Trương bộ khoái lộ ra biểu tình khó hiểu.
"Nghê đại nhân có chỉ giáo gì?"
"Các ngươi lại đi hỏi thăm một lần nữa, hỏi xem có ai thấy một nữ tử đi một mình, nhất định sẽ có tin tức."
"Nữ tử? Ý của Nghê đại nhân là thư sinh kia đã giả trang thành nữ tử rồi mới chạy trốn?"
Nghê Diệp Tâm lắc đầu.
"Dĩ nhiên không phải, người mang theo tiền tài rời đi chính là vị tiểu thư kia. Nàng không cần phải giả trang thành nữ tử."
Lúc này Trương bộ khoái không nói gì nữa, hắn đã không thể nói ra lời. Chính là Trì Long lên tiếng.
"Nhưng mà Nghê đại nhân... Không phải tiểu thư kia đã chết rồi sao? Bị đốt thành tro ở trong lò sưởi mà."
"Bên trong lò sưởi có than tro hài cốt, nhưng không có người nào chứng minh được đó là tiểu thư giàu có kia. Huống chi, không đến một buổi tối, mà đem một người đốt chỉ còn lại tro tàn? Tốc độ cũng nhanh thật?"
"Vậy là..."
Trì Long xác định.
"Chuyện này là không thể."
"Ngoài ra, Trương bộ khoái nói lúc tìm thấy mặt nạ da người là bên cạnh lò sưởi mà tấm da người đó bị đốt cháy chỉ còn dư lại một phần. Ngươi không cảm thấy manh mối này vô cùng kém thông minh sao? Thư sinh tìm người làm một mặt nạ da người để giả trang thành tiểu thư. Sau đó giết chết tiểu thư, mang tấm mặt nạ da người giả trang thành tiểu thư thừa dịp nửa đêm rời đi. Sau đó quay về, mang tấm da người kia bỏ vào trong lò sưởi để đốt. Nhưng lại không hủy hết chứng cứ, đốt mà còn chừa lại một phần quan trọng nhất, nơi có vết sẹo lớn."
"Cho nên Nghê đại nhân cảm thấy, manh mối kia...."
Trương bộ khoái lên tiếng.
"Ta không tin vào sự trùng hợp, đặc biệt là những việc liên tiếp trùng hợp với nhau thì càng không phải thật. Phần mặt nạ da người đó là có người muốn để lại."
Trì Long xen vào.
"Nghê đại nhân, rốt cuộc chuyện này là như thế nào, đầu thuộc hạ đã căn cứng rồi."
"Thư sinh quả thật đã rắp tâm hại người. Hắn tìm người làm một tấm mặt nạ da người giống gương mặt tiểu thư, chắc là do tham lam gia sản của tiểu thư, muốn giết chết tiểu thư chiếm làm của riêng. Nhưng mà kế hoạch của hắn lại không đủ cẩn thận."
Thật ra lúc đầu tiểu thư giàu có cũng không biết. Nhưng vào một ngày nọ, nàng phát hiện ra thư sinh lại cầm tiền của nàng để vào thanh lâu. Tiểu thư cũng phái người đi điều tra, sau khi điều tra thì mọi thứ lại càng rõ ràng, nàng phát hiện ra nhiều âm mưu khác của thư sinh.
Tiểu thư bởi vì khuôn mặt của mình nên vô cùng tự ti. Nàng vốn cho rằng thư sinh yêu nàng chân thành, đột nhiên lại biết tất cả đều là lời nói dối. Sự phẫn nộ khi bị lừa gạt cộng với sự tự ti vốn có, giống như hất một bát nước lạnh vào chảo dầu đang nóng, hậu quả là không thể cứu vãn.
"Nhưng mà ta lại cảm thấy, có lẽ thư sinh không chết vào buổi tối ngày hôm ấy, có lẽ hắn đã chết lâu rồi. Chỉ một buổi tối, giết người hủy thi diệt tích, lại không phải chuyên dễ dàng, nàng lại là một nữ tử không có sức lực lớn như vậy, phải cần rất nhiều thời gian."
Trì Long lộ ra vẻ mặt ngốc lăn.
"Nghê đại nhân, thuộc hạ càng nghe càng thấy mơ hồ. Nhưng mà vào buổi tối ngày hôm ấy cũng có nhiều người nghe được tiếng bọn họ cãi nhau, tại sao nói thư sinh đã chết được?"
