Ngô Minh Thiên nhìn tôi với ý sâu xa rồi tiếp tục ghi chép trên cuốn sổ.
- Thế cậu có biết Đới Hiểu Phương không?
- Biết, không rõ lắm. Cô ấy là Trưởng ban văn nghệ. Tôi ở Ban đời sống. Khi nào họp thường gặp mặt.
Ngô Minh Thiên trước khi tra hỏi tôi chắc chắn đã dò hỏi những người bạn học khác. Điều tra ra nữ thần của Chu Văn Xương là ai không phải là chuyện khó. Sau lưng tôi đã ướt đẫm, mọi chuyện bắt đầu trở nên có chút mất thăng bằng. Có lẽ còn có thể kéo lại được. Tôi sờ được chiếc di động, nghĩ đến đoạn đối thoại mấy hôm trước, đủ để đẩy Hứa Thế Cường vào chỗ chết. Nhưng suy đi nghĩ lại, có lẽ là không nên lấy ra. Đều là bạn cùng học, lại chẳng có hận thù gì sâu sắc, cần gì phải thế.
Cuộc tra hỏi kết thúc. Tôi hỏi cảnh sát rằng Chu Văn Xương có thật là tự sát không, tại sao nét mặt của xác chết lại sợ hãi đến vậy, còn cả vết thương nữa? Ngô Minh Thiên nghĩ một lúc, không trả lời tôi và rời khỏi.
Hôm nay tôi chỉ có một tiết học, đã để lỡ rồi, đành về thẳng kí túc.
Các anh em trong kí túc đều bàn tán chuyện cái chết của Chu Văn Xương. Bây giờ mọi người đã càng cho rằng lời nguyền của chiếc gương ở phòng luyện tập là có thật, thực ra ngay cả tôi cũng bắt đầu có chút tin tưởng.
Mọi người đều hỏi về hiện trạng cái chết của Chu Văn Xương, thậm chí người lớp khác, khóa khác cũng chạy đến hỏi, điều này khiến tôi thấy phiền toái. Tuy rằng khi dẫn bọn họ đến phòng vũ đạo để cầu nguyện tôi cũng đã nghĩ đến hậu quả, nhưng đó chỉ là muốn mượn cớ này để dọa bọn họ sợ, ai ngờ lại làm chết người thật.
Điều càng làm tôi phiền lòng là ở chỗ, nếu Chu Văn Xương không phải tự sát, vậy tôi và Hứa Thế Cường bị liệt vào danh sách kẻ tình nghi, từ đó mất đi tư cách tham gia cạnh tranh chức Chủ tịch Hội sinh viên, điều đó thực sự làm tôi buồn. Hiện tại việc làm tôi cảm thấy hối hận nhất là câu hỏi mà tôi đã hỏi Ngô Minh Thiên trước khi anh ta rời khỏi đó, nó hoàn toàn thừa, hi vọng bên cảnh sát sớm công bố Chu Văn Xương chết là do tự sát.
Buổi chiều tôi vẫn ở kí túc ôn tập bài, tôi nằm trên giường đọc sách môn chuyên ngành. Lưu Cao ở giường trên đột nhiên chạy từ ngoài về, kéo tôi dậy và lôi đi.
- Làm gì thế? Tớ còn hai câu vẫn chưa làm xong...
- Còn làm gì nữa, mau đi cùng mình, cảnh sát đã giải tán khỏi hiện trường rồi, bây giờ chẳng còn ai cả, chúng ta đi tìm hiểu xem sao.
- Cậu nghiên cứu xong rồi về báo lại là được rồi, kéo theo tớ đi làm gì?
Tôi chỉ nói ngoài miệng vậy thôi nhưng trong lòng lại muốn lên tầng thượng thật nhanh để xem xem thế nào. Lưu Cao cười và không trả lời câu hỏi của tôi, khuôn mặt anh ta trở nên thần bí khó lường. Không hiểu tại sao hôm nay Lưu Cao lại khác thường đến vậy. Tuy không nói rõ ra được khác chỗ nào nhưng đã có chút khác lạ với Lưu Cao hàng ngày.
