Chuyện Tình New York

Chương 7

Phần 19

 

Trở về nhà, tôi vẫn chưa được bình thường. Việc đầu tiên tôi muốn làm là gọi điện cho Ryan. Tôi muốn nói rõ ràng chuyện này với Ryan. Tôi không muốn bị bám đuổi lẵng nhẵng như vậy, rất mệt mỏi!

Vác một bộ mặt nghiêm trọng, Gar đứng ở ngay lối rẽ xuống để đảm bảo sẽ không để lọt tôi. Chiếc mũi đỏ ửng vì gió rét, dường như Gar đã đứng ở chờ ở đây khá lâu và phải biết chắc chắn rằng tôi chưa về nên mới kiên nhẫn như vậy. Chợt nghĩ, Ryan quả có sức hấp dẫn, anh chàng đã để bao nhiêu cô gái phải chịu giá rét như thế này đây nhỉ

Garbriel nhìn thấy tôi và tiến tới rất nhanh:

”Chúng ta nói chuyện được không? Chúng ta nói chuyện được không?”

Tôi chưa kịp phản ứng.

”Chúng ta nói chuyện được không? Chúng ta nói chuyện được không?” Garbriel nói liên tục câu nói đó đến nỗi tôi phải thốt lên:

”Được thôi được thôi, nhưng về cái gì? Ryan? Tôi không thích nói về anh ấy?“.

Và Gar lại tiếp tục như bắn súng liên thanh:

”Chúng ta nói chuyện được không? Chúng ta nói chuyện được không?”

Thật là khó chịu, tiến thoái lưỡng nan. Tôi thấy khó:

”Rồi rồi, nói đi?“.

Garbriel nắm lấy tay tôi lôi đi xếch xệch, khiếp quá. Dù sao cô ta cũng cao hơn tôi một tí, khỏe thì khỏe hơn nhiều nên tôi không thể nào kịp cưỡng lại. Và thay vì giật tay lại tôi cũng… nắm tay lại luôn, thể hiện như… hai người bạn vậy. Hành động này hình như lại khiến Garbriel rùng mình thì phải. Có lẽ tôi không chicken shit như cô ta nghĩ, và quả thật, tôi cũng chưa bao giờ là người dễ bị bắt nạt cả. Ở đây, những cô gái châu Á hay bị coi là nhút nhát không mạnh bạo, một phần là do truyền thống Á Đông, một phần là do… tiếng Anh kém. Có lẽ Gar nghĩ tôi là một người như vậy. Thật tiếc, cô ta không biết tôi là một cô gái Việt Nam, và cũng không phải là người quá tầm thường.

Gar kéo tôi ra… Central Park. Đứng lại một lúc, cô ta nói:

”OK, nghe này. Tao không biết mày ở cái xó xỉnh nào tới, đang làm cái đếch gì, cái bọn Trung Quốc như mày có khắp nơi và hủy hoại cái đất nước này. Và một điều nữa, Ryan đã là bạn trai của tao từ hai năm nay rồi. Mày có biết vì sao anh ấy lại làm việc ở đấy không đấy là bởi vì anh ấy muốn ở bên cạnh tao. Tao quá mệt mỏi phải đi đề nghị mọi người để cho chúng tao yên rồi. Nói cho mày biết tao không phải là một người xấu, nhưng một khi dính líu tới bạn trai của tao thì tao sẽ làm mọi việc để ngăn cản mày, OK?”

Gar nói tuôn ra một tràng và nói rất nhanh. Tôi cứ đứng nhìn, ý chừng đợi cho cô ta nói cho hết đi, chứ tôi nói cô ta lại cắt thật là mệt. Gar dừng lại vì sự lặng im của tôi và cô ta nghi rằng tôi đã không hiểu… tiếng Anh:

”Mày có hiểu tao nói gì không? Mày có nói được tiếng Anh không?”

”Tất nhiên là tôi hiểu chị nói gì rồi trừ khi chị vừa nói tiếng Trung Quốc? Bởi vì tôi không nói tiếng Trung Quốc?“.

”Kệ mày là cái quái gì, vứt đi. Mày hôn anh ấy chưa?”

”Đấy không phải là chuyện của chị. Tôi không hiểu vì sao mình phải ở đây chỉ để cái tai mình bốc mùi bởi những từ ngữ của chị. Những từ của chị là vô dụng, chúng chỉ có giá trị khi do chính Ryan nói. Tôi không biết chị, chị nên để tôi yên đi!

