L là thợ chụp ảnh đám cưới chuyên nghiệp, dù anh tốt nghiệp cử nhân vi tính nhưng không tìm được việc làm đúng chuyên ngành. Anh rất đau khổ ttâm sự về kinh nghiệm đau lòng lúc anh thú nhận công khai với cha ruột xu hướng tính dục đồng tính của mình. Câuchuyện của VL thật là cảm động. Nhưng cảm động hơn cả vẫn là tình thương yêu cao cả của một người cha dành cho đứa con trai duy nhất của mình. Dưới đây là câu chuyện của VL.
Thấy tôi có những biểu hiện không bình thường, chatôi một hôm hỏi thẳng:
- Có phải con bị đồng tính hay không, hả VL?
Chưa bao giờ tôi có đủ can đảm để nói chuyện này với ai, kể cả với cha tôi, người cả đời tận tuỵ nuôi tôi, nhất là kể từ khi mẹ tôi đã có người đàn ông khác. Không chữ nghĩa, không vốn liếng làm ăn, cha tôi đạp xe xích lô nuôi tôi khôn lớn. Cha yêu tôi lắm, bao giờ người cũng ủng hộ mọi quyết định của tôi. Tôi toan nói dối cha, nhưng ánh mắt của người độ lượng quá, trìu mến quá, tôi cuối cùng cúi đầu im lặng.
- Im lặng có nghĩa là con đã trả lời? – Cha tôi lại ân cần hỏi.
Tôi gật đầu.
Rầm! Sau một vài giây, cha tôi đập mạnh tay xuống mặt bàn. Li tách rung lên trên cái khay nhựa, nước trà từ cái ấm nhôm văng khỏi miệng vòi, sánh tung toé ra mặt kiếng. Tôi giật bắn người. Cha tôi là người độ lượng như thế vẫn không chấp nhận được xu hướng tính dục của tôi. Một sự thật quá nghiệt ngã phũ phàng đối với ông.
- VL ơi là VL ơi! – Cha tôi nấc nghẹn lên.
Tôi không nói gì được nữa. Cha là cả thế giới đối với tôi. Cha đã một đời hy sinh, không hề biết tiếc sức, kể cả những hôm trời mưa giông, cha vẫn đẩy xe xích lô ra đường. Bị thấp khớp, cha chỉ xoa dầu cù là chứ không than vãn. Mắc chứng hay đi tiểu, cha phải mang theo một bình nhựa để khi cần sẽ tiểu vào trong đó. Mắt kém, nhưng cha vẫn mò mẫm đạp xe khi chiều muộn. Cha hay nói:
- Ráng học, sau này khỏi khổ như cha, nghen VL.
Vậy mà giờ đây một sinh viên đang theo học ngành lập trình như tôi lại khiến cha quá thất vọng. Câu nói mà tôi đã nghe qua được một lần đâu đó cất lên: Với thế giới, bạn chỉ là một người. Với một người, bạn sẽ là cả thế giới. Tôi chua xót nghĩ về hoàn cảnh của tôi và người bạn tình của mình. Một câu nói khác trong sâu thẳm tiềm thức của tôi cất lên. Đấy là một lời nói, như thể tôi đang nói với người bạn tình của mình: Với thế giới này, anh chỉ là một cá nhân. Nhưng với em, anh là một cá nhân đặc biệt, quá đặc biệt để trở thành một thế giới của riêng em.
- Cha... – Tôi không thể nào giải thích được.
-!!! – Cha tôi gục mặt xuống. Im lặng.
Tôi khóc. Khuôn mặt cha cũng đầy nước mắt. Vai tôi run bắn lên, bờ vai cha cũng không kìm lại được. Tôi cứ để cho nước mắt của mình chảy dài. Nhưng trong lòng tôi chỉ thầm mong những giọt nước mắt của cha sẽ đừng chảy nữa. Tôi muốn gánh hết tất cả những nỗi chua xót cho cha. Nhưng bằng cách nào đây. Cha ơi... Tôi nghe tiếng lòng mình thổn thức. Nỗi đau như muôn ngàn gai nhọn đang đâm thấu vào quả tim tôi.
Cứ thế, hai cho con tôi ngồi im lặng rất lâu. Cha và tôi để mặc cho nước mắt cùng đối thoại qua kênh riêng của nó. Một lúc sau, cha tôi nói:
- Bữa nào rảnh, dẫn bạn con về cho nó biết nhà...
Tôi bật khóc lớn hơn. Có lẽ với cha, tôi là cả thế giới. Còn tôi, trong thế giới của mình, cha thật sự chỉ là một con người.
Cha ơi. Con cảm ơn cha đã là một con người – một con người đã hy sinh để con tìm thấy được thế giới của riêng con.
