đầu Jean Claude, nàng thấy đầu chàng rất cân đối và mái tóc rất đẹp. Bỗng như thể bị mắt nàng xoáy sâu vào đầu óc, chàng bèn quay đầu nhìn lại. Và nàng nhìn lại chàng. Rồi không nói một tiếng, chàng liền quay đầu trở lại, nhìn thẳng ra trước kính chắn gió và im lặng cho tới khi xe tới nhà hàng.
Tessa ngồi im, không nói gì, nghĩ đến chàng, tự hỏi chuyện gì sắp xảy đến cho nàng, và tại sao bây giờ lại xảy đến? Nàng nghe tiếng được tiếng mất câu chuyện giữa Lorne và Michel, hai người thảo luận về bộ phim cũ của Pháp mà họ thích, phim "Belle de Jour" (Cây bìm bìm), nhưng phần lớn thì giờ nàng đều nghĩ đến Jean Claude Deléon, nhớ lại cuộc hội ngộ của họ mới cách đây một giờ. Mới có chừng ấy thời gian thôi? Một giờ thôi ư? Nàng cảm thấy như thể nàng đã biết chàng từ lâu... nàng cảm thấy kỳ lạ biết bao...
Nàng đi với Lorne đến tòa nhà riêng biệt đồ sộ tọa lạc ở Faubourg Saint Germain với lòng hoàn toàn thư thái. Ngôi nhà được người ta gọi là Hotel Particulier (Tòa nhà đặc biệt), như tất cả những tòa nhà riêng biệt đồ sộ ở Paris, nhà nào cũng ẩn mình sau những bức tường cao kinh khủng. Họ đã đi vào sân trong qua cánh cửa sơn đen lắp vào bức tường hẹp ở một bên, đi qua cái sân rộng trải sỏi, vào cửa trước nhà, rồi leo lên chiếc cầu thang uy nghi dẫn đến một tiền sảnh xinh đẹp.
Vì Lorne không nói cho nàng biết nhiều về người bạn cũ của anh, nên nàng rất bất ngờ. Nàng rất ngạc nhiên khi thấy mình mê mẩn chàng ngay lúc mới gặp nhau.
Khi chàng thấy nàng đi vào với Lorne, chàng hơi cựa mình và bốn mắt gặp nhau, nhìn nhau say đắm. Nàng bị chàng thu hút ngay lập tức. Có lẽ vì cặp mắt của chàng, cặp mắt như nam châm, màu nâu hổ phách và nằm sâu dưới cặp chân mày đều đặn, đen như mái tóc. Mặt chàng thanh tú, hàm khỏe, lông mày rậm, mũi khoằm, miệng rộng, môi dưới dày. Nàng không biết chàng bao nhiêu tuổi, có lẽ lớn hơn nàng nhiều, nhưng nàng không quan tâm, nàng chỉ biết rằng chàng rất đàn ông, thật vậy, trông chàng đúng là một đấng nam nhi.
Bỗng nàng cảm thấy hai chân yếu đuối, lòng run run. Nàng nhìn thẳng vào mặt chàng, không thể quay mắt nhìn đi chỗ khác được. Khi họ bắt tay, chàng không thả ra, và nàng không quan tâm đến. Họ đứng yên, không để ý đến mọi người chung quanh, nhìn nhau đắm đuối. Nàng cảm thấy khao khát tình dục kinh khủng. Thế nhưng ngoài sự khao khát về thể xác, vẫn có cái gì đấy thanh cao hơn. Nàng cảm thấy như thể chàng nhìn thấu vào tận tâm can của nàng, thấy được bản thể của nàng ở tận đáy lòng, và nàng biết đã có dấu hiệu... như muốn nói lên rằng họ đã thỏa ước với nhau, mặc dù không nói ra lời. Ngay lúc đó, tình cảm sâu đậm giữa họ nảy nở, và nàng biết họ đã có cảm tình với nhau, mặc dù chỉ mới gặp nhau.
