Chuyện Quái Dị Ở Trường Học

Chương 16: Lớp sương mù thứ bốn (2)

Ai lại có hứng hát hò trong đêm tối này chứ? Tò mò khiến tôi không hát nữa, chăm chú nghe để tìm kiếm. Một khúc nhạc du dương chậm chạp, đó là bài hát "Bằng hữu" (bạn bè) kinh điển của Trương Học Hữu. Tôi ôm đống ga, vỏ chăn đi theo tiếng nhạc và ánh đèn đường màu vàng mờ nhạt, bắt đầu tìm kiếm trên sân thượng rộng rãi. Quả nhiên tôi nhìn thấy một chiếc bóng màu trắng với mái tóc dài bay bay đang ngồi bên lan can.

Lấy lại bình tĩnh, tôi lập tức hét to:

- Bạn ơi, đừng nghĩ quẩn.

Đối phương không hề đáp lại, bài hát "Bằng hữu" vẫn cất lên trong không trung. Đối mặt với người con gái mặc áo trắng đang treo cái chết trên một sợi dây thì một người chẳng có kinh nghiệm nào như tôi đột nhiên đờ người lại. Cơ thể chuyển động theo nhịp tim, tôi bước nhanh về phía trước, định ngăn lại suy nghĩ dại dột của cô ta.

- Tiểu Phỉ! - ở cái thời điểm mà chỉ còn một mét nữa thôi là tôi có thể kéo cô ta xuống từ lan can bảo vệ thì đột nhiên tôi nghe một tiếng gọi quen thuộc từ đằng sau truyền tới.

- Tiểu Luyến!

Tôi quay đầu lại theo thói quen, nhìn thấy Tiết Luyến đang thở hắt một hơi dài. Nghĩ tới người con gái ngồi trên lan can bảo vệ, tôi càng căng thẳng thần kinh hơn, vội vàng nói với Tiết Luyến:

- Có... có người nhảy lầu!

Tiểu Phỉ "phù" một tiếng rồi cười. Cô đi về phía tôi, vỗ vào vai tôi:

- Phỉ Phỉ, đừng có đùa nữa.

- Cậu không nhìn thấy à? Cô ấy vừa ở...

Tôi chỉ tay về phía ban nãy nhìn thấy cô gái áo trắng kia, nơi đó rõ ràng trống trơn. Nghi ngờ còn đang vây lấy tim tôi, tôi lập tức nghĩ đến Tiết Luyến. Ban nãy Tiết Luyến có thể nhìn thấy tôi, thế có nghĩa là cô ấy cũng nhìn thấy người con gái ngồi ở trên lan can đó. Tôi nắm lấy tay Tiết Luyến đi về phía trước, chỉ vào chỗ mà cô gái ban nãy vừa ngồi:

- Ban nãy cô ta ngồi chỗ này, cậu không nhìn thấy à?

- Tớ chỉ nhìn thấy cậu vội vội vàng vàng chạy về phía lan can. Sợ cậu nghĩ quẩn nên tớ mới gọi cậu lại.

Tiết Luyến cười vào mặt tôi.

- May mà thời gian còn đợi tớ, tớ mới không thể nghĩ quẩn được!

Tôi chẳng còn hứng thú gì khi trả lời. Kì lạ? Người con gái mặc áo trắng kia tại sao lại không thấy nữa? Chẳng lẽ cô ấy đã nhảy lầu rồi? Tôi vội vàng kiễng gót chân nhìn xuống dưới. Phía dưới tòa nhà là một vùng đất lát xi măng bằng phẳng. Những hoảng loạn trong tim tôi càng nhiều hơn, tôi lắc đầu hỏi lại:

- Tiết Luyến, ban nãy cậu có nghe thấy bài hát "Bằng hữu" không?

- Tớ chỉ nghe thấy cậu hát thầm bài hát khó nghe thôi. Phỉ Phỉ, câu chuyện cười của cậu rất nhạt, thôi đừng đùa nữa. Sắp mưa rồi, chúng ta xuống thôi!

- Tiết Luyến ôm lấy ga trải giường và vỏ chăn từ tay tôi. Cô ấy nhìn tôi đầy vẻ soi xét.

