Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 151: Chiến tích của Bắp Rang

Cố Cửu bị Triệu Mục gắt gao đè ở trên mặt đất, hung hăng hôn môi đến điên cuồng.

Nghê Diệp Tâm nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, ngượng ngùng, giữ chặt tay Mộ Dung Trường Tình, nói:

"Đại hiệp, đi mau."

"Đi nơi nào?"

"Đi nơi nào?"

Nghê Diệp Tâm cảm thấy da mặt Mộ Dung Trường Tình thật dày.

"Chẳng lẽ muốn nhìn hiện trường vụ việc sao? Chúng ta tránh đi một chút. Còn không phải đều là đại hiệp giở trò quỷ."

Mộ Dung Trường Tình không cho là đúng, lúc này mới chậm rì rì đi theo Nghê Diệp Tâm.

Nghê Diệp Tâm cuống cuồng bỏ chạy, bỗng nhiên lại dừng, nói:

"Từ từ, chúng ta để bọn họ ở nơi đó...... được không?"

"Sao thế? Ngươi đột nhiên muốn trở lại nhìn?"

Nghê Diệp Tâm tức giận đến dậm chân, nói:

"Xem cái quỷ gì chứ, ta là hạng người như vậy sao?! Ta nói trong chốc lát Cố Cửu lại bỏ chạy thì làm sao?"

"Sẽ không đâu. Ta vừa rồi nói cùng Cố Cửu rồi, nếu hắn dám biến mất, ta lập tức giết Triệu Mục."

"......"

Đúng là tác phong của Mộ Dung đại hiệp.

Đêm đen gió lớn, bốn bề vắng lặng, Nghê Diệp Tâm bị gió đêm thổi đến đau đầu.

"Đại hiệp, lần sau chúng ta thương lượng kế hoạch trước khi thi hành được không?"

Mộ Dung Trường Tình không nói lời nào, Nghê Diệp Tâm lại nói:

"Đúng rồi, đứng lại, đem thứ nguy hiểm kia ném đi."

Mộ Dung Trường Tình từ trong lòng ngực lấy ra cái bình nhỏ, lắc lư, có thể nghe được bên trong có thật nhiều viên.

Mộ Dung Trường Tình nhếch môi, nói:

"Ngươi không thích?"

"Điên à?"

"So với thứ ngươi mua trước đây, thuốc trong cái bình này dùng tốt hơn nhiều lần."

Nghê Diệp Tâm bị nói đến sắc mặt đỏ lên.

Mộ Dung đại hiệp thế nhưng lấy chuyện xấu hổ ra nhục nhã mình, quả thực xấu xa!

Nhìn xem bộ dáng vừa rồi của Triệu Mục là biết công dụng của thuốc. Nghê Diệp Tâm cảm thấy càng đau đầu.

"Đi mau, nên trở về phủ Khai Phong đi."

Mộ Dung Trường Tình nhìn nhìn sắc trời, nói:

"Sao sớm như vậy?"

"Bắp Rang còn chưa có ăn cơm, mà còn có Bắp ở đó. Sao đại hiệp đi rồi bỏ Bắp ở lại? Đem một con rắn ném ở phòng ta, Tôn tiên sinh mà biết trong phòng ta có một con rắn, phỏng chừng sẽ gọi ta lên nói chuyện một canh giờ."

"Bắp thích chơi cùng Bắp Rang."

Hai người vừa đi vừa nói chuyện thực mau đã trở về trong thành.

Nghê Diệp Tâm nói với Mộ Dung Trường Tình, phủ Khai Phong bây giờ có gác cổng. Đương nhiên đây là quy định mới của Chủ Bộ Tôn tiên sinh đặt ra. Sau giờ Tý không thể tùy tiện ra vào phủ, nói là để không quấy rầy giấc ngủ của người khác.

Mộ Dung Trường Tình nghe xong liền nhướng mày, sau đó mang theo Nghê Diệp Tâm đi ăn cơm.

Nghê Diệp Tâm đã ăn rất nhiều điểm tâm nên cũng không đói. Nhưng khó có được khi Mộ Dung Trường Tình ôn nhu mời cùng nhau ăn cơm, Nghê Diệp Tâm không đành lòng cự tuyệt.

"Dù sao từ giờ đến giờ Tý còn lâu, vừa rồi ngươi lại ăn hết điểm tâm của ta. Ta cái gì cũng chưa ăn, thật đúng là có chút đói bụng."

