Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 274: Bái phỏng xin dược

Tuy rằng Nghê Diệp Tâm nói không cần, nhưng Mộ Dung Trường Tình vẫn ân cần đút cho Nghê Diệp Tâm ăn. Hắn gắp đồ ăn, thuận tiện lấy cái bánh bao đưa tới bên miệng Nghê Diệp Tâm, chờ đối phương cắn xong lại ăn.

Cừu Vô Tự nhìn mà há hốc mồm. Hắn cùng Mộ Dung Trường Tình ở chung không ít năm. Bọn họ đều là từ nhỏ lớn lên trong giáo. Cừu Vô Tự còn lớn tuổi hơn Mộ Dung Trường Tình, cũng nhìn thấy qua Mộ Dung Trường Tình khi còn nhỏ.

Nhưng Cừu Vô Tự chưa có gặp qua ai ăn chung một cái bánh bao với Mộ Dung giáo chủ. Nói thật là Mộ Dung giáo chủ có thói ở sạch, sao có thể cùng người khác ăn chung một cái bánh bao, còn là ngươi một ngụm ta một ngụm.

Cừu Vô Tự cảm thấy sau khi bị nhốt được thả ra, thế giới bên ngoài đều đã thay đổi, thay đổi quá nhiều. Hắn đã không thể rõ ràng tình huống.

Cừu Vô Nhất thì không cảm thấy có cái gì khác thường, vui vẻ nhờ Cốc Triệu Kinh đút ăn.

Bởi vì Cừu Vô Nhất quá lùn, ngồi ở trên ghế chỉ có thể ló cái đầu, cho nên thực không có tiện. Cốc Triệu Kinh đút nó ăn cũng là danh chính ngôn thuận, rất có đạo lý.

Cho nên Cốc Triệu Kinh cũng không có cự tuyệt, không chỉ cho Cừu Vô Nhất bánh bao, còn múc cháo thổi nguội đút cho nó.

Chỉ cần Cừu Vô Nhất hướng Cốc Triệu Kinh cười ngọt ngào thì được rồi. Nó ăn thật vui vẻ, bữa sáng mà ăn còn muốn nhiều hơn so với bữa trưa.

Cừu Vô Tự bị không khí ân ái của hai cặp bên cạnh làm nghẹn họng, tức khắc muốn thở dài, cảm thán cho thân phận cô đơn lẻ loi của mình.

Hắn nhịn không được liền nghĩ tới mộng đẹp đêm qua. Nếu mộng đẹp là thật vậy thì tốt quá, tốt không thể tả.

Cừu Vô Tự cũng biết kia cũng chỉ có thể là suy nghĩ, hoàn toàn không có khả năng biến thành sự thực.

Nghê Diệp Tâm mông đau eo đau, lại đói muốn chết. Mộ Dung Trường Tình thì thong thả ung dung, vừa đút vừa nói:

"Đừng ăn quá nhanh, cẩn thận khó tiêu bụng không thoải mái."

Nghê Diệp Tâm thiếu chút đem ngón tay Mộ Dung Trường Tình ăn luôn.

Cừu Vô Nhất ăn rất no. Nó đã ăn rất nhiều, no đến không thở nổi.

Cừu Vô Nhất lau sạch miệng, lập tức đứng lên. Hai chân ngắn nhỏ giẫm trên ghế, vịn vào vai Cốc Triệu Kinh, hôn lên trên trán hắn một cái.

"Chụt"

"Triệu Kinh ca ca đối với ta thật tốt."

Cốc Triệu Kinh có chút ngượng ngùng, bất quá nghe âm thanh ngây ngô êm ái của đứa bé lại cảm thấy đặc biệt đáng yêu.

Cừu Vô Tự nhìn thấy, đôi mắt trừng lớn, nói:

"Tiểu tử thúi, sao ngươi tùy tiện chiếm tiện nghi của người khác?"

Cừu Vô Nhất bĩu môi, nói:

"Chiếm tiện nghi là có ý tứ gì nha."

"Chính là tùy tiện hôn người khác. Người ta có cho phép sao?"

