Nhà của Chương Tiểu Nhã là kiểu nhà từng phòng nhỏ một. Bước vào trong nhà em, đứa bé gái này bỗng nhiệt tình hẳn lên, lấy dép lê, treo áo khoác lên cho tôi. Tôi nhìn qua cách bố trí và bày biện của phòng khách, phát hiện ra đây có lẽ là chỗ ở chỉ có mẹ và con gái. Cái cảm giác ở đây cũng giống như nhà của tôi vậy.
Trên tường của phòng chính có treo một tấm ảnh của Tiểu Nhã chụp chung với một người phụ nữ trung niên. Tôi nghĩ chắc chắn người phụ nữ trung niên đó chính là mẹ của Tiểu Nhã. Nụ cười của họ trong tấm hình làm sáng cả bức tường lên.
- Tiểu Nhã, em chỉ sống với mỗi mẹ thôi à?
Tiểu Nhã rửa hoa quả từ trong phòng bếp rồi bưng ra để trên cái bàn trước mặt tôi.
- Vâng ạ, mấy năm trước bố em bị tai nạn xe qua đời rồi. Em và mẹ ở với nhau, chỉ có em và mẹ thôi.
Tiểu Nhã đột nhiên cúi đầu xuống, mân mê các ngón tay của mình.
- Tình cảnh như của em và mẹ rất hiếm phải không ?
- Đâu phải, cô cũng chỉ ở cùng với mẹ thôi.
Nghe xong lời của tôi, người em bỗng nhiên cứng đờ lại, hai mắt nhìn thẳng vào tôi, bừng lên một ánh sáng sáng như tuyết, giống y như trong phút chốc không nhận ra tôi vậy.
- Cô và mẹ cô ở cùng nhau à?
Không để ý lắm sự thay đổi của em, tôi đứng dậy, đi đến bên cửa phòng ngủ.
- Mẹ của em chắc đang ở trong phòng ngủ chứ. Cô muốn nói chuyện với mẹ em.
Em bước lại, kéo cánh cửa phòng ngủ ra:
- *** cô giáo Nguyệt Quang của chúng con đến rồi.
Cùng với tiếng kêu "soạt" khi cánh cửa được mở ra, dường như tôi còn ngửi thấy một mùi tanh khó chịu ập tới. Do không mở cửa nên phòng ngủ tối om, chỉ có ánh sáng từ phòng khách chiếu tới. Như thế tôi mới có thể nhìn thấy một cách mờ ảo rằng trong phòng ngủ có hình dáng một chiếc giường.
Tiểu Nhã mở cánh cửa ra rồi lại quay người rời khỏi đó. Em không nhìn đến tôi một lần. Khi mới bắt đầu mở cánh cửa, sự thân mật nó dành cho tôi đã không còn nữa. Tôi nhìn vào trong căn phòng được mở cửa tối mò mò đó, trong tim đột nhiên có cảm giác u ám. Bàn tay run rẩy đưa về phía tay nắm cửa, tôi không có dũng khí bước vào trong, chỉ muốn đóng cửa lại.
- Chào cô Nguyệt Quang, mời cô vào.
Trong phòng đột nhiên truyền đến một chất giọng hiền từ, cùng với đó là tất cả các đèn trong căn phòng đều sáng cả lên. Sự tương phản quá mạnh về thị giác khiến mắt tôi hoa lên, mồ hôi lạnh toát ra toàn thân.
Người phụ nữ độ tuổi trung niên trong bức ảnh ban nãy lúc này đang nằm trên giường. Tuy là chính giữa hè, nhưng trên người cô vẫn đắp một tầng chăn bông dày kín mít, chỉ để hở mỗi phần đầu ở bên ngoài. Tóc bị rối, mặt cũng trắng xanh, nhìn có vẻ bệnh không nhẹ. Tuy nhiên, cônhìn chằm chằm vào tôi, trên mặt còn ánh một nụ cười rất hiền dịu, chẳng biết có phải tôi cảm nhận sai hay không, tôi thấy nụ cười của cô thô cứng, miễn cưỡng khác lạ.
- Do có bệnh trong người nên không thể chào cô giáo, thật có lỗi với cô quá, cô mau vào và ngồi xuống đi.