Bây giờ ngồi ở sau xe, tự nhiên người nàng run lên. Nàng bèn ngồi thẳng người lên, vì nàng công nhận rằng tình yêu giữa hai người không thể nào không đến. Số phận đã đưa đẩy họ đến với nhau.
° ° °
Chàng đưa họ đến nhà hàng Taillevent ở đường Lamenais, nhà hàng này nàng quen nhưng không biết rõ. Nhà hàng đóng cửa để nghỉ hè từ giữa tháng Bảy, nay vừa mới mở lại, cho nên khi đến, họ được đón tiếp niềm nở. Còn chàng thì được họ đối xử rất đặc biệt, như vua chúa. Thế nhưng, giữa chàng và nhân viên nhà hàng đã có sự thân mật đầy khích lệ, nàng nhận thấy chàng đã tỏ ra khiêm nhường, mặc dù chàng là người nổi tiếng. Điều này làm cho nàng sung sướng.
Khi ngồi vào bàn, Jean Claude sắp xếp chỗ ngồi cho mọi người, ngay khi vợ chồng Marie Hélène và cặp vợ chồng kia đến. Tessa biết chàng sẽ không sắp nàng ngồi bên cạnh chàng. Chàng để nàng ngồi ở cuối bàn, giữa Alian và Michel, còn chàng ngồi ở cuối kia, giữa Marie Hélène và Natalie.
Với sự sắp xếp như thế, chàng ngồi đối diện với nàng và mặc dù chàng là người đứng ra mời khác, phải chú ý đến khác, phải nói chuyện với mọi người, gọi phục vụ, là người vui vẻ với mọi người, nhưng cứ vài phút là mắt chàng dán vào mặt nàng.
Tessa có cảm giác buổi tối đã trôi qua trong khung cảnh mờ ảo. Nàng làm mọi việc theo phản xạ tự nhiên, gọi thức ăn, không thấy ngon và thích ăn. Thỉnh thoảng nàng nhấp rượu vang và nói chuyện với hai người đàn ông ngồi hai bên.
Thỉnh thoảng nàng nhìn qua Lorne, mỉm cười hay nói vài lời với anh, nhưng hầu hết thời gian nàng im lặng, lắng nghe. Và nàng hiếm khi rời mắt khỏi Jean Claude. Có một vài lần chàng hỏi nàng có thích thức ăn không, hay là mỉm cười với nàng, nhưng phần lớn chàng nói năng hoạt bát với những người khác về những vấn đề chàng quan tâm đến về kịch nghệ, phim ảnh, văn học và chính trị.
Khi nghe chàng nói, nàng hiểu về con người chàng. Nàng nhận ra chàng không tường thuật về chiến tranh - ở Bosnia, Kosovo và Afghanistan. Nàng nghĩ chàng là nhà báo có lập trường rõ rệt. Nàng lại còn biết chàng được Tổng thống Mitterand che chở và yêu thích. Nàng biết thành phần ưu tú của Pháp xem chàng như một André Malraux (Đại văn hào và chính trị gia Pháp thế kỷ 20) thứ hai, và nàng biết chàng đã thu thập tài liệu và viết một vở kịch đã được diễn tại hý trường Comédie Francaise, một trong những hý trường lớn ở Paris.
Điều duy nhất mà nàng không biết, là tuổi chàng bao nhiêu. Lorne đã nói với nàng, chàng khoảng bốn mươi chín, nhưng nàng nghĩ anh đã lầm. Theo nàng thì Jean Claude trông có vẻ đã trên năm mươi, nhưng nàng phải công nhận, nàng là người không có con mắt đoán tuổi người ta chính xác.
Buổi tối trôi qua như thế cho đến khi họ ra về. Lại một lần nữa, Jean Claude ngồi cùng xe với họ, nhưng chàng nhất quyết để nàng và Lorne xuống xe trước. Khi họ đến khách sạn, Jean Claude bước ra, đến chào từ biệt nàng trên thềm khách sạn. Chàng nắm bàn tay nàng đưa lên môi hôn. Rồi chàng bước lại, nhìn xoáy vào mặt nàng một hồi lâu, như thể muốn khắc sâu mặt nàng vào ký ức.