Cừu Vô Nhất cười rộ lên, nói:

"Triệu Kinh ca ca đương nhiên cho phép. Triệu Kinh ca ca thích nhất ta hôn hắn."

Nghê Diệp Tâm đang ăn cơm, thiếu chút nữa phun ra. Cảm thấy có thể là mình nghĩ lung tung, cho nên những gì vào lỗ tai đều biến đổi.

Cốc Triệu Kinh có chút ngượng ngùng, nhưng Cừu Vô Nhất không có ngượng ngùng, lại đỡ vai Cốc Triệu Kinh hôn ba cái thật kêu.

"Chụt chụt chụt"

Lúc này đây là hướng trên má hôn. Cốc Triệu Kinh tức khắc lại ngượng ngùng. Vốn dĩ hắn muốn nghiêng đầu né đi, kết quả Cừu Vô Nhất liền hôn lên môi Cốc Triệu Kinh.

Cốc Triệu Kinh trợn tròn mắt, lại cảm thấy môi Cừu Vô Nhất đặc biệt mềm đặc biệt có thịt. Cảm giác còn rất không tồi.

Tưởng tượng như vậy, Cốc Triệu Kinh mặt đỏ bừng, thẹn không dám ngẩng đầu.

Kỳ thật động tác của Cừu Vô Nhất quá nhanh, cho nên mọi người căn bản không có để thấy từ hôn gương mặt thành hôn môi.

Nhưng Cừu Vô Nhất hôn rồi lập tức mở to hai mắt, ôm vai Cốc Triệu Kinh, chân thành nói:

"Môi Triệu Kinh ca ca thật mềm nha. Hì hì, so với hôn gương mặt thì hôn môi thoải mái hơn!"

"Cái gì... môi?"

Cừu Vô Tự có điểm phát ngốc.

Nghê Diệp Tâm một miệng tràn đầy thức ăn cũng ngẩng đầu nhìn bọn họ, tò mò hỏi:

"Môi..... cái gì?"

Mộ Dung Trường Tình bất đắc dĩ nhìn thoáng qua mấy người chơi trò đoán mò. Sau đó hắn nắm cằm Nghê Diệp Tâm đem mặt chuyển qua, lại đem bánh bao nhét vào miệng Nghê Diệp Tâm, nói:

"Ngoan ngoãn ăn đi."

Miệng Nghê Diệp Tâm bị nhét đầy không chỗ hở.

"Ô.. Ô..."

Kháng nghị lại không thành câu.

Mộ Dung Trường Tình nhìn hai má phình phình, nhịn không được liền duỗi tay chọc chọc một chút, lại bị Nghê Diệp Tâm quơ chân múa tay chống đối.

Mộ Dung Trường Tình cười khẽ một tiếng, dứt khoát cúi đầu chạm nhẹ vào môi Nghê Diệp Tâm. Một nụ hôn giống như chuồn chuồn lướt nước.

Nghê Diệp Tâm tức khắc trợn tròn mắt, nhưng mà trong miệng đồ ăn quá nhiều, cho nên khó mà nói thành lời, cũng không thể há mồm, chỉ có thể mở to hai mắt trừng Mộ Dung Trường Tình.

Mà ở bên kia Cừu Vô Tự đang giáo dục đệ đệ, còn nhỏ tuổi không thể hôn môi. Quả thực là hắn muốn kêu trời.

Một bữa sáng đặc biệt náo nhiệt, người khác đều là vui vẻ, đau đầu nhất chính là Cừu Vô Tự.

Thời điểm bọn họ xuất phát cũng không còn sớm, Cốc Triệu Kinh dẫn đường, nói:

"Ở phía trước cách đây không xa, ngày hôm qua ta đã đi hỏi thăm."

Thế bá của Cốc Triệu Kinh ở ngay trong trấn nhỏ gần đó. Bọn họ cũng không cần thúc ngựa, nắm dây cương cho ngựa đi thong thả là đến nơi, cũng không mất bao nhiêu thời gian.

Bất quá Nghê Diệp Tâm đi ra khỏi khách điếm liền cảm thấy khó chịu, mông đau eo cũng đau, hơn nữa tay cũng đau.