Khó từ chối trước tình cảm nồng hậu, tôi đành bước vào trong phòng, ngồi trên chiếc ghế cạnh giường. Cái mùi hôi tanh ấy càng nồng nặc, tôi cau mày nhưng không tiện hỏi nên đành nói:
- Cô bị bệnh gì thế ạ? Đang giữa hè thế này, chắc là khó chịu lắm.
- Bệnh không tiện nói ra cô ạ.
ánh mắt mẹ Tiểu Nhã luôn theo tôi. Nghe tôi hỏi xong, ánh mắt cô trở nên ảm đạm.
Cô ấy đã ngại không muốn nói thì tôi cũng không tiện hỏi lại nữa. Cái mùi tanh ấy làm ngạt thở khiến tôi choáng váng, hoa mắt. Thật không thể hiểu nổi sao cô ấy có thể ở trong căn phòng này được.
Tôi quyết định đi thẳng vào chủ đề:
- Cô Chương à, Tiểu Nhã mấy ngày hôm nay ở trường có những cử chỉ và lời nói rất quái lạ. Tôi cho rằng tư tưởng của nó có thể có một số vấn đề. Còn cô, cô có phát hiện ra nó gặp chuyện gì không theo ý muốn không, hoặc giả trong nhà có chỗ nào không phải không?
Mẹ Tiểu Nhã ngước nhìn tôi, lầm bầm nói:
- Còn có thể có chuyện gì, ngoài bệnh của cô.
Cô ấy quay đầu về lại vị trí nằm ngửa ban đầu. ở cái góc nhìn ấy dường như phần ven lưng đã cắt đi một nửa đầu.
- Cô Nguyệt Quang này, không khí trong phòng này không được tốt, tôi không giữ cô lại nữa. Khi ra ngoài, làm phiền cô đóng giùm tôi cửa vào.
Nhìn vẻ mặt dường như cô ấy đã biết một cái gì đó, nhưng cô đã không muốn nói thì tôi cũng không tiện hỏi lại, hơn nữa thực sự là tôi không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa. Đứng lên, tôi chuẩn bị rời khỏi.
- Vậy tôi xin cáo từ ạ.
- Cô giáo, cô đợi một chút.
Vừa mới quay người lại, đột nhiên một cánh tay của mẹ Tiểu Nhã thò ra từ dưới lưng, nắm lấy cổ tay tôi, một cảm giác dính dính ướt ướt. Tôi cúi đầu nhìn, chỉ thấy thịt trên cánh tay đó đầy những vết thương và da thịt bị thối rữa. Tôi chưa nhìn thấy cảnh ghê người thế bao giờ, tôi ngộp thở, rồi trào lên cảm giác buồn nôn.
Cố gắng kìm nén cảm giác ghê tởm đó, tôi hỏi với giọng run run:
- Cô còn chuyện gì nữa ạ?
- Tôi thấy cô là người tốt bụng. Vậy Tiểu Nhã nhà tôi phải nhờ cô bỏ chút công sức chăm lo giùm.
- Tôi sẽ làm vậy, tôi sẽ làm vậy mà. - Tôi đáp lại liên tục. Cánh tay đó cuối cùng đã buông ra khỏi cổ tay tôi, thu lại về trong chăn.
Tôi bước ra khỏi phòng, trong lòng trào dâng mạnh mẽ một cảm giác khó chịu, chỉ muốn rời khỏi phòng thật nhanh. Cái cánh tay thối nát đó hiện ra liên tục trước mắt tôi.
Tay rữa nát thế rồi, vậy cả thân người sao chứ?
Không dám nghĩ tiếp, tôi lấy chiếc túi sách đặt ở một góc trên chiếc sô pha, nói với Tiểu Nhã đang ngồi quay lưng lại rằng:
- Tiểu Nhã, cô còn có việc, cô về đây.
Cô bé quay lưng lại với tôi, không động đậy gì. Mái tóc dài trông giống như một thác nước màu đen thẳng tuột, nằm yên trên chiếc áo phông màu trắng.
- Tiểu Nhã?
Chỉ cách có ba bước làm sao mà nó không nghe thấy được? Tôi không đừng được, đi lên phía trước, lúc này mới phát hiện ra cô bé đã mở máy vi tính, đang ngẩn người ra trước màn hình.
Kì lạ thật, chẳng phải cô bé vẫn nói với tôi là không được lên mạng nữa sao? Tại sao lại mở máy ngay khi tôi đến thăm?
