Chuyện Ma Quái Ở Bệnh Viện Đồng Hoa

Chương 44: Cuộn băng của bác sĩ Nghiêm – Tế tự [4]

Cuộn băng ong ong vang lên.

Là tạp âm. Nhưng trong tạp âm loáng thoáng vang lên thanh âm ù ù.

Chợt nghe được tiếng động bình thường, cẩn thận nghĩ lại , cuộn băng thiếu một âm thanh .

Tiếng bước chân.

Để sát vào tai , còn có thể nghe được hơi thở của người cầm máy, hình như còn chưa khôi phục sau một trận rượt đuổi kịch liệt.

Tiếng ong ong ù ù vẫn còn vang, ngẫu nhiên sẽ nghe được tiếng phóng đại của người khác, rồi đột nhiên mất đi , thập phần quỷ dị.

Giờ phút này người cầm máy cassette chắc là Nghiêm Ương, anh ta đang ở đâu?

Đinh.

Trong băng vang lên một âm thanh quen thuộc . Đây là……

Thang máy?

Một tiếng đinh vừa vang , liền nghe có tiếng ba ba , giống như ai liên tục nhấn nút trên thang máy.

Một khi xác nhận được nơi Nghiêm Ương đang đứng, tình hình càng không thể tưởng tượng nổi.

Tiếng cửa thang máy truyền đến, nhanh chóng mở ra rồi nhanh đóng lại , có lẽ đang kháng nghị cho người đang không ngừng nhấn nút kia.

Nghiêm Ương ngồi thang máy, thang máy đến cũng không ra, đứng ngay tại chỗ không ngừng nhấn nút đóng mở thang máy…… Anh ta đang làm gì?

Ong ong, ong ong.

Từ lần hỗn loạn đó đến bây giờ, kỳ thật vẫn chưa được bao lâu, người trong bệnh viện cũng dần dần tán đi , thang máy bị Nghiêm Ương một người chiếm lấy , nhưng cũng không có ai đến quấy rầy.

Tiếng thang máy cạch cạch vẫn còn tiếp rục.

Đinh một tiếng thang máy dừng lại . Hắn lại làm thang máy không ngừng đóng mở.

Cứ tiếp tục như vậy.

Ngay tại thời điểm Tôn Chính nghĩ máy cassette bị hư luôn lập đi lập lại một đoạn ghi âm ,bỗng nhiên nghe đinh một tiếng, Nghiêm Ương ngừng nhấn phím .

Trong băng truyền đến tiếng kinh hô rồi im bặt, giống như anh ta thấy hình ảnh đáng sợ nào đó .

Cuộn băng bắt đầu di chuyển , cùng với tiếng bước chân, anh ta chạy ra thang máy.

Kinh hồn chưa định , anh ta dọc theo cầu thang bắt đầu chạy, cuộn băng trong máy cassette cũng dồn dập theo. Cứ chạy như vậy , hình như chạy lên mấy tầng , nhưng anh ta không chút nào do dự, giống như đã sớm biết mình muốn đi đâu , muốn làm gì.

Cước bộ dừng lại ở một tầng lầu.

“Lộ Hiểu Vân! Tôi đến rồi! Anh ở đâu?”

Bởi vì chạy lên một lúc mấy tầng cho nên âm thanh có chút khàn khàn quanh quẩn ở hành lang trống trải.

Hắn lại về phía trước chạy vài bước, ngừng lại.

“Nơi này thật tối…… Lộ Hiểu Vân? Ngô……” Ngữ điệu rõ ràng có biến chuyển, giống như miệng bị ai đó bịt kín .

“Cậu chính là người vào đây?” Một thanh âm rất lạnh , lạnh đến ngữ khí không rõ buồn vui ra sao , chỉ mơ hồ nghe ra có chút kinh ngạc ,“Phiền toái .”

Chủ nhân cuộn băng vốn đang giãy dụa, nghe tiếng người này liền lập tức an phận :“Lộ Hiểu Vân?” Thanh âm cũng hạ thấp , cảm xúc khi thấy được người nọ còn chưa khôi phục lại.