Tôi thoáng thấy sự bất ngờ từ phía Garbriel. Có lẽ tôi là đối thủ nặng ký hơn cô ta nghĩ. Tôi không phải dọa dăm ba câu là sợ và vì… đúng là tôi nói được tiếng Anh, đủ sức cãi lý tốt là khác Có một dặc điểm, đù tiếng Anh hay tiếng Việt, tôi hầu như không bao giờ chửi bậy. Cho dù “đối thủ” của tôi có đầu đường xó chợ đến mấy, nhưng mà rồi họ vẫn phải im hết! Tôi chỉ chửi bậy… một mình những lúc bị hỏng hóc hay đãng trí mà thôi.

Nói xong, không để cô ta nói tiếp, tôi quay ngoắt đầu đi rất nhanh. Tôi nghĩ rằng lúc đó mặt tôi rất đỏ, cả người nóng ran. Tiếng Gar chạy theo, kéo tay tôi từ phía sau:

”Này, nghe này quay lại đây, damn“.

Gar vừa kéo tay tôi, tôi hét lên một cái làm những người trong Central Park giật mình quay lại. Gar hơi ngượng ngùng. Cô ta lại kéo tay tôi, tôi lại hét lên. (Tôi hét lên theo kiểu… trêu tức, chứ không phải là kiểu sợ đâu) Mỗi lần hét tôi lại cười lên một cái khiến Gar có vẻ hoảng thực sự, giờ thì biết ai là chicken shit rồi.

”Mày điên thật rồi, damn. Mày bị làm sao thế?” Gar thốt lên, mặt mày nhìn… không thể mê được.

Nhưng cô ta cứ chạy theo tôi. Và thật may mắn, đang đi như ma đuổi thì tôi nhìn thấy Billy đang đứng ngay chỗ rẽ từ cổng Central Park sang phố. Hình như anh đã đi theo tôi. Có thể anh đã biết tôi vừa gặp Garbriel. Tôi vừa đi tới nơi, Billy nắm tay tôi kéo vào trong xe của anh ngay gần đó. Garbriel đứng lại, khoanh tay nhìn đầy bất lực.

”Trời, trời, biết rùi, đụng phải mấy con nhỏ này mệt lắm nha. Cẩn thận nó làm hại đó, chốn này hông có phải chỗ đùa mà nhỏ. Anh bảo rồi, em phải cẩn thận chứ. Có chuyện gì vậy, nói được không?”

Tôi vẫn còn run và ngồi thần ra một lúc. Rồi tôi nở một nụ cười:

”Không có gì, nó không làm gì được em đâu. Hì hì, cảm ơn anh. Mà anh đi theo em đó hả?“.

”Thì đó, đóng tiệm xong lái xe qua đây thấy em đi vô trong đó với con nhỏ nên anh dừng xe đi theo đó mà“.

”Oạch, nhỡ đâu đó là bạn em thì sao, sao anh phải lo thế?“.

”Hông có đâu, anh nhìn thấy cái mặt em không có được vui”

”Thế em phải làm sao bây giờ“.

”Thế con nhỏ đó là ai? Em có chuyện gì với nó? Có gì phải call cảnh sát đó, hông có đùa“. Tự nhiên tôi cứ thấy rờn rợn

Tôi xin Billy thả tôi xuống bến xe gần nhà vì không muốn Billy biết tôi ở đảo. Billy năn nỉ tôi một hồi rồi cũng cho tôi xuống. Anh nhìn theo tôi đầy dò hỏi xem tôi có chuyện gì nữa không, tất nhiên không quên lời dặn phải thật cẩn thận và có gì gọi điện cho anh. Chưa bao giờ tôi thấy yêu mến Billy như ngày hôm đó

Trở về nhà, tôi vẫn chưa được bình thường. Việc đầu tiên tôi muốn làm là gọi điện cho Ryan. Tôi muốn nói rõ ràng chuyện này với Ryan. Tôi không muốn bị bám đuổi lẵng nhẵng như vậy, rất mệt mỏi!

Ryan nhấc máy:

”Hey, hôm nay em gặp bạn gái anh đấy Ryan”

”Gì cơ?”

”Bạn gái anh?”

”Ai cơ?”

”Anh biết ai mà?“.

”Đừng nói với anh là Garbriel lại đến quấy em“.

”Thế đấy. Cô ta tới tiệm nail và hỏi về mối quan hệ giữa anh và em, em mệt mỏi rồi Ryan“.

”Ôi Chúa ơi, chó thế?” Ryan kêu lên rồi khẽ… chửi bậy.

”Damn, làm sao mà cô ta tìm được chỗ em làm?”

”Cô ấy có cái tờ giấy nhắn của em định gửi anh mà. Em có ghi địa chỉ tiệm nail lên đó“.

”Cô ta có làm gì em không?”

”Cô ấy kéo em ra Central Park và mắng mỏ em“.

”Trời, kinh khủng quá! “ Ryan gần như hét lên.