Toàn bộ màn hình chiếc máy hiển thị một tấm ảnh, tuy màn hình có hơi thấp, không rõ lắm nhưng tôi vẫn nhìn thấy đó là bức hình chụp chung của hai mẹ con. Hai mẹ con trên bức hình đó ăn mặc rất giản dị. Người mẹ trông rất đẹp, đứa con gái cũng tầm mười bốn, mười lăm tuổi. Hai mẹ con đứng ôm nhau ở một nơi giống như là đầu một thôn miền núi, đang nở nụ cười sáng láng giữa thanh thiên bạch nhật.
Cái cảnh đó với bức ảnh mà Tiểu Nhã và mẹ em treo trên tường, lại giống nhau tới mức kinh hãi.
Tôi nhìn bức ảnh đó như đang bị mê hoặc. Đột nhiên, một khuôn mặt với màu trắng như giấy, ánh mắt đờ đẫn chắn lấy màn hình.
- Cô ơi, bức ảnh này cô đã thấy bao giờ chưa?
ồ, Tiểu Nhã. Tôi cố gắng chớp chớp mắt, mồ hôi lạnh lại rịn ra:
- Chưa thấy bao giờ.
Tiểu Nhã lạnh lùng ngước nhìn tôi, đột nhiên cô bé nói:
- Cô ơi, không còn sớm nữa rồi, cô nên về nhà thôi. Để em tiễn cô.
- Không cần đâu, cô tự về được mà.
- Để em tiễn cô.
Cô bé nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi đi ra khỏi nhà họ. Chỗ mà ngón tay cô bé nắm vào chính là chỗ mà mẹ em đã từng nắm.
Bước ra khỏi cửa của khu nhà, nhìn thấy mặt trăng tỏa sáng mặt đất rộng, không khí trong mát, tươi mới tràn vào trong phổi, tôi cảm giác như cơ thể mình trong chốc lát đã trở nên nhẹ nhõm.
- Cô ơi, cô về nhé.
Tiểu Nhã đứng dưới ánh trăng, dừng bước lại và buông tay tôi ra.
- Được rồi, em mau về đi.
Tôi không dừng lại, bước nhanh như thoát nạn về phía trước. Bước đi vài bước, không kìm nổi tôi quay đầu lại nhìn.
Tiểu Nhã áo trắng tóc đen, đang cúi người về hướng tôi đi. Người cúi thành một góc 90 độ. Mái tóc đen như mực ấy tập trung toàn bộ về phía trước, và dường như đã chạm xuống đất.
Thật đúng là, tôi chỉ đưa cô bé về nhà, chuyện đơn giản như vậy thì cần gì phải cảm ơn một cách khoa trương thế đâu? Tôi vuốt ngực khi nó đang đập mạnh, quay người và rời khỏi rất nhanh.
Tối hôm đó tôi ngủ rất khó nhọc, liên tục mơ ác mộng. Lúc thì là khuôn mặt tuyệt vọng lại đờ đẫn của Tiểu Nhã...
Lúc thì là mẹ Tiểu Nhã toàn thân là máu đang muốn bắt lấy tôi. Trong giấc mơ tôi chạy liên tục, chạy đi chạy lại cũng chẳng thoát được bàn tay của mẹ con Tiểu Nhã. Sau cùng, tôi cũng giật mình tỉnh giấc, ngồi phía đầu giường, toàn thân là mồ hôi lạnh.
"Ring, ring...".
Chiếc đồng hồ treo tường trong phòng mẹ lúc này phát ra tiếng chuông báo giờ tẻ nhạt.
Nó kêu tất cả 12 lần.
Trời ơi, sao giờ mới đến 0 giờ. Nửa đêm còn lại tôi sẽ phải thức thế nào đây!
Tôi ngồi dậy, từ giường đi vào phòng khách để mở vô tuyến, sau đó giảm tiếng xuống cho còn rất nhỏ. ánh sáng mà màn hình vô tuyến phát ra sau cùng đã làm giảm đi bóng đen của đêm tối. Tôi co người trên ghế sô pha, không có tâm trí nào để nhìn vào màn hình cả, trên kênh thành phố lúc này đang phát tin tức 0 giờ.