- À bientôt (Hẹn gặp lại), - chàng nói nhỏ rồi bước sang một bên, bắt tay Lorne, chúc anh ngủ ngon. Một lát sau chàng biến mất.
° ° °
Khi nàng và Lorne đi qua tiền sảnh đến thang máy, em trai nàng nói:
- Về sớm quá. Tôi định mời anh ấy đi uống một ly trước khi đi ngủ. Tôi biết ảnh rất thích loại Calvados ngon.
- Rõ ràng anh ta muốn về nhà. - Nàng đáp nho nhỏ.
- Anh ta bị chị bỏ bùa mê rồi, Tessa.
- Thế à?
Lorne nhìn nàng rồi kêu lên:
- Ơ kìa, chắc chị thừa biết rồi! - Khi thấy nàng im lặng, anh hỏi: - Còn chị thì sao?
- Còn tôi thì sao?
- Chị biết tôi muốn nói gì rồi. Chị quan tâm đến ảnh phải không? Câu hỏi thật ngốc, khi chị đã mê mẩn anh ta.
- Tôi có vẻ mê mẩn anh ta à? - Nàng nhìn em, cặp mắt màu bạch kim tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Phải chị đã mê mẩn rồi. Chưa bao giờ tôi thấy chị như thế. Nhưng tôi cũng chưa bao giờ thấy anh ta như thế.
- Vậy cậu đã thấy anh ta chung đụng với phụ nữ rồi à?
- Thỉnh thoảng.
- Khi ấy anh ta có vẻ như thế nào?
- Hời hợt, lạnh lùng.
- Còn với tôi thì sao? Nghĩa là khi ký sách tặng?
- Mê tít thò lò. Thật đấy. Tôi phải dùng từ "mê tít thò lò" mới đúng. Anh ấy mê mẩn tâm thần.
Khi họ bước vào thang máy, Tessa thở dài, nhưng không nói gì. Lúc họ đã vào phòng, nàng nói với em trai:
- Tôi phải chúc cậu ngủ ngon thôi. Tôi mệt rồi. Cậu không phiền chứ?
- Không, dĩ nhiên là không. - Lorne hôn má nàng, nhìn nàng đi vào phòng ngủ. Anh nghĩ: - Chị ấy sẽ ổn thôi.
Khi đã vào phòng, Tessa ngồi xuống chiếc ghế bên giường và nhìn cuốn sách trên tay, nàng đã cầm cuốn sách suốt cả buổi tối. Trên bìa in hình bộ áo giáp thời trung cổ đã bị xẹp lép. Tên chàng nổi bật ở trên đầu bìa và dưới bìa là nhan đề cuốn sách. Chỉ có một chữ "Warriors" (Chiến binh). Nàng lật bìa trong ở phần gấp của bìa sau, nhìn ảnh chàng một lát, rồi đọc tiểu sử của chàng.
Điện thoại reo, nàng đưa tay nhấc máy nghe.
- Alô?
- C�est moi (Tôi đây).
- Tôi biết.
- Khi nào tôi có thể gặp lại em?
- Ngày mai nhé?
- Tốt. Ta đi ăn trưa nhé?
- Vâng, - nàng đáp, tim đập thình thịch trong lồng ngực.
- Tôi hy vọng Lorne không muốn... Tôi phải nói sao cho hợp nhỉ? Đứng ngoài cuộc.
- Ngày mai cậu ấy có việc khác rồi, - nàng ứng biến đáp.
- Bien. Je vous enverrai une voiture (Tốt. Tôi sẽ cho xe đến đón em). Đúng mười gia giờ trưa.
- Cám ơn anh.
- À demain (Hẹn mai gặp lại), - chàng nói rồi gác máy.
