Chuyện Đau Đầu Của Bạch Liên Hoa Tiên Sinh

Chương 16

Yêu Nghiệt cảm thấy bản thân thiệt thiếu đánh, hoặc nói vốn dĩ cậu thuộc dạng người thích bị ngược đãi.

Ví dụ như lúc nhỏ, cậu vốn cho rằng cha của mình cũng giống như những người đàn ông hay ra ra vào vào nhà mình, đều là tình nhân của mẹ. Kết quả năm mười hai tuổi, trời trêu cậu, một người đàn ông tự xưng là cha cậu  bỗng xuất hiện trước cửa nhà, tuyên bố muốn cậu trở về, đương nhiên là chỉ một mình cậu. Mẹ nghe xong à một tiếng, rồi lại quay trở về phòng khách tiếp tục đánh bài của mẹ, để cậu bé Yêu Nghiệt chút xíu cùng một người đàn ông kì lạ mắt to trừng mắt nhỏ tại cửa.

Cuối cùng bé Yêu Nghiệt đương nhiên không có đi theo cha ruột. Về sau cậu có vô số lần nghĩ đến lúc đấy tại sao lại quyết định như vậy, là vì khuôn mặt người đàn ông kia quá lạnh nhạt quá cao cao tại thượng, hay là vì vào một đêm đông nào đó người phụ nữ kia ôm cậu khóc nỉ non? Tổng qua tổng lại, Yêu Nghiệt hồ đồ rồi.

Quả nhiên vẫn là tự làm khổ? Ý nghĩ của cậu dừng lại ở đây.

Người mẹ không có công việc đàng hoàng lại còn thích đánh bạc đương nhiên sẽ không thể chăm sóc tốt Yêu Nghiệt, điều này khiến cậu từ nhỏ đã phải học cách làm sao để nhét đầy bao tử. Kỳ thật Yêu Nghiệt không hề thích nấu cơm chút nào, khi mà cậu có tiền rồi thì không bao giờ bước một bước vào phòng bếp.

Chỉ là cậu cũng sẽ không ngờ đến mẹ sẽ tự tử. Khi đó cậu mười sáu tuổi, lúc về nhà nhìn thấy rất nhiều người vây thành một vòng lớn. Yêu Nghiệt tuy không biết mọi người đang vây xem cái gì nhưng vì hiếu kì nên vẫn ráng ráng chen vào. Cậu nhìn thấy một người nằm sấp trên đất như một món đồ, hai cánh tay bị ép dưới thân, hai chân mở rộng hai hướng, tóc và máu quấn vào nhau, nhìn như một con ma nơ canh bị người vứt đi.

Yêu Nghiệt thẫn thờ một hồi lâu mới nhận ra đấy là mẹ của cậu. Cậu chưa bao giờ nhìn thấy mẹ mình mặc áo váy màu trắng, trong ấn tượng của cậu, quần áo của mẹ chỉ toàn là là loại đồ màu sắc tươi rói quyến rũ. Cậu thật sự không thể tưởng tượng ra người hôm qua vừa cười vui vẻ hôm nay đã nhảy lầu lại là mẹ


Khi đó, đầu óc Yêu Nghiệt trống rỗng, cho đến lúc xe cứu thương chở người đi mất rồi, cậu vẫn không kịp phản ứng. Lúc sau, có một hàng xóm tốt bụng nói cho cậu biết, mẹ cậu tự tử không thành, nhưng cũng rất nguy hiểm, bệnh viện phải làm cấp cứu, muốn tiếp tục điều trị thì phải nộp một nửa số tiền qua. Hàng xóm nói xong hết thì lập tức đi mất, giống như là sợ cậu sẽ vay mượn họ vậy.

Yêu Nghiệt bình thường cũng có thói quen để dành tiền, dù sao cậu cũng không biết lúc nào thì mẹ lại đi trốn nợ, một lần trốn là vài ngày, cậu vẫn phải có tiền mà ăn cơm chứ. Cậu trốn đi đến một khu khác, số 152 khu 5, đến bây giờ cậu vẫn còn nhớ rõ. Yêu Nghiệt thở dài, quyết vụng trộm đi gặp mẹ một lần, sau đó lại trốn. Lúc đó cậu nghĩ, không tìm thấy người nhà bệnh nhân, bệnh viện nhất định cũng sẽ không bỏ mặc mẹ chết.

Chỉ là trước khi Yêu Nghiệt thực hiện kế hoạch, cậu lại gặp một tai nạn lớn, chủ nợ của mẹ tìm đến nhà. Đại khái nghe được tin mẹ tự sát không thành, thái độ của chúng cực kì đáng sợ, trong nhà có đồ gì đáng giá là quét sạch, sau đó chặt chém muốn Yêu Nghiệt phải trả số còn lại cộng thêm tiền lãi.

