Chuyện Cũ Ở Thành Cù An

Quyển 2 - Chương 23: Mảnh tuyết thứ mười một (1)

Vào đông, Bắc địa ngày càng lạnh. Tuyết không rơi nhưng khí trời lại rất lạnh.

Hôm đó tuy lạnh nhưng Tô Cảnh Cảnh dậy từ rất sớm. Ngâm Thuý nghe kể chuyện xảy ra đêm hôm qua nên trong lòng lo lắng cho Tô Cảnh Cảnh, thành ra cũng dậy sớm.

Tối hôm qua Tam thiếu nổi giận đùng đùng ra khỏi biệt thự, cả đêm không về. Trong biệt thự bắt đầu có những lời đồn đãi rằng Tam thiếu phu nhân thất sủng rồi.

Ban đầu Ngâm Thuý cũng nghe nói hành vi vô lý của Tam thiếu, chẳng qua gần đây thấy anh đối với tiểu thư ngàn theo trăm thuận nên chỉ cho rằng những người đó nói bậy. Lúc này lại nghe mấy người hầu nói vậy trong lòng liền bắt đầu lo lắng.

Sáng sớm Ngâm Thuý đã chần chờ không biết có nên hỏi thăm Tô Cảnh Cảnh hay không.

Cô vào phòng ngủ thấy Tô Cảnh Cảnh không có gì khác thường, cô là người không giấu giếm nổi, thừa dịp thời gian Tô Cảnh Cảnh đang trang điểm liền hỏi: “Tiểu thư, hôm qua…”

“Hôm qua làm sao?” Tô Cảnh Cảnh liếc cô một cái làm cô không hiểu sao lại thấy sợ hãi, đành nói: “Hôm qua, hôm qua, ai da…” Ngâm Thuý không phải người biết nói chuyện, nói được mấy câu là bắt đầu mắc kẹt như máy hát, chỉ biết phát ra những âm thanh rè rè.

Tô Cảnh Cảnh cười đón lời cô: lê??Q{đô/n “Có phải em muốn hỏi chuyện tối qua Tam thiếu ra ngoài không?”

Ngâm Thuý len lén liếc Tô Cảnh Cảnh, lại thấy dáng vẻ Tô Cảnh Cảnh quay đầu nhìn mình cười như thực sự không có chuyện gì xảy ra.

Dáng vẻ này của Tô Cảnh Cảnh thật sự làm cho Ngâm Thuý nhất thời không biết nên nghe theo ai, sao cô hiểu được Tô Cảnh Cảnh chỉ giả vờ mạnh mẽ, vô sự.


Ngâm Thuý nói: “Tiểu thư không lo lắng sao?”

Tô Cảnh Cảnh lắc đầu một cái không nói gì nữa, lúc lâu sau lại mở miệng: “Chuẩn bị xe đi, chúng ta trở về Tô gia.”

“Dạ?” Ngâm Thuý bị lời nói của Tô Cảnh Cảnh làm giật mình, về Tô gia ư, vậy chả phải nghĩa là tiểu thư đang cãi nhau vơi cô gia ư?

“Tiểu thư…”

Tô Cảnh Cảnh bình thản nói: “Chẳng qua là về Tô gia thăm lão gia một chút thôi, tối quay về, về phần, về phần…” Cô dừng một lúc, đoạn cười nói: “Về phần tam thiếu ư, anh ấy sẽ quay về, chỉ có điều…” Cô lắc đầu một cái, nhìn Ngâm Thuý một cái: “Đi chuẩn bị xe đi.”

Xe được chuẩn bị xong, Tô Cảnh Cảnh đang định ra cửa thì thím Lương ở cửa ngăn cô lại.

Tô Cảnh Cảnh hơi mỉm cười nói: “Thím Lương cảm thấy có gì không ổn sao?”

Thím Lương trầm mặt: “Lúc này trong thành rất loạn. Thiếu phu nhân ra ngoài mà xảy ra chuyện gì thì chúng tôi rất khó ăn nói với Tam thiếu.”

“Ăn nói?” Tô Cảnh Cảnh mỉm cười: “Nếu không yên tâm thì chi bằng thím đi cùng chúng tôi, được không?”


Thím Lương nghe Tô Cảnh Cảnh hào phóng với mình như vậy thì nhất thời chả biết phải làm sao, lại nghe Tô Cảnh Cảnh nói tiếp: “Trong thành Cù An này qảu thật hơi nhiễu nhương. Nhưng tôi rời nhà đã lâu, để lại mình cha ở nhà nên thật sự không yên lòng. Dù sao phận làm con gái cũng nên chú ý đạo hiếu. Thím Lương thấy tôi nói đúng không?”

Từng chữ từng lời của Tô Cảnh Cảnh đều là có lý. Thím Lương cũng là mẹ người ta, con gái nhớ cha mẹ là chuyện nhân chi thường tình, nhất thời không phản bác được cô đành phải đi cùng cô.

Bên ngoài thật sự là lạnh, gió lạnh thổi vù vù, trên cửa kính xe đều là hơi sương.

Tô Cảnh Cảnh sinh ra ở Giang Nam, sau đó lại lớn lên ở Nam Dương nên không chịu được lạnh. Cửa kính xe quanh chỗ ngồi vừa quay xuống Tô Cảnh Cảnh liền run rẩy, cô xoa tay vào nhau rồi hà hơi, nhưng dù làm vậy cô vẫn cảm thấy lạnh.

Thím Lương nhìn dnág vẻ sợ lạnh của Tô Cảnh Cảnh liền cười nói: “Thiếu phu nhân nên chú ý điều dưỡng thân thể, nếu sau này có con mà còn sợ lạnh như vậy thì cũng không hay.”

