Gideon tưởng cửa nhà bếp đã khóa. Nhưng khi xoay nắm cửa, cánh cửa liền mở ra ngay. Anh đi vào, cứ nghĩ sẽ được Margaret và Joe vui vẻ đón chào, vì ông ta thường ngồi đây uống trà vào giờ này. Nhưng anh quá ngạc nhiên, nhà bếp không có ai hết.
Anh dừng lại giữa phòng, nhìn quanh, ngửi thấy có mùi thơm ngon kỳ lạ. Không khí sực nức mùi gia vị tổng hợp khiến anh nhớ đến của ngon vật lạ ở Bắc Phi, nhớ món thịt hầm rau hấp và những món cao lương mỹ vị làm cho người ta phải thèm nhỏ dãi. Anh chắc nhà sắp mở tiệc, vì anh biết Tessa là người đầu bếp rất giỏi. Nàng đã quên thiên hướng của mình, anh vừa nghĩ vừa đi qua nhà bếp để ra hành lang dành cho người phục vụ ở phía sau.
Chiếc cầu thang lầu phía sau dẫn lên tầng một, tầng này là lãnh địa của bà Paula, rồi dẫn tiếp lên tần hai, tần này có rất nhiều phòng ngủ. Ở đây không có hệ thống an ninh, anh nghĩ. Bất kỳ người nào cũng có thể đi thẳng lên lầu như mình, đến được phần chính yếu của ngôi nhà. Họ phải tập thói quen khóa cửa bên ngoài, nếu không thì phải mời Jack Figg đến để giải quyết vấn đề này. Anh thở dài khi leo lên cầu thang lầu ở phía sau, cầu thang này được gia nhân dùng khi trong nhà có nhiều người.
Chiếc cầu thang dốc đứng, anh nghĩ đến những cô gái hầu nhỏ bé trước kia phải mang thức ăn sáng lên các phòng. Chắc đến giữa buổi sáng là họ mệt bở hơi. Nhưng thời ấy, cuộc đời đầy rẫy những sự bất công. Dù sao, bây giờ cuộc sống đã đổi thay tốt hơn nhiều rồi.
Ở tầng hai, mỗi cửa có một tấm biển bằng đồng nhỏ, khắc tên của phòng ở; phòng vàng, xanh, đỏ, thẫm, vàng đậm v.v... Việc cho một phòng một màu như thế này là do sáng kiến của bà Emma Harte, và anh thường nghĩ đây là sáng kiến rất hay. Cuối cùng anh đến phòng vàng, gõ cửa rồi đi vào trước khi được phép cho vào.
- Ôi lạy Chúa! - Evan thốt lên, - anh làm em giật mình! - Cô đứng nhìn anh, thở hổn hển, tay níu chặt cái khăn tắm che tấm thân lõa lồ.
- Xin lỗi, - anh xin lỗi, đi đến gần cô. Anh đưa tay nắm bàn tay cô, kéo cô vào giữa hai tay mình với thái độ của người có quyền. Ôm cô vào lòng, anh hôn cô thật lậu, rồi dẫn cô đi qua phòng.
Evan cố giữ cái khăn quấn quanh mình, vẻ mặt hoang mang. - Chuyện gì thế này? - Cô hỏi nhỏ, nhìn anh, cô vùng ra khỏi tay anh.
Không trả lời ngay, anh lôi cô đến giường.
- Em ngồi xuống đây, đừng vùng vằng. Anh không hiếp em đâu.
- Có chắc anh không hiếp không? - Cô hỏi nhưng vẫn ngồi yên trên giường, nhìn anh cố cởi nhanh áo quần ra. Khi anh đến bên cô, cô biết thế nào họ cũng ở trên giường này một thời gian, và như thế tức là họ sẽ trễ bữa ăn tối. Nhưng cô không có cơ hội để chống đối, vì anh đã nằm trên giường, bên cạnh cô, hôn cô đắm đuối, khiến cô không kịp trở tay. Và dĩ nhiên cô hôn lại, cũng rất hăng say, vì cô yêu anh hết lòng.
Sau một lát, họ ngừng hôn, anh chống cùi tay nhổm người lên, nhìn xuống mặt cô:
- Anh biết em sẽ nói gì rồi, em sẽ nói chúng ta xuống trễ bữa ăn, để cho mọi người đợi. Nhưng anh không được ở riêng với em hơn một tuần và anh cần phải ở trên cạnh em như thế này, rất riêng tư.
