Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 233: Quan đại hiệp

Thập Nữ cảm thấy nếu mình thật sự là nữ, hiện tại hẳn là đã cho Quan Trang một cái tát.

Thập Nữ bất giác phát hiện mình bị Quan Trang đùa giỡn, nhanh chóng muốn ném tay hắn ra, nhưng vì hắn nắm chắc quá ném không được.

Hiện tại Thập Nữ không dùng được nội lực, hơn nữa bởi vì bị thương mà thể lực không có như bình thường, căn bản không thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Quan Trang.

Quan Trang bắt lấy tay Thập Nữ, cười hì hì, không để ý đối phương đang tức giận. Thập Nữ lại không thể nói chuyện, chỉ có thể dùng đôi mắt trừng hắn. Quan Trang nhìn Thập Nữ ngược lại lộ ra biểu tình kinh diễm, nói:

"Ôi chao, A Thập cô nương thật là quá xinh đẹp. Đời này ta còn chưa có gặp qua cô nương nào đẹp hơn A Thập cô nương đâu."

"......"

Đối với một đại nam nhân mà nói, được khen xinh đẹp thì hoàn toàn không phải khen ngợi.

Quan Trang tiếp tục nói:

"Hơn nữa cẩn thận nhìn lại cảm thấy A Thập cô nương giống một người mà ta từng gặp trước kia, rất là giống."

Thập Nữ lại trợn mắt, cảm thấy Quan Trang rõ ràng có vẻ thực chính nghĩa, lại nói năng ngọt xớt, khiến người ta thật sự không thể tưởng tượng.

Quan Trang lại nói:

"Ai mà, bất quá hắn là nam, cũng không phải cô nương."

Thập Nữ vừa nghe lời này, đột nhiên trái tim "thịch thịch", khẩn trương đến không dám giãy giụa.

Chẳng lẽ Quan Trang đang thử ta, hắn nhìn ra ta là nam giả nữ sao?

Bất quá xem bộ dáng Quan Trang lại cảm thấy không giống. Thập Nữ thật sự không thể xác định, trong lòng thấp thỏm lợi hại. Lỡ như bại lộ thân phận, không chỉ có hắn không xong, còn sẽ liên lụy Giáo chủ.

Thập Nữ nhất thời hoảng hốt, cũng không dám giãy giụa, để mặc Quan Trang nắm tay hắn.

Bởi vì không thể về phòng cho nên Thập Nữ đành phải đi theo Quan Trang dạo nơi nơi.

Không nghĩ tới ở trên giang hồ Quan Trang cũng rất có danh tiếng, hai người đi một vòng gặp được không ít người. Mọi người nhìn thấy Quan Trang đều sẽ cố ý đi lại bắt chuyện, mở miệng một cái là Quan đại hiệp.

Thập Nữ rất là tò mò. Hắn ở trên giang hồ chưa từng nghe qua thanh danh của Quan Trang.

Mà những người đó nhìn thấy Thập Nữ đi cùng Quan Trang, Quan Trang lại đối với Thập Nữ tốt như vậy đương nhiên liền hiểu lầm.

Bọn họ tổng cộng đụng phải ba nhóm người. Nhóm thứ nhất gọi Thập Nữ là Quan phu nhân, khiến Thập Nữ sửng sốt. Nhóm người thứ hai cùng với Quan Trang tựa hồ càng quen thuộc, mở miệng đã gọi Thập Nữ là đại tẩu, khiến mặt Thập Nữ đen thui. Nhóm người thứ ba chưa mở miệng kịp, Thập Nữ liền đi trước, miễn cho lại nghe được lời rợn người nào nữa.

Thập Nữ cùng Quan Trang đi cả một buổi. Thời điểm giữa trưa Thập Nữ rốt cuộc căng da đầu đi về phòng. Lúc thử đẩy cửa thật sự đã đẩy ra, bất quá bên trong đã buông màn che, Nghê Diệp Tâm nằm ở trên giường ôm chăn, có lẽ đang ngủ, căn bản không có ý tỉnh lại.