"Trương bộ khoái đã nói bọn nha hoàn nghe thấy giọng của tiểu thư, nhưng không nghe thấy tiếng của thư sinh. Một người mắng chửi quả thật giống như đang cãi nhau với người khác, nhưng nếu như không nghe được tiếng của người kia, làm sao có thể khẳng định rằng lúc đó có hai người? Hay là Trương bộ khoái đi hỏi thử một chút, trước ngày hôm đó, người trong phủ đã mấy ngày không thấy mặt thư sinh rồi."
Trương bộ khoái lộ ra biểu tình bừng tỉnh.
"Theo như lời của ngài thì quả thực là có điểm đáng nghi. Lúc ta tra hỏi bọn họ, tất cả nha hoàn đều nói, gần đây thư sinh thần thần bí bí, không biết đang làm gì, hoàn toàn không lộ mặt. Lúc đầu bọn nha hoàn tưởng hắn bị bệnh, nhưng tiểu thư nói không phải là bị bệnh, không cần tìm đại phu. Không lẽ, thư sinh thật sự đã..."
"Những điều này đều là suy đoán của ta, dựa theo lời bộ khoái nói mà suy luận ra kết quả như thế. Vậy nên nếu như những lời kể này không có sai, ta khuyên bộ khoái nên nhanh chóng phái người đuổi theo tiểu thư, nếu càng kéo dài thời gian thì càng không đuổi kịp."
"Đúng, đúng!"
Trương bộ khoái lập tức đứng lên nói:
"Ta lập tức đi ngay!"
"Đúng rồi."
Nghê Diệp Tâm gọi Trương bộ khoái lại nói:
"Đi hỏi những tửu lâu, khách điếm dọc đường. Nàng chỉ là một nữ tử tốc độ sẽ không quá nhanh, còn được nuông chiều từ nhỏ, không quen ngủ trong miếu đổ nát hay chuồng ngựa, chắc hẳn sẽ thuê tửu lâu khách điếm để nghỉ ngơi."
"Đa tạ Nghê đại nhân!"
Trương bộ khoái ôm quyền, trong nháy mắt không thấy bóng dáng.
Mộ Dung Trường Tình liếc nhìn ra cửa nói:
"Khinh công của bộ khoái này cũng không tồi."
Trì Long cười hắc hắc nói:
"Mộ Dung đại hiệp thật tinh mắt, võ công của Trương huynh quả thật là rất cao."
Nghê Diệp Tâm uống một ngụm nước trà thông cổ họng, lại hỏi:
"Mộ Dung đại hiệp, biểu hiện vừa rồi của ta có làm đại hiệp vừa lòng không?"
Nghê Diệp Tâm cười tủm tỉm, hoàn toàn không có bộ dáng cao thâm khó lường như lúc suy luận vụ án, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Mộ Dung Trường Tình. Thật giống như một con trung khuyển chờ được khen ngợi.
Mộ Dung Trường Tình cười một tiếng.
"Không bằng hỏi Bắp một chút?"
Bắp.....
Nghê Diệp Tâm nghiêng đầu nhìn, Bắp đang lén lút ngoe nguẩy đuôi trườn đến bên cạnh, thiếu chút nữa là bò lên người rồi!
Trì Long đứng lên cười nói:
"Đại nhân, thuộc hạ không quấy rầy các ngài, xin đi ra ngoài trước, có vẻ như sắp ăn cơm rồi, thật là đói bụng quá."
Trì Long vừa bước ra, Nghê Diệp Tâm liền bị đuổi ra ngoài.
Nghê Diệp Tâm trợn tròn mắt, nhìn cửa phòng đang đóng kín.
"Từ từ, Mộ Dung đại hiệp không thể coi ta là một cái thùng rác, sử dụng xong liền bỏ rơi."
Trong phòng không có lên tiếng...
Nghê Diệp Tâm đợi thật lâu, trong phòng vẫn không hề có âm thanh, muốn gõ cửa thêm lần nữa, bất chợt nghe thấy một tiếng động rất nhỏ.
Nghê Diệp Tâm cứ tưởng mình nghe lầm, quay đầu lại nhìn, liền thấy trong góc sân có một cục bông.
Cục bông núp ở trong góc tường, phát ra âm thanh nhỏ xíu, âm thanh này quá nhỏ, không cẩn thận nghe thì ngay cả tiếng gió cũng lớn hơn.
Nghê Diệp Tâm nhìn cục bông kia, lập tức đi qua để nhìn rõ hơn một chút. Thì ra là một chú chó con, hình như vừa mới sinh không lâu, không lớn hơn bàn tay bao nhiêu.
Chú chó con có lông màu vàng đất, thoạt nhìn giống như một con chó rừng lông vàng. Cũng không phải là chủng loại quý hiếm, nhưng bởi vì nó còn rất nhỏ nên nhìn vô cùng đáng yêu, đặc biệt là đôi mắt đen tròn vo.