Đầu tôi "uỳnh" một tiếng và chuyển sang trạng thái trống trơn. Điều cấm kị trong tiên đĩa bắt đầu nhảy loạn trong đầu tôi. Đột nhiên tôi cảm thấy trong bóng tối xuất hiện vô số những khuôn mặt quỷ, ngọn đèn vàng mờ dường như chính là nụ cười của quỷ vậy. "á!" - Tôi hét lên một tiếng và kéo Tiết Luyến chạy về phòng ngủ.

III

Trước sự giễu cợt của người bạn cùng phòng, tôi bắt đầu tự an ủi mình rằng đó chẳng qua chỉ là một sự tưởng tượng mà thôi. Con tim đang không rõ lối đi đã từ từ quay trở lại ***g ngực. Nhưng ai mà ngờ được, cái mà tôi gặp đêm hôm đấy mới chỉ là đoạn mở đầu của câu chuyện tiên đĩa.

Sau đêm đó, trong trường học chốc chốc lại có người nhìn thấy cái bóng trắng, nghe thấy giai điệu của bài "Bằng hữu". Người chết Tiểu Tuyết quay trở lại cõi nhân gian, tiên đĩa lại xuất hiện đòi mạng... Các loại tin đồn kinh dị lan truyền trong trường học. Lãnh đạo trường tuy bề ngoài giả bộ không biết chuyện này, nhưng những động thái của trường như tăng cường tuần tra và xây dựng kí túc mới cả ban đêm... đã cho thấy nỗi sợ hãi của trường đối với vụ việc này.

Còn với phòng ngủ của chúng tôi, bình thường mọi người nói cười huyên náo, thể hiện ra rằng mọi người chẳng hề để ý gì tới những tin đồn đó. Nhưng ngày ngày nhìn thấy khuôn mặt mọi người chồng chất những tâm sự trong lòng, tôi có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi không muốn nói ra trong lòng họ.

Rốt cuộc chúng tôi là những người đầu tiên mời tiên đĩa sau mười năm qua, rốt cuộc cái đêm mời tiên đĩa đến ấy tôi là người đầu tiên trong trường nhìn thấy cái người bóng trắng... tất cả những thứ đó đã khiến tôi nghĩ ngay tới bộ phim ma "Tiên đĩa" của Hàn Quốc.

Cùng với việc đề tài về Tiểu Tuyết ngày một được bàn tán rộng khắp hơn, chứng mất ngủ của tôi cũng ngày một nghiêm trọng. Rất nhiều đêm tôi đã nghe thấy giai điệu của bài "Bằng hữu" lượn lờ bên tai. Sau đó toàn thân đầy mồ hôi của tôi co rúm lại trong chiếc chăn lạnh phải run lên cho đến tận hôm sau. Ngày hôm sau tỉnh dậy, vì giữ thể diện nên tôi không dám nói việc mình sợ hãi cho người khác.

- Tiểu Phỉ, cậu rất kinh hoàng cũng rất sợ hãi, đúng không? - Lúc tôi đang định đến thư viện thì Trương Phượng đột nhiên hỏi vậy.

Quay người nhìn cô ấy, tôi thấy mắt cô vô cùng trong suốt, dường như có thể thông thuộc được nơi sâu nhất trong tâm hồn vậy. Tôi đờ người một lúc rồi mới buộc mình mở mồm:

- Sợ gì chứ, tớ luôn có khả năng miễn dịch với những tin đồn nhảm. Tớ luôn tin rằng thế gian này tuyệt đối không có ma, kể cả có thì cũng là có người đang giả ma!

Trương Phượng đến bên cạnh tôi, kéo vai tôi lại và nói thầm:

- Tối nay mình định sau khi tắt đèn xong sẽ đi nhẹ nhàng lên sân thượng, xem thực hư thế nào. Cậu có hứng đi bắt ma cùng mình không?

Nghĩ tới cái bóng trắng nhìn thấy hôm đó, một dòng điện bất ngờ chạy từ gót chân lên tới đỉnh đầu tôi, da đầu tê lên. Ngước nhìn Trương Phượng, tôi mất hết dũng khí mà nói rằng:

- Không... mình không muốn đi nữa!

- Hèn nhát! Phỉ Phỉ coi phim ma là phim hài, con người vô thần ấy đâu rồi?

Trong mắt Trương Phượng đầy ý giễu cợt.