Tessa nhìn máy điện thoại một lát, để cuốn sách xuống giường, rồi đi ra phòng khách. Lorne đang uống Calvados, xem thời sự chính trị trên đài CNN, nhưng khi nàng đi vào phòng, anh quay đầu nhìn nàng, đưa ly lên và hỏi:
- Chị� có muốn uống một ly không?
- Tôi không biết... - Nàng dừng lại khi đến gần ghế nệm dài, nhìn em trai. - Jean Claude vừa gọi điện đến.
- Tôi đoán chính là anh ta gọi.
- Ngày mai tôi sẽ đi ăn trưa với ảnh.
Lorne gật đầu.
- Anh ta có nói với tôi ảnh sẽ gọi điện thoại mời chị đi ăn trưa.
Ngồi xuống trên chỗ dựa tay của ghế nệm dài, nàng lên giọng hỏi:
- Ẳnh nói thế à! Có phải ảnh xin phép cậu không? Tôi hy vọng không. Lạy Chúa, tôi đã ba mươi hai tuổi, đã làm mẹ, và sắp trở thành người ly dị chồng.
Lorne ngẩng đầu lại và cười.
- Đừng có vẻ bực tức như thế. Dĩ nhiên, anh ta không xin phép tôi. Ẳnh không phải loại người như thế. Khi chúng ta rời khỏi Taillevent, ảnh nói với tôi, ảnh có ý định khi về nhà sẽ gọi cho chị, ảnh muốn mời chị đi ăn trưa. Tôi nghĩ anh ấy muốn tôi biết việc này, vì tôi là em của chị và chúng ta cùng ở tại Paris với nhau. Ngoài ra tôi với ảnh là bạn thân.
Khi nàng im lặng, có vẻ lo lắng, Lorne nói thêm:
- Tessa, anh ta là người lớn. Ẳnh không xin phép tôi để đưa chị đi ăn đâu. Ẳnh chỉ tỏ ra mình là người lịch sự. Ẳnh là người quý phái, luôn luôn lịch sự như thế.
Nàng chỉ gật đầu, nói nhỏ:
- Tôi hiểu, - rồi bước đến quầy rượu, rót chi mình một ly nhỏ rượu táo.
Khi nàng quay lại ghế nệm dài, Lorne hạ thấp âm lượng trên đài truyền hình, nâng cao ly, rồi mỉm cười và nói:
- Chúc sức khỏe.
- Chúc sức khỏe. - Tessa ngồi xuống ghế đối diện với anh và hỏi: - Anh ta viết gì trông sách tặng cậu?
- Ẳnh nói ảnh phục tài diễn xuất của tôi, gọi tôi là Cher ami (Bạn thân), và chúc tôi may mắn trong bộ phim sắp tới. Anh ta viết gì trong sách của chị?
- Viết rất kỳ cục.
- Viết gì mà kỳ cục?
- Ẳnh viết tên tôi, rồi viết câu: Je suis là (Có tôi đây).
- Có tôi đây. Anh ta viết thế à? Nghe kỳ cục thật. Tôi đây cái gì mới được chứ?
Tessa lắc đầu.
- Có tôi đây... đang đợi. Có tôi đây... chờ em. Tôi nghĩ anh ta muốn nói thế.
- Chắc chị nói đúng.� Và tôi đã nghĩ đúng, anh ta mê chị tít thò lò.
- Tôi thấy anh ấy rất hấp dẫn.
- Phải, tôi thấy anh ấy có sức lôi cuốn kinh khủng.
- Và cậu không ngại gì việc tôi đi ăn trưa với anh ta chứ? Cậu không khuyến cáo tôi về anh ấy chứ?
- Không. Tôi không khuyến cáo chị về một người như Jean Claude Deléon. Anh ta... là một người đáng tin như mẹ chúng ta sẽ nói. Và là người vĩ đại, nghiêm túc, có trách nhiệm. Ẳnh là người mà ông cậu Robin thường gọi là chân chính.
- Nhưng cậu nói ảnh là người của phụ nữ, - nàng nhắc lại lời anh.
