là một giáo viên cấp ba. Cô tìm đến văn phòng tâm lý vì không thể nào chấp nhận một mất mát quá lớn. Sau hơn 10 năm chung sống, T người bạn tình của P đã âm thầm chia tay. P mất tất cả. Mất tình yêu. Mất niềm tin. Mất hết cả tuổi trẻ. Mất hết cả một cơ hội được lấy chồng.Vâng. Tất cả đều do cô đã quá tin rằng tình yêu đồng tính của mình với T sẽ là một mối tình thiên thu, bền vững. Dưới đây là một câu chuyện rất buồn của P.
Trước khi đến với T em đã có một đời chồng. Anh ấy và em chia tay vì anh quá nghe lời cha mẹ. Giữa lúc em thực sự chới với một mình với cảm giác phản bội thì T đến. Em đã say một đêm tuý luý đến độ ói mửa trong một quán bar. Hôm sau khi em tỉnh dậy thì biết mình đang nằm trên một chiếc giường lạ. Mùi chăn và gối thật thơm, thì ra đấy là một khách sạn. Trên người em chỉ còn mặc một bộ đồ ngủ.
Hoảng hốt em bật dậy bằng linh cảm của một người đàn bà. Đầu thật nặng nhưng em cố gắng nhớ lại xem chuyện gì đã xảy ra đêm hôm qua. Khi nhìn quanh, em nhìn thấy có một tờ giấy nhỏ để trên bàn điện thoại:
Xin chào bạn,
Mình là T. Tình cờ biết bạn quá say đêm hôm qua. Vì không biết bạn ở đâu, mình mạo muội đưa bạn về đây nghỉ. Còn quần áo của bạn mình quyết định đem đi giặt và sẽ trở lại sớm. Bạn cứ nghỉ ngơi nhé. Khi nào quần áo của bạn khô mình sẽ đem đến ngay.
Chào bạn,
VTT
Sau đó em biết T. Chúng em trở thành một đôi bạn rất hợp tính nhau. T là y sỹ và em là một cô giáo. Chúng em bắt đầu đi chơi chung và tâm sự đủ mọi thứ trên đời. Em kể về câu chuyện bi quan trong hôn nhân đõ vỡ cuả mình. T lắng nghe thật kỹ và có lần đã rơi nước mắt. Em cứ tưởng T khóc vì tội nghiệp em, nhưng hoàn toàn không phải như thế, T cũng rơi vào một hoàn cảnh hết sức éo le. T cũng lấy chồng nhưng không có hạnh phúc. Mẹ chồng T rất cay nghiệt. Câu chuyện của em đã khiến T nhớ về những ngày đau thương ấy.
- Thế T có định xâm mình đi thêm một lần nữa không?
- Không dám đâu! – T nói một cách xa vắng.
- Nghĩa là quyết định sống độc thân ư? Mà sao vậy? – Em hỏi với sự tò mò của một cô gái bị chồng bỏ nhưng vẫn rất yêu đời.
- Vì mình biết mình có nhiều cảm giác với phụ nữ hơn nam giới.
- Mình nghĩ mình đồng tính P à! – T nói, giọng rất buồn.
-!!! Em vẫn chưa nghĩ ra một câu trả lời nào thoả đáng.
- Mình đã thương nhớ P từ cái đêm mình đưa P về khách sạn...- T đã thú nhận như thế.
Sau lần đó, chúng em không gặp nhau. Dù sao đồng tính với em không phải la sống lệch lạc, nhưng em nghĩ sẽ chẳng có quan hệ tương lai lâu dài được. Em biết mình đang cố gắng xa lánh T.
Đàn bà sống với đàn bà
Như chông như chà, khổ lắm về sau.
Nhưng em không thể nào quên T một cách dễ dàng được. Em nhớ T từng đưa em đi chơi và bao giừo T cũng chiều chuộng em hết mực. Thấy tội nghiệp quá, chả lẽ vì đồng tính và vì yêu em mà T phải trở thành có lỗi. Em cố gắng quên nhưng em biết mình không thể nào quên được. Nhất là ánh mắt chan chứa và những câu nói mềm mỏng ân cần của T.
Cuối cùng em tìm đến T. Gặp em, nước mắt T chảy dài trên khuôn mặt tội nghiệp. Em cũng không thể nói gì hơn được. Đêm hôm ấy, em và T ngồi bên nhau. Trời khuya, T bảo sẽ chở em về. Chẳng hiểu sao em lại nói:
- Đêm nay P muốn ở lại với T.
Vào đêm định mệnh đó em biết T rất kiềm chế. Hơi thở của T nóng rực lên. T vặn người trên giường. Trời oi và cánh quạt phù phù thổi. Em biết T rất bứt rứt. T đã tỏ tình với em nhưng không vồ vập. Chính thái độ đó đã làm em cảm động.