Nghê Diệp Tâm hoàn toàn không biết Mộ Dung đại hiệp không chỉ quỷ súc, còn yêu thích chơi trò SM.

Thật là muốn chửi đậu má.

Mộ Dung Trường Tình nhìn vẻ mặt thực khó chịu kia, cười nói:

"Mông đau?"

Nghê Diệp Tâm trợn trắng. Mộ Dung Trường Tình lại hỏi:

"Ta cõng ngươi đi?"

Nghê Diệp Tâm lại trừng hắn một cái.

Mấy người Cừu Vô Tự đi phía trước, vừa quay đầu lại liền phát hiện Mộ Dung Trường Tình đã đem Nghê Diệp Tâm cõng lên. Nghê Diệp Tâm ghé vào lưng Mộ Dung Trường Tình, ôm lấy cổ, kẹp eo hắn, vui sướng cười nói:

"Giá, đi nhanh."

Cừu Vô Tự một phen lau mồ hôi lạnh. Trừ Nghê Diệp Tâm ra, không có người nào dám đối xử với Mộ Dung Giáo chủ như vậy. Mà Mộ Dung Giáo chủ hoàn toàn không tức giận, ngược lại vui vẻ chịu đựng. Cừu Vô Tự cảm thấy mình có khả năng đã bệnh tới nguy kịch rồi.

Cừu Vô Nhất có điểm hâm mộ Nghê Diệp Tâm. Nó một hai muốn Cốc Triệu Kinh cõng.

Cừu Vô Nhất quá nhỏ, Cốc Triệu Kinh sợ nó từ trên lưng rơi xuống. Dù sao hai chân Cừu Vô Nhất vừa ngắn vừa nhỏ, kẹp không được eo Cốc Triệu Kinh.

Cho nên Cốc Triệu Kinh đơn giản ôm Cừu Vô Nhất lên. Cừu Vô Nhất ngồi trên cánh tay Cốc Triệu Kinh, duỗi tay ôm cổ Cốc Triệu Kinh, sau đó lại hôn Cốc Triệu Kinh mấy cái trên mặt.

Ông cụ non Cừu Vô Nhất nói.

"Ca ca nói ta còn quá nhỏ chưa có thể hôn môi. Vậy Triệu Kinh ca ca chờ ta lớn, về sau sẽ hôn môi nha!"

Cốc Triệu Kinh rất là ngượng ngùng.

Nghe được lời này, Cừu Vô Tự cảm giác buổi sáng không ăn gì, dạ dày có chút quặn thắt đau đớn.

Bọn họ từ khách điếm đi ra, sau một hồi liền thấy được nơi mà Cốc Triệu Kinh đã nói.

Nghe nói vị thế bá này của Cốc Triệu Kinh đã ẩn cư nơi này không ít năm. Tòa nhà này ở trong trấn cũng rất có danh tiếng.

Tuy rằng thần y đã mất từ lâu, bất quá vị thế bá của Cốc Triệu Kinh cũng là người biết y thuật. Ở địa phương nhỏ cũng không có bệnh phức tạp, bệnh bình thường ông cũng có thể trị. Rất nhiều người trong trấn tới tìm thầy trị bệnh, cho nên danh tiếng cũng càng lúc càng lớn. Rất nhiều người biết nơi này.

Tòa nhà không tính nhỏ, cũng không xem như quá lớn, bất quá ở tại địa phương nhỏ đã là hiếm thấy.

Cốc Triệu Kinh tiến đến gõ cửa, đợi một lát liền có một thiếu niên khoảng mười ba mười bốn tuổi mở cửa. Hắn tò mò nhìn bọn họ, nói:

"Các ngươi tìm ai?"

"Chúng ta muốn tìm Thạch lão đại hiệp. Ta là Cốc Triệu Kinh, đi ngang qua nơi đây, đặc biệt tới bái phỏng."

Thiếu niên đánh giá bọn họ vài lần, rồi nói:

"Sư công ở bên trong, đi theo ta."