Vừa thấy “con cái” trong lòng Tô Cảnh Cảnh căng thẳng liếc thím Lương, thím Lương tự nhiên không biết nguyên do, ánh mắt Tô Cảnh Cảnh biến đổi, trong lòng chỉ thấy khổ sở nhưng không để lộ ra, chỉ nói: “Phương Bắc thật là lạnh.”

Thím Lương cười nói: “Thật ra thì cái lạnh của phương Nam mới thực sự lạnh, người phương Bắc chúng ta ngây ngốc ở phương Nam không lâu được.”

Tô Cảnh Cảnh nói: “Phương Bắc không rét lâu, chỉ một tháng là không lạnh nữa.”

“Thiếu phu nhân ở phương Nam lâu nên tự nhiên không cảm thấy phương Nam lạnh, nếu thiếu phu nhân ở phương Bắc vài năm nữa, khi trở về phương Nam nhất định thiếu phu nhân sẽ hiểu được phương Nam lạnh đến mức nào.”


Tô Cảnh Cảnh cười nhạt một tiếng, ánh mắt lại trở nên u ám.

Trở về phương Nam ư, đời này rốt cuộc cô có thể trở về phương Nam nữa hay không?

Xe dừng ở biệt thự Tô, Ngâm Thuý cầm áo choàng lông chồn màu trắng phủ thêm cho Tô Cảnh Cảnh, thế này To Cảnh Cảnh mới bước từ trong xe ra ngoài.

Biệt thự Tô vẫn luôn hoang vu vắng vẻ, lúc này vào đông lại càng lộ vẻ hoang liêu. Hai cây hoè già rơi trụi lá, nhìn không ra chút sức sống nào.

Trong lòng Tô Cảnh Cảnh thấy buồn bã, cô gõ cửa, đợi một lúc lâu mới thấy có người ra mở. Người kia chính là tài xế Tô gia, chú Diêu.

Chú Diêu vừa thấy Tô Cảnh Cảnh thì ngẩn ra, sau đó vui vẻ nói: “Đại tiểu thư, sao đại tiểu thư lại về đây?”

Tô Cảnh Cảnh nói: “Cha vẫn khoẻ chứ?”

Chú Diêu hơi chần chờ, Tô Cảnh Cảnh thấy ông như vậy liền chau mày nói: “chú cứ nói đi, đừng ngại.”

Bấy giờ chú Diêu mới nói: “Mấy ngày nay lão gia ở trong nhà suốt, nói vậy ẳhn đại tiểu thư cũng hiểu, những người cũng bắt nạt đến lên đầu lão gia rồi.”

“Sao?” Tô Cảnh Cảnh định hỏi thì ánh mắt lại liếc đến thím Lương sau lưng mình vẫn luôn im lặng. Thím Lương thấy Tô Cảnh Cảnh nhìn mình chằm chằm thì im lặng lui về sau mấy bước.


Tô Cảnh Cảnh cong môi, ánh mắt chueyẻn về phía chú Diêu: “Xảy ra chueyẹn gì?”

Chú Diêu có nguyên một bụng tức giận, lúc này nghe Tô Cảnh Cảnh hỏi vậy liền xả hết toàn bộ ra.

Thì ra hôm đó Tô Minh Chính bệnh nhẹ liền mời một đám chính khác đến nhà họp. Thật ra thì cũng không phải chuyệ gì to tát, chỉ là một chức vị nhỏ trong nội các, Tô Minh Chính đã sớm có người muốn đưa vào, nhưng Đồng Hiên Lân lại cứ muốn sắp xếp người của mình vào

Tất nhiên Tô Minh Chính không đồng ý, thân là Đại Tổng thống, một chức vị nho nhỏ mà cũng không sắp xếp thoả đáng được thì bảo người ngoài sẽ nghĩ như nào, còn không biết sẽ cười ông như thế nào kia.

Thế nhưng Đồng Hiên Lân cứ thế sắp xếp ổn thoả tất cả mọi chuyện, sau đó đưa văn kiện uỷ nhiệm ra cho Tô Minh Chính nói: “Tổng thống, mời ngài ký, chuyện cũng kết thúc luôn. Nếu ngài không ký, vị trí này cũng chẳng thay đổi tí ti nào đâu.”

Chú Diêu càng nói càng thở dài: “Tôi vốn cũng từng làm trong chính phủ, đâu ai dám làm như vậy với Tổng thống chứ. Hành vi này của Đồng đại thiếu y hệt trộm cướp vậy!”

Tô Cảnh Cảnh than thở một tiếng: “Bây giờ An Soái đến suối nước trên núi nghỉ ngơi rồi, ông ấy giao toàn bộ chuyện trong thành vào trong tay đại ca, aizz, e rằng đại ca có tâm tư độc tài đại quyền.”

Chú Diêu nghe Tô Cảnh Cảnh nói vậy vội giảm thấp giọng nói: “Đại tiểu thư, lời này không thể nói được, nếu truyền ra ngoài…”

Tô Cảnh Cảnh cười lạnh nói: “Truyền ra ngoài thì làm sao, thiên hạ này cũng không phải là Đồng gia, dẫu có là Đồng gia thì làm sao, Đồng gia cũng không phải chỉ có mình Đồng Hiên Lân!”

Lúc nói lời này Tô Cảnh Cảnh cố ý cao giọng nên thím Lương nghe được rất rõ nhưng vẫn cúi đầu như thể không nghe thấy gì cả.

Tô Cảnh Cảnh hơi mỉm cười, nói với chú Diêu: “Tôi đi xem cha một chút.”