Thập Nữ nhìn thấy tức khắc liền ngượng ngùng.

Mộ Dung Trường Tình không có ngủ, nhìn thấy Thập Nữ trở về lập tức đem chăn phủ kín Nghê Diệp Tâm, để tránh Nghê Diệp Tâm phơi bày cảnh xuân ra ngoài.

Thập Nữ thật sự rất ngượng ngùng. Tuy rằng Mộ Dung Trường Tình động tác thực mau, bất quá hắn vẫn thấy được Nghê Diệp Tâm không có mặc quần áo, toàn thân trơn bóng.

Thập Nữ cảm thấy mình nên đến phòng khác, nhưng phòng ở đây đều có người. Hắn ở cùng người khác bất luận là nam hay là nữ đều không có tiện.

Thập Nữ thật sự cảm thấy xấu hổ. Mộ Dung Trường Tình không nói cái gì, dù sao hiện tại Thập Nữ cũng không có khả năng đi đâu được. Thẩm đại hiệp muốn tất cả mọi người lưu lại, chưa điều tra ra manh mối tạm thời mọi người đều không thể rời đi.

Nghê Diệp Tâm bị lăn lộn mệt mỏi ngủ một hồi. Khi tỉnh lại Nghê Diệp Tâm liền nhìn thấy một bóng dáng trên mép giường. Mộ Dung Trường Tình ngồi ở chỗ đó.

Mộ Dung Trường Tình ngồi ở trên mép giường, không biết đang làm cái gì. Nghê Diệp Tâm mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm thấy eo đau lợi hại, ở chỗ kia bất quá cũng không tính khó chịu.

Nghê Diệp Tâm ngủ một giấc nên có tinh thần, nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình đưa lưng về phía mình, lập tức liền xoay người từ trong chăn bò ra, sau đó từ phía sau đánh lén Mộ Dung Trường Tình, treo lên lưng hắn.

Nghê Diệp Tâm cười nói:

"Vị mỹ nhân này, cho đại gia hôn một cái nào."

Nghê Diệp Tâm vừa nói vừa tìm môi Mộ Dung Trường Tình hôn lên.

Mộ Dung Trường Tình có chút bất đắc dĩ, nhanh xoay tay lại túm chăn bao bọc người nào đó. Nhưng Nghê Diệp Tâm không chịu, trái lại vùng vẫy. Mộ Dung Trường Tình mới vừa đem chăn phủ lên trên người, Nghê Diệp Tâm liền đá văng chăn, còn bám lấy cổ Mộ Dung Trường Tình, liên tiếp cắn bờ môi của hắn.

Mộ Dung Trường Tình thật sự thấy rất bất đắc dĩ.

Cảm thấy đặc biệt thích thú khi chơi trò ác bá đùa giỡn dân nữ nhà lành, Nghê Diệp Tâm mừng rỡ, còn tưởng rằng mình chiếm tiện nghi lớn.

Kết quả ngẩng đầu nhìn, tức khắc Nghê Diệp Tâm trợn tròn mắt.

Thập Nữ ở trong phòng, ngồi ở bên bàn.

Thập Nữ đã nỗ lực khiến sự tồn tại của mình ở mức thấp nhất, nhưng hắn vẫn cứ cảm thấy xấu hổ muốn chết.

Nghê Diệp Tâm choáng váng.

"Vèo"

Nghê Diệp Tâm chui trở về trong chăn, che kín mít, bắt đầu giả chết.

Mộ Dung Trường Tình cười, nói:

"Làm sao vậy? Vừa rồi không phải rất đắc ý sao?"

Nghê Diệp Tâm không lên tiếng, thực chuyên nghiệp giả chết. Dù sao đã quyết định trong vòng một canh giờ tuyệt đối sẽ không chui ra khỏi chăn.

Thập Nữ dứt khoát đứng lên, nói:

"Giáo chủ, thuộc hạ đi ra ngoài một chút."