Người thiếu niên tựa hồ cảm thấy bọn họ cũng không giống là người xấu, cho nên liền dẫn theo bọn họ vào trong.

Xem ra tòa nhà này cũng không có quá nhiều quy tắc, cũng không phải rất khó bái phỏng.

Thế bá của Cốc Triệu Kinh chính là sư công của thiếu niên. Ông ta đã không còn trẻ, tóc đều đã bạc trắng, tìm không ra một sợi tóc đen.

Ông lão đang đứng ở bên hồ nước. Nước hồ thực trong, nhưng mà bởi vì trời lạnh mặt hồ đều đã kết băng, bên trong cũng không có cá. Cũng không biết ông ta đang nhìn cái gì.

"Sư công, có vài vị khách muốn gặp ngài."

Quay đầu lại nhìn, ông lão liền thấy được Cốc Triệu Kinh. Cũng không cần giới thiệu, ông tựa hồ là quen biết Cốc Triệu Kinh, lập tức cười, nói:

"Thì ra là Cốc hiền chất tới! Thật là đã lâu không gặp."

Tuy rằng lớn tuổi, bất quá thoạt nhìn người này vẫn khỏe mạnh, giọng nói rất rõ ràng.

"Cốc hiền chất sao đột nhiên tới. Cách đây vài ngày, ta nhận được thiệp mời của sư phụ ngươi gởi tới, chỉ là lúc ấy thân thể có bệnh, thật sự là đi không được. Ta còn nghĩ vài ngày nữa sẽ đi bái phỏng, không nghĩ tới Cốc hiền chất đã tới rồi. Thân thể sư phụ ngươi vẫn an khang chứ?"

Cốc Triệu Kinh nghe được thế bá hỏi về sư phụ, có chút không biết nói như thế nào.

Thế bá của Cốc Triệu Kinh tới nơi hẻo lánh này ẩn cư, cho nên tin tức trên giang hồ không biết được nhiều, cũng chưa biết tin tức Thẩm đại hiệp đã chết.

Cốc Triệu Kinh đành phải bỏ bớt đi quá trình, nói ngắn gọn cho thế bá biết tin sư phụ đã qua đời.

Một trận thổn thức, tựa hồ ông cũng không biết Thẩm đại hiệp rốt cuộc là người như thế nào, có chút tiếc hận nói:

"Thì ra là như thế. Hơi, thời tiết lạnh, chúng ta vào trong nhà nói chuyện, đừng đứng ở chỗ này."

Bọn họ đang định vào nhà nói chuyện, lúc này liền nhìn thấy hai bóng người, một trước một sau hướng bên này đi tới.

Người đi ở phía trước chính là một cô nương khoảng mười bảy mười tám tuổi. Đi ở phía sau chính là một vị công tử tuổi xấp xỉ.

Cô nương vẻ mặt không kiên nhẫn, nhanh chóng chạy tới, liền giữ chặt tay thế bá của Cốc Triệu Kinh, nói:

"Gia gia! Cái tên quỷ đáng ghét lại tới phiền con. Ngài mau đuổi hắn ra khỏi nhà chúng ta đi!"

Vừa nghe, ông vội vàng kéo tay cô nương, nói:

"Hinh Nhi, không được vô lễ. Mục thiếu hiệp ở xa tới là khách, con phải chiêu đãi mới phải. Huống hồ các con sớm đã có hôn ước, về sau con phải gả đến Mục gia đó."

"Gia gia!"

Cô nương này là Thạch Mai Hinh, là cháu nội thế bá Cốc Triệu Kinh. Thạch Mai Hinh vừa nghe ông nội nói liền không đồng tình.

"Con có người mình thích rồi. Con chỉ thích sư huynh, sẽ không gả cho hắn."

Mục thiếu hiệp nghe thê tử tương lai nói không thích mình cũng không tức giận. Vốn dĩ bộ dáng tươi cười, hiện tại hắn thay đổi thành một bộ si tình, nói:

"Hinh Nhi đã có người trong lòng, nhưng mà ta đối với Hinh Nhi vẫn là tâm ý không thay đổi."