Ngẩn ngơ nhìn vào vô tuyến khoảng năm sáu phút, tôi mơ màng buồn ngủ. Lúc này vô tuyến chuyển cảnh, phát thanh viên bắt đầu thông báo một vụ tai nạn giao thông, đồng thời đặt cho phần tin này một cái tên rất lớn, đó là sự cố đâm xe để cho nó thêm phần li kì. Cô phát thanh viên nói vào tối hôm nay, ở một ngã tư nào đó, một chiếc xe chở hàng đã đâm phải một người phụ nữ đang đi trên đường dành cho người đi bộ bất ngờ lao tới, người phụ nữ này chết ngay tại hiện trường. Li kì là ở chỗ người phụ nữ này qua kiểm tra thi thể, phát hiện toàn thân trừ phần đầu ra, đâu đâu cũng đều có những vết tích do dã thú cắn. Da cô thối rữa đã bưng mủ, hình dạng vô cùng bi thảm. Tiếp sau đó, trên ti vi còn chiếu tấm hình phần đầu của người phụ nữ đó để mời người thân của người phụ nữ hoặc người biết rõ sự tình liên lạc với cảnh sát.
Nhìn thấy tấm hình phần đầu của người phụ nữ, tôi giật mình nhảy tót từ trên sô pha xuống, ham muốn ngủ bị dọa cho bay sang tận Java. Tuy chỉ là liếc mắt qua rất nhanh nhưng tôi vẫn còn nhận ra một cách rõ ràng rằng người phụ nữ này chính là mẹ của Tiểu Nhã - người mà tôi vừa mới gặp vài tiếng trước.
Một cảm giác lạnh thấu xương tấn công tôi từ mọi nơi của căn phòng, tim tôi lại đập nhanh vô cùng. Tôi, vừa mới xong đây lại có thể ngồi cạnh, trò chuyện với người sắp chết. Còn nữa, cô ấy đã từng dùng cánh tay lẫn máu đó nắm lấy cổ tay tôi.
Cổ tay!
Nghĩ đến đây, cổ tay tôi dường như bị nắm lấy bởi một bàn tay lạnh lẽo, dính ướt. Tôi giơ tay lên một cách có ý thức, trong ánh đèn mờ phát hiện ra cổ tay của mình còn dính vết một vòng máu. Không thể, ban đầu rõ ràng không có mà. Tim tôi căng lên đến mức không chịu nổi, tôi chạy như điên vào phòng vệ sinh, vặn vòi nước ra, đưa cổ tay vào chỗ nước chảy mạnh, rửa một cách kĩ càng. Do sợ hãi, trước mắt tôi chỉ là một mảng trắng xóa.
Chiếc gương trước bồn rửa thình lình xuất hiện một người phụ nữ quay lưng lại phía sau, để lộ ra phía bên ngoài áo là một cánh tay với đầy vết tích sau khi bị cắn. Cái hình dáng sau lưng ấy dần dần được phóng to ra, hơn nữa còn dần dần quay người trở lại phía tôi.
Tiếng nước chảy ra từ vòi kêu ào ào một cách đơn điệu. Tôi như bị đóng chặt lại trên nền căn phòng vệ sinh. Quả tim như được treo lên bằng một sợi dây căng chặt đến nỗi đứt được ra, tôi chỉ có thể ngước nhìn một cách đờ đẫn người phụ nữ trong gương.
Người phụ nữ đó sau cùng cũng đã quay người lại, nhưng tôi lại không nhìn thấy mặt của cô ta. Mái tóc đen của cô che kín hết cả mặt, chỉ có chiếc mũi cao phá vỡ làn tóc như cơn sóng ấy, khiến tôi có thể mờ ảo nhìn thấy được hình dáng của đỉnh mũi.
Trên đỉnh mũi đó, thình lình có một cục thịt nát.
- Cô Nguyệt Quang, xin lỗi cô. Cám ơn cô. - Người phụ nữ trong gương bất chợt nói với tôi, sau đó cong người cúi lạy tôi.
Rất giống với vài tiếng trước, Chương Tiểu Nhã đã cúi lạy tôi như thế.
Về trực giác, tuy không thể nhìn ra mặt của cô ấy, nhưng tôi đoán có tới tám, chín phần, cô ấy là mẹ của Tiểu Nhã.