Tôi vung cánh tay cô ấy đặt trên vai mình ra, nuốt ít nước bọt trong miệng gần như khô khốc:

- Cậu không hiểu. Cậu chưa nhìn thấy cái bóng đó, không nghe thấy điệu nhạc đó... Cậu không thể nào hiểu nổi nỗi sợ hãi đó.

Trương Phượng buông một câu lạnh tanh:

- Đừng có nghĩ một mình cậu nghe thấy điệu nhạc đó. Mình chỉ nghi ngờ... nghi ngờ...

- Nghi ngờ gì chứ?

Tiết Luyến ôm vỏ chăn từ trên gác thượng xuống, nhìn Trương Phượng với vẻ hiếu kì.

- Nghi ngờ rằng cái thế giới này thực sự có quỷ thần hay không! Hôm nay thứ sáu, sau khi nghỉ học mình sẽ về nhà một chuyến, chủ nhật sẽ quay lại.

Trương Phượng nhìn Tiết Luyến một cái, lại nhìn về tôi. Cô đeo chiếc túi sang một bên vai và rời phòng ngủ.

- Tiểu Phỉ, cậu và Tiểu Phượng lại cãi nhau rồi hả? - Tiết Luyến hỏi tôi bằng giọng đầy sự quan tâm.

- Không.

Tôi lắc đầu, chỉ cảm giác trong tim năm vị đều có. Trương Phượng đã để lộ ra nỗi sợ hãi đang ẩn hiện trong tim tôi. Tôi chẳng còn cách nào đành làm như không có chuyện gì xảy ra để đối mặt với Tiết Luyến. Để không chi nỗi sợ hãi lan sang người khác, tôi cố gắng để lộ nụ cười với Tiết Luyến:

- Mình đến thư viện mượn sách.

Đêm đó tôi cho rằng mình sẽ lại không ngủ được cả đêm, nhưng không ngờ sau khi đặt lưng lên giường được ba phút tôi đã vào giấc rồi. Tuy trong giấc mơ có rất nhiều những nỗi sợ hãi không thể nhớ rõ được nhưng cuối cùng chúng cũng không khiến tôi phải giật mình tỉnh giấc. Mãi đến khi có tiếng kêu rất to vang lên.

Sau khi bị tiếng kêu đánh thức, tôi lập tức ngồi dậy trên giường. Bầu trời sáng trắng ngoài cửa sổ khiến nỗi sợ hãi của tôi tăng lên. Đặng Mai và Tiết Luyến cũng giật mình tỉnh giấc lúc đó, chúng tôi nhìn nhau. Nỗi hoảng loạn trong tim bắt đầu lan rộng không hạn độ. Trong cái đầu hoảng loạn đã tái hiện lại lần tranh luận gay gắt với Trương Phượng hôm trước, tôi cầm lấy chiếc áo khoác và xông ra ngoài phòng ngủ.

Tôi một hơi xông ra ngoài kí túc, nhìn vào đám người đang tụ tập đông dần, tôi lập tức sải chân chạy đến chỗ nhiều người vây quanh nhất. Tôi khó nhọc đẩy đám người đang vây thành cụm, và sau cùng tôi đã hiểu được nguyên nhân mình thấy bất an khi tỉnh giấc là do đâu.

Nhìn thấy khuôn mặt màu xanh xám, đôi mắt để lộ máu đỏ của người con gái và cả một vũng máu tươi lớn đang đọng lại trên đất, hai chân tôi run lên. Tôi quỳ "bịch" xuống một tiếng:

- Tiểu Phượng!

Nước mắt không ngừng chảy ra, làm ướt hết đôi má, làm lạnh tâm hồn tôi...

Xác của Trương Phượng được cảnh sát đưa đi rất nhanh, truyền thuyết về tiên đĩa lại càng nóng hổi hơn trong trường học. Những sinh viên mới vào ở trong nhà kí túc cũ đều cảm thấy lo sợ không yên. Mọi người không ngừng đưa ra kháng nghị với trường học rằng, khi nào kí túc mới xây xong mọi người muốn chuyển tới đó ngay.