- Em biết, em biết, - cô nói nhỏ, đưa tay ôm gáy anh, rồi luồn tay vào mái tóc của anh. - Em cũng nhớ anh, nhớ cảnh được ở với anh, được làm tình như thế này.
Gideon nhìn vào đôi mắt màu xám xanh trong sáng của cô, cười cô. Rồi bỗng anh đột ngột ngồi dậy, nhảy ra khỏi giường, đi đến đống quần áo anh để trên ghế. Một lát sau, anh quay lại giường, nắm bàn tay cô.
- Anh rất muốn em, anh nôn nóng vào giường với em, nhưng chúng ta còn cả cuộc đời dài để làm tình. Còn chuyện đính hôn giữa con trai con gái thì chỉ xảy ra một lần thôi. - Anh cất tiếng cười. - Phải, chúng ta hy vọng chỉ mồt lần thôi, - anh nói và đeo chiếc nhẫn saphire vào ngón tay cô, rồi nói tiếp: - Evan, bây giờ thế là chúng ta đã đính hôn, và đấy mới là điều quan trọng.
Cô ngồi thẳng trên giường, nhìn anh, rồi nhìn vào ngón tay thứ ba của bàn tay trái, mắt long lanh vì ngạc nhiên và sung sướng.
- Cám ơn anh đã tặng em chiếc nhẫn kỳ diệu này. - Cô nói, rồi nghiêng người tới, hôn trên môi anh. - Phải, chúng ta đã thực sự đính hôn. - Khi cô nói thêm, giọng cô ngân lên tiếng cười: - Dù bố em có bằng lòng hay không, chúng ta cũng đính hôn. Dĩ nhiên em bằng lòng! Ôi, tuyệt!
Gideon cười với cô,vui sướng thấy cô hạnh phúc và thích thú. - Anh mừng khi thấy em thích chiếc nhẫn.
- Em thích nó. Ôi, Gid, anh làm cho em quá ngạc nhiên và chiếc nhẫn quá tuyệt, em rất sung sướng.
- Anh cũng thế. - Anh tươi cười nói với cô. - Bây giờ chúng ta xác nhận sự thỏa thuận này bằng cái hôn, nhé?
Cô cười lại với anh rồi quang hai tay quanh cổ anh, kéo anh xuống để nằm trên người cô. Họ hôn nhau đắm đuối, say sưa, sờ mó vào những chỗ kín của nhau và lòng dục bốc lên hừng hực. Và khi cô đạt đến đỉnh cực khoái, cô réo tên anh, và chỉ một tích tắc sau đó, anh cũng gọi tên cô, rồi nhắc đi nhắc lại mãi rằng anh rất yêu cô.
° ° °
Sau khi đã bình tĩnh trở lại, họ đi tắm vòi sen, ôm nhau đứng dưới vòi nước. Cảnh tượng trông vào như thể họ sẽ không thể nào rời nhau ra được.
Nhưng cuối cùng họ cũng phải rời nhau. Evan vào phòng ngủ để sấy tóc cho khô và chải cho ngay ngắn. Cô vẫn quàng quanh người cái khăn tắm, trang điểm sơ sài khi Gideon đi vào phòng, mặc nhanh áo quần. Rồi anh ngồi xuống ghế, nhìn Evan, nghĩ mình hạnh phúc vì đã gặp được cô. Phải, anh đã tìm thấy được người yêu chân chính trong thế giới đầy bất trắc này, nên anh cảm thấy rất may mắn. Người đàn bà này quả là mười phân vẹn mười. Họ rất hợp tình hợp ý với nhau.
Sau khi cô mặc xong chiếc áo dài mút-xơ-lin đẹp và mang đôi xăng-đan, Evan quay mặt nhìn anh và nói:
- Sao thế? Sao anh nhìn em đăm đăm, gay gắt thế?
- Chỉ ngắm em thôi, em yêu. - Anh nói nhỏ, vẻ lừ đừ.
Cô bước đến gần anh, đưa bàn tay trái ra.
- Gideon, đẹp quá phải không? Chiếc nhẫn đính hôn quá tuyệt vời.
- Anh nghĩ thế, em sẽ đeo tối nay chứ? Anh muốn nói khi xuống dưới nhà?