”OK, được thôi, anh sẽ giải quyết vụ này, bình tĩnh nhé. Anh xin lỗi, anh xin lồi, ôi Chúa ơi“.

Dường như Ryan rất buồn và áy náy vì những gì tôi vừa nói. Đến lượt tôi lại phải… can chàng lại:

”Ôi không nghiêm trọng lắm. Em chỉ không thích bị làm phiền thôi. Em OK mà, không có gì xảy ra cả“.

”Anh đang trên upstale (ở phía Bắc thành phố), ngày mai anh sẽ gặp em. Bây giờ anh sẽ gọi điện cho Garbrien. Em sẽ tha lỗi cho anh chứ?”

”Em không thể“.

”…Anh em lỗi mà! “ Giọng Ryan đã hoảng hốt thực sự.

”Bởi vì đấy không phải là lỗi của anh?“.

Tôi nghe thấy tiếng Ryan thở phào nhẹ nhõm.

”Được rồi, ngày mai anh sẽ gặp em“.

Và thế là qua một đêm mất ngủ. Tôi không tức mà cảm thấy rất khó chịu.

Hôm sau là ngày tôi xuống spa. Cô gái Việt Nam vẫn nhí nhảnh như mọi hôm. Tôi quyết định nói cho cô ta biết chuyện boyfriend của cô ta xin làm quen với tôi. Tất nhiên tôi nói rằng chúng tôi tình cờ gặp nhau mà thôi:

”Ủa, anh ấy làm gì ở đó giờ đây nhỉ?”

Tôi nhún vai.

”Anh ấy nhìn bạn anh ấy thấy hay đó, trông bạn cũng dễ thương mà“. (Hix, hung biết có là khen đểu ở trong này hay không nữa).

”Hai người yêu nhau lâu chưa?“.

”Cũng năm rồi“.

”Chắc sẽ cưới chứ?“.

”Ha ha, chắc đợi tui học xong đã“.

”Cưới sớm nhỉ?“.

”Anh hơn tôi 9 tuổi đó, không có trẻ nữa đâu“.

”Hả?”

Tôi há hốc mồm. Tôi không thể tin nổi anh chàng này trông trẻ măng như vậy mà cũng phải cỡ tuổi Billy rồi. Nhìn Billy già dặn hơn hẳn.

”Chiều đến đón chứ?“.

”Có chiều nay lại tới đón mà“.

Buổi trưa, tôi ra cửa hàng đồ ăn Trung Quốc mua cánh gà ăn như mọi hôm. Ronie và Helen cũng tới, nhìn tôi Ronie cười ngượng nghịu.

”Gặp bữa hôm nọ rồi, chào Ronie“.

Tôi chủ động nói chuyện cho anh chàng đỡ ngượng. Trong lúc hai người đứng xếp hàng mua cánh gà, Ronie ngoái lại nhìn tôi nháy mắt. Ôi, đúng là đàn ông!“.

Buổi chiều trở về. Tự nhiên bà chủ chạy ra hỏi tôi có ai về cùng không. Tôi ngạc nhiên và nói sao phải thế.

Bà ấy nói rằng, nghe rằng có chuyện và bảo tôi: “Cẩn thận đấy“. Tôi lờ mờ đoán Billy bảo bà chủ trông chừng tôi. Hừm, cũng gợn lòng xúc động.

Buổi tối, Ryan gọi điện cho tôi. Anh vẫn ở trên upstate chưa về được, hẹn tôi ngày hôm sau, về sẽ gặp tôi luôn.

Ba giờ sáng. Chuông điện thoại réo. Tôi bật dậy. Cả nhà tôi cùng ngóng tai lên nhhe. Chắc chỉ có thể là điện thoại của tôi. Và đúng vậy, Garbriel.

”Này, MÀY CHẾT ĐI. TAO BẢO MÀY ĐỂ CHO BẠN TRAI TAO YÊN RỒI CƠ MÀ“.

Gar hét lên trong điện thoại to đến nỗi thằng em tôi đang ngủ cũng ngẩng đầu dậy hỏi chuyện gì thế. Tôi đưa tay lên miệng suỵt và nói rằng ngủ tiếp đi. Tôi đi vào nhà vệ sinh nghe điện.

”CHỊ ĐIÊN QUÁ RỒI ĐẤY GARBRIEL Ạ. ĐỪNG ĐỂ TÔI PHẢI GỌI CHO CẢNH SÁT“.

”MÀY CHẲNG LÀ GÌ HẾT MÀ LÀM TAO SỢ“.

Và tôi nghe thấy như Gar… khóc thì phải.

”XUỐNG ĐỊA NGỤC ĐI. F* YOURSELF“. Gar rú lên.

