Lộ Hà chưa kịp hưng phấn , Tôn Chính đã có chút lo lắng nhìn Lộ Hà.
“Anh còn có thể đi được sao?” Tôn Chính có thể cảm nhận được sức nặng của Lộ Hà trên người mình không khỏi hỏi hắn.
Lộ Hà thử giật giật chân, nhếch môi:“Còn có thể.”
Một bàn tay Lộ Hà khoát lên vai Tôn Chính tay kia chống lên bức tường , chậm rãi đứng dậy, đứng được một nửa chân liền run lên, tiếp theo mềm nhũn ngã xuống, cũng may lúc đó Tôn Chính nhanh tay đem hắn đỡ lên mới có thể miễn cưỡng đứng vững.
“Hắc hắc” Lộ Hà không có ủ rũ ngược lại còn nở nụ cười “Tôi nhẹ lắm đúng không?”
Tôn Chính cắn răng không để ý tới hắn : “Chúng ta phải tìm một nơi đem vết thương này xử lý đã.”
Lộ Hà đè lại tay cậu lại :“Không vội, tôi có thể đi được chúng ta trước đến văn phòng của Lưu Quần Phương đi.”
“Văn phòng của Lưu Quần Phương nằm ở đâu?”
“Tôi cũng không biết phòng nào là văn phòng của cô ấy, chúng ta xem bản đồ đã.” Lộ Hà cố gắng làm cho mình đứng vững , thong thả di động cái chân bị bỏng kia.
Vừa nói Lộ Hà liền duỗi tay sờ soạng trước ngực Tôn Chính.
Tôn Chính ba một tiếng đánh cánh tay hắn, trong bóng tối nhìn không thấy biểu tình, lại nghe ra có chút óan giận:“Anh sờ gì đó?!”
“Ai ai, sờ một chút thì có sao đâu, cũng đâu phải là nữ nhân” Lộ Hà có chút buồn cười, lấy món đồ vừa lấy ra vỗ vỗ vào người Tôn Chính “Tôi sờ là cuốn sổ ghi chép đó cậu làm gì mẫn cảm dữ vậy!”
Tôn Chính lập tức im lặng, một lát sau chỉ thấy một ngọn đèn nhỏ sáng lên, rồi lan dần ra cậu vẫn rất phối hộp mở đèn pin.
Lộ Hà một tay cầm ghi cuốn sổ ghi chép, cố sức mở ra vừa định thả cánh tay đang vịnh tường xuống, cả người liền dựa vào lưng Tôn Chính, liền thấy Tôn Chính lảo đảo một chút.
Anh than thở một câu:“Thư sinh văn nhược a” rồi cứng rắn đem cuốn sổ nhét vào trong tay Tôn Chính, đoạt lấy đèn pin đặt cằm trên vai Tôn Chính nói:“Tôi chiếu, cậu thử xem đi có ghi chép nào ghi về phương diện này không.”
Tôn Chính bị cọ đến cả người không được tự nhiên, giật giật vai, lầm bầm mở cuốn sổ ra .
Mờ nhạt đèn pin chiếu sáng một góc nhỏ bức tường, ở hành lang hẹp dài lộ ra một ánh sáng mỏng manh , bóng dáng hai người tựa vào nhau in lên trên tường , thập phần thân mật dựa vào nhau trong một màn đêm âm trầm nhưng cũng lộ ra một phần lo lắng.
“Từ từ , từ từ , từ từ!” Lộ Hà đánh gãy hành động của Tôn chính “Tôi nhớ ra rồi.”
“Cái gì?” Tôn Chính nghi hoặc quay đầu, lại bắt gặp sườn mặt Lộ Hà phóng đại vì dựa quá gần còn có một tầng mồ hôi mỏng, lại vội vàng cúi đầu.
Lộ Hà không có chú ý tới cậu tự biên tự diễn:“Tôi nhớ khi cậu tôi mời đến đây điều tra có nhắc tới nếu trong quá trình điều tra có nghi vấn gì , có thể đến phòng hồ sơ lầu ba, nơi đó có rất nhiều tư liệu trước kia lưu lại.”
“Nói cách khác chắc sẽ có tư liệu Lưu Quần Phương để lại phải không?” Tôn Chính liền phấn khởi “Vậy chúng ta đi thôi.”
Chỉ nghe thấy Lộ Hà ngồi bên cạnh cười khổ, dùng một loại khẩu khí thực bất đắc dĩ lại thực vô lại nói:“Vậy phải nhờ cậu đỡ tôi xuống lầu rồi .”
Tôn Chính liếc người đang dựa trên vai mình một cái, không nói gì từ sau lưng đỡ lấy Lộ Hà, liền đi vào trong bóng tối.
Như vậy cũng tốt, ít nhất chúng ta đang xuống từng tầng một ,Tôn Chính an ủi nói.
Lộ Hà liền như vậy bán dựa vào Tôn Chính, khập khiễng bước đi, khi gần đến cửa cầu thang, hắn lại hỏi một câu:“Cậu không sợ gặp Lão Trương đang lên lầu sao?”