Yêu Nghiệt căn bản không biết mẹ thiếu người ta bao nhiêu, đương nhiên cho dù có ít cậu cũng không có để mà trả. Cho vay nặng lãi không dễ nói chuyện như bệnh viện, cậu bị dẫn đến trước mặt lão đại. Người đó tên là Quỷ Súc, cả đời cậu đều không thể quên cái tên này. Đối phương giống như khai ân bảo cậu dùng thân thể để trả nợ, suốt ba ngày, Yêu Nghiệt chưa từng nghĩ trên đời sẽ có những phương pháp tra tấn người khác dã man đến như vậy. Lúc Yêu Nghiệt nghĩ rằng mình sẽ chết đi, Quỷ Súc đột nhiên nói với cậu, nếu cậu chịu đi theo hắn, hắn sẽ trả tiền để mẹ được điều trị,

Lúc này bệnh tự ngược của Yêu Nghiệt lại tái phát. Cho dù trước giờ mẹ chưa từng cho cậu một thứ gì tốt, cậu cũng không thể trơ mắt nhìn mẹ chết! Thủ đoạn của Quỷ Súc không bình thường, cậu đã thấy qua một lần. Theo như bệnh viện nói, có tiền và không có tiền có hai cách trị khác nhau, có tiền thì nói không chừng còn có thể chữa lành. Đáng tiếc trời không cho người được toại nguyện, mẹ của Yêu Nghiệt trở thành người thực vật, ngoại trừ ngồi chờ đợi kì tích thì không thể làm gì khác được. Cho dù là như vậy, việc duy trì mạng sống của người thực vật cũng tốn không ít tiền.

Cậu rất cần tiền, chỉ có Quỷ Súc mới có thể cho cậu tiền.

Yêu Nghiệt ở cạnh Quỷ Súc bốn năm, trong bốn năm cậu cảm thấy mình giống như là thứ trai bao dơ bẩn, những việc hạ tiện nhất đều có thể làm. Đến cuối năm thứ tư, mẹ cậu qua đời. Cậu không còn gánh nặng, vốn định rời đi, Quỷ Súc lại đem theo biên lai viện phí của mẹ tới, bảo rằng hắn chỉ đảm bảo giữ lại tánh mạnh của mẹ, còn những chi phí khác, cậu phải trả, phải trả cả vốn lẫn lời.

Yêu Nghiệt không còn cách nào khác, đành phải tìm mọi cách để kiếm tiền, dù sao cũng không thể ngồi giảng đạo lí với đám hắc bang. Cậu phải dùng ba năm để trả hết nợ, lúc Quỷ Súc vui vẻ tìm đến, cậu cũng phải vui vẻ theo. Có đôi khi Yêu Nghiệt nghĩ, lúc trước giúp mẹ giữ lại một mạng sống vật vờ như vậy có đúng hay không? Nhưng mà, cậu cảm thấy, nếu được chọn lại, cậu vẫn sẽ làm như cũ.

Ai bảo cậu là đứa thích ôm nạn vào người?

Lúc cố ý nói khéo để đẩy đi Bạch Liên Hoa, Yêu Nghiệt cảm thấy ngọn lửa tự làm khổ lại bùng cháy, có vẻ lại còn mãnh liệt hơn xưa. Không thể nghi ngờ, cậu đã thích người này. Cho dù trong lòng có một trăm lần phủ nhận, ý nghĩ thích Bạch Liên Hoa sẽ vẫn liên tục xuất hiện một trăm lẻ một lần.


Thiếu một chút.... Thiếu một chút nữa... là đã giơ tay ra nắm lấy bàn tay ấy rồi.

May mà vẫn... nhịn được.

Nên để anh ấy cứu rỗi người khác đi! Thân tôi, toàn bộ đều nát rồi, nát bấy, nhặt lên cũng không được nữa rồi.

Yêu Nghiệt nghĩ thế rồi ngồi vào taxi.

Nhưng mà chuyện này làm sao có thể chỉ một hai ngày liền xong hử? Làm sao mà vừa nhắm mặt lại liền thấy cái người kia bốc bốc lên trong đầu hử? Cái tên Bạch Liên Hoa đó chắc không còn đi rước họa vào thân đâu nhỉ?

Yêu Nghiệt cười cười, ngay lúc cậu vừa phát ra một chút âm thanh, thân thể liền bị người đập mạnh một cái ép chặt lên tường. Mặt của cậu bây giờ dán lên vách tường lạnh băng, con mắt có thể miễn cưỡng liếc thấy Quỷ Súc đang nhàn nhã ngồi trên ghế sa lon chơi điện thoại của cậu.

Khốn, sớm biết thế nên đặt mật mã rồi.

