Nhưng họ lại không ngờ rằng chính vì thế mà càng làm tăng thêm làn sóng những điều dối trá không ngừng đổ vào cõi con người - qua dòng sinh linh đã trở nên không thể nhận ra được nữa của vương quốc Tưởng Tượng. Ở đó chúng phải sống cuộc đời vô nghĩa của những "thây ma sống" và đầu độc tâm hồn con người bằng cái mùi mốc meo của chúng. Vậy mà họ không biết. Thế có vui không chứ?
- Chẳng lẽ, Atréju khẽ hỏi, không còn một con người nào không ghét và sợ chúng ta sao?
- Dù có đi nữa thì ta cũng không biết ai cả, Gmork đáp, mà cũng chẳng có gì là lạ, vì bọn bay phải thành bằng cớ khiến con người tin rằng không có vương quốc Tưởng Tượng.
- Không có vương quốc Tưởng Tượng? Atréju sững sờ lặp lại.
- Đúng thế, oắt con ạ, Gmork đáp, thậm chí điều này quan trọng nhất nữa cơ. Mày không hình dung nổi à? Chỉ khi nào họ tin rằng không có Tưởng Tượng thì họ mới không nghĩ đến chuyện tới thăm bọn bay. Tất cả phụ thuộc vào điểm này, vì chỉ khi nào họ không biết bọn bay - trong chân tướng của bọn bay - thì người ta muốn làm gì với họ cũng được hết.
- Làm gì... làm gì với họ chứ?
- Muốn làm gì cũng được. Người ta có quyền lực đối với họ. Không gì có quyền lực với con người hơn là sự dối trá. Vì con người, oắt con ạ, sống bằng sự tưởng tượng. Mà sự tưởng tượng thì người ta có thể lèo lái được. Quyền lực là điều cốt tử duy nhất. Chính vì thế nên ta cũng đã đứng về phía quyền lực, đã phục vụ nó để được chia phần - tuy bằng một cách khác mày và bọn như mày.
- Tôi không muốn chia phần gì hết! Atréju nói ngay.
- Từ từ đã nào, thằng oắt khờ, người-sói gầm gừ, ngay khi tới lượt mày phải nhảy vào Hư Không thì mày cũng sẽ trở thành một kẻ phục vụ nhu nhược và không thể nhận ra được nữa của quyền lực thôi. Ai biết được mày sẽ giúp được gì cho nó. Có thể với sự giúp sức của mày người ta sẽ khiến cho con ngườimua những thứ họ không cần, hay là thù ghét những thứ họ không biết, hay là tin vào những thứ biến họ thành dễ bảo, hay là nghi ngờ những thứ có thể cứu thoát họ. Này thằng Tưởng Tượng oắt con, trong thế giới con người người ta đã kinh doanh lớn, đã gây ra bao cuộc chiến tranh, đã thành lập những vương quốc bao la... nhờ bọn chúng bay đấy!
Gmork lim dim nhìn Atréju một lúc rồi nói thêm:
- Ở đó cũng có khối kẻ ngu xuẩn đáng thương - dĩ nhiên chúng tự cho là rất khôn ngoan và nghĩ rằng chúng phục vụ chân lý - không làm gì hăng hái hơn là can ngăn trẻ con đừng tưởng tượng nữa. Có thể mày sẽ giúp ích được cho bọn đó.
Atréju đứng cúi đầu.
Bây giờ gã hiểu tại sao trong thời gian qua khôngcon người nào đến vương quốc Tưởng Tượng nữa và sẽ không có ai đến nữa để đặt tên mới cho Nữ-thiếu-hoàng. Càng nhiều vùng trong vương quốc Tưởng Tượng trở thành nạn nhân của sự hủy diệt thì làn sóng những điều dối trá đổ vào thế giới con người càng lớn hơn, song cũng chính vì thế khả năng còn có một con người đến vương quốc Tưởng Tượng càng ít đi, càng lúc càng ít đi. Đó là cái vòng luẩn quẩn không thoát ra được. Bây giờ thì Atréju đã rõ.
Bây giờ còn một người nữa biết, đó là Bastian Balthasar Bux.
Nay nó hiểu rằng không chỉ vương quốc Tưởng Tượng bệnh hoạn thôi, cả thế giới con người nữa. Cái này liên quan tới cái kia. Đúng ra nó đã cảm thấy điều này từ hồi nào đến giờ, chỉ không giải thích được tại sao thôi. Nó chưa bao giờ chịu chấp nhận điều mọi người cho rằng cuộc đời là xám xịt, chẳng có gì thú vị, không có gì bí ẩn và kỳ diệu. Họ cứ bảo đời là thế!