Một trận tiếng bước chân rất nhỏ di động, hai người như là lặng lẽ đi đến một nơi nào đó.

“Nơi này không có chuyện của cậu, cậu vào đây làm gì.” Người kia lại phá lệ mở miệng ,cảm xúc kinh ngạc phía trước đã bị âm thanh lạnh băng của anh thay thế.

Cũng bởi vì câu này, Nghiêm Ương tiếng hít thở cũng dồn dập lên . Hắn giãy ra khỏi người Lộ Hiểu Vân đăng đăng đăng đi về phía trước vài bước , liền rống lên:

“Lộ Hiểu Vân! Tôi trên có cha mẹ, dưới chưa gia , đến ngay cả nụ hôn đầu với con gái cũng chưa có, trẻ tuổi lại tiêu sái, anh nghĩ tôi vì cái gì chạy vào đây tìm anh? Còn không phải bởi vì tôi tin đồ điên nhà anh sao , tin tưởng anh nhất định có thể……”

“Suỵt.” Một người khác lập tức giữ chặt hắn, không biết lại dùng phương pháp gì để ngăn chặn tiếng nói lớn kia.

Nghiêm Ương cũng bị gì đó dọa đến:“Lộ Hiểu Vân…… Thật lạnh……”

Không có ngay mặt đáp lại hắn những lời này, ngừng vài giây , Lộ Hiểu Vân dùng bình thản ngữ điệu hỏi:“Cậu vào bằng cách nào?”

Nghiêm Ương không nói gì, nhưng hắn nhất định đang làm động tác chỉ cho Lộ Hiểu Vân.

“Thang máy……” Ngoài dự đoán mọi người , Lộ Hiểu Vân vừa mở miệng liền dừng lại ,“Cậu nhìn thấy cái gì?”

Nghiêm Ương không cảm thấy Lộ Hiểu Vân có gì lạ, tiếp theo liền thao thao bất tuyệt về những chứng kiến của mình:“Anh hãy nghe tôi nói , đều do anh tự cho mình không thông minh một mình đuổi theo, tôi từ lâu ba chạy xuống , anh đoán xem chuyện gì đã xảy ra? Quả thực , quả thực rất kỳ lạ! Rõ ràng chúng ta thấy Lưu Tần vào phòng giãi phẫu , xuống dưới bọn họ lại nói Lưu Tần đột nhiên phát bệnh gì đó chết , điều này làm sao có thể?! Tôi nghe liền cảm thấy không ổn, Lưu Tần sẽ hại anh!…… Anh gật đầu cái gì? Anh biết? Anh không muốn sống hay bị điên vậy, may mà tôi quay lại……”

“Tôi tìm khắp nơi cũng không thấy anh, đột nhiên nghĩ đến lúc anh nói với tôi về Lưu Quần Phương , Lưu Quần Phương vào bằng cách nào ? Chính anh lúc ấy đã nói nếu không cẩn thận tiếp xúc đến hoặc nhìn thấy vật nguy hiểm trong huyệt , mà những thứ đó , chính là ‘Nó’ , Lưu Quần Phương cố ý đi tìm ‘nó’ , tôi cũng có thể cố ý tìm ‘Nó’ ….. Tôi nghĩ cả buổi mới nhớ đến cái gương , anh nói nếu nhìn thấy gương , nhìn thấy cái gì không nên xuất hiện thì nhất định phải tránh đi , không chỉ vậy , tôi liền không ngừng ngồi thang máy , nhất định sẽ không cẩn thận đụng vào ‘Nó, chỉ cần cố ý dụ ‘Nó’ ra thì tôi sẽ vào được…… Mặt anh nhăn lại như thế làm cái gì ……”

“Nhưng cũng kỳ lạ, tôi cũng chỉ nhìn thấy một mặt gương , còn tưởng sẽ có quái vật nào xuất hiện , nhưng cái gì cũng không có……”

“Vậy thì đúng rồi, nó còn cần một chút thời gian,” Lộ Hiểu Vân thập phần kiên nhẫn nghe hắn thao thao bất tuyệt “Đi theo tôi.”