Tuy rằng Mục thiếu hiệp thoạt nhìn như si tâm một mảnh, bất quá Nghê Diệp Tâm cảm thấy hắn tuyệt đối không phải thật tình thích Thạch Mai Hinh. Vừa thấy đã biết là hắn đang diễn kịch, hơn nữa kỹ thuật diễn tương đối khoa trương, quả thực diễn kém.

Thạch Mai Hinh không vui nói:

"Ai cho phép ngươi gọi ta như vậy. Dù sao ta cũng sẽ không gả cho cái tên công tử ăn chơi. Thiếu hiệp cái gì? Ta phi, võ công còn không bằng ta."

"Hinh Nhi!"

Thạch Mai Hinh đang nói chuyện, bỗng nhiên có một nam tử trung niên đi tới quát lớn.

"Đều là do ta chiều hư ngươi. Ngươi nhìn ngươi đi, nói năng thành cái gì, theo ta mau!"

"Phụ thân......"

Thạch Mai Hinh không tình nguyện, bất quá vẫn rất sợ phụ thân. Nàng đành phải cúi đầu đi theo người trung niên.

Mục thiếu hiệp làm bộ làm tịch muốn khuyên can, người trung niên nói:

"Khiến Mục thiếu hiệp chê cười rồi. Đứa con này của ta thật sự điêu ngoa, vừa rồi đắc tội nhiều."

Mục thiếu hiệp cười nói:

"Sư thúc sao nói vậy, Hinh Nhi chỉ là ngây thơ hồn nhiên nói thẳng không cố kỵ thôi."

Người trung niên đi thực mau, mang theo Thạch Mai Hinh cùng đi, có lẽ là về phòng giáo huấn.

Mục thiếu hiệp nói:

"Thạch lão tiền bối, thật sự đã quấy rầy ngài."

Thạch lão đại hiệp cười, lắc lắc tay.

Mục thiếu hiệp vốn là phải rời khỏi, bất quá đi vài bước lại dừng, đôi mắt phong lưu đào hoa mang theo ý cười, đánh giá mấy người đi theo Thạch lão đại hiệp.

Hắn đánh giá mọi người, sau đó lại cười tủm tỉm đem ánh mắt chuyển tới Nghê Diệp Tâm tỉ mỉ xem xét.

Nghê Diệp Tâm cũng không có chú ý tới ánh mắt của người kia, chỉ là đi theo mọi người vào thính đường. Bất quá Mộ Dung Trường Tình rất chú ý, híp mắt quay đầu lại nhìn người kia.

Ánh mắt Mục thiếu hiệp cùng Mộ Dung Trường Tình chạm nhau. Hắn cũng không cảm thấy sợ hãi, cười cười liền rời đi.

Mấy người Cốc Triệu Kinh vào thính đường. Cùng Thạch đại hiệp nói trong chốc lát, Cốc Triệu Kinh nói thẳng không cố kỵ.

"Thế bá, lần này tới là có việc cần thế bá hỗ trợ. Muốn xin thế bá một ít dược liệu."

Thạch đại hiệp tựa hồ thực dễ nói chuyện, một bộ dạng hiền lành, nói:

"Cốc hiền chất cứ việc nói."

Cốc Triệu Kinh đem tên dược liệu cần nói cho Thạch lão đại hiệp. Ông lộ ra biểu tình khó xử.

"Ta có, nhưng...... dược liệu đó cũng không ở đây, cần phái người đến biệt trang mang tới đây, vừa đi vừa về khoảng hai ba ngày."

Tuy rằng phải đợi, nhưng bọn họ nghe nói có dược liệu đã đủ vui sướng. Cứ như vậy, mọi người liền ở lại chờ người đem dược liệu về.

Nếu chờ hai ba ngày mà có thể thuận lợi giải độc trên người Cừu Vô Tự cũng coi như là đáng giá. Rốt cuộc đã có thể trừ không ít phiền toái cùng nỗi lo về sau.

Thạch lão đại hiệp lệnh người sắp xếp phòng cho bọn họ. Bất quá chỗ này không tính quá lớn, một nửa diện tích bị hoa viên chiếm cứ, cho nên phòng cho khách nhỏ đến đáng thương, cũng chỉ dư lại hai gian phòng khách.