Nhưng bây giờ nó biết thêm là người ta phải tới vương quốc Tưởng Tượng hầu làm cho hai thế giới được lành mạnh trở lại.
Sở dĩ không ai còn biết đường đi tới đó chính là do những dối trá và những tưởng tượng sai lạc đến với thế giới con người, khiến người ta thành mù quáng.
Bastian giật mình xấu hổ nghĩ tới những điều nó đã nói dối. Không tính những câu chuyện nó đã bịa đặt, vì cái này có hơi khác. Nhưng đôi lần nó đã cố ý nói dối hoặc vì sợ, hoặc vì để có được một thứ gì đấy nó muốn, cũng có khi chỉ để ra vẻ ta đây. Như thế, nó đã tiêu diệt, làm biến dạng và lạm dụng những sinh linh nào của vương quốc Tưởng Tượng? Nó cố hình dung chân tướng những sinh linh này trước kia nhưng không hình dung nổi. Có thể vì nó đã nói dối chăng?
Có một điều chắc chắn: chính nó cũng đã góp phần làm cho vương quốc Tưởng Tượng nguy khốn như thế này. Nay nó muốn đền bù lại. Đó là điều nó nợ Atréju, vì gã đã sẵn sàng làm tất cả chỉ để đón nó thôi. Nó không thể và không muốn phụ lòng Atréju. Nó phải tìm ra con đường tới vương quốc Tưởng Tượng!
Tháp chuông điểm tám giờ.
Người-sói chăm chú nhìn Atréju.
- Bây giờ mày đã biết cách đến thế giới con người rồi đây, nó nói. Mày còn muốn nữa không, oắt con?
Atréju lắc đầu.
- Tôi không muốn biến thành một điều dối trá, gã lẩm bẩm.
- Nhưng mày sẽ vẫn phải làm thôi, dù muốn hay không. Gmork vui vẻ đáp.
- Thế còn người? Atréju hỏi, sao lại ở đây?
- Ta có một sứ mạng, Gmork miễn cưỡng đáp.
- Người cũng có sứ mạng ư? Atréju chăm chú và thiện cảm nhìn người-sói. Thế người đã hoàn thành chưa?
- Chưa, Gmork gầm gừ, nếu hoàn thành rồi thì dứt khoát ta đã không bị xích thế này. Mới đầu công việc khá trôi chảy, cho tới khi ta đến thành phố này. Bà hoàng âm ty cai trị ở đây đã tiếp đón ta đầy trọng thị. Mụ mời ta vào trong lâu đài của mụ, chiêu đãi thịnh soạn; trò chuyện với ta như cùng phe. Các sinh linh ở cái "đất lưu manh" này khá dễ mến. Ta thấy thoải mái như ở nhà vậy. Bà hoàng cõi âm ty rất đẹp, ít ra theo thị hiếu của ta. Mụ vuốt ve, mơn trớn ta và ta thích thú tiếp nhận. Chưa từng có ai vuốt ve, mơn trớn ta như thế. Nói gọn, ta mất sáng suốt, đâm ra nhiều lời, còn mụ làm như thể vô cùng khâm phục ta, thế là cuối cùng ta kể ụ về sứ mạng được giao phó. Hẳn là mụ đã đánh thuốc mê ta, vì bình thường ta thính ngủ lắm. Khi tỉnh dậy thì ta bị xích với sợi xích này đây. Rồi bà hoàng cõi âm ty đứng trước mặt ta nói: "Gmork, mi quên mất rằng ta cũng thuộc về những sinh linh của vương quốc Tưởng Tượng. Mi chống lại vương quốc Tưởng Tượng nghĩa là chống lại ta. Vậy mi là kẻ thù của ta và ta đã lừa được mi. Chỉ có ta mới tháo được sợi xích này. Nhưng bây giờ ta và các gia nhân đi vào Hư Không, không bao giờ trở lại nữa." Rồi mụ quay người đi mất. Nhưng không phải ai cũng theo gương mụ. Chỉ sau khi Hư Không đến gần hơn thì mới càng có nhiều cư dân thành phố này bị nó hút mạnh đến nỗi không cưỡng lại nổi. Và chính hôm nay, nếu ta không lầm, thì những kẻ cuối cùng cũng đã chịu thua. Phải, ta đã mắc bẫy, oắt con ạ, vì ta đã nghe mụ đàn bà đó nói quá lâu. Nhưng mày, oắt con ạ, cũng mắc bẫy y như thế; mày cũng đã nghe ta nói quá lâu. Giờ đây Hư Không đã bao quanh thành phố này như một vành đai, mày đã bị giam, không thoát nổi nữa.