Tiếp theo liền truyền đến tiếng hai người chạy.

“Phòng giải phẫu?” Khi tiếng bước chân dừng lại, Nghiêm Ương thở hổn hển, kinh ngạc thở nhẹ một tiếng.

Cuộn băng một lần nữa trầm tĩnh lại, ngay cả tiếng bước chân của hai người cũng cẩn thận hơn.

“Nhìn.”

“Cái gì?…… Quá tối, không thấy gì hết ……”

“Rất nhanh cậu sẽ thấy .”

Vừa dứt lời, cuộn băng đột nhiên rè rè lên .

Tạp âm bao phủ ghi âm , lớn đến giống như máy cassette sắp bị nổ tung. Giống như bị từ trường mãnh liệt quấy phá, lại giống như bị hư hại, cuộn băng ngay tại khắc này sẽ bị hỏng .

Nhưng một trận tạp âm quái dị này xuất hiện trong chốc lát lại biến mất.

Bối cảnh âm thanh khôi phục lại yên tĩnh trong bệnh viện , chỉ có hô hấp và tiếng nói chuyện mang đến một chút sinh khí.

“Vừa rồi, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?” Nghiêm Ương nói chuyện có chút run run.

Nhưng không ai nói tiếp.

“Lộ, Lộ Hiểu Vân, anh ở đâu? Đừng làm tôi sợ…… Lộ Hiểu Vân,” Nghiêm Ương tựa hồ cảm thấy không ổn , lập tức khẩn trương tìm xung quanh “A,thì ra anh ở đây !”

Đại khái là ai đó mở đèn pin, hoặc là đèn trên di động, Nghiêm Ương lại một lần kinh hô.

“Tại sao? Tôi điên mất, Lộ Hiểu Vân, tôi như thế nào, như thế nào cảm thấy…… Chúng ta đang ở một nơi khác?”

“Đưa chìa khóa xà cừ cho tôi.”

Trong băng vang lên tiếng tất tất tốt tốt, Nghiêm Ương đang lấy chiếc chìa khóa hắn xem như bảo bối.

“Từ từ! Đừng, đừng mở, đây là nơi nào……315a?!” Tiếng của hắn đột nhiên lớn lên“Làm sao chúng lại ở phòng 315a ! Chúng ta là yêu quái sao?!”

Lộ Hiểu Vân không để ý tới hắn , sau đó là tiếng chìa khóa tiếp xúc ổ khóa, tiếp theo lạch cạch một tiếng, mở cửa.

“Chỉ cần đuổi theo Lưu Tần đến đây, chúng ta liền thắng.”

Cánh cửa đầy dấu vết kia nặng nề mở ra, bóng tối dày đặc , năm đó hai người kia cũng tìm kiếm như vậy, khẩn trương mà sợ hãi đi vào đây, thẳng đến nơi đầy bóng ma này, không khí ẩm móc nuốt lấy thân ảnh bọn họ.

Có từng trở ra chưa?

“Hảo thối……” Nghiêm Ương nhẹ nhàng oán giận một câu.

Tiếng bước chân dừng lại , trong lúc nhất thời không có tiếng của hắn truyền đến.

Băng từ giống như ngừng lại, im lặng như vậy, giống như người ở bên trong ngay cả hô hấp cũng quên .

Cạch.

Một tiếng vang.

Kinh nghiệm lần trước cho thấy, máy cassette bị rớt xuống.

“Đây là……” Nghiêm Ương thanh âm rất thấp , lại rất lạnh , trong lúc đó hắn đã thấy gì , làm cho hắn chấn động như thế , trong vòng mấy giây , loại âm trầm và lạnh lùng này chưa bao giờ thấy qua trên người hắn , chỉ thoáng qua liền khiến hắn kinh ngạc , sợ hãi , nghi vấn.

“Người.” Lộ Hiểu Vân cũng là ngữ khí lạnh băng trả lời hắn…