“Trĩ Niên cám ơn Tam thiếu.” Cố Trĩ Niên lí nhí, âm thanh vô cùng trầm thấp, dừng một lúc lại tiếp: “Trĩ Niên hiểu, bất kể tối nay như nào, Trĩ Niên nhất định sẽ vì Tam thiếu giành lấy một vùng giang sơn!”
Đồng Hiên Tuấn lặng thinh nhìn thẳng anh, ánh mắt xa xăm trầm tĩnh.
Anh nói từng chữ từng chữ: “Anh cả, không thể trái lại!”
Cố Trĩ Niên ngạc nhiên, nghĩ mãi cũng không hiểu. Anh không biết, thế cục hiện nay Đồng Hiên Tuấn đã sắp xếp ổn thỏa từ nhiều năm trước, Đồng Hiên Tuấn đợi lâu như vậy chính là chờ buổi tối ngày hôm nay!
Buổi đêm, gió tuyết xác xơ tiêu điều.
Đồng Hiên Tuấn ngồi trong chiếc xe Chevrolet đi tiến thẳng một mạch đến phủ đốc quân. Tất cả vệ binh đều nhường đường, trên đường xi-măng đóng một lớp băng mỏng, bánh xe lăn qua phát ra những tiếng vang lạo xạo rất nhỏ.
Phủ đốc quân này vốn là tổng thống tiền nhiệm xây cho Đồng Tử Sâm, nhưng Đồng Tử Sâm ngông nghênh vào tận xương máu há có chuyện cam nguyện thần phục dưới người, vì vậy ông ở đại trạch khác. Dần dà, tới giờ nơi này chỉ là nơi làm việc.
Mà sau khi Đồng Tử Sâm lên lên núi Khê dưỡng bệnh, người tạm thời thay tmặt đốc quân chính là Đồng Hiên Lân.
Đêm này trời lạnh hiếm thấy, tuyết cũng rơi điên cuồng.
Ngô Tuyết Tư nghĩ đêm này tới thực sung sướng. Cô mong đợi rất nhiều năm nhưng khi đêm này thực sự tới thì cô lại sợ. Loại sợ hãi này tựa chất độc, là loại độc nhất thế gian, ăn mòn trái tim cô từng vụn nhỏ.
Cô giương mắt nhìn Đồng Hiên Lân ngồi giữa đại sảnh.
Đồng Hiên Lân chỉ im lặng ngồi đó, lâu lắm rồi nah mới tới đây. Cái nơi vô ích này cũng chỉ để trang trí, cho dù có vệ binh cũng chỉ là thùng rỗng kêu to.
Quân phục trên người anh vẫn thẳng thớm, song vết máu đỏ thẫm trên màu xanh quân phục ấy lại chói mắt vô cùng.
Ngoài cửa có tiếng xe rất nhỏ, thính lực của nah luôn tốt.
“Cuối cùng cũng tới rồi à?”
Ngô Tuyết Tư không biết có phải anh hỏi mình hay không, nhưng cô lại “vâng” theo thói quan. Đột nhiên cô cảm thấy rất ngột ngạt, đôi mắt đẹp bình tĩnh nhìn Đồng Hiên Lân.
Bọn họ quả thật không giống nhau.
Trên gương mặt Đồng Hiên Lân luôn là vẻ im lặng đến lạnh lùng, lâm nguy không loạn, vì anh là một người lính nên tự nhiên biết được hậu quả tự loạn trận cước.
Còn anh, trên gương mặt khôi ngô ấy lại luôn là nụ cười nhẹ nhàng gió thoảng mây trôi, từng có sợ hãi, từng có vui vẻ, song hết thảy đều là vẻ bề ngoài, không ai biết rốt cuộc trong lòng anh suy nghĩ những gì.
“Bây giờ em đi vẫn còn kịp. Hoặc giả em muốn nhìn tôi chết.” Anh lạnh lùng nói, giọng điệu tràn ngập vẻ thất bại.
Cô rũ mí mắt không biết nên nói gì, chỉ có thể nhìn anh.
Vết máu trên quân phục anh đập vào mắt vẫn làm người ta phát hoảng, nếu là bình thường nhất định cô sẽ sợ. Nhưng hôm nay hình như cô không sợ chút nào, những vết máu kia đã khô cứng, biến thành những vết hình tròn.
Cô nhìn đau đáu những vết tròn kia, thở dài một tiếng: “Cũng không biết có giặt sạch được không.”
Đồng Hiên Lân ngạc nhiên nhìn cô, lời nói của cô không khỏi làm anh giật mình.
Tối nay là lỗi của anh. Nếu không phải anh thì nhiều anh em sẽ không phải chết oan; nếu không phải là anh cô cũng không cần ở lại chỗ này cùng anh chờ chết; nếu không phải anh Cù An sao có thể phát sinh chính biến đây?
“Em có từng hối hận không?”
“Hối hận?”
Đồng Hiên Lân nhìn cô, đôi mắ vốn sáng rỡ tinh tường lúc này thoạt nhìn vô cùng ảm đạm.
Ngô Tuyết Tư ngẫm nghĩ, có hối hận không?
Nhiều năm về trước Đồng Hiên Tuấn cưỡi ngựa ngang qua, cười mỉm với cô.
Cô thẹn thùng không dám ngẩng mặt, lại nghe anh hỏi anh trai bên cạnh: “Cô ấy là ai?” Cô nghe thấy anh trai có vẻ khó xử trả lời: “Là em gái tôi.”