Người dưới thân liền run lên một cái, Tôn Chính tạm dừng tay đỡ Lộ Hà bỗng nhiên nắm chặt:“Anh có cảm thấy có điều gì kì lạ hay không?…… Tôi cảm thấy…… rất khác thường .”
Lộ Hà chuyển đầu hướng bốn phía nhìn lại, bóng đêm dày đặc vẫn như vậy, vẫn âm trầm yên tĩnh không có một tia sinh khí, kín không kẽ hở , giống như một không gian bị thế giới bên ngoài vứt bỏ, trừ bỏ ánh sáng mỏng manh từ đèn pin nói cho bọn họ biết đây là một nơi trong bệnh viện.
“Làm sao khác thường ?” Lộ Hà không hiểu được ý của Tôn Chính
“Tôi cảm thấy ở đây càng ngày càng im lặng càng ngày càng tối tăm……” Tôn Chính nói xong, giống như cũng tự giác được điều mình nói không hề có đạo lý, thanh âm liền nhỏ xuống.
Lộ Hà vẫn như cũ không hiểu gì cả.
“Thật giống như chìm trong đêm tối, không khác gì những bãi tha ma……” Tôn Chính miêu tả không rõ, đành phải buông tha cho nó “Thôi , quên đi, là tôi đa tâm.”
Nói xong ở trong lòng cười nhạo mình cũng bắt đầu nghi thần nghi quỷ lung tung.
Nhưng Lộ Hà lại không yên lòng, nhắc nhở Tôn Chính phải biết đề cao cảnh giác:“Thời gian xảy ra đại hỏa năm 2000 là vào nửa đêm, như vậy hiện tại hẳn đã qua nửa đêm rồi, phần lớn những chuyện bí ẩn đều phát sinh từ 12 giờ khuya đến 3 giờ sáng, trong khoảng thời gian này những thứ đó rất dễ dàng hoạt động.”
Tuy rằng gặp rất nhiều hiện tượng khó có thể giải thích nhưng Tôn Chính đối với những chuyện ma quỷ vẫn thập phần bài xích, Lộ Hà bệnh cũ tái phát lại một lần nữa nghi thần đoán quỷ làm cho cậu không khỏi nhíu mày.
Lộ Hà không chú ý tới phản ứng của Tôn Chính:“Nhưng cho dù là thời gian hoạt động của những thứ đó, cậu đáng lẽ phải cảm thấy giống như có gì đó đang chuyển động, trong bóng tối cất dấu nhiều thứ rất bất an…… Mà không phải toàn bộ thế giới yên tĩnh lại chứ……”
“Cũng đâu phải đang viết tiểu thuyết…… Anh làm cứ như thật vậy” Tôn Chính đánh gãy miêu tả càng ngày càng quỷ dị của Lộ Hà “Chắc là ảo giác thôi, chúng ta tiếp tục đi xuống dưới !”
Vừa định cất bước xuống lầu, đèn pin lắc lư chiếu xuống cầu thang tầng ba, Tôn Chính đột nhiên cảm thấy trong lòng một trận đau đớn, đầu óc có chút choáng váng, khi ánh sáng chiếu xuống cầu thang đều biến thành những hình ảnh màu xám, giống như những cảnh hôn ám trong những bộ phim truyền hình .
Ảo giác trong giây lát làm cho cậu cảm thấy trong trí nhớ xa xôi giống như có người đang nói chuyện , ánh sáng biến mất bên cạnh bóng đêm vô tận.
Quả nhiên có chút…… Kỳ quái ……
Cậu không có nói điều này cho Lộ Hà, điều chỉnh hô hấp tiếp tục bước ra bậc thang đầu tiên lầu ba bệnh viện Đồng Hoa.
Hai người bước chân thong thả lại trầm trọng, Tôn Chính cảm thấy mình giống như đang lại gần cái gì đó rất nhanh đem ý nghĩ quỷ dị này quẳng ra sau đầu.
Mất một chút công sức, hai người nương đỡ lẫn nhau rốt cuộc cũng đến tầng ba, tiếng bước chân vang dội rồi biến mất ở cuối hành lang.
Hai người đồng thời không phát ra âm thanh, ngay cả tiếng hít thở đều không nghe thấy .
Tôn Chính rốt cục biết cảm giác này là gì .
Cảm giác như cả thế giới chỉ còn lại chính mình.
Bờ môi của cậu hơi rung động, lại nói không ra tiếng .
“Chúng ta đi mau, phòng hồ sơ chính là căn phòng đầu tiên.” Âm thanh bên tai Lộ Hà từ phía sau vang lên cứu vớt cậu, khiến cậu cảm thấy thế giới này có một tia sinh khí
Lộ Hà lê chân một tay chống tường một tay khoát lên vai Tôn Chính, chậm rãi hoạt động. Vừa đi không được hai bước , hai người đồng thời dừng lại.