- Chúng ta sẽ cùng chết, Atréju nói.
- Cùng chết thì đúng rồi, Gmork đáp, nhưng khác nhau lắm, oắt con khờ dại ạ. Vì ta sẽ chết trước khi Hư Không tới đây, còn mày sẽ bị nuốt chửng. Đó là sự khác biệt lớn. Vì ai chết trước thì câu chuyện của kẻ ấy sẽ chấm dứt, còn câu chuyện của mày sẽ tiếp tục - thành điều dối trá - không chấm dứt.
- Tại sao người ác độc vậy? Atréju đáp.
- Bọn bay có một cõi riêng, Gmork buồn rầu đáp, còn ta không có.
- Nhiệm vụ của người là gì?
Gmork đang ngồi thẳng bỗng nằm toài ra đất. Sức nó sắp tàn rồi. Nó chỉ còn thều thào:
- Những kẻ mà ta phục vụ và những kẻ quyết định hủy diệt vương quốc Tưởng Tượng thấy kế hoạch của họ gặp nguy... Họ được biết Nữ-thiếu-hoàng đã phái một kẻ đưa tin - một anh hùng phi thường - và có lẽ gã này có khả năng làm được cái việc kêu gọi một con người đến vương quốc Tưởng Tượng... Thành ra nhất định phải kịp thời giết gã... Họ giao ta làm chuyện này, vì ta đi đây đi đó nhiều trong vương quốc Tưởng Tượng... Ta tìm ra dấu vết gã ngay, đuổi theo ngày đêm, dần dần bắt kịp gã, qua vùng đất của bọn Sassafranier... ngôi đền trong rừng thẳm ở Muamat... rừng Haulewald... những Đầm-lầy-phiền-muộn... núi Chết... nhưng rồi ở Vực sâu thẳm nơi lưới nhện của Ygramul... ta mất dấu tích gã ... như thể gã tan thành không khí... Cho nên ta lại tiếp tục tìm, nhất định gã phải ở đâu đó thôi... nhưng ta không tìm ra dấu tích gã được nữa... Thế là cuối cùng ta lạc loài tới đây... Ta đã không hoàn thành sứ mạng... Nhưng gã cũng thế, vì vương quốc Tưởng Tượng đang tiêu vong! Tên gã là Atréju!
Gmork ngẩng đầu. Atréju lùi một bước, đứng thẳng người lên.
- Chính là ta đây, gã nói, ta là Atréju đây.
Thân hình gầy nhom của người-sói giật nẩy lên một cái. Rồi lại nẩy lần nữa, càng lúc càng mạnh hơn. Từ họng nó hộc lên một âm thanh nghe như ho gà, càng lúc càng to hơn, chát chúa, cuối cùng thành một tiếng rống, từ mọi bức tường nhà vang vọng lại. Rồi người-sói cười!
Đó là thứ âm thanh kinh hoàng nhất Atréju từng nghe và sẽ không bao giờ gã còn nghe thứ âm thanh tương tự nữa.
Rồi đột nhiên cái tiếng kia ngừng bặt.
Gmork đã chết.
Atréju đứng bất động một lúc lâu. Sau cùng gã lại gần người-sói, cúi sờ bộ lông đen bù xù trên đầu nó; gã không biết vì sao mình lại làm thế. Tức thì, nhanh như chớp, bộ răng của Gmork ngoạm chặt vào chân Atréju. Đã chết rồi mà người-sói vẫn vô cùng độc ác.
Atréju tìm cách gỡ mà không nổi. Chỉ hoài công. Những chiếc răng bập chặt như được bắt đinh ốc sắt vào da thịt gã. Atréju quỵ xuống bên cạnh xác người-sói trên nền đất bẩn thỉu.
Còn Hư Không thì cứ từ mọi phía lấn từng bước một, lặng lẽ và không ngăn chặn nổi, vượt qua bức tường đen sì cao nghệu bao quanh thành phố.
X. Bay về tháp Ngà
Khi Atréju bước qua cái cổng thành u ám của "Thành phố bị ma ám", thong dong dạo bước qua những ngõ ngách quanh co, để rồi cuối cùng lâm nguy trong cái sân bẩn thỉu nọ thì cũng chính là lúc con Phúc long trắng Fuchur phát hiện ra một chuyện hết sức kinh ngạc.