Cảnh sát quả thật đã giải tán khỏi tầng thượng của tòa nhà, hiện trường chẳng còn gì lưu lại. Lưu Cao đi lên phía ven tầng thượng và cúi đầu nhìn, hơn nửa người anh ta thò ra ngoài. Nếu lúc này tôi tiến đến và đẩy một nhát, thậm chí hét lớn một tiếng, anh ấy đều có thể ngã và chết theo kiểu của Chu Văn Xương. Cái suy nghĩ đó đuổi không chịu đi trong đầu tôi, như bị hồn ma nhập vào cơ thể vậy.
Ngay lúc đó, tôi đột nhiên cảm thấy run rẩy, dường như có một đôi mắt đang nhìn tôi chằm chằm. Quay đầu lại nhìn, tầng thượng trống không. Tháp nước với lớp sơn màu trắng đã bị tróc vỏ hơn nửa, lộ ra một vật hình hộp màu nâu đỏ, phần bị gỉ nước chảy vào hình thành một vết giống như từng con mắt, chúng nhìn lại đây nhưng vô hồn. Đang định chuyển tầm mắt thì đột nhiên tôi nhìn thấy chỗ giá đỡ tháp nước lộ ra một vạt váy đang chuyển động, bóng một người con gái đã xuất hiện chỗ đó. Cô ta từ từ quay người về phía tôi, trước ngực lại bị cắm một con dao.
Tôi kinh hoàng lùi lại bảy tám bước, đột nhiên tôi nghĩ tới người con gái trong chiếc gương của phòng vũ đạo, nghĩ tới người mà tôi nhìn thấy trên tầm cao sau khi Chu Văn Xương nhảy lầu tự tử, đều là người phụ nữ xuất hiện trong không khí này chăng?
- Cô... cô là ai?
Cô ta không trả lời mà vừa cười vừa đi lại phía tôi. Tôi hét lên và quay người lại, tôi phát hiện ra không thấy Lưu Cao đâu nữa, phía ven của tầng thượng chỉ còn để lại một chiếc giày, nó là của Lưu Cao.
Lưu Cao nhảy lầu rồi? Tôi khó mà tin nổi.
- Cậu cũng nhảy xuống đi, họ đang đợi cậu đấy
Người con gái phía sau đột nhiên mở miệng, khi tôi quay người lại đã thấy cô ta đang đứng trước mặt tôi, dường như đầu mũi chạm vào tôi. Nỗi sợ hãi càng tăng lên nhiều lần. Một mùi thối của máu xông vào mặt tôi, bao bọc tôi lại trong đó.
- Những người đàn ông như các ngươi chẳng có thằng nào tốt cả, chết hết đi, đừng sống nữa.
Đột nhiên tôi sững người lại, câu nói này dường như tôi đã nghe thấy đâu đó rồi. Đúng lúc đang nghĩ thật kĩ, đột nhiên người con gái trước mặt đã đẩy tôi, cơ thể tôi trượt ngã ra bên ngoài và rơi xuống không ngừng. Tiếng gió gào thét bên tai, trong khi cố gắng hét lên, sinh mạng sắp kết thúc tôi vẫn không nghĩ mình sẽ chết thế này.
- Hứa Thiên Cát? Tỉnh lại đi, mơ gì thế? Sao hét to thế?
Tôi ngồi bật dậy, thở dốc, hóa ra đó chỉ là một giấc mơ. Da trời bên ngoài đã tối xuống, đã khoảng bảy giờ hơn rồi, tôi đã ngủ một giấc đến gần tối. Tôi vừa định cười thì đột nhiên nghĩ ra câu nói đó là do ai đã từng nói, tôi rơi vào trong khủng hoảng bất an. Nhớ lại một cách kĩ lưỡng, tôi mới phát hiện ra, người con gái trong chiếc gương tập luyện trong phòng vũ đạo và bên cạnh thác nước trên tầng thượng tòa nhà, còn cả người con gái đứng bên Hứa Thế Cường và Chu Văn Xương, bọn họ đều rất giống một người: Đới Hiểu Phương!