Giống như có vật gì đó , dính dính lại ẩm ướt nằm trên sàn nhà.
Bất kể là cái gì tại sao xuất hiện ở hành lang tầng ba?
Hai người đồng thời cúi đầu nhìn dưới chân mình, anh sáng đèn pin dừng lại .
Máu, vết máu?
Một vệt vết máu dài, mang theo nùng huyết, hình như là vừa mới chảy ra , dưới ánh sáng đèn pin nhìn hết sức ghê người.
Ai ? Tại sao lại xuất hiện ở trong đây?
Tôn Chính vừa mới cảm nhận được sự sống của thế giới , đột nhiên vết máu xuất hiện đem cậu trở về hoàn cảnh thật, trong đầu hai loại tư tưởng xoay thành một đoàn cuối cùng cậu vẫn làm ra một phản ứng của người bình thường :“Ai bị thương?! Còn có người khác chúng ta mau đến giúp đỡ!”
Nói xong, cậu nâng Lộ Hà muốn đi về phía trước.
Lộ Hà mạnh mẽ đè cậu lại, lực đạo mạnh chưa từng có trước đó, khiến cậu xém chút nữa không đứng vững ngã về phía trước.
“Chờ đã! Cậu nhìn kỹ lại xem.” Lộ Hà âm thanh thật nghiêm túc .
Tôn Chính đỡ sức nặng cả người Lộ Hà, Lộ Hà cầm đen pin trong tay chiếu xuống mặt sàn.
Nơi này không chỉ có duy nhất một bãi vết máu.
Máu đỏ tươi, uốn lượn thật dài trong hành lang sâu hút.
Một vết máu thật dài , nó rốt cuộc là cái gì ?
Đèn pin chậm rãi chiếu từ vệt này sang vệt khác, trên hành lang đầy những vệt máu, nhiều máu như vậy càng khiến người khác không an tâm.
Sàn sạt. Sàn sạt.
Trong bóng tối một âm thanh vang lên quẫy nhiễu.
Sàn sạt. Sàn sạt.
Vết máu vẫn còn chảy. Dự cảm xấu trong lòng hai người dâng lên.
Đó là cái gì ?
Sàn sạt. Sàn sạt.
Giống như bệnh viện sở hữu quỷ mị ảo ảnh đều lúc này đều không tránh được, chỉ có âm thanh sàn sạt trong bóng đêm âm trầm vang lên, âm thanh cuối kéo dài kích thích dây thần kinh của cả hai .
Ánh sáng mờ nhạt rốt cục cũng chiếu đến.
Cơ hồ không đến một giây , Lộ Hà phản ứng nhanh nhất tắt chốt đèn pin, Tôn Chính ăn ý xuất hết khí lực ôm lấy Lộ Hà hướng góc phòng thứ nhất chạy đi.
Cửa phòng cư nhiên vẫn mở !
Hai người trực tiếp chạy vào, Tôn Chính thở phì phò đóng chặt cửa lại.
Chạy mau!! Trong nháy mắt đó những tiếng hét đều đọng trong cổ họng.
Ở vệt máu cuối là một cục gì đó.
Đang chậm rãi di chuyển , chậm rãi đi về phía trước.
Sàn sạt. Sàn sạt.
Giống như thân thể người, hình dạng vặn vẹo mà con người không thể làm ra.
Vết máu thật dài là do “nó” tha ra.
Cứ như vậy trên mặt đất chậm rãi di chuyển, cứ đi không chút cố kỵ, tựa hồ trong phạm vi bệnh viện này đều là của nó .
Sàn sạt. Sàn sạt.
Hai người hoảng hồn chưa định , chỉ ngồi thở thật mạnh, một hồi lâu cũng chưa mở miệng nói chuyện.
Nó là cái gì? Nó đi hướng nào?
Nó, có quay lại hay không?
Đầu óc trống rỗng trong nháy mắt lại nhảy ra rất nhiều vấn đề, trong khoảnh khắc đó trong đầu đình chỉ công tác tích lũy rất nhiều câu hỏi.
Hai người liếc nhau, Lộ Hà thậm chí không thèm mở đèn pin.
Không muốn lại nhìn thấy nó nữa……
Nếu ở thời điểm đó , nó đột nhiên quay đầu lại sẽ có bộ dáng gì?
Bọn họ cũng không dám suy nghĩ tiếp.
Còn chưa biết nó là cái gì, hai người theo bản năng làm ra phản ứng nhanh nhất đầu óc cùng thân thể đều muốn trốn tránh vật thể kia.
Lộ Hà dần dần thư hoãn xuống phát hiện Tôn Chính vẫn còn thở từng ngụm.
“Chính, cậu làm sao vậy?” Hắn lấy âm thanh cực thấp hỏi, tựa hồ sợ hãi sẽ kinh động đến vật thể ngoài đó.
“Đau…… Trong ngực rất đau…… Không thở nổi……” Tôn Chính ôm ngực, vẫn giữ tư thế nằm nghiêng trên mặt đất , hai chân cuộn lên.