hái độ của chung quanh giành cho dân đồng tính không phải bao giờ cũng tích cực. Không ít lần chúng ta nhận ra những đối xử hiềm khích, những lần tẩy chay, những lần chống đối ra mặt. Sự thực người đồng tính có đáng bị đối xử như thế hay không? Trong mắt chúng ta, họ có thật sự là con người hay không? Hay là họ chỉ có 50% là con người và 50% còn lại là những đặc tính khiến chúng ta phải ghê sợ lo lắng. Mong rằng câu chuyện của T và Q dưới đây sẽ để lại trong chúng ta một chút suy nghĩ nào đó.
T và Q là hai người đàn ông còn khá trẻ, họ cũng thuê căn phòng số 26 của một khu nhà trọ gồm nhiều thành phần lao động trí thức khác nhau tập trung về đây sinh sống. Bình thường thì hai người độc thân thuê phòng cũng không có gì là lạ, có điều là những cử chỉ của hai người đàn ông này cứ có điều gì khác thường. Người ta không thể giải thích nhưng có thể cảm nhận được.
Ban đầu là chuyện một chị ở nhà số 17 cho biết: một người đàn ông giặt tất cả những bộ quần áo của hai người mặc chung. Cũng thường thôi. Giặt quần áo cho nhau là thì có gì là lạ. Người này bận thì người rảnh giặt hộ. Âu cũng là chuyện bình thường.
Một thím ở căn hộ số 19 cho biết có lần nhìn thấy hai người đàn ông nọ đi chợ trong siêu thị, cách họ hỏi ý kiến nhau, phân tích, trả lời giống y như một cặp tình nhân. Rồi chị nhân viên lao công chuyên lo vấn đề dọn rác thải, moi ra mấy cái bao cao su đã sử dụng. Chị hỏi một vài người quanh đó xem đấy là cái gì mà giống bong bóng lợn. Đến lúc ấy sự hoài nghi bắt đầu nhân rộng lên. Cuối cùng câu chuyện lôi kéo luôn cả người bảo vệ của khu nhà trọ vào. Đến là lôi thôi, anh ta cũng chỉ vì hiếu kỳ.
Cuối cùng đề nghị của tập thể là nội vụ phải được xác minh. Người bảo vệ đã xác nhận rằng tuy không nhìn thấy được các chi tiết làm tình của hai người đàn ông kia, nhưng ông nghe được tiếng thở, tiếng giường kêu. Theo ông những tiếng rên và thở rất to. Nếu không có tiếng nhạc, nhất định sẽ nghe như tiếng mèo kêu. Nhất là chuyện chị lao đông vẫn moi ra được những bao cao su đã sử dụng. Đây là bằng chứng cụ thể nhất. Hoá ra hai người đàn ông kia mà cả khu tập thể tưởng là hai người chia chung tiền phòng lại là hai người đồng tính. Tin lan đi rất nhanh, dần dần trong khu tập thể đã có những diều tiếng bàn tán, giật gân hơn cả chuyện giá xăng và giá cổ phiếu.
Có người nửa đêm còn lấy hắc ín quẹt và viết lên tường ngôi nhà số 26 những lời lẽ hết sức thô lỗ thiếu văn hoá. Người ta bắt đầu xỏ xiên bóng gió. Có người cố ý chờ hai người họ đi qua rồi vô ý hắt nước vào. Có người viếtthw hăm doạ rồi luồn qua khe cửa. Có người ngang nhiên gây gổ và to tiếng, sử dụng những lời lẽ rất nặng nề, cố tình miệt thị T và Q.
Vì quá căng thẳng, T và Q lại phải dọn nhà. Khu tập thể có vẻ rất đáng sợ cho môi trường chung quanh cuả khu phố. Được vài tuần, lại có hai người đàn ông khác đến xem phòng. Nhưng họ đã bị từ chối khéo là đã có người đặt cọc phòng trước. Thì ra người ta đã họp và ra quyết định khu phố này không có những cặp đàn ông độc thân đến đây thuê nữa.