- Đúng, nhưng tôi không nói ảnh là người lăng nhăng, và tôi tin ảnh không phải hạng người ấy. Ồ, tôi biết ảnh có rất nhiều phụ nữ trên đời. Nhưng ảnh không phải là người tán gái. Khi tôi nói ảnh là người của phụ nữ, tức là tôi muốn nói rằng ảnh thích phụ nữ, ảnh chiêm ngưỡng phụ nữ. Ẳnh không phải loại người ghét đàn bà như một số người tôi biết là rất mạnh về tình dục mà lại không thích đàn bà.
- Tôi rõ rồi. - Nàng dựa người ra ghế, uống rượu táo. Một lát sau, nàng nói: - Ngày mai ảnh sẽ cho xe đến đón tôi lúc mười hai giờ trưa.
- Tôi đã nói với chị ảnh là người quý phái mà. Chị Tessa à, dù sao chị cũng phải tự hào mới được. Trước khi ảnh đến ăn trưa với chị, ảnh sẽ đến điện Elysée để gặp Tổng thống Pháp.
° ° °
Không xa khách sạn Paris O�Neill, Jonathan Ainsley ngồi trong quán rượu nhỏ nằm trên con đường hẹp gần Champs Elysées.
Y vừa uống rượu Napoléon vừa đợi Mark Longden, và phân vân tự hỏi không biết giờ này gã đang ở đâu. Y nhìn đồng hồ, rủa thầm gã. Y là người rất đúng giờ, nên y rất ghét những ai không làm việc đúng giờ giấc. Mới đây, y thường tự hỏi không biết Mark có tinh thần trách nhiệm không, có tắc trách không. Y muốn gã phải năng nổ nhiều hơn nữa để hủy diệt Paula và các đứa con gái của bà.
Quả thật là Mark đã thành công trong việc làm cho Tessa suy sụp ý chí, nhưng vẫn còn Linnet chăm lo công việc và rồi còn Emsie. Jonathan muốn ba người phụ nữ này phải bị hủy hoại theo Paula. Y ghét những người đàn bà trong gia đình Harte này, ngoại trừ người em họ Sarah. Bà ta nằm ngoài quy luật của y. Paula và ba cô con gái nhắc cho y nhớ nhiều đến bà nội Emma Harte của y, người mà y ghét cay ghét đắng cả đời. Thậm chí, bây giờ bà đã chết mà y cũng còn căm ghét bà. Y tin rằng bà đã ngăn cản không cho y thừa hưởng gia tài, mà dành ưu tiên cho Paula. Từ lúc còn thơ ấu, y đã ganh ghét Paula.
Bỗng Mark đẩy cửa đi vào, bước nhanh đến quầy rượu. Nhìn gã đi đến, Jonathan kinh ngạc thấy Mark tái nhợt, vẻ mặt căng thẳng và cặp mắt mệt mỏi. Sau khi chào hỏi nhau, Mark ngồi xuống, gọi phục vụ. Gã gọi một ly Napol-éon, tách cà phê đen và gói thuốc lá Gaulois.
- Hút thuốc lá lại à, Mark? - Jonathan hỏi, nhướng mày châm biếm. - Anh biết thuốc lá sẽ làm hai cho sức khỏe chứ?
- Tôi biết, nhưng đêm nay tôi cần hút, chắc ông biết tôi cần hưởng thụ một chút sau một tuần vất vả.
- Này Mark thân yêu, tôi có nhiều thứ đáng cho anh hưởng thụ hơn, anh chỉ cần nói một tiếng là có. Và có lẽ những thứ này thú vị hơn hút thuốc rất nhiều.
Mark liếc mắt nhìn y và lắc đầu.
- Đêm hôm nay tôi không cần đàn bà, ông bạn à. Hay không cần thứ gì khác. Tôi mệt muốn chết. Đi từ Thirsk đến London đã quá vất vả, rồi đáp máy bay đi Paris.