Mộ Dung Trường Tình đuổi Nghê Diệp Tâm ra không bao lâu, liền nghe thấy tiếng Nghê Diệp Tâm cười ha ha ở bên ngoài, còn đặc biệt hưng phấn hô một tiếng "Bắp Rang".
Mộ Dung Trường Tình nhíu nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Bắp. Bắp ngóc đầu lắc lư thân mình, hình như cũng rất tò mò muốn biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì. Mộ Dung Trường Tình đưa tay, Bắp lập tức trườn lên trên cánh tay của hắn.
Cửa phòng mở ra, Mộ Dung Trường Tình liền thấy Nghê Diệp Tâm đang ngồi xổm ở ngay góc tường, trong ngực ôm một con chó nhỏ không biết nhặt được từ nơi nào.
Nghê Diệp Tâm ôm con chó nhỏ vào trong ngực, bộ dạng của cún con kia thật ngoan ngoãn, còn cọ cọ mũi nhỏ vào ngón tay của hắn, thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Nghê Diệp Tâm có ý nghĩ muốn tìm nuôi một con chó, không ngờ tới vô tình nhặt được một con, nên vô cùng vui vẻ.
"Mộ Dung đại hiệp!"
Nghê Diệp Tâm thấy Mộ Dung Trường Tình đi ra, lập tức ôm Bắp Rang chạy tới.
"Mộ Dung đại hiệp, xem này, đây là Bắp Rang của ta."
Mộ Dung Trường Tình nhìn chú chó con đang làm nũng, không nhịn được mà cười một tiếng.
"Nghê đại nhân thật là hài hước."
Nghê Diệp Tâm hai tay giơ thú cưng của mình lên, đến trước mặt Mộ Dung Trường Tình.
"Ta nói với đại hiệp này, Bắp Rang thuộc loài chó rừng, đừng thấy bây giờ nó còn nhỏ, lớn lên nó rất hung ác!"
"À..."
Mộ Dung Trường Tình ôm cánh tay, ngước cằm lên, không nói lời nào.
Biểu tình Nghê Diệp Tâm vô cùng nghiêm túc.
"Mộ Dung đại hiệp có thể khinh bỉ ta, nhưng không thể khinh bỉ Bắp Rang của ta. Bắp Rang, ngươi nói xem có đúng không? Ngươi phải lớn thật nhanh, trở thành một con đại cẩu uy võ."
"Gâu... "
Tiểu Bắp Rang còn quá nhỏ, giọng hoàn toàn không có cảm giác uy võ, nghe qua rất ngoan.
"Xì... "
Nghê Diệp Tâm vừa mới dứt lời, Bắp đột nhiên ló đầu ra, suýt chút nữa đụng vào chóp mũi của Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm sợ hết hồn, lập tức lui về phía sau nửa bước, theo bản năng buông lỏng Bắp Rang ra một chút, đem chắn ngay trước mặt mình.
"Gâu... "
Bắp Rang sợ đến run rẩy, ngay cả Nghê Diệp Tâm cũng cảm nhận được. Sau đó không quá hai giây, Bắp Rang đang nằm trong tay Nghê Diệp Tâm đột nhiên...
Chạy...
" Bắp Rang! Bắp Rang?"
Chú chó con bị rắn hù dọa, nhảy dựng lên bỏ chạy. Nghê Diệp Tâm sững sờ. Sau đó bày ra bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đuổi theo.
Nhưng Bắp Rang chạy quá nhanh, Nghê Diệp Tâm không đuổi kịp, nhưng còn có bóng dáng chạy nhanh hơn cả Nghê Diệp Tâm, chính là Bắp.
Bắp phóng một cái, giống như có cánh mà bay, đuổi theo sau Bắp Rang, đuổi theo sát sao từng bước một, một màn "rắn đuổi chó" diễn ra, làm cho Bắp Rang nhảy nhót lung tung.
Nghê Diệp Tâm muốn đuổi theo Bắp Rang, kết quả cũng không dám đuổi theo nữa.
Nghê Diệp Tâm tức giận nói:
"Mộ Dung đại hiệp, mau gọi Bắp về đi, Bắp Rang nhà ta vẫn còn là trẻ con, Bắp lại đi bắt nạt người..... À không, lại đi bắt nạt chó."
Mộ Dung Trường Tình không ôm cánh tay nữa, đổi thành chắp tay ra sau lưng, cười nói:
"Muốn bắt nạt, đương nhiên phải thừa lúc vẫn còn nhỏ."
"........"