Mồ hôi lạnh toát ra, tôi ngồi run rẩy bên giường. Lưu Hoàng nhìn tôi khó hiểu, sau đó lắc đầu thở dài và đi khỏi, vừa đi vừa lầm rầm: Văn Xương tự tử, Thế Cường điên, Thiên Cát đần độn, Chủ tịch Hội sinh viên khóa này mình làm được rồi. Trong đầu tôi vụt lên một ánh sáng, tôi lập tức tỉnh lại.
- Đợi đã, cậu nói Hứa Thế Cường điên rồi? Thế là thế nào?
- Ha ha, mình biết ngay cậu đần độn rồi mà!
Lưu Cao đi đến cửa rồi quay người lại cười đùa, khuôn mặt hớn hở vui mừng.
Lưu Cao là người thích đi nghe ngóng chuyện của người khác, thông tin bí mật của trường đại học Thiên Nam không tin nào là anh ta không biết. Đặc biệt là ai đã nói yêu ai, ai đã đá ai, ai đã cùng ai đến quán bar bên ngoài trường, đặc biệt trong trường có bao nhiêu học sinh nghèo khó thật sự, có bao nhiêu người có tiền mà không nộp học phí, anh ta đều biết rõ.
- Nói mau nói mau, đừng treo mồm mình thế chứ.
- ừ, chuyện là thế này. Hôm nay vừa sáng ra mình đã bị dẫn đến phòng bảo vệ, do vậy một số chuyện cậu không biết. Cảnh sát đến điều tra tình hình, đầu tiên là hỏi đối thủ cạnh tranh của Chu Văn Xương, Trương Phong cung cấp tên của Hứa Thế Cường, đồng thời khẳng định là chuyện này có liên quan tới anh ta. Trương Phong đầy nghĩa khí, nghe nói trước khi chết Chu Văn Cường đã khóc cả một ngày. Cảnh sát đã tìm đến hỏi Hứa Thế Cường, cậu đoán thế nào, Hứa Thế Cường nói tối hôm qua anh ta đã ở với đối thủ cạnh tranh Vương Chiếm Xuân, kết quả là khi cảnh sát hỏi đến Vương Chiếm Xuân, anh ta nói đêm qua anh ta ở với bạn gái. Hứa Thế Cường lần này đã vu khống rồi, anh ta đã bị coi là kẻ tình nghi.
Tôi yên lặng lắng nghe, không ngờ lại xảy ra chuyện này. Chỉ có điều không hiểu sao Hứa Thế Cường lại nói dối, lẽ nào anh ta có chuyện gì không thể nói ra?
- Phim hay còn ở phần kết! Tớ nghe nói buổi chiều Hứa Thế Cường đã nhận tội. Tối qua anh ta còn ở trong giảng đường cùng với một cô gái không quen biết, hơn nữa lại ở chính lối thông an toàn với tầng thượng. Nghe những người bảo vệ nói, thời gian cái chết của Chu Văn Xương vào khoảng bảy tám giờ, cũng chính là thời gian anh ta tự sát. Hứa Thế Cường đáng lẽ sẽ nhìn thấy hoặc ngăn lại, nhưng anh ta không làm thế, anh ta có trách nhiệm gián tiếp.
Tim tôi run lên, đột nhiên lóe lên một ý nghĩ.
- Thế có khi nào, Chu Văn Xương nhìn thấy người con gái mà mình yêu ở với Hứa Thế Cường nên tự sát không?
Lưu Cao kinh ngạc nhìn tôi, sau đó đập bàn, anh ta khiến tôi suýt nữa ngã từ trên giường xuống.
- Không sai, mình nghe cảnh sát khi đó cũng hỏi thế! Hứa Thế Cường nói anh ta cũng không biết, anh ta không biết người con gái đó, cô ta hình như ở ngoài trường, ăn mặc rất nhà quê nhưng rất xinh. Sau khi anh ta tự học buổi tối xong, chuẩn bị quay về kí túc thì gặp, sau đó họ cùng nhau lên tầng thượng kín đáo gặp gỡ. Hứa Thế Cường nói tầng thượng khóa cửa, do vậy mới qua đêm ở hành lang tòa nhà. Cậu nói xem, Chu Văn Xương muốn nhảy lầu tự sát, có thể nào không đi qua đường thông an toàn của tầng thượng không? Do vậy nghi ngờ về Hứa Thế Cường mỗi lúc một nhiều.