Giữa một thành phố mênh mông, có lẽ những trường hợp như T và Q không phải là hiếm. Và họ sẽ cứ phải dọn nhà mãi như thế đến khi nào họ mới thật sự có được một bến đậu bình yên?
hái độ của chung quanh giành cho dân đồng tính không phải bao giờ cũng tích cực. Không ít lần chúng ta nhận ra những đối xử hiềm khích, những lần tẩy chay, những lần chống đối ra mặt. Sự thực người đồng tính có đáng bị đối xử như thế hay không? Trong mắt chúng ta, họ có thật sự là con người hay không? Hay là họ chỉ có 50% là con người và 50% còn lại là những đặc tính khiến chúng ta phải ghê sợ lo lắng. Mong rằng câu chuyện của T và Q dưới đây sẽ để lại trong chúng ta một chút suy nghĩ nào đó.
T và Q là hai người đàn ông còn khá trẻ, họ cũng thuê căn phòng số 26 của một khu nhà trọ gồm nhiều thành phần lao động trí thức khác nhau tập trung về đây sinh sống. Bình thường thì hai người độc thân thuê phòng cũng không có gì là lạ, có điều là những cử chỉ của hai người đàn ông này cứ có điều gì khác thường. Người ta không thể giải thích nhưng có thể cảm nhận được.
Ban đầu là chuyện một chị ở nhà số 17 cho biết: một người đàn ông giặt tất cả những bộ quần áo của hai người mặc chung. Cũng thường thôi. Giặt quần áo cho nhau là thì có gì là lạ. Người này bận thì người rảnh giặt hộ. Âu cũng là chuyện bình thường.
Một thím ở căn hộ số 19 cho biết có lần nhìn thấy hai người đàn ông nọ đi chợ trong siêu thị, cách họ hỏi ý kiến nhau, phân tích, trả lời giống y như một cặp tình nhân. Rồi chị nhân viên lao công chuyên lo vấn đề dọn rác thải, moi ra mấy cái bao cao su đã sử dụng. Chị hỏi một vài người quanh đó xem đấy là cái gì mà giống bong bóng lợn. Đến lúc ấy sự hoài nghi bắt đầu nhân rộng lên. Cuối cùng câu chuyện lôi kéo luôn cả người bảo vệ của khu nhà trọ vào. Đến là lôi thôi, anh ta cũng chỉ vì hiếu kỳ.
Cuối cùng đề nghị của tập thể là nội vụ phải được xác minh. Người bảo vệ đã xác nhận rằng tuy không nhìn thấy được các chi tiết làm tình của hai người đàn ông kia, nhưng ông nghe được tiếng thở, tiếng giường kêu. Theo ông những tiếng rên và thở rất to. Nếu không có tiếng nhạc, nhất định sẽ nghe như tiếng mèo kêu. Nhất là chuyện chị lao đông vẫn moi ra được những bao cao su đã sử dụng. Đây là bằng chứng cụ thể nhất. Hoá ra hai người đàn ông kia mà cả khu tập thể tưởng là hai người chia chung tiền phòng lại là hai người đồng tính. Tin lan đi rất nhanh, dần dần trong khu tập thể đã có những diều tiếng bàn tán, giật gân hơn cả chuyện giá xăng và giá cổ phiếu.
Có người nửa đêm còn lấy hắc ín quẹt và viết lên tường ngôi nhà số 26 những lời lẽ hết sức thô lỗ thiếu văn hoá. Người ta bắt đầu xỏ xiên bóng gió. Có người cố ý chờ hai người họ đi qua rồi vô ý hắt nước vào. Có người viếtthw hăm doạ rồi luồn qua khe cửa. Có người ngang nhiên gây gổ và to tiếng, sử dụng những lời lẽ rất nặng nề, cố tình miệt thị T và Q.
Vì quá căng thẳng, T và Q lại phải dọn nhà. Khu tập thể có vẻ rất đáng sợ cho môi trường chung quanh cuả khu phố. Được vài tuần, lại có hai người đàn ông khác đến xem phòng. Nhưng họ đã bị từ chối khéo là đã có người đặt cọc phòng trước. Thì ra người ta đã họp và ra quyết định khu phố này không có những cặp đàn ông độc thân đến đây thuê nữa.
Giữa một thành phố mênh mông, có lẽ những trường hợp như T và Q không phải là hiếm. Và họ sẽ cứ phải dọn nhà mãi như thế đến khi nào họ mới thật sự có được một bến đậu bình yên?