”ĐI NGỦ ĐI! CẢM ƠN LỜI KHUYÊN CỦA CHỊ. NHUNG TÔI KHÔNG TỰ F* MÌNH ĐƯỢC. RYAN SẼ LÀM VIỆC ĐÓ! XIN CHÀO“.

Tôi to tiếng trở lại, nhưng vẫn giữ phần lịch sự, và dập máy. Tắt hết tiếng điện thoại ở trong nhà.

Đó chỉ là những sự rắc rối đầu tiên của tôi mà thôi.

Lên giường, không ngủ được. Tôi ngồi dậy, bật đèn, tìm cuốn sổ và viết nhật ký, là viết ra cảm xúc và suy nghĩ thì đúng hơn.

Và những gì tôi đang kể lại cho các bạn, là modified từ quyển nhật ký bắt đầu từ ngày hôm đấy!

Phần 20

Trên đường trở về nhà, mặc dù thấy thoải mái hơn sau khi trút với Hạnh và vì Ryan đòi về ngay vì lo cho tôi, nhưng tôi thấy vẫn không được vui.

You only stop dreaming when you are dead.

Tôi quyết định nghỉ ngơi ngày hôm sau. Không đi đâu hết, một phần vì thiếu ngủ mấy hôm rất mệt mỏi, một phần vì tôi muốn lang thang một mình đôi chút cho thảnh thơi đầu óc. Thú thực rằng, từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ có bạn trai, và tới mức bị khủng bố tinh thần thế này thì lại càng chưa bao giờ. Nên dù có tỏ ra ghê gớm đến mấy thì tôi cũng không tránh khỏi nhiều lo lắng và suy nghĩ. Tôi chợt nghĩ tới ông già hay ngồi ven sông. Đã mấy hôm quên mất ông già này. Tôi có một cảm giác rất yên bình khi ngồi nói chuyện và tâm sự với ông ấy. Tôi muốn gặp ông già để nói chuyện, hỏi ông xem, tôi phải làm gì bây giờ.

Buổi sáng, tôi đi bộ ra ven sông chứ chưa ăn uống gì. Trời càng ngày càng đẹp hơn. Đã sang tháng ba nên hoa bắt đầu nở và cây bắt đầu lấm chấm xanh.

Sau một mùa đông khô cằn băng giá, những mầm non lại lóc ngóc bò dậy phủ lên mặt đất một luồng sinh khí mới. Nó tạo cảm giác của sự hy vọng. Giống như tâm trạng con người, có những lúc tuyệt vọng và u ám, nhưng sau mỗi lần đau đớn, khổ sở, lòng người lại hồi sinh. Tựa như tất yếu của thời tiết, của bốn mùa, của cuộc sống.

Hôm nay ông già của tôi có thêm một người bạn mới đang đứng nói chuyện. Đó là một người phụ nữ đứng tuổi có phong thái vừa cổ điển vừa hiện đại, tất khó tả, nhưng toát lên một vẻ thông minh và cá tính lạ kỳ. Nhìn là tôi cũng muốn bắt chuyện ngay được rồi. Vừa nhìn thấy tôi, ông ồ lên và nhanh chóng giới thiệu:

”Đây là cô bé tôi vừa nói với vô. Kin đấy!” (nháy mắt một cái).

”Đây là Michelle, đạo diễn cinema“.

”Ôi wow thật ạ? Hay quá?” Tôi thốt lên. “Cô đang bàn để dựng tiểu thuyết của ông ấy thành một bộ phim đúng không?“.

”À, có thể, lại sao không?”

Người phụ nữ tên Michelle quả thật rất cá tính và thông minh. Mặc dù mang chức danh là đạo diễn cinema nhưng ở bà toát ra điều gì đó khắc khổ và bình dân, chứ không lung linh như những đạo diễn Mỹ tôi vẫn thường hay tưởng tượng. Michelle tham gia chỉ đạo sản xuất mấy chương trình thời sự của đài NY 1, đài tin nổi tiếng nhất của New York. Dự định “tâm sự” với ông già này hôm nay đổ bể vì có thêm nhân vật thứ ba, nhưng cũng thú vị chán. Michelle cũng sống trên đảo và bà nói rằng có dăm ba lần nhìn thấy tôi, rằng tôi là cô gái châu Á ấn tượng nhất ở trên đảo. Tôi cảm thấy rất hãnh diện.

”Thế bây giờ cháu đang làm gì thế hả Kín?”

”Đi chơi loãng quãng, kiếm ít tiền và sẽ quay trở lại Việt Nam để học đại học“.

”Oh, tuyệt nhỉ. Có thể đến nước Mỹ chỉ để đi chơi loăng quăng, ha ha“.

”Công việc của cô thú vị quá, ý cháu là, làm đạo diễn cinema“.