Cô ấy cúi đầu thẳng về hướng tôi, nhìn cảnh đó, cái đầu phủ đầy tóc dài dường như sắp đâm ra từ trong kính, đè lên đầu tôi. Tôi không còn cách nào tự kiềm chế được nữa đành phát ra một tiếng thét kinh hoàng, sau đó mất đi ý thức.
Khi tỉnh lại, mẹ tôi đang ôm lấy tôi, vừa gọi tên tôi vừa khóc. Nhìn thấy tôi tỉnh dậy, mẹ liền ngồi phệt xuống lớp gạch bông trong phòng vệ sinh, liên mồm nói:
- Dọa chết mẹ rồi, con dọa chết mẹ rồi đấy, cái con này, con nhìn thấy gì hả, hay là gặp phải cái gì, nói mẹ nghe xem nào.
Ngước nhìn mặt *** tôi bất chợt cảm giác cơ thịt toàn thân đang lỏng ra. Tôi ôm lấy *** lẩm bẩm nói:
- *** mẹ đừng lo, chỉ là con vừa gặp ác mộng thôi.
- Gặp ác mộng tại sao lại có thể ngất ở đây? Con nói thật mẹ nghe xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ôm chặt lấy *** ngước nhìn lên mái tóc hoa râm của *** tôi không nói thêm câu nào. Tôi thầm nghĩ nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, tôi cũng phải tự đối mặt, không nên để mẹ phải lo lắng.
Ngày thứ hai lên lớp, trong phòng học không thấy Tiểu Nhã đâu. Tôi hỏi lớp trưởng, em nói cô bé bị bệnh xin nghỉ phép. Trong lòng tôi có hàng trăm nghìn lời, nhưng nhìn quanh thất vọng, không biết có thể nói cho ai nghe đây. Cuối cùng, tôi hạ quyết tâm quên hết toàn bộ những chuyện xảy ra trong mấy ngày gần đây.
Nhưng, một buổi hoàng hôn của mấy ngày sau đó, tôi lại nhìn thấy Tiểu Nhã một lần nữa. Lần này là do cô bé tự động đến tìm tôi.
Cô bé vẫn mặc chiếc áo phông màu trắng, vẫn mái tóc đen dài, nhưng lần này đứng trước mặt tôi, một Tiểu Nhã trong ánh sáng mặt trời còn sót lại, lại để cho người ta một cảm giác mềm yếu đáng thương.
- Cô ơi.
Đôi tay cô bé nắm chặt lấy dây quai túi sách, nói ấp a ấp úng:
- Thưa cô, bây giờ cô rỗi không?
- Em có chuyện gì à?
Tôi lẩn tránh cô bé theo bản năng. Chuyện của vài ngày hôm trước đã bám rễ trong đầu tôi, khiến tôi chốc chốc lại rơi vào trạng thái sợ hãi.
- Thưa cô...
Cô bé nói, bỗng nhiên nước mắt chảy ra, đau khổ, sợ hãi chứa đầy trong mắt, chúng đan xen lẫn nhau.
- Em không biết có thể tìm ai, mẹ em trước khi chết nói em có thể tìm tới cô.
Trước khi chết? Đầu tôi nổ tung và đau hẳn lên. Không sai, xem ra tôi đã không nhìn nhầm, hoặc giả do quá sợ hãi mà trong đầu tôi đã nảy sinh ảo giác. Mẹ của Tiểu Nhã, đúng là đã chết vì tai nạn giao thông. Còn nhớ trước khi chết cô ấy đã nhờ tôi chăm sóc em, không ngờ cô ấy còn nói cả những lời này cho Tiểu Nhã nghe. Người mẹ này, thật sự tín nhiệm tôi.
Vậy thì, buổi tối hôm ấy cô ấy xuất hiện trong phòng vệ sinh nhà tôi là muốn nhắc nhở tôi chăm sóc Tiểu Nhã.
- Cô không bận, không bận chút nào. Em có điều gì nói cho cô nghe. Chỉ cần cô có thể, cô nhất định sẽ không để em và mẹ phải thất vọng. - Tôi đưa cô bé đến ngồi trên chiếc ghế đá bên đường, an ủi em.
- Cô ơi, thực ra, tất cả đều là do lỗi của em. Mẹ em, mẹ em là người nhận tội thay em. Cô ơi, bây giờ em muốn kể hết toàn bộ câu chuyện cho cô nghe, mong cô tin rằng tất cả những gì em nói đều là thật.