"Ừ, ngươi đi đi."

Thập Nữ chạy nhanh khỏi phòng, sau đó đem cửa phòng đóng cẩn thận.

Bên ngoài sắc trời đã có chút tối. Thập Nữ từ trong phòng đi ra cũng không biết đi nơi nào, bất quá còn hơn ở trong phòng bị mù đôi mắt.

Thập Nữ ra cửa, nghĩ nghĩ, quyết định đến hoa viên.

Mùa đông trời luôn tối sớm, tuy rằng còn chưa quá muộn, bất quá trời đã u ám. Trong hoa viên treo mấy cái đèn lồng màu lam, ánh sáng mỏng manh lung linh lay động, thoạt nhìn như là ma trơi, cũng có chút dọa người.

Thập Nữ tới hoa viên, nhìn trái nhìn phải phát hiện không có người nào.

Có thể bởi vì hôm nay thời tiết tương đối lạnh cho nên mọi người không thích ra ngoài. Hơn nữa buổi sáng bọn họ mới nghe nói Trưởng lão Ma giáo đã bỏ chạy, có khả năng trà trộn vào những người ở đây, cho nên ai cũng sợ hãi, không dám tùy tiện đi loạn, sợ bị người Ma giáo giết.

Thập Nữ nghĩ đến đây nhịn không được cười lạnh một tiếng. Hắn hài lòng tiến vào hoa viên. Bàn chân dẫm lá khô phát ra tiếng "lạo xạo".

Bốn phía thật an tĩnh.

Nhưng đột nhiên Thập Nữ nghe được có tiếng người.

Là một giọng nam, hình như rất phẫn nộ. Người kia hô to.

"Ngươi là đồ đê tiện tiểu nhân!"

Rồi lại im bặt.

Thập Nữ không biết có phải mình bị ảo giác hay không. Lập tức đã ngửi thấy một mùi tanh tưởi hỗn loạn trong gió làm hắn nhịn không được mở to hai mắt.

Có người đã chết!?

Thập Nữ theo bản năng cảm thấy như vậy. Hắn lại theo bản năng muốn đi xem rốt cuộc xảy ra sự tình gì, nhưng cảm thấy mình không nên xen vào việc người khác, bởi vì chính hắn còn cần che giấu thân phận. Nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện. Nơi này đều là người danh môn chính phái, ai chết cũng không có quan hệ tới hắn.

Thập Nữ nghĩ như vậy liền dừng bước chân, muốn xoay người rời đi. Bất quá ngay lúc này, đột nhiên có một bóng đen từ trong một góc chạy tới. Thập Nữ ngửi được mùi máu trên người đối phương. Đó là một hắc y nhân che mặt.

Hắc y nhân liếc mắt một cái liền thấy được Thập Nữ, sau đó không do dự vung kiếm hướng về phía yết hầu Thập Nữ đâm tới.

Thập Nữ theo bản năng né tránh. Hắc y nhân kia đâm một kiếm không trúng, lập tức lại đuổi theo tiếp tục đâm tiếp.

Thập Nữ luống cuống, bởi vì hắn thật sự là lực bất tòng tâm, nhanh chóng né tránh kiếm, quả thực chính là nguy hiểm. Nhưng ai ngờ, hắc y nhân sớm có tính kế, một kiếm đâm tới chỉ là hư chiêu mà thôi. Tay trái của hắc y nhân phóng ra một chưởng liền đánh vào vai Thập Nữ.

Thập Nữ phun ra một búng máu, cả người như là diều đứt dây ngã ở trên mặt đất, trong lúc nhất thời không bò dậy nổi.

Hắc y nhân nháy mắt đã tới trước mặt, kiếm quang đã lóe sáng trước mắt Thập Nữ.

"Keng"

Một âm thanh va chạm vang lên.

Thập Nữ cảm giác được trái tim thiếu chút nữa vỡ ra. Kiếm của hắc y nhân không có đâm trúng Thập Nữ, đã bị một đại đao ngăn cản.