- Nếu anh muốn thì em đeo chứ... Mọi người sẽ biết chúng ta đã đính hôn. - Cô dừng lại, nhìn anh chằm chằm, đợi phản ứng của anh.
- Dĩ nhiên anh muốn. Chúng ta đã thực sự đính hôn, tại sao không để cho họ biết? Họ là người trong gia đình, gia đình em cũng như gia đình anh. Mà này, anh không muốn em tháo cái nhẫn ra, ngay cả khi gặp bố mẹ em vào tuần sau cũng không được tháo ra. Bằng lòng không? - Anh nhìn cô, cặp mắt xanh lục trông sắc như dao.
- Được rồi, được rồi, - cô đáp nhanh, muốn nói cho anh yên tâm, nhưng đồng thời cô cũng thấy trong giọng nói và ánh mắt của anh có cái gì muốn nói với cô rằng vấn đề này không được bàn cãi nữa. Và anh làm thế là đúng. Vì họ đã đính hôn để thành vợ chồng, tại sao họ còn giấu bố mẹ họ? Bố cô chắc sẽ không hài lòng, cô chắc như thế, nhưng đây là chuyện của đời cô. Trái lại, cô biết bố mẹ của Gideon sẽ rất vui mừng, vì bà Emily và ông Winston đã nói với cô rằng họ mong cô lấy con trai họ. Bỗng cô cất cao giọng nói: - Gid này, ngày mai chúng ta đến thăm Robin và báo cho ông cụ biết nhé? Em muốn ông cụ biết chúng ta đã chính thức đính hôn với nhau.
- Tại sao không? Dù sao ông ấy cũng đã trải qua một thời lãng mạn, đúng không? Ông cụ sẽ rất sung sướng khi được chúng ta báo tin trước nhất. Evan, em nghĩ, ông cụ đã giữ tấm ảnh của bà nội em suốt đời, thì biết ông lãng mạn như thế nào!
Evan cười khúc khích.
- Bà không là bà nội, mà cũng không là bà Glynnis của em. Ngay cả khi bà già rồi cũng không. Mà suốt hơn năm mươi năm qua, bà là một thiếu nữ tuyệt vời.
- Anh thấy ảnh của bà rồi. Bà ấy đẹp tuyệt trần, và em cũng vậy. Người đẹp của anh. Người vợ sắp cưới đẹp tuyệt trần của anh.
° ° °
Tessa đứng bên bếp lò, trước nhiều bình, hũ đựng gia vị, và tập trung vào công việc, đến nỗi khi nghe có tiếng chân người bước vào nàng cũng không quay lại. Nàng chỉ lớn tiếng hỏi:
- Cậu ở đâu nãy giờ, Lorne? Tôi tưởng cậu đến nói chuyện với tôi lâu rồi chứ.
- Không phải Lorne đâu, - Jack Figg nói. Ông đi đến gần nàng. - Lorne nhờ tôi đến hỏi cô có muốn uống một ly không.
Tessa quay lại, nàng gật đầu. - Thế thì tuyệt, Jack.
- Lorne đang mở champagne ở ngoài thạch sảnh. Champagne được không? Hay cô muốn thứ gì khác?
- Champagne được rồi. Cám ơn ông đã đến hỏi.
- Tôi sẽ quay lại ngay, - ông đáp.
Tessa lại trở lại, khuấy nhẹ xoong thịt, mở nắp các xoong khác lên xem, gật đầu bằng lòng. Nhấc xoong này xuống, để xoong khác lên. Một lát sau, Jack quay lại, đưa ly champagne cho nàng.
- Cám ơn, - nàng nói, lấy ly rượu nơi tay ông.
Ông đưa ly mình cụng vào ly nàng.
- Chúc sức khỏe.
- Chúc sức khỏa, - nàng đáp và uống một hớp. - Rượu ngon quá, thật tuyệt.
- Thức ăn cô nấu ngon quá. Cô làm món gì để ăn tối đấy?
Sau kho tắt thêm nhiều bếp trên lò, Tessa đến ngồi ở bộ bàn trong bếp, uống champagne. Jack đi theo nàng, đứng nhìn nàng.
- Hay cô giữ bí mật?