- Thế tại sao anh ấy điên?
- Đừng vội, nghe mình kể dần dần. Cảnh sát đưa Hứa Thế Cường tới hiện trường, kết quả là tìm thấy một chiếc dao có máu, Hứa Thế Cường nói không còn rõ tiếng nữa. Cảnh sát khi đó tức điên lên, hỏi anh ta có chuyện gì. Hứa Thế Cường điên luôn lúc đó. Anh ta hỏi người phụ nữ mặc váy trắng bên cạnh : cảnh sát là ai? Còn liên mồm gào thét rằng không phải anh ta làm, đừng đẩy anh ta xuống. Cậu nói xem, anh ta hét cái gì còn được, lại hét là đừng đẩy anh ta xuống, cậu nói xem cảnh sát có làm như vậy không? Ngay lúc đó họ đã khóa tay anh ta, có điên nữa cũng chẳng làm gì được, họ đã đưa anh ta về đồn rồi.
Lưu Cao còn nói thao thao bất tuyệt trong khi tôi đã bị nỗi sợ hãi vây kín. Hứa Thế Cường cũng nhìn thấy người con gái đó, lẽ nào đó không phải là ảo giác?
Còn một thông tin cực quan trọng nữa là, qua sự cực khổ điều tra của mình, mình đã điều tra ra đội trưởng đội bảo vệ nhảy lầu tự sát và án giết người cưỡng dâm trong phòng vũ đạo hai mươi năm trước có liên quan tới nhau, hơn nữa nữ nghiên cứu sinh nhảy lầu tự sát và Chu Văn Xương, bố của họ cũng đều là người tình nghi trong vụ án này. Còn một người tình nghi nữa, cậu đoán xem là bố của ai? - Mặt Lưu Cao thần bí, nụ cười âm u.
- Đợi một lúc nữa rồi nói, mình đi vệ sinh đã.
Tôi đột nhiên cảm thấy buồn tiểu, bởi vì tôi nhớ ra bố mình cũng tốt nghiệp trường đại học Thiên Nam, tôi sợ Lưu Cao nói người bị tình nghi thứ tư chính là bố tôi. Tôi đứng dậy chuẩn bị đi vệ sinh thì tôi liếc nhìn thấy trong bóng đêm, bên ngoài cửa sổ có một thứ gì đó động đậy, tôi quay đầu lại nhìn, trong phút chốc tôi sợ đến hồn siêu phách lạc, người phụ nữ mặc váy trắng đó đang đứng ngoài cửa sổ vẫy tay về phía tôi, khuôn mặt lạnh lùng để lộ ra nụ cười u ám.
Tôi đã gặp quỷ thật rồi!
Người con gái đó rất giống Đới Hiểu Phương, nhưng không phải là Đới Hiểu Phương.
Tôi chạy ra ngoài kí túc thì va phải một người và ngã nhào xuống đất. Khi định thần trở lại mới phát hiện ra, người cùng ngã nhào xuống đất giống tôi lại là Hứa Thế Cường! Mới chỉ một khoảng thời gian ngắn ngủi không gặp, anh ấy đã tiều tụy chẳng ra người nữa rồi, một khuôn mặt tuấn tú như thế mà đã điểm lên nét tang thương và kinh hãi.
- Sao cậu được ra đây?
Tôi không hiểu gì và hỏi, sau đó tôi lại nghĩ đến tại sao Hứa Thế Cường lại đến trước cửa kí túc của tôi? Lẽ nào là đến tìm tôi?
- Vừa mới về xong, mình muốn tìm cậu bàn chút chuyện.
Hứa Thế Cường chà chà chỗ đau bị tôi đâm vào, và đưa tay ra kéo tôi lên. Anh ấy thay đổi trong phút chốc khiến tôi có chút gì đó không thích ứng được, huống hồ tôi còn đang lo bên ngoài kia có ma nữ. Nhưng khi tôi quay đầu lại thì cửa kí túc chỉ còn một màu đêm vô tận, cả tiếng ve kêu liên miên. Ma nữ không còn thấy nữa, tôi đang do dự có nên về kí túc ngủ không thì Hứa Thế Cường lại lần nữa mời tôi ra ngoài.