Tình bạn và thử thách
AS là một thanh niên đã nhiểm HIV. Anh trải qua một cuộc tình khá buồn với một thanh niên đồng tính khác. Câu chuyện của anh cho chúng ta nhìn thấy chân dung của một tình bạn trong sáng, lồng trong một bối cảnh của một quan hệ đồng tính. Qua câu chuyện của AS, ta nhận ra ý nghĩa của niềm tin và sự nỗ lực vươn lên trong hành trình đi tìm hạnh phúc cho mình, dù có lúc chúng ta đứng trước những thử thách cay nghiệt tàn khốc nhất.
Tôi và A coỏng quen nhau từ dạo nghề hành đồng nát còn kiếm ăn được. Lúc nhựa PVC chưa nhập ồ ạt vào, những thứ giẻ rách như bao nilon và các mặt hàng nhựa tái sinh, tuy cũ kỹ hạ đẳng nhưng tiền bỏ vào hầu bao khấm khá hơn những nghề khác rất nhiều. Chúng tôi thường hay đi nhậu và thỉnh thoảng chơi vài ván bi-a.
Tình bạn của chúng tôi nói chung là đẹp. Có lần mẹ tôi bị bệnh nặng, chữa chạy bằng thuốc ngoại cực kỳ tốn kém. Chính lần ấy A Coỏng đã bán căn nhà của mình để lấy tiền cho tôi lo chạy thang thuốc cho mẹ. Từ dạo ấy, tôi coi như mình đã nợ người bạn này một món nợ không thể nào trả hết được.
Cuộc đời có lẽ cũng chẳng có gì để tôi và A Coỏng ta thán nếu như không có sự xuất hiện của A Xình.
A Xình là một chàng trai đồng tính. Một chàng trai thoạt nhìn chẳng biết A Xình có thói quen xu hướng tính dục ấy. A Xình có chiếc Dream II, có điện thoại di động, có tiền và tiêu khá rộng tay. Ban đầu tôi cũng chẳng dám nghĩ rằng mình có điều kiện để giao du qua lại với A Xình. Nhưng thái độ nhiệt tình của A Xình đã khiến tôi khó từ chối những đề nghị hấp dẫn. Chẳng biết từ khi nào, cuối cùng tôi đã trở thành người yêu của A Xình.
Điều đáng nói là A Xình không chỉ đưa tôi vào vòng mê cung tình yêu mà ngay cả A Coỏng cũng trở thành một vệ tinh trong quỹ đạo của A Xình. Rồi tôi biết được mối quan hệ tay ba mà tôi đã đi quá sâu, nhất là tôi biết mình đã thật sự thương A Xình, đến lúc này thì tiền bạc không còn là một đại lượng trong đẳng thức tình cảm nữa. Tôi yêu A Xình như một con nghiện. Chỉ nghĩ đến cảnh A Xình và A Coỏng ân ái, lòng tôi bổng dâng lên ngùn ngụt lửa hận tình.
Với A Coỏng thì chuyện tôi và A Xình vẫn chẳng ảnh hưởng gì. A Coỏng đã nói rõ như thế. Nhưng tại sao tôi quá tham lam. Tại sao tôi muốn sở hữu A Xình mặc dù A Coỏng tin rằng quan hệ của ba người chúng tôi là những quan hệ không thuần tuý là tình yêu. A Coỏng nói đúng, nhưng tôi không bao giờ muốn tin đấy là sự thật. A Xình cũng chẳng hứa hẹn gì. Phần nhiều quan hệ giữa hai chúng tôi chỉ dựa trên nhục cảm. Vậy mà tôi vẫn không thể nào vượt qua được sự mông muội ích kỷ của bản thân.
Cuối cùng A Coỏng và tôi đều bị HIV dương tính.
A Xình biến mất, đột ngột như sự xuất hiện của anh ta xen vào quan hệ giữa tôi và A Coỏng. Mất A Xình, tôi đau đớn. Vướng vào bệnh tật, tôi hận tình một cách cay đắng ê chề. Giữa lúc ấy tôi nghĩ đến một tầng lầu thật cao để kết liễu cuộc đời. Trong giây phút cùng cực tối tăm của cuộc đời thì A Coỏng đến. A Coỏng cầm tay tôi nói: Chúng ta đã từng là bạn của nhau. Có lẽ trong cuộc đời, đôi lúc trải qua những thử thách nghiệt ngã nhất, tình bạn có đứng vững được hay không chính là ở những lúc như thế.
- Chúng ta chẳng còn gì để giữ lại nữa. Chúng ta không còn tương lai. Mất sạch cả rồi A Coòng ạ - Tôi uất ức nói.
- Chỉ là HIV dương tính. Cơ hội vẫn còn, A S. ơi. Sự ham sống chính là điều chúng ta cần đến nhiều nhất trong lúc này.
A Xình cuối cùng đã chết. Cả tôi và A Coỏng cùng đi phúng điếu. Dù ao A Xình và chúng tôi cũng từng chia chăn sẻ gối.
Từ đó đến nay đã hơn mười năm, chúng tôi vẫn chưa thấy có dấu hiệu quả bệnh AIDS. Tôi và A Coỏng bây giờ vẫn là một đôi bạn. Tuy nhiên đã khác trước. Lần này chúng tôi là bạn tình của nhau.