- Không, không có gì bí mật hết. Thực đơn gồm trước hết là măng trắng, tôi sẽ dọn món này để ăn với nước xốt Hòa Lan. Món chính là món kút kít Bắc Phi. Mới nghe chắc mọi người tưởng đây là món lạ để ăn vào hôm trời nóng, nhưng không phải thế đâu. Món kút kít này gốc ở xức Ma Rốc, là nước thuộc vùng ôn đới. Chắc ông biết lõi hạt lúa mì dùng nấu món kút kít rất nhẹ, vì tôi dùng thịt bê để nấu chứ không dùng thịt cừu, vì thịt bê mềm hơn nhiều. Tôi nấu món này theo kiểu người Ma Rốc, có tên là Blanquette de Veau (món ragu thịt bê), nhưng nấu với rượu vang đỏ, chứ không phải rượu vang trắng. Ông sẽ thích món này, Jack à.
- Chắc thế. - Ông đáp, ngồi xuống bàn. - Mùi thơm quá tuyệt. Thứ gì mà có mùi thơm tuyệt thế?
- Nhiều thứ gia vị trộn lẫn nhau thành một. Nghệ, gừng, thì là Bắc Phi và tôi cũng dùng hành, cho nên có mùi thơm như ông ngửi thấy đấy. Cũng như có mùi rau hấp và mùi nước cốt của thịt. Tôi chắc ông đói rồi, vì tôi làm nhiều thứ lâu quá.
Jack cười.
- Ngồi đây ngửi mùi thơm này là thấy thèm rồi. Miệng tôi rệu nước miếng. Dù không đói, tôi cũng thấy thèm, chứ đừng nói hiện tại tôi đang đói meo.
- Sắp xong rồi. Mọi người xuống lầu chưa?
- Chưa thấy Gideon và Evan, India cũng chưa, nhưng những người khác đã có mặt ở ngoài thạch sảnh rồi, họ đang uống cocktails.
- Trời đất, tôi phải trở lại với bếp, - nàng nhổm người dậy.
Jack để tay lên cánh tay nàng.
- Tessa, cho tôi hỏi hai phút. Không biết làm thế có hư hỏng gì thức ăn không? Tôi không thích làm hỏng thức ăn mà cô đã dành rất nhiều thì giờ để chuẩn bị nấu nướng.
- Không, không. Không có gì hư hỏng, chỉ trong vòng vài phút. - Nàng nhìn ông với vẻ ngạc nhiên rồi ngồi xuống ghế lại. - Có phải ông muốn nói đến chuyện Adele không?
Bây giờ đến lượt ông nhìn nàng ngạc nhiên.
- Tại sao cô biết? - Ông hỏi.
- Vì từ thứ Sáu đến nay, ông không nói gì về nó, không hỏi tôi chuyện gì về nó, và tôi thấy đây là chuyện lạ. Ông thấy đấy, Jack, không ai hỏi tôi về việc khi nó ở với Mark có chuyện gì xảy ra không, và tôi thấy chuyện này khác đặc biệt. Có lẽ không có ai yên tâm, nhưng tôi tự hỏi tại sao ông không có ý kiến gì về việc này hết.
- Tôi muốn cô bình tĩnh. Vả lại, tôi nghĩ nếu có chuyện gì tôi cần biết, thì chắc cô đã nói với tôi. Và, thú thật, trông cô có vẻ... bình chân như vại, và tôi nghĩ, nếu Mark đã đối xử tệ với nó, hay làm nó đau đớn, thì thế nào cô cũng đã đến tìm tôi.
- Đúng vậy, ông nói đúng, theo Adele cho biết thì không có chuyện gì xảy ra hết. Hắn lái xe cho nó đi chơi ở vùng quê một lát, rồi đưa đến Harrogate, đến quán Betty để ăn trưa, sau đó hai bố con đến Ripon. Tôi nghĩ con bé rất buồn, chán nản, khóc mãi vì mất con búp bê. Và dĩ nhiên đến chiều thì nó rất mệt, cho nên hắn thuê phòng ở khách sạn Spa cho con bé ngủ một giấc. Chỉ có Chúa mới biết hắn nghĩ sao mà lại làm một việc liều lĩnh như thế. Tôi đoán hắn làm thế để cho tôi lo sợ, chán nản.
- Đúng là như thế đấy. Adele có nói gì đến người đàn ông ngồi trong xe không? Cô bé có biết hắn ta không?