Tháng ngày như con thuyền nhỏ trôi lênh đênh trên biển, nó liên tục giãy giụa trong nỗi sợ hãi. Tiểu Phượng như sợi cơ tim căng chặt trong lòng tôi, tôi không hề dám nhớ lại tất cả những gì về cô ấy. Tôi sợ trong lúc nhớ lại nhưng không để ý, tôi sẽ động tới sợi cơ đó và rồi nó sẽ đứt ra khỏi tôi.

- Tiểu Phỉ, tối nay cậu vẫn tiếp tục ngủ ở chỗ chị khóa trên à? - Đặng Mai đôi mắt đen sâu thẳm, sắc mặt xanh xao nhìn về tôi.

- ừ.

Tôi gật đầu, ngước nhìn cô bạn. Thần sắc cô đáng sợ khiến tôi càng bất an hơn:

- Cậu thì sao?

- Mình... mình ngủ ở quê. Ngày mai có thể chuyển sang khu kí túc mới rồi, tất cả sẽ tốt lên thôi. - Đặng Mai nhìn tôi cười sáng lạn.

Rời khỏi nơi đây, tất cả những cơn ác mộng đều sẽ kết thúc sao? Tôi tự hỏi mình và cũng muốn như thế để an ủi bản thân. Tuy nhiên nếu như tất cả đều có thể kết thúc, vậy mục đích của "Tiên đĩa" là gì?

Cơ thể tôi tự nhiên run lên, sợ mình sẽ sụp đổ tôi không dám nghĩ sâu hơn nữa. Tôi hơi cúi đầu, hi vọng như thế có thể lấp đi nỗi sợ hãi trong lòng:

- Mình đi đây, ngày mai gặp.

Tôi nhanh chóng tạm biệt Đặng Mai rồi đi ra khỏi phòng ngủ.

Sau khi Trương Phượng chết đi, tôi rất sợ gặp phải những người bạn cùng phòng. Lúc nào tôi cũng nghĩ rằng cái chết của Trương Phượng chỉ là phần mở đầu, câu chuyện "Tiên đĩa" vẫn còn tiếp diễn với chúng tôi.

Đêm đó, tôi vẫn mất ngủ, khó khăn lắm mới chờ được tới sáng, tôi vui vẻ quay về phòng ngủ, thầm đợi việc rời khỏi kí túc cũ thực sự có thể kết thúc quá khứ, mang tới một khởi đầu mới.

Còn chưa tới phòng ngủ, tôi đã nhìn thấy một đám đông tập trung trước phòng 475. Cơn hoảng loạn quen thuộc xen với nỗi sợ hãi một lần nữa nhảy vào linh hồn tôi. Cắn chặt môi dưới, lê bước nặng nề, tôi cứng đầu đi về phía trước.

Đem theo tâm trạng chống cự và đầy mâu thuẫn, tôi thở nặng nề đến trước cửa phòng ngủ. Do sợ trước mắt lại xuất hiện một khuôn mặt giống như của Trương Phượng nên tôi đứng đờ người phía sau đám người. Nửa bước cũng chẳng dám tiến lên.

Một lúc sau, chẳng biết ai đã phát hiện ra sự tồn tại của tôi, đám người xung quanh phòng ngủ chủ động nhường đường cho tôi. Tôi nhìn thấy Tiết Luyến và Đặng Mai ôm chặt lấy nhau trên giường của Trương Phượng. Lúc này không thể chạy được nữa, tôi đành đi thẳng về phía trước, thầm cầu nguyện rằng tất cả sẽ không tồi tệ như trong suy nghĩ của tôi.

- Tiểu Phỉ! - Tiết Luyến ngẩng đầu nhìn về tôi, ánh mắt vẫn hiền hòa như trước.

Nhìn thấy biểu hiện vẫn bình thường của Tiết Luyến, viên đá nặng trong tim tôi như đã được đặt xuống một nửa. Tôi giả bộ như không chuyện gì xảy ra, tiến đến vỗ vào Đặng Mai đang ở trong lòng của Tiết Luyến:

- Tiểu Mai dậy rồi à.

Tiểu Mai ngẩng đầu nhìn tôi và cười. Viên đá nặng trong tim tôi được đặt xuống hoàn toàn. Đặng Mai bỏ đôi tay đang ôm chặt lấy Tiết Luyến ra, nói một cách rất nghiêm túc:

- Tiểu Phỉ, tối qua tớ đã nhìn thấy tiên đĩa rồi. Tóc dài, váy áo màu trắng...