”À thực ra công việc của tôi là dạo diễn tin nhưng ước mơ của tôi là phải được là một đạo diễn diện ảnh nữ. Tôi biết bây giờ còn mơ ước thì muộn quá, nhưng chúng ta chỉ ngừng mơ và ngừng làm việc khi chúng ta chết mà thôi!”

Oh, lại một quan điểm tuyệt vời. Có bao giờ chúng ta quá già để thực hiện ước mơ của mình nhỉ? Có lúc con người thật là nhiều hoài bão nhưng họ lo rằng mình không còn thời gian để thực hiện. Đúng rồi, còn sống ngày nào thì còn có thể làm được việc ta muốn ngày đó. Nếu cứ ngồi mà lo thì sẽ chẳng bao giờ làm được việc gì.

Không thử không thể biết. Có những câu nói tôi chưa hiểu hết ngay lúc đó nhưng về lâu dài nó là nguồn động lực và là quan điểm sống lúc nào mà không biết. Và bạn biết không, bây giờ Michelle đã là một đạo diễn phim ảnh thực sự, chuyên sản xuất các show cho trẻ con ở Walt Disney Chanel, chứ không còn đứng chỉ đạo đọc tin tẻ nhạt trong trường quay nữa. Michelle đã ước được như vậy hơn 20 năm rồi và ba năm kể từ ngày gặp tôi lần ấy, ước mơ của bà đã thành sự thật! Một bài học đáng giá. Chả bao giờ là quá già để ước mơ, nếu thực sự cố gắng.

Cả buổi chiều, tôi nằm ngủ. Tôi mệt nhưng ngủ lại không được ngon lắm, giấc mơ của tôi tràn ngập hình ảnh của Ryan. Đặc biệt là nụ cười và bộ râu quai nón mờ mờ rất quyến rũ của anh. Chỉ vì Ryan có râu quai nón mà sau này bất kỳ khi nào tôi gặp một chàng trai tóc dài và có râu quai nón là tôi giật mình và mang theo một sự cảm tình kỳ lạ. Tới mức, sau này, về Việt Nam, có một lần, đi trên phố, đang phóng lơ đãng thì tôi tình cờ phát hiện ra một người đàn ông, anh ta còn trẻ, có khi chỉ bằng tôi, có râu quai nón và mái tóc dài rất đẹp. Thực sự nếu để ý thì nét nào cửng đẹp, đẹp đến giật mình, đẹp đến xót xa, vì sao, vì đó là một người đàn ông bị… tâm thần, đứng ngẩn ngơ lang thang trên hè phố. Nhưng tôi cược rằng ai để ý sẽ phát hiện ra đó là một người đàn ông đẹp. Và đêm đó tôi cũng đã mơ về người đàn ông này. Tôi mơ rằng, tôi sẽ đem anh ta về nhà, tắm rửa sạch sẽ, “trang trí cho thật đẹp trai, rồi dẫn ra phố chơi, đầy tự hào như ngày nào tôi đi với Ryan. Nhưng thật tiếc, giấc mơ lãng mạn của tôi bị cắt phụt bởi một chi tiết, đó là người đàn ông trong mộng của tôi theo đúng nghĩa này, cứ đi một phát chàng lại dừng lại… lục thùng rác. Khổ thế đấy!“.

Sau cơn mộng mị buổi chiều, tôi tỉnh giấc. Hôm nay tôi ở nhà nên sẽ phải nấu cơm. Cả ngày hôm nay không có điện thoại, lạ thật. Thế rồi tôi phát hiện ra tôi đã tắt hết cả tiếng chuông mà quên không bật lại. Nhưng tôi thấy lo, bật lại Garbriel lại gọi thật là phiền phức, tôi không muốn bố mẹ tôi biết chuyện. Vẫn thấy có cả một quả nặng ức chế đè nghẹt, tôi chợt nghĩ tới Hạnh, bạn thân của tôi đang học bên St Johns ở bên Queens. Có thể tối nay tôi sẽ sang nhà bạn ấy để buôn chuyện cho giải tỏa tâm lý. Hạnh là bạn người Việt hiếm hoi của tôi ở đây, chúng tôi đã ở cùng với nhau bên New York ngày bé, và giờ đang ở bên này để học cao học.

Tôi định nấu cơm xong rồi đi luôn vì nhà Hạnh khá xa, lại phải đi bộ một đoạn. Gọi điện cho Hạnh thấy nàng OK, tôi nhanh chóng nấu cơm. Định bụng thứ hai phải mua ngay một cái di động, có gì phiền phức đổ hết vào đó tôi tự giải quyết.