Mộ Dung đại hiệp đột nhiên học làm bộ đáng thương. Nghê Diệp Tâm quả thực không thể tin được. Bất quá mỹ nam đáng thương, Nghê Diệp Tâm liền xiêu lòng. Vì thế Nghê Diệp Tâm đi theo Mộ Dung Trường Tình trở về Thụy Phúc Lâu.

Mộ Dung Trường Tình lại ngồi bàn ở sát cửa sổ lầu hai. Hắn kêu không ít đồ ăn, sau đó còn nói tiểu nhị mang thêm rượu.

Nghê Diệp Tâm là người không thịt không vui. Khi nghe được Mộ Dung Trường Tình gọi nào là thịt kho tàu, gà hầm đậu, vịt nấu măng, nước miếng Nghê Diệp Tâm cũng chảy xuống.

Không biết vì cái gì, đồ ăn mang lên rất chậm, chỉ có rượu mang lên trước. Nghê Diệp Tâm luôn trông mong thịt kho tàu mà không thấy.

Mộ Dung Trường Tình hơi hơi mỉm cười, đem rượu đổ ra, duỗi tay đưa cho Nghê Diệp Tâm, nói:

"Nếm thử đi, uống rất ngon."

Hiện giờ thời tiết lạnh, Nghê Diệp Tâm chà xát tay, nhanh chóng bưng lên uống.

"Ấm quá."

Cũng không cần Mộ Dung Trường Tình mời rượu, Nghê Diệp Tâm liền cầm lấy rót uống.

Một mình Nghê Diệp Tâm uống hết một bình nhỏ. Tuy rằng rượu cũng không nặng, nhưng uống nhiều cũng say. Đến khi tiểu nhị chạy tới hỏi Mộ Dung Trường Tình có thể mang món ăn lên chưa, Nghê Diệp Tâm đã say đến không biết gì.

Thật ra không phải tiểu nhị chậm trễ mà do Mộ Dung Trường Tình chưa cho mang món ăn lên.

Mộ Dung Trường Tình ném ra một thỏi vàng. Tiểu nhị cảm tạ rối rít, cũng không hỏi nhiều, nhanh chân chạy đi.

Mộ Dung Trường Tình đi đến ôm ngang Nghê Diệp Tâm mang về phòng hắn.

Nghê Diệp Tâm đã ngủ rồi, cảm giác lòng ngực Mộ Dung Trường Tình ấm áp, lập tức hướng vào rụt rụt. Mộ Dung Trường Tình cười một tiếng.

Hắn đem người đặt ở trên giường, sau đó áo ngoài, áo trong đều lột sạch. Nghê Diệp Tâm còn không biết chính mình đã trần truồng, nằm trong ổ chăn.

Mộ Dung Trường Tình ngồi ở mép giường, nhìn nhìn bên ngoài, duỗi tay vỗ vỗ mặt Nghê Diệp Tâm, nói:

"Tỉnh dậy, tỉnh dậy, đừng có ngủ, sắp đến giờ Tý rồi, ngươi không về thì không còn kịp đâu."

Nghê Diệp Tâm không cao hứng cau mày, xua tay như đuổi ruồi bọ.

"Tránh ra...... Ta muốn ngủ...... phiền quá......"

Mộ Dung Trường Tình bị đánh trúng mu bàn tay.

"Cũng không phải ta không gọi ngươi về nha."

Nghê Diệp Tâm tựa như là trả lời có lệ.

"Ừ"

Sau đó liền tiếp tục ngủ.

Mộ Dung Trường Tình cười một tiếng, lúc này mới vừa lòng đứng lên, gọi người lấy nước ấm tới để mình tắm rửa một cái. Sau đó hắn dùng khăn ướt lau cho Nghê Diệp Tâm.

Nghê Diệp Tâm mới vừa nằm im, lại bị Mộ Dung Trường Tình đánh thức, miệng rầm rì. Hơn nữa chỗ bị sờ lại ngứa, không ngừng lắc lư cùng vặn vẹo, làm cho Mộ Dung Trường Tình có chút khô nóng.

Mộ Dung Trường Tình quả thực hối hận. Sớm biết như vậy lần trước liền không nên nói lời quân tử. Nên thừa dịp Nghê Diệp Tâm không hề có lực phản kháng ăn luôn.

Mộ Dung Trường Tình cũng không thể tiếp tục lau cho Nghê Diệp Tâm, đành lên giường ngủ.