- Đi đi, chỉ hai chúng ta thôi, bàn chút chuyện, tôi không làm mất thời gian của anh đâu.
Tôi không do dự thêm, lập tức đi ra ngoài cùng Hứa Thế Cường.
Vậy là trong một tháng chết liền ba người, đều là nhảy lầu cả, hơn nữa đều đã từng cầu nguyện trước gương luyện tập trong phòng vũ đạo. Dường như đúng là họ đã phải chịu lời nguyền, do vậy nỗi sợ hãi lan tràn khắp trường học, buổi tối chưa đến mười giờ đã có rất nhiều phòng kí túc tắt đèn đi ngủ.
Chúng tôi đi đến một rừng cây nhỏ trong khu kí túc, ánh đèn xuyên qua lá cây màu xanh chiếu sáng, in bóng đan xen nhau lên mặt đường lát đá. Những cái bóng giống như một cái gì đó thật sự tồn tại đang vắt ngang tại đấy. Nó khiến người ta không dám bước chân lên, nếu không có thể sẽ giống như những chiếc lá khô bị giẫm nát, phát ra âm thanh rào rào.
Tôi đang lơ đãng thì Hứa Thế Cường cất giọng:
- Tôi hi vọng cậu rút khỏi cuộc cạnh tranh, điều kiện tùy cậu. Nếu muốn tiền thì nói số lượng, trong vòng một trăm triệu mình sẽ đưa tiền mặt cho cậu ngay lập tức.
Hứa Thế Cường dừng bước, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía tôi. Tôi hơi sững người, có chút khó hiểu về ý kiến của anh ta. Thế là Hứa Thế Cường nhắc lại một lần nữa, lần này coi như tôi đã hiểu ý anh ta, lấy tiền mua chức.
- Cậu mắc bệnh à, kể cả Chu Văn Xương có chết mình cũng chẳng cạnh tranh được đâu...
Vừa nói đến đây tôi đột nhiên ý thức được một chuyện, Chu Văn Xương chết rồi, mà Hứa Thế Cường lại bị nghi ngờ đã gây án, người ủng hộ cho Chu Văn Xương chắc chắn sẽ bất bình thậm chí là căm hận Hứa Thế Cường, như thế bọn họ tuyệt đối sẽ không ủng hộ cho Hứa Thế Cường, mà chuyển qua ủng hộ cho tôi.
- Tuy nhiên hiện tại có vẻ như người của tôi nhiều hơn của cậu, cậu lấy cái gì ra tranh vị trí Chủ tịch Hội sinh viên với tôi?
Mặt tôi không còn giữ được nụ cười. Nếu Hứa Thế Cường không nói ra, tôi thật sự không ý thức được điều này. Từ buổi sáng sau khi phát hiện ra xác chết của Chu Văn Xương, đầu tôi chỉ nằm trong trạng thái sợ hãi và hỗn loạn, dường như không thể suy nghĩ. Bây giờ một tin tốt lành đến khiến tôi cảm thấy được an ủi đôi phần. Nhìn những bóng đêm đu đưa xung quanh tôi không cảm thấy sợ như trước nữa.
Hứa Thế Cường tức đỏ mắt nhìn trừng trừng vào tôi. Lúc này anh ta nhất định sẽ thấy khó khăn vạn phần rồi. Tuy nhiên, tôi cảm thấy có chút bất ngờ về việc anh ta có thể ra khỏi đồn cảnh sát nhanh như thế. Anh ta vẫn là một đốt thủ cạnh tranh đáng gờm.
- Đừng tráo trở như thế! Nếu không phải Vương Chiếm Xuân khuyên tôi đến đây nói chuyện với cậu, cậu cho rằng mình có cơ hội đứng đây nói chuyện với tôi sao? Cậu động não nghĩ thử xem, cảnh sát chẳng có cách nào giữ tôi lại, cậu, một tên nhỏ bé lấy gì mà tranh với tôi? Cậu chán sống rồi sao?