Tôi đột nhiên kinh ngạc, lùi vội về đằng sau vài bước, ngã xuống dưới đất.

- A!

Tiếng thét không thể kiềm chế nổi đã được phát ra từ khoang ngực. Các tế bào của toàn thân ngay lập tức bị ép lại, ép lại, tiếp tục ép lại... Tôi cảm giác như trong phút chốc mình đã trở thành một sinh vật đơn bào vậy.

ánh mắt Đặng Mai lạc lõng, từng bước tiến về phía tôi, luôn miệng thì thầm:

- Tiểu Phỉ, tối qua tớ quay về để lấy "Oryzanol" , kết quả là đã nhìn thấy cái bóng trắng mà trước đây cậu đã nói. Hóa ra truyền thuyết là thật, có tiên đĩa thật. Chúng ta ai cũng không thoát nổi đâu... Tiểu Phỉ, cậu đứng dậy đi, bọn mình và Tiểu Phượng cùng nhau đi tìm tiên đĩa...

- Đừng đến đây, đừng đến đây...!

Đặng Mai lúc này dường như hóa thành cái bóng trắng mà tôi đã nhìn thấy trước đây. Tôi hoảng sợ vẫy vẫy hai tay, ngồi trên nền nhà mà không ngừng lùi lại phía sau.

- Tiểu Phỉ, giai điệu bài "Bằng hữu" mà cậu đã nghe thấy đêm đó, đêm qua tớ cũng nghe thấy đấy!...

Đặng Mai bắt đầu hát khẽ lên giai điệu của bài "Bằng hữu".

Điệu nhạc vốn là mềm mại, lúc này lại có cảm giác như âm thanh ủy mị dưới địa ngục. Nó hóa thành hàng nghìn móng vuốt quỷ, bóp lấy cổ tôi, khiến tôi không thể thở được nữa. Tôi ôm chặt lấy đôi chân, đầu nép giữa hai đầu gối, chỉ có cảm giác trong mắt đầy nước, cổ họng khô đến không còn sức hét lên nữa:

- Đừng hát nữa, đừng hát nữa...

- Tiểu Mai, đủ rồi, đừng hát nữa...

Sáng nay khi về tới phòng ngủ tôi đã thấy cô ấy ngồi một mình trên giường Tiểu Phượng, mồm không ngừng hát thầm giai điệu này. Tôi gọi lớn tên cô nhưng cô không đáp lại, chỉ không ngừng nhắc lại hai chữ "Tiên đĩa". Giọng của Tiết Luyến nghèn nghẹn khiến tôi không dám ngẩng đầu lên nữa. Trong con ngươi mờ mịt của cô có đầy những tia máu, trên mặt đầy nỗi sợ hãi, tiếng nói có kèm theo sự hối hận:

- Lẽ ra ngày hôm đó chúng ta không nên chơi tiên đĩa!

- Đủ rồi!

Tôi gào to lên trong khi vẫn đang ôm chặt đôi chân. Lúc này nếu hỏi tôi có tin vào quỷ thần nữa hay không, tôi vẫn không thể trả lời. Tuy nhiên tôi biết rằng tiên đã đã nhập vào trong xương tủy của mình, biến thành nỗi sợ hãi nơi sâu nhất trong tim. Chỉ cần nhắc tới tiên đĩa, tôi liền run lên, đầu đau như bị kim chích.

Tiết Luyến ôm lấy Đặng Mai không còn mở miệng nữa. Trong đám người truyền ra một tiếng nói:

- Trời ơi, Tiểu Mai thật đáng thương. Tối qua nếu tớ ngăn không cho cô ấy lên gác lấy thuốc thì chuyện này sẽ không thể xảy ra.

Nghe thấy lời nói của người đó, nhìn thấy khuôn mặt xanh xao của Đặng Mai, trong lòng tôi phút chốc đã đầy lửa hận. Không biết sức lực từ đâu truyền đến khiến tôi có thể đứng ngay dậy. Tôi nhìn về phía người đã phát ngôn và nghiến răng nói ra:

- Tối qua cô ấy không quay lại, tại sao cậu không đến phòng 475 tìm cô ấy?