Nghê Diệp Tâm ngủ tới hừng đông, cảm giác có ánh mặt trời chiếu vào đôi mắt, vẫn còn chưa muốn mở mắt.

Cảm giác bên cạnh ấm áp dễ chịu, Nghê Diệp Tâm liền ôm lấy. Nghê Diệp Tâm còn chưa tỉnh ngủ, còn tưởng rằng đang ở phòng mình trong ký túc xá phủ Khai Phong.

Chẳng lẽ là Bắp Rang leo lên trên giường?

Nghê Diệp Tâm nhịn không được ôm lấy nguồn nhiệt ấm áp, sau đó còn dùng gương mặt cọ cọ, thở dài nói:

"Ấm quá, thoải mái quá......"

Mộ Dung Trường Tình đã sớm tỉnh, bất quá không có mở mắt. Buổi sáng còn bị Nghê Diệp Tâm ôm cọ cọ thật là không khéo.

Sau đó hắn liền nghe Nghê Diệp Tâm tiếp tục thở dài.

"Bắp Rang, lông của ngươi mượt nha, sờ lên cảm giác thật tốt."

Nháy mắt mặt Mộ Dung Trường Tình liền đen, bởi vì Nghê Diệp Tâm túm tóc của hắn sau đó nói đó là lông Bắp Rang......

Mộ Dung Trường Tình tức giận muốn chết, nghĩ thầm Bắp Rang cũng không phải loại chó lông dài?

Sáng sớm, Nghê Diệp Tâm còn chưa có tỉnh đã làm Mộ Dung đại hiệp thiếu chút nữa tức chết rồi.

Mộ Dung Trường Tình sắc mặt xanh mét, bỗng nhiên đôi mắt nhíu lại, vươn cánh tay sờ sờ, lấy ra cái bình nhỏ.

Mộ Dung Trường Tình lấy ra một viên thuốc, sau đó nghiêng thân. Một bàn tay đỡ đầu, tay khác đem viên thuốc viên để trên môi Nghê Diệp Tâm.

Môi Nghê Diệp Tâm hơi hơi hé mở, tuy rằng viên thuốc rất nhỏ, bất quá không rơi vào được.

Mộ Dung Trường Tình cũng không có đẩy viên thuốc vào.

Nghê Diệp Tâm cảm giác trên môi ngứa, há miệng, sau đó lập tức liền tỉnh.

"Khụ khụ"

Nghê Diệp Tâm ho khan hai tiếng, nhanh bò dậy. Mộ Dung Trường Tình không nghĩ tới Nghê Diệp Tâm phản ứng khoa trương như vậy, đưa tay vỗ vỗ lưng.

Sau đó liền thấy viên thuốc bị văng ra, lăn trên mặt đất, Mộ Dung Trường Tình có chút thất vọng, bất quá cũng không nói gì.

Nghê Diệp Tâm còn tưởng rằng là bị nước miếng làm sặc, thấy thật là mất mặt. Bất quá ho khan một hồi thì thoải mái hơn nhiều, lúc sau liền ngây ngẩn cả người, bởi vì đã nhìn thấy mình ho văng ra một viên thuốc nhỏ.

Nghê Diệp Tâm quay đầu lại thấy Mộ Dung Trường Tình thì càng trợn tròn mắt.

"Mộ Dung đại hiệp sao ở chỗ này?"

"Ta vì cái gì không thể ở chỗ này?"

"Nơi này không phải phủ Khai Phong......"

Nghê Diệp Tâm lại nhìn xung quanh, xác định nơi này quả nhiên không phải ký túc xá phủ Khai Phong thì trừng lớn mắt, nói:

"Ta sao ở chỗ này?"

"Ngươi đêm qua uống nhiều quá, ta nhắc nhở ngươi đến giờ Tý phải trở về, nhưng ngươi cũng không chịu về, cho nên ta mới đem ngươi đưa tới phòng ta."

Nghê Diệp Tâm hoàn toàn không nhớ rõ, cho nên căn bản không biết Mộ Dung Trường Tình nói có đúng không. Nghê Diệp Tâm xoa xoa đầu, chỉ nhớ rõ mình đúng là uống nhiều.

Sau đó ánh mắt chuyển tới viên thuốc trên mặt đất, đột nhiên nói:

"Mộ Dung Trường Tình! Đó là thứ gì?"