Tối, tôi đến nhà Hạnh. Bắt đầu tuôn ra một tràng để trút cho bõ. Hạnh lo lắng và bảo tôi cẩn thận. Rồi tôi mượn cái di động của Hạnh để gọi cho Ryan, mách một phần thôi, phần vì tôi… nhớ anh lắm. Ryan nói rằng sẽ trở về vào thứ ba tới và sẽ gọi điện ngay cho tôi. Tôi nói về vụ Garbriel quấy rối lúc nửa đêm và điều này có lẽ khiến Ryan hơi hoảng sợ. Rồi anh nói: “Tối nay anh sẽ quay về, ý anh là anh sẽ về ngay bây giờ“. Tôi bảo anh không cần làm thế, anh đang làm gì cứ làm nốt, nhưng Ryan không nói gì nữa.

Trên đường trở về nhà, mặc dù thấy thoải mái hơn sau khi trút với Hạnh và vì Ryan đòi về ngay vì lo cho tôi, nhưng tôi thấy vẫn không được vui. Tôi quyết định, sẽ ra ven sông và hét lên một cái. Và tôi hét thật, hét đến rũ cả đầu tóc vang hết cả một khu đảo, hét xong tôi lại cười một mình. Dù sao cũng đâu có ai. Hình như trên cánh cửa một căn phòng của building chỗ tôi hét có người mở cửa sổ ngó xem đang có con điên nào quấy phá bên dưới. Hét xong, tôi lắc lắc đầu và thấy… đã. Thoải mái thật! Cảm ơn ông già viết truyện đã chỉ cho tôi cách xả cảm xúc này.

Về được 15 phút, 11 giờ đêm. Điện thoại lại réo, tôi nhấc vội. Và, bạn biết đó là ai không? Ronie đấy!

”Làm sao anh biết được số điện thoại này vậy?“.

”À thì Helen cho“.

”Ủa, cô ấy sao lại cho số điện thoại của em“.

”À, thì anh nói muốn làm quen với em nên cô ấy cho“. Thực ra, tôi đủ thông minh để biết anh ta nói dối.

Anh ta đã lấy số điện thoại này từ di động của Helen. Và tôi vốn không thoải mái cho lắm. Rồi tôi ngồi vào bàn máy tính vừa check mail, vừa nghe điện thoại qua cái giọng khó nghe của Ronie, chả ra Tây chả ra Việt, chả ra Bắc chả ra Nam. Tôi cứ ầm ừ và ngáp liên tục, chả để ý xem Ronie đang nói gì nữa vì mải xem thư. Ronie kể lể còn tôi cứ “thế à”, “ah”, “oh“. trước những dự định, ước vọng nào tương lai, nào gia đình… của chàng đang tuôn ra ào ạt. Thú thực, tôi cũng chỉ hiểu lõm bõm. Thế rồi tôi đã hoàn toàn đứng tim và tỉnh hẳn khi nghe thấy câu “tâm sự” nguyên văn sau đây:

”Em coi thường anh đúng không? Anh không phải là loại người như em nghĩ đâu. Có vẻ em chả quan tâm, em biết anh vẫn làm gì không? Anh vẫn làm ra tiền để CHO DZAI và đi DZLẾT NGƯỜI đó!“.

Phần 21

Và có nguy hiểm thật, khi tôi bắt đầu phát hiện ra có bóng người lẵng nhẵng theo tôi đằng sau!

Vâng, đúng là buồn cười. Hai chữ “CHO DZAI” và “DZIẾT NGƯỜI”, nó nghĩa là “cho giai” và “giết người” đó mà. Phiên âm theo đúng cái giọng của Ronie đấy, đáng sợ chưa?“.

Đầu tiên, tôi thót hết cả tim, vì giọng của Ronie rất quả quyết và tự hào khi nói ra những lời nói đó. Tôi cảm tưởng như đó là một lời “dọa nạt” thì đúng hơn. Tôi nghĩ dễ chừng anh này là một tay hifi, tham gia băng đảng, xã hội đen gì đó rồi. Tôi lắp bắp hỏi lại:

”Là… à sao? Anh làm cái gì?“.

”Thì đó, anh đâu có save được mấy tiền đâu. Anh toàn cho bạn bè DZAI hết, rùi gửi về Việt Nam DZÚP người nhà đó mà. Anh không ăn chơi lăng nhăng như em nghĩ đâu“. Cuối cùng thì, tôi đã hiểu ra vấn đề. Câu nói của Ronie chính là: “Anh cho VAY và đi GIÚP người!” Lúc đấy tôi nhẹ cả người và tôi tin rằng giờ cũng có bạn đọc đến đây nhẹ cả người.

Vừa kịp, tôi lại ngáp một cái và tỏ ý mệt mỏi vì phải đến tiệm ngày hôm sau. Ronie nhắc lại đề nghị về chỗ anh ta làm, nếu tôi muốn có đủ tiền mà mua một cái di động!