- Không, nó không biết hắn ta, mà nó là cô bé có trí nhớ rất giỏi đấy. Nó nói có người bạn của bố trong xe tên là Buddy (bạn thân). Nhưng tôi nghĩ đấy không phải là tên thực của hắn.
- Ồ, cô nói thế nghĩa là sao? - Jack hỏi, nhìn cô với vẻ ngạc nhiên.
- Vì khi tôi hỏi Adele về người đàn ông, con bé nói bố nó đã nói với nó: "Đây là bạn bố" và tôi đoán con bé nghĩ tên người đàn ông ấy là Buddy, vì bố nó sau đó gọi người đàn ông nhiều lần là Buddy. Tôi không biết gã ta là ai, Jack à, nhưng chắc gã là bạn thâm giao của hắn ở văn phòng.
Jack gật đầu.
- Đấy cũng là một ý kiến. Sáng thứ Hai, tôi sẽ cho người điều tra thử xem vào ngày thứ Tư có người phụ tá nào của hắn nghỉ việc không.
Tessa vùng đứng dậy và nói:
- Tôi phải múc đồ ăn ra đĩa lớn, nếu không đồ ăn sẽ rục hết. Không nhiều thì ít, phải không? Chắc ông muốn hỏi tôi việc như thế thôi, phải không?
- Phải, Tessa. Bây giờ tôi có thể giúp gì cho cô?
- Không có gì hết, nhưng trong vài phút nữa ông có thể phụ tôi bưng thức ăn ra phòng ăn.
- Rất hân hạnh được giúp cô. - Ông ngồi nhấp rượu Dom Pérignon, nhìn nàng múc thức ăn ra các đĩa lớn. Nàng uyển chuyển, gọn gàng, hoàn toàn tự chủ. Ông nghĩ chưa bao giờ ông thấy nàng có vẻ khá hơn thế. Thường thường trông nàng xanh xao như bóng ma, tối nay, trông nàng có vẻ hồng hào. Nước da trắng như sữa của nàng có màu hồng như thế là nhờ làm việc và hơi nóng trong nhà bếp, nhưng nàng đã có sắc mặt hồng hào như thế rồi. Ngoài ra, chiều nào nàng cũng bận rộn công việc, và ông biết khi nàng làm việc nhiều, tinh thần nàng thường hưng phấn hơn. Về điểm này, nàng giống mẹ nàng. Paula làm việc càng nhiều bà càng vui vẻ, hăng hái. Khi không có việc gì để làm, bà trở nên buồn rầu, mất hết nhuệ khí của một phụ nữ tài ba. Cả Tessa lẫn Linnet đều giống mẹ họ; nhưng ông cũng biết rằng cá tính của ba người đều được di truyền từ bà mẹ xây dựng nên sự nghiệp trước mắt của họ. Vì ông đã làm việc cho bà Emma nên ông biết rất rõ điều này. Bà Emma nếu không có việc gì làm và gặp chuyện buồn phiền, bà rất dễ bị suy sụp tinh thần. Khi bà làm việc luôn tay luôn chân, bà rất sung sướng và hăng hái.
Và còn một điều nữa: Tessa rất thích nấu nướng, nàng sung sướng vô cùng khi có cơ hội nấu những bữa ăn thịnh soạn cho gia đình và bạn bè. Kinh nghiệm mà ông biết, người nào thích làm việc, người đó rất lạc quan yêu đời. Đêm nay, Tessa có vẻ lạc quan, mặc dù nàng rất buồn về chuyện của Mark và về việc ly dị sắp đến.
Bỗng Tessa lên tiếng, cắt đứt dòng tư tưởng của ông.
- Jack, nhờ ông vào phòng ăn thắp đèn cầy trên bàn giúp tôi được không? Và nhờ ông kiểm tra các đĩa thức ăn trong tủ lạnh có còn nóng không. Tôi để trong đó gần nửa giờ rồi, cho nên có lẽ bây giờ đồ ăn âm ấm vừa ăn. Rồi nhờ ông giúp tôi bưng các đĩa thức ăn lớn ra.
- Vâng, thưa đại tướng! - Ông thốt lên, vùng đứng dậy đưa tay lên chào nàng, rồi vội vàng đi làm theo lời nàng, cười thầm một mình.