Mộ Dung Trường Tình bày ra một bộ chính nghĩa, nói:

"Là thuốc ta đã bỏ ra ba trăm lượng mua. Ngươi đã lãng phí hai viên. Ta chỗ này còn một ít."

Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa liền nhào lên liều mạng cùng Mộ Dung Trường Tình. Bất quá bởi vì hiện tại không mặc gì, cho nên Nghê Diệp Tâm không có biện pháp nhào lên. Nếu mà nhào lên tuyệt đối càng như là nhào vào trong ngực người ta.

Nghê Diệp Tâm nghiến răng nghiến lợi, an ủi mình "quân tử báo thù mười năm không muộn".

Mộ Dung Trường Tình nghe Nghê Diệp Tâm lẩm bẩm nhịn không được nói:

"Mười năm tuy rằng không muộn, nhưng lấy tư chất của ngươi, mười năm cũng đuổi không kịp ta, chỉ sợ......"

"......"

Nghê Diệp Tâm cảm thấy gần đây Mộ Dung đại hiệp càng ngày càng đê tiện.

Không muốn cùng Mộ Dung Trường Tình nói chuyện, Nghê Diệp Tâm chạy nhanh đi mặc quần áo để đi về. Trước khi đi nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình ngồi ở trên giường híp mắt mỉm cười nhìn mình, Nghê Diệp Tâm càng nhìn càng tức giận.

Vì thế Nghê Diệp Tâm đã đi tới cửa lại lộn trở vào. Mộ Dung Trường Tình thấy vậy liền hỏi:

"Không đi sao?"

"Đương nhiên đi."

Bất quá trước khi đi Nghê Diệp Tâm muốn làm một chuyện kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ. Nắm lấy quần áo trắng như tuyết của Mộ Dung Trường Tình treo ở một bên ném xuống đất, sau đó liền giẫm lên cho hả giận. Bộ dáng giống như đang đạp bộ mặt hoàn mỹ trên đời có một của Mộ Dung Trường Tình vậy.

Nghê Diệp Tâm giẫm xong rồi liền chạy.

Mộ Dung Trường Tình cũng sửng sốt. Nhìn quần áo đầy dấu chân, trán hắn nổi gân xanh.

Nghê Diệp Tâm một hơi chạy về phủ Khai Phong, lòng lo sợ Mộ Dung Trường Tình sẽ đuổi theo. Bất quá chạy đến phủ Khai Phong, quay đầu lại nhìn cũng không thấy Mộ Dung Trường Tình đuổi theo.

Thật tốt đã an toàn.

Nghê Diệp Tâm tiến vào phủ Khai Phong, liền nhìn thấy Bắp Rang nhà mình sủa gâu gâu, ngoe nguẩy cái đuôi cũng thực mau. Thẩm hộ vệ đang cầm một khúc xương to đưa cho Bắp Rang.

Bắp Rang rất tham ăn, nước miếng chảy đầy đất, đôi mắt sáng lấp lánh, nhào vào khúc xương trên mặt đất, bắt đầu gặm.

Thẩm hộ vệ thấy được Nghê Diệp Tâm, lập tức cười nói:

"Nghê đại nhân đã trở lại, con chó này là của đại nhân sao? Ta nghe Trì Long nói là đại nhân nuôi nó."

Nghê Diệp Tâm đi qua nói:

"Là ta nuôi, nó nghịch ngợm sao?"

"Ha ha, không có nghịch ngợm, rất lợi hại. Nghê hộ vệ vừa rồi đi tuần phố sao? Vậy nên không thấy được. Vừa rồi không biết ở đâu bò ra một con rắn làm náo loạn nhà ăn phủ chúng ta. Bao đại nhân cùng Tôn tiên sinh đều ở đó. Thật là hù chết người. Cũng may có con chó này của Nghê đại nhân bắt được con rắn kia!"

Nghê Diệp Tâm nghe được liền sửng sốt.

Có rắn? Không phải là Bắp chứ?

Nghê Diệp Tâm tức khắc chột dạ, cười gượng vỗ vỗ đầu Bắp Rang. Bắp Rang còn vẫy vẫy đuôi.

"Vậy...... con rắn đâu?"

"Không biết, có lẽ con chó này đã ăn?"

Nghê Diệp Tâm lại cười gượng một tiếng, cảm thấy không có khả năng nha.