Và tôi lăn ra ngủ cái rầm!

Buổi sáng, chưa kịp ra khỏi nhà đã có tiếng điện thoại. Bố tôi nhấc rồi gọi tôi là có người cần gặp. Tôi thoáng chút rờn rợn. Thì ra là Billy, anh ta lo lắng vì hôm qua tự nhiên tôi xin nghỉ, không biết có chuyện gì không và hỏi hôm nay tôi có đến tiệm được không. Tôi trả lời là tôi đến ngay bây giờ đây, Billy vui mừng ra mặt.

Billy có gặng hỏi tôi sao tôi xin nghỉ, phải chăng tôi gặp vấn đề gì. Tôi bảo tôi thiếu ngủ nên ở nhà ngủ mà thôi. Đồng thời tôi rất muốn gọi điện cho Ryan xem anh đã về tới Manhattan chưa, nhưng mà ngại quá, vì tôi không muốn Billy để ý. Lúc này ước có cái di động kinh khủng. Thế là tôi quyết định mượn điện thoại gọi cho Hạnh xin vay tiền để giúp tôi mua một cái. Tôi cũng nghĩ tới việc tận dụng khả năng wax lông mày và sơn vẽ của mình để đi kiếm tiền thật sự. Rồi Ryan gọi điện vào số của tiệm. Lần này, Billy đã biết ý đưa phong cho tôi, vì anh ta biết không thì thể nào tôi cũng biết. Ryan nói đã về tới Manhattan và muốn gặp tôi luôn. Tôi hẹn buổi trưa sẽ gặp nhau.

Buổi trưa, dường như khi gặp tôi Ryan rất vội. Anh quàng tay ôm chầm lấy và hôn tôi một cái lên má ra điều tạ lỗi. Anh rủ tôi đi ăn món Mexico. Giờ tôi mới biết khẩu vị của Ryan. Anh rất thích ăn cái món salad của Mexico, chỉ toàn rau sống có trộn ít bánh mì vụn. Anh ăn tới hai suất liền, làm tôi tò mò cũng ăn thử một suất. Được cái tôi dễ ăn nên thấy gì cũng… ngon. Anh bảo lúc đói là anh thèm món này nhất, thật kỳ lạ, lúc đói người ta lại thèm rau nhất.

Ryan nói rằng Garbriel bây giờ đang hơi “mất tự chủ”, rằng khi có thời gian anh sẽ kể cho tôi nghe về chuyện của cô ta, đồng thời “thề” rằng họ không hề có mối quan hệ gì hết. Cứ coi như vậy đi, nhưng tôi nói với Ryan rằng, thế nào thì gặp tôi giải quyết riêng, đừng để cô ta gọi điện đến nhà, rất rắc rối. Ryan nhíu mày rồi… cười:

”Anh hứa mà!”

”Nhưng anh sẽ không phải đánh đổi cái gì đó để bắt cô ta làm thế chứ?” Tôi bất ngờ hỏi.

Ryan nhìn ra ngoài cửa quán ăn về hướng Central Park, ngừng 5 giây rồi bật ra: “KHÔNG, TẤT NHIÊN LÀ KHÔNG RỒI! “ Nhưng anh làm tôi thấy nghi ngờ.

Ryan rất vội nên anh gặp tôi xong là đi ngay. Anh nhắc nhở tôi phải cẩn thận và nói rằng, anh muốn được nhìn thấy ông chủ tiệm nail của tôi. Tôi vui vì hình như anh ghen!

Tôi nói với Billy rằng tôi rất muốn gặp lại Lavender vì tôi thấy nhớ cô gái ấy. Cô gái nói rất nhiều và xinh ơi là xinh. Billy nói rằng, có thể tôi sẽ làm bạn được với Lavender và làm cô ấy vui hơn.

”Nhưng sẽ là khó khăn đấy, Mei không thích Lavender giao du nhiều đâu“.

”Không biết bà Mei có thích em không nhỉ? Nhưng bà ấy tốt đấy, vì đã cho em học trang điểm miễn phí. Không biết lấy gì cảm ơn nhỉ?“.

”Ah, em học giỏi đi, rồi quay lại giúp bà ấy, thế là nhất đấy!”

”Nhưng tiếc quá, em còn phải đi học, chưa được đi làm“.

”Thì bây giờ cứ học giỏi đi“.

Tôi gật gù và cảm ơn Billy. Thực ra, tôi rất tò mò về quan hệ của Billy và gia đình bà Mei. Tôi muốn hỏi nhiều hơn nhưng e rằng Billy không thích.