- Tôi đã bảo anh bay từ Manchester rồi. Thậm chí anh có thể đi máy bay từ Yeadon cũng được. Mà thôi, đừng nói chuyện này nữa. Ngôi nhà của tôi tiến hành ra sao rồi? - Y hỏi bằng giọng thân mật, mặc dù y không quan tâm đến việc nhà cửa ở đấy.
- Thành thật mà nói, thì ngôi nhà trông đẹp lắm. Tôi nghĩ thế nào ông cũng thích ngôi nhà, Jonathan, - Mark nói. - Phải nói ông sẽ yêu ngôi nhà mới đúng. Ông sẽ không muốn rời ngôi nhà. Không bao giờ.
Jonathan nghe nói chỉ mỉm cười, nghiêng đầu, lòng tin chắc y sẽ muốn rời khỏi ngôi nhà, rời luôn. Y đã có căn hộ sang trọng ở Paris, và ngôi biệt thự ở trên đồi nhìn xuống hải cảng ở Hong Kong, ngoài ra y còn có nông trại ở Provence, y mới vừa mua nông trại này. Dĩ nhiên y muốn đi đến các ngôi nhà này, vì chúng đẹp lộng lẩy hơn ngôi nhà ở quê hương tại Yorkshire. Việc xây cất nhà ở Thirsk chỉ là mưu mô của y. Mưu đồ để đánh lừa Mark tin rằng y cần kiến trúc sư, khi thực ra y cần có người để làm những việc bẩn thỉu của y... là phá phách những người đàn bà trong gia đình Harte đáng ghét. Với mặc cảm tự ti, với lòng ham muốn danh vọng và tiền tài, và vô số điểm yếu của mình, Mark là mục tiêu dễ dàng cho y đạt được. Gã dâm dật, thích đàn bà, và mặc dù gã truy hoan nhiều lần những vẫn không thấy đủ. Tuy nhiên, khi đến với heroin thì gã có phần thận trọng. Còn rượu thì gã thích uống đến bến.
Jonathan nhìn gã thanh niên, y nghĩ hắn là nhân vật mình cần. Mình hoàn toàn chi phối được hắn. Mình sẽ cung cấp cho hắn những thứ hắn cần. Jonathan ngồi dựa người ra ghế, nhếch mép cười, nụ cười khoái trá.
Mark uống cà phê, uống một ngụm cô-nhắc, đốt điếu thuốc, hít vào một hơi thật sâu. Khi đã hút được vài giây, gã nói:
- Tôi nghe ở Yorkshire người ta đồn rằng người con trai kia của bố ông, Owen Hughes hiện đang ở tại London. Ở khách sạn của người xứ Wales tại Belgravia. Đem theo cả vợ từ New York đến. Họ đến để thăm con gái là Evan, cháu nội duy nhất của bố ông, và đã ăn trưa với Gideon và Evan. Có vẻ cả gia đình đoàn tụ.
Tại sao có chuyện ấy? Khi Jonathan nghĩ đến Evan Hughes là y nổi giận. Cô là đứa cháu nội mà bố y thường khao khát. Chắc thế nào cô ta cũng đến gặp ông ấy. Y cười thầm. Nhưng cô ta cũng là người trong gia đình Harte, là hậu duệ của bà Emma chết tiệt ấy. Chắc ông ấy đã gặp cô ta.
Bỗng Jonathan không kiềm chế được mình, y lên tiếng nói với giọng khoe khoang:
- Tôi có một đứa con trai.
Mark sửng sốt kinh ngạc.
- Ông có con trai à! Lạy Chúa Ki-tô, tại sao nó không đi với ông đến thăm bố ông tại Yorkshire? Nếu việc này xảy ra, thế nào Evan Hughes cũng rất bực mình.