Nó vẫn đang ra sức tìm kiếm không mệt mỏi cậu chủ, đồng thời là bạn nó. Nó bay tít lên tận những đám mây và những mảng sương mù, đưa mắt nhìn quanh. Biển mênh mông bốn phía chỉ mới lặng dần sau khi bị cơn bão tố dữ dội khuấy tận đáy. Chợt Fuchur trông thấy phía xa một tia sáng bằng vàng, lóe lên rồi tắt, lóe lên rồi tắt, rất đều đặn, như nhắm thẳng vào nó mà chiếu. Fuchur không hiểu chuyện gì!
Nó ra sức phóng nhanh tới chỗ đó. Hóa ra cái dấu hiệu nhấp nháy kia phát ra từ sâu dưới nước, chưa biết chừng từ tận đáy biển cũng nên.
Phúc long - như đã nói trước đây - là thứ sinh vật do không khí và lửa cấu thành. Nước không chỉ xa lạ đối với chúng, mà còn rất nguy hiểm nữa. Gặp nước chúng có thể bị tiêu tan y như lửa vậy, nếu chưa bị chết ngộp trước đó, vì chúng thở liên tục không khí bằng toàn cả cơ thể, qua hàng trăm ngàn cái vảy màu xà cừ. Ngoài ra chúng cũng sống bằng không khí và sức ấm; chúng không cần những thức ăn khác, nhưng thiếu không khí và sức ấm thì chúng chỉ sống được một lúc thôi.
Fuchur không biết phải làm sao. Nó hoàn toàn không rõ dấu hiệu nhấp nháy lạ lùng dưới biển sâu kia là vật gì, liên quan tới Atréju chăng.
Nhưng Fuchur quyết định rất nhanh. Nó vọt lên cao rồi chúc đầu, chân quặp sát thân, lao thẳng xuống như một cái cọc. Một tiếng đập mạnh vang lên khiến nước bắn tung tóe thành vòi. Nó suýt ngất đi nhưng vẫn cố mở to đôi mắt màu hồng ngọc. Nó đã trông thấy cái vật nhấp nháy kia gần ngay trước mặt, chỉ sâu chừng vài ba lần chiều dài của nó thôi. Nước dạt quanh thân nó tạo thành những bọt không khí như trong một lò đúc trước khi sôi. Đồng thời nó cảm thấy lạnh và yếu dần. Nó thu hết tàn lực gắng lặn sâu hơn nữa. Cái nguồn sáng kia đã nằm trong tầm với của nó. Đó là AURYN, "Hào quang"! May sao tấm bùa với sợi dây chuyền móc vào một cành san hô mọc trên vách đá trong vịnh, nếu không thì "Bảo vật" này đã chìm xuống biển sâu không đáy rồi.
Fuchur chụp vội lấy, gỡ ra, choàng ngay vào cổ để khỏi mất, vì cảm thấy sắp ngất đến nơi rồi.
Khi mới tỉnh lại Fuchur chịu không biết đang ở đâu. Nó vô cùng sửng sốt thấy mình lại đang bay trong bầu trời cao trên mặt biển, về một hướng nào đấy, bay quá nhanh, hơn sức lực kiệt quệ của nó cho phép. Nó thử bay chậm hơn nhưng phát hiện ngay rằng nó không làm chủ thân thể mình được nữa. Một ý muốn khác với ý muốn của nó, mạnh hơn bội phần đã làm chủ và lèo lái thân thể nó, bắt nguồn từ AURYN nó đeo quanh cổ.
Ngày sắp tàn, trời đã về chiều thì Fuchur thoáng thấy một bãi biển nơi phía xa. Nó không thấy rõ vùng đất hình như chìm trong màn sương phía sau. Tới gần, nó thấy phần lớn vùng đất này đã bị Hư Không chiếm mất rồi - cái Hư Không làm nhức mắt, khiến người ta cảm thấy như bị quáng.
Nếu tự quyết định được thì Fuchur sẽ quay về. Nhưng cái lực đầy bí ẩn của "Bảo vật" buộc nó cứ phải tiếp tục bay thẳng. Rồi nó liền hiểu tại sao, vì nó phát hiện ngay giữa cõi Hư Không mênh mông này một hòn đảo nhỏ chưa bị lấn chiếm, với những ngôi nhà có đầu hồi nhọn hoắt và những ngọn tháp xiêu vẹo. Fuchur linh cảm sẽ tìm thấy ai ở đấy, nên bây giờ không chỉ riêng ý muốn mãnh liệt từ tấm bùa mà thêm cả ý muốn của chính nó đang điều khiển nó bay tới đó.