Nhà Hứa Thế Cường có tiền, có tiền có thể làm rất nhiều việc, nhưng có những việc không thể cứ có tiền là làm được. Ví dụ như tư cách tham gia ứng cử của tôi, tôi không đồng ý rút, anh ta cũng chẳng làm gì được tôi cả. Tôi không quen nhìn loại con nhà quyền quý như Hứa Thế Cường, đặc biệt anh ta còn nói với tôi bằng cái giọng hung hăng bắt nạt ấy nữa.
- Con dao phát hiện ở hiện trường không có dấu vân tay của cậu ư? Nếu có, cậu làm sao được thả ra nhanh thế? Còn nữa, cậu trợn mắt gì với tôi chứ, có bản lĩnh thì lôi kéo hết người ủng hộ Chu Văn Xương sang bên cậu đi. Thôi được rồi, mình chẳng có gì để nói với cậu nữa. Trời tối rồi, mình phải về ngủ đây.
Hứa Thế Cường đột nhiên tiến lên phía trước kéo cổ áo tôi lại, ánh mắt hung tợn:
- Hôm nay cậu không đồng ý, cậu có tin mình sẽ cho cậu không thể tốt nghiệp được không?
Tôi không vội vàng lấy điện thoại ra. Dưới ánh mắt khác lạ của Hứa Thế Cường, tôi tìm đoạn ghi âm tối hôm trước, sau đó mở ra. Khi Hứa Thế Cường nói to trong di động rằng muốn tìm người giết tôi và Chu Văn Xương thì Hứa Thế Cường như một quả bóng xịt, ánh mắt đờ đẫn, hắn buông tay ra, đứng sững ở đó. Tôi sửa lại cổ áo đã bị làm nhàu một cách hài lòng và tắt điện thoại đi.
- Mình còn giữ vài đoạn nữa, nếu mình có chuyện gì xảy ra, đoạn ghi âm này đâu đâu cũng sẽ có. Đừng ép mình làm vậy, rốt cuộc mọi người đều là bạn cùng học, việc gì phải làm đến cùng như vậy.
Nói xong tôi để một mình Hứa Thế Cường lại trong rừng cây nhỏ, đi một mình về kí túc.
Khi về kí túc, Lưu Cao đang chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, những người khác đều đã ngủ hết rồi. Tối nay không mở lớp tự học, giảng đường đã đóng cửa, lại có người chuyên trông coi. Những sinh viên thuê phòng bên ngoài không ngủ trong kí túc, trong khi những sinh viên ở trong kí túc tối nay đều đi ngủ đúng giờ. Mười rưỡi, hầu như tất cả các ánh đèn đều tắt hết. Khi rửa ráy xong tôi cũng chuẩn bị ngủ sớm hơn một chút thì Đới Hiểu Phương gọi điện tới. Tôi lên giường chui vào dưới chăn len để nghe.
Từ đầu tuần trước, người trong đội vũ đạo đều không dám đi tập múa nữa. Là trưởng ban văn nghệ, áp lực của Đới Hiểu Phương rất lớn. Đặc biệt là hôm nay, mấy nữ sinh đã từng cầu nguyện trước gương luyện tập đều sợ hãi, cô ấy phải an ủi từng người một, tuy rằng cô ấy cũng rất sợ.
Đới Hiểu Phương lúc này rất phù hợp với hình tượng của cô, là một người con gái mềm yếu, cô làm nũng với tôi trên điện thoại. Sau khi nói chuyện được một lúc, Đới Hiểu Phương đột nhiên hỏi ban nãy sao tôi không nghe điện thoại. Tôi sững người, chẳng nhớ ra hôm nay cô ấy đã từng gọi điện thoại. Đới Hiểu Phương nói mười phút trước gọi điện thoại cho tôi nhưng không thấy ai nghe.
Sau khi ngắt điện thoại, tôi giở lại xem các cuộc gọi nhỡ, đúng là có một cuộc gọi không nghe. Tính toán thời gian thì vào khoảng lúc tôi và Hứa Thế Cường đang nói chuyện. Kể cả tôi và Hứa Thế Cường nói chuyện quên cả thời gian thì cũng chẳng thể không nghe được tiếng chuông điện thoại chứ? Thế là thế nào?