Cô biết đây là trường ngựa của Đồng gia, không cho phép người ngoài vào trong.
Không ngờ anh chỉ cười nhạt, thúc nhẹ vào thân ngựa, con ngựa liền ngoan ngoãn mang theo anh đến trước mặt cô. Khuôn mặt cô đỏ bừng, lại nghe giọng anh trầm thấp ưu nhã nói với cô: “Cô cũng có thể cưỡi ngựa sao?”
Lúc bấy giờ cô biết mình động lòng.
Gặp lại anh cô mới biết thì ra anh là Tam thiếu của Đồng gia tiếng xấu đầy mình. Nhưng mà thế thì có làm sao, cô vẫn cứ yêu anh.
Cô chủ động hẹn gặp anh, để anh đưa mình về nhà, cô chủ động thoát quần áo, nói với anh: “Em thích anh.”
Không một ai, không một người đàn ông nào nhìn thấy tình thế lúc bấy giờ lại không động lòng, nhưng anh không thế. Anh bình tĩnh cởi áo của mình xuống, khoác lên người cô sau đó thản nhiên nói: “Tôi không thích cô.”
Lòng dạ anh độc ác thế đấy.
Nhưng cô vẫn không từ bỏ, ôm chặt lấy anh: “Tam thiếu, phải như nào anh mới thích em.”
Cô trông thấy trên mặt nah lộ ra nụ cười thần bí khó lường, cô nghe thấy anh nói: “Cô sẽ vì tôi làm bất cứ chuyện gì ư?”
Cô không do dự thốt ra: “Sẽ!”
Nhiều năm sau chính là hôm nay đây, cô đang đối mặt với người đã không phải là anh.
Lúc ấy nhỏ tuổi, chưa từng nghĩ đến yêu một người rốt cuộc là thế nào. Cô là đơn phương thích anh, thương anh nhưng lại không biết cô chỉ là một quân cờ trong bàn tay người cô thích.
Lại về đường trăng sáng lúc xưa, ống tay áo hương lạnh, trái tim đắng tựa sen thu.
“Em đã bao giờ hối hận chưa? Gặp tôi, yêu tôi, cuối cùng vì tôi mà chết?”
Âm thanh của Đồng Hiên Lân lại vang lên bên tai cô. Cô thở dài, có bao giờ hối hận chưa?
Có lẽ có, mà cũng có thể không. Ít thôi, trong đêm nay tựa như mảng tuyết thê lương trước cửa, mặt trời vừa ló rạng liền tan mất.
Cô không muốn nghĩ nữa, nghĩ thêm chỉ càng bi thương.
Cô vì một câu nói của anh làm tổn thương chính mình, còn khiến người mình yêu nửa bước khó đi. Cô vì anh, lần này tới lần khác làm tổn thương người mình yêu.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, bình tĩnh nói: “Em không hối hận. Sùng Quang.”
Đáp án của cô làm anh yên lòng, chính một câu không hối hận của cô mà anh như cảm thấy dẫu phải chết ngay bây giờ cũng tốt lắm.
Ngày xưa Hạng Vương và Cai Hạ tự vẫn mà khí thế vẫn hăm hở, không thua khí phách bậc anh hùng chút nào. Mà hôm nay Đồng Hiên Lân anh có thể giống Hạng Vương xưa kia không đây!
“Lực bạt sơn hề khí cái thế, thì bất lợi hề chuy bất thệ, chuy bất thệ hề khả nại hà? Ngu hề ngu hề nại nhược hà!”
Anh lầm bầm đọc, lại nghe Ngô Tuyết Tư nói: “Đại thiếu, anh cần gì phải tới đây? Nếu may mắn chạy thoát, bằng tài trí và bản lãnh của Đại thiếu, một vùng giang sơn khác cũng không phải không thể!”
Cô cùng lắm chỉ là phận đàn bà, nào hiểu được nỗi lo âu của anh. Dĩ nhiên anh biết Đồng Hiên Tuấn sẽ không khinh địch bỏ qua cho anh, anh cũng biết nếu anh đi, có một người sẽ phải chịu liên lụy.
Bao năm nay, vì cô anh đã làm rất nhiều, nhưng không biết có thể giữ được cô không, giữ cô trong máu thịt của mình.
Anh vẫn nhớ rõ ngày cô gả cho anh là ngày hoàng đạo người người kêu tốt. Nhưng hôm đó mưa phùn liên miên tựa Giang Nam.
Cơn mưa dầm liên miên này làm hỏng hết tâm tình anh, trong lòng anh còn tức giận nghĩ đây mà là ngày hoàng đạo?
Đến nay vẫn nhớ hôm đó lúc vén khăn voan đỏ của cô, cô chỉ bỉnh thản rủ đầu, nhất phát nhất ngữ. Lọn tóc bên thái dương rủ xuống, cô đưa tay khẽ vuốt một cái, chính động tác mềm mại ấy làm mọi phiền não trong lòng anh như bị gió cuốn hết đi.
Chẳng qua là đời này anh không thể cưng chiều cô, yêu thương cô, bảo vệ cô.
Thật may là cô chưa từng yêu anh!
Vậy thì dù anh có chết cô cũng sẽ không đau lòng bi ai đi?
Anh đang suy nghĩ thì nghe Ngô Tuyết Tư nói: “Tam thiếu tới rồi.”