- Con trai tôi sống ở nước khác, - Jonathan đáp, và đúng sự thật là thế. Rồi nhận thấy cần phải giải thích thêm, y nói tiếp: - Thằng bé thường không được khỏe. Nó phải sống ở nơi có khí hậu ấm áp, nơi có môi trường đặc biệt. - Điều này thì không đúng sự thật, vì đứa con mà vợ y đẻ cho y mấy năm trước đây không phải là con y, mà là con của người cộng tác với y. Anh ta là người Trung Hoa, tên là Tony Chiu. Y đã thấy tận mắt cảnh ngoại tình của vợ mình. Cho nên y đã chia tay vợ.
- Ai nói cho anh biết chuyện về Owen Hughes, Mark?
- Tôi góp nhặt thông tin khắp nơi. Tôi có nguồn thông tin. Nhưng ông sẽ ở lại Paris bao lâu?
- Tôi không biết. Bởi thế, tôi muốn anh đến đây gặp tôi hơn là gặp ở London. Tôi phải đi xuống miền Nam nước Pháp. Tôi đã mua một nông trại cũ rất đẹp. Tôi sắp cần anh giúp cho việc này, Mark à, nhờ anh tân trang, tôi sẽ trả công anh hậu hỹ. Nhưng chuyện này để sau. Còn bây giờ tôi muốn biết việc ly dị của anh ra sao rồi. Anh biết việc ly thân của anh với cái cô gái chết tiệt ấy đã làm cho tôi suy nghĩ rất nhiều về anh. Chúng ta không thể để cho anh bị một kẻ trong gia đình Harte làm cản trở con đường tiến thân. Anh là một kiến trúc sư có tài, làm sao chúng ta để cho anh bị thiệt hại như thế? Và cô ta chỉ là đồ đĩ, phải không?
- Dùng từ "đĩ" để nói về Tessa Fairley cũng chưa đủ. Cô ta rất quá quắt. Tôi mong sao có thể bắt Adele khỏi cô ta, - Mark nói lớn.
- Được rồi, cậu ơi, tại sao chúng ta không cố làm thử? Tiền bạc không phải là vấn đề đáng lo, anh đừng sợ. Tôi sẽ cho anh bất cứ cái gì anh cần trong cuộc chiến đấu đầy sinh tử này, tôi cam đoan với anh như thế.
Mark vội liếc mắt nhìn Jonathan rồi hạ thấp giọng, gã đáp:
- Tôi không ngại đánh đập nó một chút, nhưng tôi không bao giờ giết nó, Jonathan à. Tôi không phải là đồ giết người, và cũng không làm hại phụ nữ.
- Này ông bạn, nghe đây, tôi có vài ý kiến như thế này. - Khi Jonthan nói, Mark cúi người sát vào y, rồi miệng gã từ từ nở ra nụ cười khoan khóai.
° ° °
Hai người ngồi nói chuyện và uống rượu khoảng một giờ nữa, rồi Jonathan trả tiền. Y và Mark cùng rời khỏi quán rượu. Hai người say sưa mải miết bàn mưu tính kế đến nỗi họ không để ý đến một cặp nam nữ bề ngoài rất bình thường ngồi trong góc quán rượu đang nhìn họ trong suốt cả thời gian họ ngồi ở đấy. Đôi nam nữ đi theo họ, canh chừng cho đến khi Jonathan đến chỗ đậu xe của y, nơi người tài xế đang đợi. Đôi nam nữ lấy xe của họ đuổi theo y, chuẩn bị tinh thần để đi theo y một đêm dài.
° ° °
Trưa thứ Sáu, Lorne ở một mình trong khách sạn, học kịch bản. Tuần sau anh phải vào vai ở phim trường ngoài Paris, anh muốn thuộc hết phần đối thoại trong truyện phim.
Anh đang đọc lại phần đối thoại của mình lần thứ năm trong mấy trang đầu của truyện phim thì điện thoại reo, cắt đứt công việc của anh. Anh mới vừa nói "Alô" xong, thì cô em cùng mẹ khác cha Linnet đã đáp liền:
- Chào Lorne, em đây.
- Chào "chim nhỏ", nghe giọng cô tôi thích quá. Cô đang ở đâu?