Nửa đêm tỉnh dậy, tôi phát hiện ra những người trong kí túc đều không ngủ. Ai nấy ngồi giường mình hút thuốc bàn chuyện. Họ nói về chuyện cái chết của Chu Văn Xương, còn cả chuyện của Hứa Thế Cường nữa. Nhìn thấy tôi tỉnh dậy họ cũng không tránh đi, vẫn tiếp tục nói.
Lưu Cao từ trên giường đi xuống, ngồi ở bên giường đối diện với tôi, đang kể tin tức mới nhất của anh ta.
- Bố của Chu Văn Xương hóa ra chẳng phải là Bộ trưởng Bộ Giáo dục gì cả mà chẳng qua chỉ là trưởng khoa khoa hậu cần thuộc Bộ Giáo dục mà thôi. Trong khi bố của Hứa Thế Cường lại là một nhà doanh nghiệp, hàng thật, giá thật, mỗi năm còn tặng cho Bộ Giáo dục số tiền lên tới hàng triệu đồng nhân dân tệ. Hứa Thế Cường có hậu thuẫn mạnh như thế chẳng trách từ tiểu học tới đại học đều làm cán bộ lớp cả.
Câu chuyện ngày hôm nay, nghe nói trên con dao phát hiện tại hiện trường có dấu vân tay, qua xác nhận đó là của chính Chu Văn Xương. Lưu Cao phân tích rằng anh ta đã tự đâm mình trước sau đó mới nhảy lầu. Còn về Hứa Thế Cường, anh ta chắc chắn là nói dối. Tối hôm qua anh ta không ở trong giảng đường cùng cô gái lạ mặt. Nhưng tại sao anh ta lại thêu dệt như vậy, chỉ chính anh ta mới biết.
Tuy nhiên, mình vừa nghe trộm được một tin. Người nữ nghiên cứu sinh nhảy lầu tự sát trong tháng này ấy, rất thảm nhé. Mẹ cô ta khó đẻ nên đã chết, bố cô ta bị bệnh qua đời năm cô ta mười sáu tuổi, khó khăn lắm mới học sắp hết được đại học thì bị Hứa Thế Cường lôi kéo. Hình như vì anh ta mà cô ấy lựa chọn ở lại trường học nghiên cứu sinh, nhưng Hứa Thế Cường lại mê mẩn cô hoa khôi trường Đới Hiểu Phương, người con gái này nghĩ quẩn nên mới nhảy lầu tự sát. Tối qua vừa đúng là sinh nhật của mẹ cô ấy, mình đoán Hứa Thế Cường chắc là trong lòng có chút áy náy do vậy tối qua mới đốt giấy ở gần giảng đường. Ai ngờ Chu Văn Xương lại chọn nhảy lầu vào đúng lúc ấy, tất cả đều là ngoài dự đoán cả.
- Thế rốt cuộc có ma nữ trong gương báo thù không? - Có người hỏi, Lưu Cao hít sâu một hơi thuốc và thở ra một chuỗi những vòng khói. Dưới ánh trăng xuyên vào nó có chút nghi hoặc.
- Có thể có, có thể không, chuyện này khó nói. Nếu trong lòng người không có quỷ, thế giới này lấy đâu ra quỷ?
Tôi đột nhiên run bật người, nghĩ đến một điều gì đó. Đúng vậy, nếu mình không làm chuyện gì xấu thì có sợ thế giới này có quỷ không? Trong khi bao nhiêu năm nay tôi đều ở trong trạng thái sợ hãi bất an, tất cả đều do chuyện đó. Tôi càng nghĩ càng sợ, thậm chí nghĩ tới người đàn ông không đầu trong cơn ác mộng, trên xương bả vai của anh ta dường như có một vết đốm, mà sau lưng tôi cũng có một vết đốm, đó chính là kết quả do tiềm thức của tôi nghiệm ra đấy!