Bọn họ phải hai người một gian hoặc ba người một gian. Cũng may giường đệm đủ dùng, không đến mức ngủ ở trên mặt đất.

Cừu Vô Tự không dám ở cùng Mộ Dung Trường Tình, cho nên đành phải chen chúc cùng Cừu Vô Nhất và Cốc Triệu Kinh. May mắn Cốc Triệu Kinh và Cừu Vô Nhất không có ghét bỏ hắn. Cừu Vô Tự nhịn không được lại cảm thấy mình giống như là người dư thừa.

Phòng bọn họ gần kề, Nghê Diệp Tâm và Mộ Dung Trường Tình ở phòng bên trái, ba người kia ở phòng bên phải.

Chỗ này tổng cộng cũng chỉ có ba phòng cho khách. Mà phòng của hai người Nghê Diệp Tâm lại bên cạnh phòng một người khách khác, chính là vị Mục thiếu hiệp kia.

Mộ Dung Trường Tình ghét trong phòng có mùi ẩm mốc, muốn Nghê Diệp Tâm mở cửa sổ thông gió.

Nơi này có lẽ đã lâu không ai ở cho nên có mùi cũng là bình thường, tốt xấu gì cũng không phải mùi hôi.

Nghê Diệp Tâm đem cửa sổ mở ra, lại đi mở cửa chính, vừa mở cửa vừa oán giận, nói:

"Trời lạnh như vậy còn muốn mở hết cửa, là đông chết người ta."

Mộ Dung Trường Tình cười nói:

"Ngươi muốn ấm rất dễ dàng, trong chốc lát ta giúp ngươi."

Nghê Diệp Tâm cảm thấy Mộ Dung Trường Tình nói thật đáng khinh mà.

Không thể thống!

Nghê Diệp Tâm mới vừa đem cửa mở ra, phòng bên cạnh cũng mở cửa. Mục thiếu hiệp từ trong phòng đi ra. Vừa lúc thấy được Nghê Diệp Tâm, ánh mắt Mục thiếu hiệp sáng ngời, liền thong thả ung dung đi tới chào hỏi.

"Vị thiếu hiệp này, không biết cao danh quý tánh là gì?"

Nghê Diệp Tâm cũng không biết hắn vừa rồi lén lút đánh giá mình, chỉ cảm thấy người này nói năng ngọt xớt, thoạt nhìn có chút tuỳ tiện.

Nghê Diệp Tâm còn chưa nói lời nào, Mộ Dung Trường Tình đã đi tới. Một tay ôm eo Nghê Diệp Tâm, một tay nắm cửa ném thật mạnh.

"Rầm"

Nghê Diệp Tâm trợn tròn mắt.

Cánh cửa kia thiếu chút nữa liền rơi xuống!

"Đại hiệp không phải muốn mở cửa thông gió sao? Đóng lại làm cái gì? Mà ta nói nè, nếu dùng lực mạnh quá buổi tối liền phải hứng gió Tây Bắc đó."

Mộ Dung Trường Tình thực khó chịu đem Nghê Diệp Tâm đè ở trên ván cửa, sau đó cúi đầu hôn bờ môi của đối phương.

Nghê Diệp Tâm cả kinh, người cứng còng, lưng dựa sát vào ván cửa. Thời điểm bị Mộ Dung Trường Tình hôn, Nghê Diệp Tâm còn nghe được tiếng Mục thiếu hiệp nói gì đó.

Mục thiếu hiệp còn chưa có rời đi, chỉ là cách bọn họ một cánh cửa mà thôi, làm Nghê Diệp Tâm cảm thấy rất thẹn.

Không dám giãy giụa, Nghê Diệp Tâm sợ cách một cánh cửa sẽ bị người ta phát hiện bên trong có tiếng kỳ quái, vậy càng xấu hổ.

Mục thiếu hiệp ăn bế môn canh, bất quá cũng không giận, ngược lại cười nói.

"Thật là thú vị."