- T có muốn yêu P không? – Em hỏi.
- Có chứ! – Tiếng nói thổn thức như tiếng lòng đang âu lo khắc khoải.
- Vậy T còn chờ đợi điều gì nữa! – Em chủ động mời mọc.
- Chờ người ta thực sự có những chuẩn bị về tâm lý hay chưa! – T nói rất thành thực
Hai chiếc áo ngực cuối cùng được gỡ ra, vứt trên sản nhà. T trân tọng em lắm. Chưa bao giờ em có cảm giác của thịt da lại ấm nồng như thế. Em đã có chồng, nhưng khi gần chồng thì hoảng sợ vì anh ấy rất thô bạo. Chẳng bao giừo anh ấy đợi em chuẩn bị. Em đau lắm nhưng cắn răng chịu. Còn với T, em cảm thấy dễ chịu. Chồng em thoả mãn chóng vánh. Còn với T, thân xác em được trân quý từng căng ti mét vuông của da thịt. Em cứ thế trượt từ bến bề hạnh phúc này qua bến bờ hạnh phúc khác. Trong vòng tay của T, em thực sự biết được thiên đàng chính là được ở bên cạnh người biết yêu thương quý trọng mình.
Rồi thì chúng em chính thức sống với nhau như một đôi vợ chồng. T tỉ mỉ và chu đáo, cẩn thận đến độ rất chỉnh chu lo lắng cho em. Em thật sự vui sướng. Bạn đồng nghiệp còn tưởng là em có bạn trai mới. Hạn phúc vương vãi khắp nơi. Ngay cả những chiếc lá bàng rơi trong gió, xoay nhẹ mấy vòng cũng đủ khiến em nhớ đến T một cách bồi hồi xao xuyến.
Rồi một khúc quanh định mệnh xảy r. T chữa bệnh cho một cô gái bị bệnh tim. Chẳng hiểu sao T có cảm tình với cô gái nọ. Đau khổ nhất là T không dấu em. t nói thật rằng T vẫn có cảm tình với em, nhưng cô gái nọ mới khiến cho T trong lòng rộn lên những cảm xúc thật thiêng liêng, khó diễn tả. Em cố tình đóng kịch nhưng không thể nào giấu được lòng mình. Em càng không thể trách T được vì T quá thành thật. Làm sao em có thể giận được khi T không hề nói dối em bất cứ điều gì.
T trầm lặng hơn. Hình như T đang sống với em vì nghĩa vụ nhiều hơn là vì tình cảm tự giác. T vẫn ân ái với em. Hai thân xác vẫn tự tình nhưng em biết đấy là một cmr xúc bằng nhựa. T gọi tên cô gái trong mơ. Có lúc tâm hồn T để ở tận nơi đâu em cũng không biết. Có lúc em cảm thấy như T đang sống trong tù. ánh mắt mệt mỏi và những tiếng thở dài vôtình em nghe được. T vẫn không đi đêm nhưng ngoài nhưngc giây phút ân ái, T thức đêm và có khi hút hết cả nửa gói thuốc lá. Em đã bắt đầu nhận ra là T không còn là của riêng em nữa. Em biết mình đang cầm trong tay một xác bướm khô, linh hồn con bướm đã, đang ở miền cực lạc của một tình yêu mới.
Cuối cùng em thu xếp đồ đạc bỏ đi. Dù sao nhìn T sống trong cảnh đau khổ ấy em không chịu được. Nhưng em không thể nào quên T được. Tại sao lại như thế nhỉ. tình yêu ư? Giừo thì em mới biết thế nào là tình yêu thực sự. Xa T, em thơ thẩn đến độ không thể chấm bài kiểm tracho học trò được nữa. Em bắt đầu mất ngủ. bắt đầu khóc. Bắt đầu cảm thấy cuộc đời không còn ý nghĩa gì để sống nữa.
Em không ghen. mà làm sao em ghen được. T đã không bỏ em. T cố gắng sống. Nhưng sống tỏng mòn mỏi kiểu ấy làm sao em chịu được. Em lại rơi vào thói quen uống rượu. Nhưng cái thứ men cay ấy không làm cho em say được. Em nhớ T quá. Rượu càng làm cho em tỉnh táo nhiều hơn. Em nghĩ đến một tầng lầu thật cao. Nhưng em không đủ can đảm để ngảy xuống, em đau khổ, ích kỷ đến độ mong sao cô gái kia sẽ biến mất. Em muốn T sẽ đi tìm em... Và hai người lại được nối lại sợi dây yêu thương thuở nào.
T đã không đi tìm em nữa. Và bây giờ em đang ở trong phòng tư vấn tâm lý. Hãy giúp em, hãy cho em biết mình phải làm gì để sớm quên được hình ảnh thân thương của T.