Nàng nhìn theo ông ta, khi ông đi ra khỏi bếp. Nếu ông yêu mẹ nàng và thương mến Linnet, ông thường gọi cô ấy là "người đẹp", mười phần thì ông cũng đã thương nàng đến chín, nàng biết chắc như thế. Lúc nàng còn nhỏ, ông thương nàng bao nhiêu thì bây giờ ông cũng thương nàng bấy nhiêu. Nhưng ông là con người kỳ lạ, bí hiểm, ít nói về đời sống cá nhân của mình. Mẹ nàng có nói cho nàng biết rằng ông ta lấy vợ lâu rồi, nhưng cuộc sống vợ chồng đã xảy ra nhiều chuyện bi đát. Thỉnh thoảng ông không quan tâm những điều ông thích: chơi thuyền buồm ở vịnh Robin Hood, thành phố quê hương của ông nằm bên bờ biển Yorkshire xinh đẹp. Ông say mê kịch nghệ và là họa sĩ nghiệp dư trong những lúc rảnh rỗi.
Nàng biết ông rất tận tụy với gia đình Harte, ông được trả tiền công trước để làm việc cho các cửa hàng Harte, và mới đây ông thường xuyện có mặt ở đây, từ khi nàng bắt đầu có chuyện lôi thôi với Mark. Nàng sung sướng về việc này, sự hiện diện của ông làm cho mọi người trong nhà yên tâm, ông rất được mọi người tin cậy, và xem ông như một thành viên trong gia đình. Tuy nhiên, có rất nhiều điều nàng không biết về ông. Ông là loại người bí mật, nàng nghĩ và bắt đầu vớt rau ra cho ráo nước.
Khi nàng múc món kút kít vào cái đĩa thật lớn thành một một đĩa đầy, thì Jack trở lại nhà bếp. Ông đứng nhìn nàng chất thức ăn quanh cái đĩa.
- Trong món ăn kút kít này có thêm những thứ gì nữa? - Ông hỏi, nghiêng người tới trước để nhìn cho rõ hơn.
- Đậu xanh và nho tươi, làm thế mới đúng theo công thức đã có từ lâu đời. Rồi tôi sẽ thêm rau hấp quanh món ăn. - Khi nàng nói, nàng lấy muỗng múc cà rốt, củ cải dài, củ cải tròn, bí xanh nhỏ, hành hương sắp chung quanh món kút kít. Làm xong, nàng đưa cho ông và nói: - Nhờ ông để đĩa này vào trong cái lò lớn đằng kia cho ấm. Tôi còn múc ra đĩa món bê hầm và hâm xốt Hòa Lan để chấm măng. Thế là xong.
- Rất sung sướng được giúp cô, Tessa, và rất khen ngợi cô, bữa ăn trông rất thịnh soạn. - Ông bưng đĩa kút kít đến lò bếp, rồi hỏi: - Cô định phục vụ thế nào đây?
- Sau khi tôi làm món măng xong, tôi muốn ông, Desmond, Linnet và tôi bưng những cái đĩa lớn ra phòng ăn, để trên những cái đĩa nóng. Bữa ăn theo kiểu tự phục vụ, mọi người muốn ăn gì thì cứ múc mà ăn.
- Chỉ có cách ấy thôi, - ông đáp. - Và có lẽ cách ấy là dễ nhất.
° ° °
Căn phòng lạ hoắc. Dusty Rhodes cảm thấy hoàn toàn choáng váng.
Anh nhấp nháy mắt trong ánh sáng lờ mờ, nhìn quanh, từ từ nhận ra hình dáng các đồ vật trong phòng: cái tủ, cái ghế, chiếc đồng hồ trên tường và phía bên phải là cái cửa sổ. Anh ở đâu như thế này?
Dusty Rhodes nhấp nháy mắt rồi nhìn kỹ. Từ từ anh nhận ra được hình ảnh rõ ràng trong phòng, một hình ảnh toàn bộ chứ không rời rạc. Đây là căn phòng trong bệnh viện. Và anh đang nằm trên giường bệnh... bình xê-rum đang nhỏ giọt treo ở đầu giường. Hay cái gì đấy.