”Thế Sheryl thế nào? Lavender xinh hơn hẳn Sheryl nhỉ? Nhưng Sheryl ít nói và trông dịu dàng hơn“.

”Ừ thì Sheryl người lớn hơn mà. Mà nê, hôm nay em có rỗi không?” Dường như Billy không thích nói chuyện về Sheryl.

Billy lại hỏi câu đó, làm tôi… ngại. Tôi bảo không bận nhưng tôi hơi mệt.

”Thế ngày mai đi ăn nhé, có chỗ này rất ngon“.

”Anh rủ Lavender đi nhé? Được không?“.

”Ủa, anh không chắc cô ấy có đi được không?” Billy ngần ngừ.

”Anh gọi điện đi, hỏi xem nào“.

Hình như Billy không muốn nhưng vẫn phải nhấc máy gọi. Thật không may mắn cho Billy, hình như Lavender… đồng ý. Tôi sướng rơn, vì, nói ra mọi người đừng cười nhé, tôi nhớ cô gái ấy thật đấy, không biết vì nói chuyện dễ thương hay là xinh quá nữa, tóm lại là rất ấn tượng! Và tất nhiên, cũng để khỏi phải đi với Billy một mình, cho dù dạo này tôi đã có cảm tình hơn với Billy!

”Bọn mình đi ăn gì? Em thích ăn salad Mexcio?“.

”Hả, trời, sao thích mấy đồ đó, nhưng nếu em thích! Buồn cười thật!“.

Trước khi về, tôi nhận được điện thoại của Hạnh báo rằng tôi đến nhà Hạnh mà lấy cái di động bạn ấy đang dùng vì tôi cấp bách hơn. Hạnh sẽ mua cái khác, vì bạn ấy lo lắng rằng Garbriel sẽ tiếp tục gọi điện đến nhà tôi khủng bố, cách tốt nhất là tôi có máy sớm để… tự khủng bố lại cô ta!

Tôi gọi điện về nhà báo rằng tôi sang nhà Hạnh, không ăn cơm. Tôi rất vui vì có ngay cái di dộng của Hạnh. Đúng là bạn tốt có khác. Cầm máy lên, tôi gọi ngay cho Ryan để thông báo rằng tôi đã có số và cũng để hỏi số của Garbriel, nhưng mà gọi liên tục cả tối không thấy Ryan nhấc. Tôi đã rất sốt ruột.

Ở nhà Hạnh buôn chuyện khá lâu, ngẩng đầu lên đã 11 giờ hơn khiến tôi cuống quít, vì đi cũng phải gần tiếng mới về đến nhà. Từ nhà Hạnh phải đi bộ một đoạn khá xa mới tới bến. Đường trơn và lạnh, nguy hiểm nữa.

Ra khỏi nhà Hạnh, tôi gọi lại cho Ryan lần nữa. Và lần này, Ryan nhấc máy khiến tôi tỉnh cả người:

”Em gọi anh mấy lần mà anh không nhấc máy“.

”Anh xin lỗi, anh đang lái xe trên dường cao tốc. Đây là số của ai? Của em sao? Em đang ở đâu thế?”

”Anh đang lái xe? Anh đang lái xe đi đâu?“.

”Lên phía bắc thành phố, anh phải làm nốt việc ở đấy“.

”Ối trời ơi, anh quay lại thành phố chỉ để gặp em rồi bây giờ anh lại quay lại sao?“.

”Ừ, vì anh lo quá, anh chỉ muốn chắc chắc rằng em sẽ OK thôi“. Anh đã làm tôi suýt khóc khi nghe như vậy. Đi lên upsate cũng phải 6-7 tiếng lái xe. Anh ở đó về chỉ gặp tôi buổi trưa, rồi lại quay trở lại vì công việc chưa xong.

Chắc là anh mệt lắm.

”Chắc bây giờ anh phải mệt lắm, đúng không? Đừng lo nữa. Em có thể tự lo cho mình mà, đừng hoài phí thời gian và sức khỏe như thế này nữa nhé, OK? Hứa nhé?“.

”Anh OK mà, anh hứa. Nhưng em đang ở đâu giờ này vậy?”

”Chỉ đang đi ven sông thôi, nghỉ ngơi đi Ryan“.

”OK được rồi, đừng lo lắng nhé? Cẩn thận và xinh cho anh nhé, ok?”

Tôi không muốn nói với Ryan rằng tôi đang đêm khuya thanh vắng đi bộ một mình trên một con dốc trơn tuột trời den sì và cực kỳ vắng vẻ bên quận Queens. Kể thì cũng rờn rợn người và cảm thấy nguy hiểm?

Và có nguy hiểm thật, khi tôi bắt đầu phát hiện ra có bóng người lẵng nhẵng theo tôi đằng sau!