Kí túc mỗi lúc một lạnh, tôi không chịu được phải vùi người vào trong chăn len.
Lưu Cao thấy khó hiểu cho phản ứng của tôi, cậu ta cứ ngồi trên giường nhìn chằm chằm tôi.
Tôi co người vào trong chăn nhưng không dám chợp mắt, cũng không dám thò đầu ra ngoài nhìn. Mọi người có lẽ cảm thấy vấn đề này có chút nhạt nhẽo nên đều quyết định đi ngủ. Tôi không thể ngủ được đành lấy hết dũng khí xuống giường để tìm thuốc ngủ, uống xong một viên mới cảm thấy đỡ hơn một chút. Nhưng sự thay đổi lại xảy ra trong phút chốc khi thần kinh tôi đang thả lỏng, con ma nữ mặc váy trắng đột nhiên xuất hiện trước giường tôi, không có điềm báo gì trước.
- Cậu sợ chưa?
Ma nữ cong người nói với tôi qua chiếc chăn len, sau đó khẽ cười. Nụ cười của nó đâm thẳng vào đầu tôi, không ngừng vọng lại.
Không khí trong kí túc dường như chuyển sang lạnh. Tôi thu mình vào trong chăn len và tự nói với mình rằng mình đã gặp quỷ thật rồi. Tại sao cô ta lại nhìn tôi chằm chằm không chịu rời vậy? Lẽ nào người bị tình nghi thứ tư là bố tôi?
- Tại sao trong tim cậu có quỷ?
Ma nữ hỏi lại lần nữa, tôi run như một chiếc lá cuối cùng của mùa thu vậy.
Cũng chẳng biết bao lâu sau phía bên ngoài hình như không còn âm thanh gì nữa. Nhưng mỗi lần kéo một góc chăn lên đều nhìn thấy chiếc váy dài màu trắng.
Mọi người trong phòng kí túc đều đã ngủ cả, Lưu Cao trước khi ngủ còn nói hôm nay tại sao lại lạnh thế, cứ như mùa thu vậy. Mùa thu thì chưa đến, chẳng qua có một ma nữ đứng phía trước giường, mà anh ta không may lại nằm giường phía trên tôi.
Tôi gửi tin nhắn cho Đới Hiểu Phương, nói rằng tôi gặp ma rồi. Cô ấy nhắn tin lại nói rằng đáng đời, làm chuyện xấu nhiều nên gặp ma là chuyện thường. Tôi nhắn tin lại nói là tôi không đùa, tôi gặp ma thật, lại còn là ma nữ, có thể là con ma báo thù trong gương của phòng vũ đạo. Tin nhắn của Đới Hiểu Phương lần này nói: "Vậy anh có thể cưỡng hiếp cô ấy, chinh phục cô ấy, sợ gì? Tiến lên đi, em ủng hộ anh".
Tôi vừa tức vừa sợ, trong chăn tôi run cầm cập. Cuối cùng tôi gọi thẳng điện thoại cho Đới Hiểu Phương, cô ấy tức và nói rằng tôi không quan tâm tới cô ấy, không yêu cô ấy nữa.
- Đầu giường anh có một con ma nữ, thật đấy, không đùa đâu. Anh rất sợ...
- Anh mà cũng có lúc sợ, đáng đời!
Đới Hiểu Phương tắt điện thoại một cách vô tình, cô ấy để tôi một mình trong nỗi sợ hãi vô biên.
Là ảo giác, nhất định là ảo giác, nếu không tại sao trong kí túc chỉ một mình tôi nhìn thấy?
Tôi như vậy, nhưng lại không có dũng khí để nhìn ra ngoài. Tại sao cô ta lại theo tôi? Chu Văn Xương chết rồi, lúc này đáng ra cô ta phải theo Hứa Thế Cường chứ, lẽ nào Hứa Thế Cường cũng chết rồi? Tôi là người tiếp theo? Nhưng tôi không hề cầu nguyện trước gương mà! Hay là như tôi đã nói với Hứa Thế Cường, đó là do trong lòng có ma?
Đêm dài lê thê, bất cứ một âm thanh nào trong phòng đều giày vò tâm hồn tôi.
Hết.