Thập Nữ chấn kinh quay đầu lại nhìn lên. Thì ra là Quan Trang.

Quan Trang cầm trong tay đại đao dơ hề hề của hắn.

"Hô"

Đón nhận trường kiếm, sau đó đại đao vừa chuyển, tay trái Quan Trang đem Thập Nữ ôm lên. Đại đao trong tay phải Quan Trang lại vung ra liền đem hắc y nhân bức lui ba bốn bước.

Hắc y nhân vừa thấy có người tới liền không ham chiến, trực tiếp biến mất ở trong bóng tối, thực mau đã không còn thấy bóng dáng.

"Chạy!"

Quan Trang hô to một tiếng, vốn dĩ muốn truy bắt, nhưng mà cảm giác có thứ gì đó ướt át trên vai. Nghiêng đầu nhìn đã thấy Thập Nữ hộc máu. Máu tươi dính ở trên vai hắn không ít.

Quan Trang không tâm trạng truy bắt hắc y nhân, nhanh ôm Thập Nữ chạy trở về.

"A Thập cô nương, nàng cố chịu đựng nha."

Quan Trang hoang mang rối loạn ôm Thập Nữ trở về phòng mình.

Vốn dĩ Quan Trang tìm Nghê Diệp Tâm và Mộ Dung Trường Tình cùng đi ăn cơm, nhưng nghe Nghê Diệp Tâm nói Thập Nữ vừa đi ra ngoài. Cho nên Quan Trang nói bọn họ đi ăn trước, sau đó tự mình chạy đi tìm Thập Nữ.

Ai ngờ thời điểm Quan Trang tìm được Thập Nữ liền nhìn thấy một hắc y nhân muốn giết Thập Nữ. Quan Trang lập tức liền chạy tới làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Lúc này các vị anh hùng đều đã đi ăn cơm, phòng Quan Trang cũng không có ai, Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình cũng đi nhà ăn rồi. Quan Trang chạy nhanh đem Thập Nữ đặt ở trên giường của mình, sau đó liền muốn cởi áo Thập Nữ xem xét thương thế.

Thập Nữ bị Quan Trang dọa thiếu chút nữa lại hôn mê. Thập Nữ nhanh chóng giữ tay Quan Trang, kinh hoảng mở miệng.

"Ngươi...... Ngươi muốn làm cái gì?"

Thập Nữ bởi vì suy yếu cho nên giọng nhỏ như mèo kêu, căn bản nghe không ra cái gì không ổn.

Quan Trang lúc này mới hiểu ra, như xin lỗi nói:

"Xin lỗi A Thập cô nương, ta chỉ muốn nhìn vết thương một chút."

Thập Nữ gian nan nói:

"Ngươi có thuốc trị nội thương không? Ta không có ngoại thương."

Quan Trang nhanh chóng trả lời:

"Có, có! Chờ một chút, ta lập tức đưa cho."

Quan Trang chạy nhanh tới túi hành lý lục lọi tìm ra một cái bình nhỏ, sau đó chạy về mép giường đưa cho Thập Nữ.

"A Thập cô nương, chính là cái này, nghe nói đặc biệt tốt."

Nhưng Quan Trang kêu, Thập Nữ không có một chút phản ứng, cẩn thận nhìn thì Thập Nữ đã ngất đi rồi.

Quan Trang khiếp sợ, nhanh cầm tay Thập Nữ dò xét mạch môn một chút. Sau đó hắn nhẹ nhàng thở ra. Chỉ là tạm thời ngất xỉu mà thôi không có cái gì nguy hiểm.

Quan Trang đi rót chén nước, lấy một viên thuốc, nửa bế Thập Nữ lên, đem thuốc cho vào trong miệng Thập Nữ, còn đút uống nước. Nhưng mà Thập Nữ đã ngất xỉu, căn bản không thể nuốt, thiếu chút nữa còn bị sặc.