Cái sân sau, nơi Atréju đang nằm cạnh xác người-sói, đã gần như tối thui. Chút ánh sáng nhá nhem xám xịt lọt xuống sân không đủ để phân biệt thân thể sáng nhạt của Atréju với bộ lông đen của con quái vật tàn bạo. Càng tối hơn thì cả hai thân thể trông chỉ như một.
Atréju đã thôi không cố gỡ chân ra khỏi hàm răng sói, như ê-tô bằng thép, từ lâu rồi. Trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê gã lại thấy con trâu đỏ màu huyết dụ, mà hồi đó gã không bắn hạ, đang đứng trước mặt gã trong Biển Cỏ. Thỉnh thoảng gã lên tiếng gọi lũ bạn săn bắn của gã; giờ đây chúng đã thành những kẻ săn bắn thực thụ cả rồi. Nhưng không ai trả lời gã. Chỉ có con trâu khổng lồ đứng bất động nhìn gã thôi. Atréju gọi con ngựa nhỏ Artax của gã. Nhưng Artax không tới, cả tiếng hí trong trẻo cũng chẳng thấy đâu hết. Gã gọi Nữ-thiếu-hoàng nhưng hoài công. Gã không thể giải thích gì cho bà được nữa. Gã không trở thành kẻ đi săn thực thụ, gã cũng không còn là người đưa tin nữa, mà chỉ là một kẻ tầm thường.
Atréju đành cam chịu.
Nhưng rồi gã cảm thấy còn có gì khác nữa. Hư Không! Hư Không chắc đã đến gần lắm rồi. Atréju lại cảm thấy cái sức hút đáng sợ khiến chóng mặt kia. Gã ngồi dậy, rên rỉ kéo chân. Nhưng những cái răng sói kia không buông tha gã.
Ấy thế mà hóa may cho Atréju. Vì nếu gã không bị kẹt trong hàm răng của con Gmork thì dù Fuchur cố gắng đến đâu cũng thành trễ tràng.
Thành ra Atréju đột nhiên nghe tiếng như chuông đồng của con Phúc long trên bầu trời:
- Atréju ơi! Cậu có đây không? Atréju ơi!
- Fuchur! Atréju kêu lên. Rồi gã khum hai bàn tay trước miệng như loa gọi vói lên:
- Mình ở đây. Fuchur ơi! Fuchur! Giúp mình với! Mình ở đây này!
Gã cứ gọi mãi.
Rồi gã thấy thân hình trắng uốn khúc như một tia chớp bay qua khung trời nhỏ đã tắt ngúm ánh sáng, mới đầu còn rất xa, tít trên cao, lần thứ hai đã gần hơn nhiều. Atréju luôn miệng gọi còn con Phúc long đáp với tiếng chuông đồng của nó. Cuối cùng kẻ bay trên cao đã thấy được kẻ nằm dưới thấp, nhỏ như một con bọ hung khốn khổ trong hang tối.
Fuchur chuẩn bị đáp xuống, nhưng cái sân sau quá chật, lại sắp đêm tối tới nơi, nên con rồng đã kéo sập một đầu hồi nhà nhọn hoắt. Những cái rầm nhà đổ như sấm dậy. Fuchur thấy đau buốt, vì bị nóc sắt nhọn cứa một vết to. Nó rơi uỵch - chứ không đáp điệu nghệ như mọi khi - xuống cái sân ướt át dơ bẩn, cạnh Atréju và xác người-sói Gmork.
Nó lắc mình, hắt hơi như một con chó mới ngoi từ nước ra nói:
- Có thế chứ! Té ra cậu chui vào đây! Tôi đến cũng vừa kịp, nhỉ.
Atréju không nói gì hết, chỉ choàng tay quanh cổ Fuchur, úp mặt vào đám bờm trắng như bạc của nó.
- Đi! Fuchur hối. Leo lên lưng tôi đi! Ta không được chậm trễ.
Atréju chỉ lắc đầu. Bấy giờ Fuchur mới nhìn thấy chân Atréju kẹt trong răng người-sói.
- Xong ngay thôi, Fuchur vừa nói vừa đảo đôi mắt lồi màu hồng ngọc, đừng lo!
Nó thử dùng hai chân cạy hàm răng của Gmork, nhưng không hé được một li nào.
Fuchur cố sức đến nỗi thở như kéo bễ mà vẫn chẳng ăn thua. Chắc chắn nó sẽ không giải thoát được cho người bạn nhỏ nếu nó gặp không may; vì loài Phúc long có phúc nên những kẻ chúng thương mến cũng được hưởng phúc luôn.