- Em sẽ nói cho mẹ biết việc này, mẹ không gọi em là chim như anh đâu! Em đang ở tại Pennistone Royal.
- Thời tiết như thế nào? - Anh hỏi.
- Mát hơn, trời rất đẹp, em đang ngồi ở ngoài hiên, thảnh thơi, thoải mái.
- Cô mà thảnh thơi thoải mái! Nhảm nhí! Tôi phải thấy mới tin được. - Anh cười, vẻ trìu mến đối với Linnet. Cô là người anh thích nhất. - Tôi muốn hỏi mọi chuyện ở nhà đều yên ổn hết chứ?
- Phải, không có chuyện gì bất thường xảy ra. Em thấy Adele đang chơi với búp bê, có Elvire bên cạnh, và Evan sẽ đến đây để ăn trưa. Chị ấy cũng sẽ nghỉ làm việc buổi chiều, chị đã làm việc cật lực suốt tuần ở cửa hàng tại Leeds rồi. Nhưng Tessa ra sao? Em hy vọng chị ấy không quá lo.
- Không, chị ấy không lo, đáng ra chị ấy sẽ nói chuyện với cô, nhưng vì chị mới đi ăn trưa với người bạn cách đây mấy phút.
- Không, không, em không muốn nói chuyện với chị ấy, mà em muốn nói chuyện với anh.
- Có chuyện gì thế? Sao bỗng cô có vẻ kỳ lạ thế?
- Không có chuyện gì đáng ngại. Nhưng em muốn báo cho anh biết chuyện Jonathan Ainsley đã rời Hong Kong. Hiện ông ta đang ở tại Paris...
- Tại sao cô biết? - Anh vội cắt ngang lời cô.
- Jack Figg vừa mới gọi điện báo cho em biết. Các điệp viên của ông ấy ở khắp nơi, để canh chừng ông Ainsley. Hôm qua họ đã thấy ông ta với anh chàng Mark khủng khiếp. Hai người ngồi với nhau trong một quán rượu, trông có vẻ rất thoải mái.
- Ôi, trời đất, thế là có âm mưu gì tồi tệ rồi!
- Lorne, anh đừng lo và xin anh đừng nói cho Tessa biết. Không cần phải cho chị ấy biết họ đang có mặt ở Paris. Anh hãy nói với chị ấy, em gọi để báo cho chị biết ở đây tất cả đều yên ổn, thế thôi.
- Tôi hy vọng hai tên khốn nạn ấy không âm mưu là trò gì khủng khiếp, - Lorne nói. - Tôi không tin họ được.
- Em cũng không, - Linnet đáp. - Nhưng chắc có thể họ gặp nhau để nói về ngôi nhà mà Mark Longden thiết kế cho Ainsley ở Thirsk. Theo Jack cho biết thì gã đến Yorkshire có hai ngày. Cố đừng hoảng hốt, và như bố thường nói, hãy đề cao cảnh giác.
- Tôi sẽ làm thế, cám ơn đã báo cho tôi biết. Khi nào thì mẹ trở về? Tessa nói tuần sau bà sẽ về, còn bố vài ngày sau mới về.
- Đúng thế, mẹ sẽ về với dượng Winston và dì Emily, vào khoảng mồng sáu tháng Chín, nhưng bố còn bận họp vài lần ở tại Bahamas hay Barbados, và họp lần nữa ở New York. Theo lời mẹ thì bà muốn giải quyết nhanh vụ ly dị cho Tessa, và bà cảm thấy việc này cần có sự hiện diện của bà.
- Có lẽ phải như thế, à này, gà con...
- Thôi dẹp chuyện chim chóc gà vịt đi, ông anh thân mến, em không còn bé bỏng đâu.
Anh cười trong máy rồi nói:
- Xin lỗi, nhưng chắc cô biết thói quen cũ khó bỏ lắm. Hôn cô, Linnet.
- Hông anh, Lorne. Chúc tuần sau đóng phim thành công.