- Mình... mình... mình... mình sợ! - Cô ấy cúi đầu.

Lúc này đầu tôi lại bùng cháy, hai tay hai chân đều không thể khống chế được nữa. Bất giác tôi bóp cổ cô ta và gào lên rằng:

- Lẽ nào Tiểu Mai không biết sợ? Một mình cô ấy lên lấy thuốc mà không biết sợ? Cậu... cậu... Tại sao cậu lại nhẫn tâm để cô ấy đi một mình lên gác...

- Tiểu Phỉ buông tay ra!

- Tiết Luyến nói xen vào. Lúc này trong mắt tôi chỉ có khuôn mặt sắp đỏ lên của người đối diện. Tôi cảm giác chỉ có thế tôi mới có thể thả lỏng được sợi cơ tim sắp đứt ra của mình. Không để ý tới việc người ta đang cố hết sức để vặn đôi tay tôi ra, lực trong tay tôi vẫn không ngừng tăng mạnh lên.

- Tiểu Phỉ, Tiểu Phỉ, tiên đĩa, tiên đĩa...

Tiếng thầm thì của Đặng Mai như một dòng nước lạnh giội xuống từ đỉnh đầu tôi, trong phút chốc trước mắt tôi là một màu đỏ máu.

Khi tỉnh lại, tôi đang nằm trên giường bệnh trong bệnh viện. Mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà, cả người tôi bỗng nhiên cảm thấy rất mệt, rất mệt...

- Tiểu Phỉ! Cuối cùng cậu đã tỉnh. Muốn ăn gì không? - Tiết Luyến với nụ cười lo lắng nhảy vào trong con ngươi tôi.

Tôi lắc lắc cái đầu. Trương Phượng chết rồi, Đặng Mai điên rồi, nhưng tôi và Tiết Luyến lại được tiếp tục sống. Sau này sẽ thế nào, cả câu chuyện có phải là do lời nguyền của tiên đĩa không, hay là do mối hận thù không cam tâm của Tiểu Tuyết... Chúng tôi chẳng ai biết lý do, cũng không có hơi sức để truy tìm sự việc trong đó.

- Ăn một quả táo đi! Tớ giúp cậu gọt vỏ. - Tiết Luyến cầm quả táo vừa đỏ vừa to đưa đi đưa lại trước mặt tôi.

Cuộc chuyện trò bỗng nhiên nâng con tim đang căng chặt của tôi lên một cảnh giới khác. Rất mừng là lúc này tôi chưa điên, Tiết Luyến cũng còn đang sống. Tôi ngồi người dậy, ôm lấy cổ Tiết Luyến. "Oa!" - Nước mắt như chảy ra như cơn hồng thủy làm đê vỡ.

- Tiểu Phỉ, không sao rồi, tất cả đã kết thúc rồi. - Tiết Luyến vỗ vai tôi an ủi.

- Tiết Luyến hứa với mình đi, dù chuyện gì xảy ra cũng không được để mình lại một mình. Hứa với mình không được bỏ mình đi như Tiểu Phương và Tiểu Mai.

Tôi ôm Tiết Luyến càng chặt hơn. Tuy bốn người trong phòng tôi mới ở với nhau chưa đầy một tháng song tình cảm bạn bè trong phòng lại không thể bị quên lãng và xóa mờ. Cái mỏng manh của cuộc sống, tôi không thể biết mình có thể chịu đựng một lần ly biệt nữa hay không.

- Không đâu, không đâu. - Tiết Luyến ôm lại tôi. Giọng nói nhẹ nhàng, hiền hòa của cô khiến tôi cảm thấy yên tâm vô cùng.

Nước mắt chảy ra không ngừng. Không biết được bao lâu sau, tôi bắt đầu cảm thấy con ngươi khô ráp, không thể chảy ra nước mắt được nữa. Đầu đặt trên vai Tiết Luyến, tôi nghĩ lại quá khứ mà như đang ở thế giới khác. Những phiền muộn mà quãng thời gian vừa qua vây hãm và quấy nhiễu tôi đều đã bị đóng chặt nơi sâu thẳm trong tâm hồn. Tôi có cảm giác như đang được sống lại, tôi nghĩ cùng với dòng chảy của thời gian, tôi sẽ dần quên đi những khổ đau của quãng thời gian này.