Anh không nhớ được gì hết trong một lát, rồi bỗng nhiên anh thấy mình ở trong xưởng vẽ vào sáng hôm ấy, chạy đến đứng trước bức tranh, bảo vệ bức tranh khỏi bị lưỡi dao đâm vào. Lại một lần nữa, anh cảm thấy đau đớn lúc lưỡi dao đâm vào người anh. Đau nhức. Máu. Rất nhiều máu, máu tuôn ra xối xả. Ướt cả áo. Ướt cả bàn tay. Chảy xuống cánh tay, Nhỏ giọt xuống nền nhà.
Cô đã lái xe chở anh đến đây. Đến bệnh viện Quận Harrogate. Anh đang ở tại bệnh viện ấy. Bây giờ anh nhớ hết rồi. India, Công nương India Standish, con gái một Bá tước, một công nương chính cống. Một cô gái tuyệt vời. Một thiên thần. Cô đã cứu đời anh. Rõ ràng như thế. Cô rất bình tĩnh. Anh mường tượng thấy lại cảnh ấy trong óc. Bình tĩnh. Thực tế. Cô đã lấy khăn tắm nhét vào vết thương. Lái xe đưa anh đến đây với tốc độ chóng mặt, anh phải co rúm người lại trước tốc độ. Cô đưa anh đến phòng cấp cứu. Phải, vì thế bây giờ anh mới nằm ở đây, còn sống, không bị chảy máu cho đến chết. Nhờ cô ấy. Mới cách một lát cô đến thăm anh. Anh vẫn còn bất tỉnh. Anh mở măt một lần, thấy cô ngồi đấy, gần bên giường, nắm tay anh, nói trong miệng những lời an ủi. Mặt cô tái mét, mái tóc bạch kim rối bù. Anh cố nói với cô, nhưng anh quá yếu ớt, rồi anh bất tỉnh lại.
Bây giờ cô đi rồi phải không? Đi luôn phải không? Anh hy vọng không. Anh muốn có cô trong đời anh. Cô có ở lại không?
Bây giờ chuyện bí mật của anh đã bị phơi hết ra ánh sáng rồi. Chuyện dan díu lâu dài giữa anh với Melinda. Báo chí sẽ biết về đứa con của anh, Atlanta, bé gái còn nhỏ. Bé� Atlanta xinh đẹp. Anh không muốn chuyện này xảy ra. Nhưng anh biết thế nào cũng xảy ra. Và cảnh sát sẽ đến gặp anh. Họ chưa nói chuyện với anh, vì anh còn chưa tỉnh, người anh còn thuốc mê. Nhưng ngày mai chắc họ sẽ đến. Chắc chắn là họ sẽ trở lại như một với một là hai. Họ đến với sổ ghi chép. Ghi chép hết mọi việc. Chuyện được mọi người biết rất tệ. Nhưng Melinda không có ý định đâm anh. Đây là tai nạn. Chị ta muốn phá hủy bức tranh. Chị ta giận điên lên khi thấy có người đàn bà khác trong xưởng vẽ. Làm sao chị ta ra khỏi bệnh viện được nhỉ? Làm sao vào được phòng vẽ của anh? Lỗi của anh. Sáng nay anh không khóa cửa phòng.
Bây giờ nói sao với India? Nói hết cho cô biết, đây là cách duy nhất phải làm. Phải thành thật. Nói với cô như thế nào? Đấy là vấn đề. Tìm đúng lúc mà nói. Nói cho cô ấy biết về Melinda. Nói cho cô ấy biết về bệnh của Melinda. Bệnh nghiện ma túy của chị ta. Nói cho cô biết về đứa con của họ. Anh thương nó. Atlanta. India. Anh thương cả hai.
Phải xử trí với Melinda như thế nào? Làm sao anh làm cho chị ta hết nghiện? Làm sao cho chị ta bình phục? Làm sao cho chị ta biến mất khỏi đời anh? Ơn Chúa, anh không cưới chị ta. Thế nhưng, anh cũng phải có trách nhiệm. Phải giúp Melinda. Phải nhận Atlanta. Phải giữ India...
Một lát sau, cô y tá nhìn vào, thấy Russel Rhodes, nhà họa sĩ danh tiếng ngủ say lại. Thế là tốt cho ông ta, cô nghĩ, lúc tỉnh lúc thức thế là tốt. Khi mới chở ông ta vào, cô tưởng ông ta chết mất. Ơn Chúa, ông không chết. Ông đã gặp vận may. Mọi người đều có lúc gặp may trong đời. Cô ta nghĩ, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại và đi làm công việc khác.