Yêu Nghiệt tưởng tượng, nếu Quỷ Súc ngồi cả buổi cũng không mở được mật mã điện thoại của cậu, lúc đó đành phải hỏi cậu, nhất thời cảm thấy vui.

Lúc vụng trộm bảo Bạch Liên Hoa đi tìm Cao Kiền để dựa dẫm, Yêu Nghiệt biết ngay mình sẽ không tốt lành gì. Bạch Liên Hoa có Cao Kiền ở phía sau, nhất định sẽ không có chuyện gì, nhưng mà bản thân cậu, chắc không tránh khỏi rồi.


Không biết một lát nữa sẽ bị đánh hay sẽ bị lần lượt hiếp đây....

Sớm biết thế thì cứ gọi đại Bạch Liên Hoa đến đưa vào khách sạn cho tên Quỷ Súc này!

Tuy rất muốn hối hận một hồi, nhưng nội tâm Yêu Nghiệt hiểu rõ, cậu hoàn toàn không có khả năng làm việc đó. Bo bo giữ mình, con mẹ nó chuyện vô nghĩa!

“Tôi còn tưởng cậu phải đặt cái nickname gì đấy, ra chỉ là ‘Bạch Liên Hoa’ thôi sao?” Âm thanh Quỷ Súc nhẹ nhàng, Yêu Nghiệt nghe xong càng sợ hãi.

“Được rồi, tôi gọi đây. A lô, là tôi, Quỷ Súc. Yêu Nghiệt à? Cậu ta đang ở khách sạn ôn chuyện với tôi. Bọn tôi đều nghĩ tới cậu, có muốn đến cùng không? Ngay tại khách sạn XXX. Cậu chờ một chút, để tôi bảo cậu ta nói với cậu một tiếng.”

Quỷ Súc mỉm cười đến bên cạnh Yêu Nghiệt, liếc mắt nhìn đàn em một cái. Một quyền liền quất vào bụng Yêu Nghiệt.

“….” Yêu Nghiệt ráng chịu cắn môi, kiên quyết không phát ra tiếng nào.

“Tại sao lại không nói? Là Bạch Liên Hoa đấy!”

Quỷ Súc cười cười, phất phất tay, nắm đấm lập tức như mưa mà rơi xuống. Yêu Nghiệt đau đến co lại trên mặt đất, nhẹ thoát ra mấy tiếng a đau đớn rất nhỏ.


Quỷ Súc ngồi xổm xuống, nói bên lỗ tai cậu: “Ra là cậu cũng có lúc cứng rắn ngoan cường nhỉ?” Hắn ra hiệu đàn em đặt tay phải của Yêu Nghiệt xuống đất, một cước giẫm lên.

“A ……” Yêu Nghiệt đau đến toát ra mồ hôi lạnh.

“Cậu nghe rồi đấy. Cậu ta bảo rất muốn gặp cậu. Không không không, không cần gấp, bọn tôi sẽ đợi cậu. Yên tâm, chỉ cần cậu ngoan ngoãn xuất hiện, Yêu Nghiệt sẽ không có việc gì.” Quỷ Súc cúp điện thoại, để đàn em mang Yêu Nghiệt lên giường.

“Cao Kiền....” Hai chữ toát ra từ trong kẽ răng Yêu Nghiệt.

Mắt Quỷ Súc hiện lên vẻ độc ác: “Đừng lôi Cao Kiền ra dọa tôi. Tôi nghe được, anh ta đã đến trung tâm để họp, ít nhất phải một tuần sau mới về đến. Hơn nữa, anh ta bảo tôi không được đi tìm Tiểu Bạch, cũng không bảo Tiểu Bạch không được tìm tôi.”

Yêu Nghiệt chỉ cảm thấy cả lưng đều lạnh đi. Vì chuyện ngày hôm nay không rơi vào tai của Cao Kiền, chắc chắn Quỷ Súc đã chuẩn bị chiêu khác để khống chế Bạch Liên Hoa, chụp ảnh gì gì là nhẹ nhất đấy, cậu nhớ tới mọi loại thủ đoạn Quỷ Súc làm, trái tim khó chịu như bị kim đâm vào.

“Cậu nói...” Quỷ Súc chậm rãi; “Nếu tôi để cho hai người kia một bên vừa chơi cậu một bên ngồi đợi Tiểu Bạch đến, thì sẽ ra sao đây?”

Mắt Yêu Nghiệt bỗng nhiên mờ mịt.

“Mà thôi.” Quỷ Súc lắc đầu. “Miễn cho làm hư mất hào hứng của tôi.”

Yêu Nghiệt cực kì khổ sở, khổ sở đến mức chỉ muốn chết đi cho rồi.


Cậu hết lần này đến lần khác không thể làm cái gì.

Không thể làm một cái gì cả.