Thẩm hộ vệ kể lại một cách sinh động chiến tích anh dũng của Bắp Rang cho Nghê Diệp Tâm nghe. Cũng cẩn thận miêu tả bộ dạng con rắn kia. Nghê Diệp Tâm lập tức liền xác định, tuyệt đối là Bắp.

Bắp cùng Bắp Rang sao lại chạy ra ngoài?

Nghê Diệp Tâm đem Bắp Rang mang đi. Trở về phòng, đẩy cửa bước vào liền nhìn thấy Bắp còn ở trong phòng. Bất quá trong phòng còn có một đống bánh bao. Bắp đang ở trên bàn há mồm cắn bánh bao, ăn vui vẻ vô cùng.

Nghê Diệp Tâm tức khắc đau đầu.

Giỏi lắm, khẳng định là Bắp cùng Bắp Rang cả đêm không ai lo, cho nên đói bụng, sáng sớm lén đến nhà ăn trộm bánh bao, bị phát hiện liền diễn tuồng.

Bắp phụ trách diễn vai phản diện, Bắp Rang phụ trách làm nhân vật chính nghĩa. Đúng là phối hợp ăn ý, thành công trộm vài cái bánh bao, lại còn thu được khen ngợi.

"Cẩn thận đó, nếu bị Tôn tiên sinh thấy được, sẽ đem các ngươi hầm thành canh."

"Gấu"

Bắp Rang còn phe phẩy cái đuôi vẻ mặt vui mừng, hoàn toàn không cảm thấy mình bị uy hiếp.

Nghê Diệp Tâm rất là bất đắc dĩ, đang nghĩ cách đem Bắp đi, bỗng nhiên có người gõ cửa. Nghê Diệp Tâm bị dọa nhảy dựng. Sợ có người phát hiện Bắp, nhanh chóng chạy đi mở cửa bước ra ngoài, sau đó tùy tay đóng lại cửa.

Người gõ cửa chính là Thẩm hộ vệ.

"Nghê đại nhân, có người tới tìm, nói là bằng hữu của đại nhân."

"Tìm ta? Bằng hữu?"

Chuông cảnh báo lại kêu vang trong lòng Nghê Diệp Tâm.

Bằng hữu của Nghê Diệp Tâm trước kia sao? Vậy Nghê Diệp Tâm bây giờ không quen biết nha.

Thẩm hộ vệ gật gật đầu, nói:

"Đang ở cổng lớn. Ai cha, một công tử tuấn tú. Hắn nói hắn họ Mộ Dung."

Nghê Diệp Tâm vừa nghe, tức khắc cằm rơi xuống.

Tuấn tú còn họ Mộ Dung, chẳng lẽ là Mộ Dung Trường Tình?

Nghê Diệp Tâm lập tức bỏ Thẩm hộ vệ, vội vội vàng vàng chạy đến cổng lớn. Vừa đến cổng lớn, quả nhiên liền nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình. Hắn mặc một thân sạch sẽ chỉnh tề màu trắng như tuyết, hai tay ôm ngực. Đứng ở cổng phủ Khai Phong, với khí độ và phong thái kia tuyệt đối khiến người qua đường chú ý.

Lúc này các hộ vệ chuẩn bị đi tuần phố đi ra cũng không ít, tất cả đều liếc mắt nhìn Mộ Dung Trường Tình một cái.

Mộ Dung Trường Tình bình tĩnh cực kỳ, hơn nữa cực kỳ hào phóng, cũng không thèm để ý ánh mắt người khác.

Đúng là một người quân tử lỗi lạc!

Nghê Diệp Tâm lập tức tiến lên, kéo tay Mộ Dung Trường Tình bỏ chạy. Chạy đến một cái ngõ cụt lúc này mới dừng lại, nói:

"Điên rồi à, chạy đến cổng phủ Khai Phong làm bia cho người ta ngắm sao?"

Mộ Dung Trường Tình cười, nói:

"Hoàng cung ta cũng đi được nói chi là phủ Khai Phong, có gì không thể tới? Với lại ta không có báo tên."

Nghê Diệp Tâm thấy đau đầu.

"Sao lại tới đây?"

"Tìm ngươi."

Nghê Diệp Tâm bỗng nhiên có chút chột dạ.

"Tìm ta.... làm gì?"

"Không liên quan quần áo đâu."

"......"

Mộ Dung Trường Tình lại nói:

"Tìm ngươi đi Kính Vương phủ, gặp Triệu Mục cùng Cố Cửu."