Quan Trang có chút luống cuống chân tay. Rồi hắn đột nhiên nói.

"Xin lỗi"

Nói xong hắn liền cúi đầu áp miệng lên môi Thập Nữ.

Quan Trang cạy môi Thập Nữ ra, đem đầu lưỡi vói vào trong. Hắn cảm giác được vị đắng trong miệng Thập Nữ. Viên thuốc ở trong miệng Thập Nữ đã tan ra một ít, mùi vị thật sự là rất khó chịu.

Quan Trang dùng lưỡi đẩy viên thuốc sâu vào cổ họng, sau đó dùng lưỡi cọ cọ lưỡi Thập Nữ hai cái. Thập Nữ theo bản năng mà có động tác nuốt, viên thuốc cũng trôi xuống cổ họng.

Hắn tức khắc nhẹ nhàng thở ra, khẩn trương cũng được buông lỏng một chút.

Quan Trang cảm thấy xúc cảm trong khoang miệng của Thập Nữ thật tốt, vừa mềm mại vừa ấm nóng. Đầu lưỡi Thập Nữ có lẽ bởi vì đắng chát cho nên không tự chủ đang run rẩy, liền đụng phải lưỡi Quan Trang. Lưỡi hai người không tự chủ liền dây dưa ma xát cùng nhau.

Quan Trang hút một hơi, cảm giác thật sự quá kích thích, nhịn không được ôm lấy Thập Nữ. Lưỡi Quan Trang không có lấy ra ngoài, ở trong khoang miệng Thập Nữ quét qua quét lại. Có lẽ hắn không đủ kinh nghiệm cho nên không hề có tiết tấu.

Khoang miệng bị càn quét loạn xạ làm cho Thập Nữ có chút không thoải mái, từ trong hôn mê tỉnh lại.

Thời điểm Thập Nữ tỉnh lại, cảm thấy trong bụng cũng nóng lên, nội thương hình như đã giảm đi, nhưng thân thể có chút kỳ quái, không tự chủ mà run rẩy. Hơn nữa hắn giống như hô hấp không thông.

Thập Nữ kinh ngạc mở to hai mắt. Đột nhiên bị đầu lưỡi Quan Trang đâm vào phần thịt mềm ở cổ họng, Thập Nữ nhịn không được rên một tiếng. Hắn chấn kinh, choáng váng.

Ta cùng Quan Trang hôn môi sao?

Hắn ngây người thật lâu không có đẩy Quan Trang ra, chấn kinh không biết làm sao. Chờ Thập Nữ lấy lại tinh thần, mới dùng sức đẩy Quan Trang, bất quá sức lực chưa có hồi phục, Quan Trang lại như một con quái vật, Thập Nữ giãy giụa như thế nào cũng không thoát.

Thập Nữ tức giận thiếu chút nữa lại ngất đi. Râu Quan Trang đâm vào mặt làm hắn đau rát. Còn nữa cái lưỡi thô ráp kia làm cho lưỡi hắn đau, miệng cũng mỏi. Chất lỏng không tự chủ từ bên khóe môi chảy ra, Thập Nữ cảm thấy thẹn lại không biết làm như thế nào mới tốt.

Quan Trang hô hấp thô nặng giống như một con dã thú.

Rốt cuộc hắn cũng buông Thập Nữ ra, ánh mắt sáng quắc nhìn đối phương.

Thập Nữ tức giận, giơ tay lau miệng mình. Kết quả sờ được một tay máu, làm Thập Nữ hoảng sợ. Bất quá cũng không phải do hai người hôn môi mà tạo thành vết thương. Máu này không phải của Thập Nữ, mà là của Quan Trang.

Quan Trang cũng phát hiện, đưa tay lau mặt, rồi nói:

"Ai nha, trên mặt ta hình như chảy máu."

Thập Nữ trợn mắt. Quan Trang cũng thật là. Hắn da dày thịt béo, chảy máu cũng không biết. Có lẽ vừa rồi bị kiếm khí của hắc y nhân gây thương tích rồi, trên mặt bị cắt một đường. Nhưng mà hắn râu quá nhiều căn bản không có phát hiện.

Quan Trang che lại mặt mình, nói:

"A Thập cô nương, cảm giác tốt hơn chút nào chưa?"

Còn chưa hỏi, không biết Quan Trang cho hắn nuốt cái gì, Thập Nữ thật sự cảm thấy rất tốt, đau đớn giảm bớt rất nhiều.

Thập Nữ vốn dĩ sắc mặt đã rất khó xem, vừa mở mắt lại bị một người cường hôn. Nhưng nghĩ đến Quan Trang cứu mạng mình, lại còn bị thương, Thập Nữ không phát tác được. Thập Nữ miễn cưỡng nói:

"Cảm ơn... đã cứu ta......"

Quan Trang ngây ngô cười, nói:

"A Thập cô nương, giọng có chút khàn khàn, có phải bị thương ảnh hưởng đến giọng nói hay không?"

Thập Nữ trợn mắt. Hắn là nam nhân, giọng nói dù cố ý hạ xuống mềm mỏng cũng không có dễ nghe như cô nương.

Quan Trang thấy Thập Nữ không có việc gì, lúc này mới yên tâm. Sau đó hắn vừa cười vừa tự đi xử lý miệng vết thương.

Mặt Quan Trang mọc đầy râu, không thấy miệng vết thương. Hắn chỉ có thể đem râu cạo sạch sẽ, mới bôi thuốc được.

Quan Trang xử lý vết thương xong, thời điểm quay đầu lại thì Thập Nữ lại ngủ rồi. Trong phòng thật im ắng. Quan Trang lại cười ngây ngô, cũng không có đến quấy rầy Thập Nữ nghỉ ngơi.

Bất quá ngay lúc này, có người tới gõ cửa.

Quan Trang chạy nhanh đi mở cửa, sợ đánh thức Thập Nữ.

Người gõ cửa chính là Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm vừa gõ cửa vừa nói:

"Quan đại ca? Quan đại ca có bên trong không?"

Quan Trang lên tiếng trả lời, liền kéo cửa ra.

Nghê Diệp Tâm muốn hỏi Quan Trang về Thập Nữ. Khi bọn họ đi ăn cơm trở lại vẫn không gặp Thập Nữ, không biết Thập Nữ đi nơi nào, cũng không biết Quan Trang có tìm được Thập Nữ không. Cho nên Nghê Diệp Tâm trở về liền tới gõ cửa phòng Quan Trang.

Cửa vừa mở ra, Nghê Diệp Tâm liền trợn tròn mắt.

Quan Trang cười nói:

"Ân công làm sao vậy? Tìm ta có chuyện gì?"

"Quan đại ca?"

Nghê Diệp Tâm trừng mắt, không thể tin tưởng nhìn hắn, nói:

"Râu đâu?"

Quan Trang đã cạo râu quả thực liền như hai người khác nhau. Lúc trước chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt to, còn lại chính là râu ria. Từ xa nhìn vào chính là một quả cầu lớn. Mà hiện tại Quan Trang đã cạo râu sạch sẽ, lộ ra đôi mắt hổ, cái mũi cao, môi có chút mỏng, một gương mặt chữ điền. Nhìn hắn cũng không giống một tên ngốc to con, diện mạo Quan Trang thật sự là nghiêm trang, tràn ngập chính khí. Đây là bộ dạng của người nghiêm chỉnh ít nói ít cười.

Mà Quan Trang lúc này đang cười, hoàn toàn không nghiêm túc. Hắn sờ sờ cằm, lại sờ sờ vết thương trên mặt, nói:

"À, mới vừa cạo râu. Ta cũng có chút không thích ứng."

"Thì ra là ngươi."

Mộ Dung Trường Tình đi theo Nghê Diệp Tâm, đột nhiên thấp giọng nói một câu.