Chuyện Cũ Ở Thành Cù An

Quyển 2 - Chương 18: Mảnh tuyết thứ tám (3)

Tô Cảnh Cảnh ngẫm nghĩ thật kỹ, thấy ở lại đây quả thật không ổn. Thi Gia Liệt có thể hạ độc thủ với ông, không gì bảo đảm anh sẽ không hạ độc thủ với họ. Cô không hiểu rõ chính sự thời cuộc lắm, chỉ cảm thấy thận phận hiện giờ của họ quả thật không thích hợp ở lại Duyên Bình. l>>Quý}Ưđôn Vì vậy cô gật đầu một cái.

Đồng Hiên tuấn thấy cô gật đầu liền không nói hai lời ôm ngang cô lên. Cô vùi chặt mình trong ngực anh. Lúc này thân thể cô suy yếu, mềm nhũn như không cẩn thận sẽ hoá thành một vũng nước, liền dán sát người Đồng Hiên Tuấn.

Anh thấy cô lệ thuộc vào mình như vậy, trong lòng hơi ấm áp, cánh tay siết chặt lại.

Đi tới cửa lớn, mấy tên vệ binh liền ngăn họ lại.

Đồng Hiên Tuấn liếc Tô Cảnh Cảnh trong ngực nói: “Thân thể tiểu tiểu tỷ khó chịu, không kịp gọi bác sĩ đến nữa rồi.” Dứt lời ánh mắt vô cùng sắc bén của anh đảo qua họ.

Những người kia cũng sợ xảy ra sự cố, biết hôm qua tiểu tiểu tỷ xảy ra chuyện, lúc này lại nhìn Tô Cảnh Cảnh trong ngực đồng Hiên Tuấn quả thực là dáng vẻ bệnh nặng nên không ngăn cản họ nữa.

Bọn họ lên chiếc xe Đồng Hiên Tuấn đã chuẩn bị, tinh thần Tô Cảnh Cảnh cũng thực sự không tốt lắm liền dựa vào vai Đồng Hiên Tuấn nghỉ ngơi chốc lát. Đồng Hiên Tuấn thấy bộ dạng cô như vậy thì quay mặt đi chỗ khác, không nỡ nhìn cô nữa, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm phong cảnh ngoài xe lùi dần về phía sau.

Trong lòng anh vẫn tức giận nhưng cô lần này cũng là dnág vẻ này làm anh đành đè ép tất cả lửa giận trong lòng. lê?/qu[ýĐ|ôn Anh cũng biết trong lòng cô đau đớn không thua anh, nhưng anh không có cách nào tha thứ cho cô, không cách nào tha thứ cô vì để đạt mục đíhc mà dùng thủ đoạn như vậy.


Anh thầm thở dài, song không hề nghĩ tới chính bản thân cũng dùng vô số thủ đoạn mà người bên cnạh không thể tha thứ. Chẳng qua là lúc chuỵen dời lên người mình thì lại không thể nào thông cảm.

Tô Cảnh Cảnh hé mắt nhìn quai hàm căng chặt của anh, trong lòng vốn có ngàn vạn cảm xúc dần dần chìm xuống.

Sắc trời dầ tối, xe đi men theo con đường nhỏ ra khỏi thành. Đến ngoài thành liền thấy Cố Trĩ Niên xuống từ một chiếc xe to.

Đồng Hiên Tuấn ôm Tô Cảnh Cảnh từ xe ra, rồi đặt cô vào xe lớn.

Tô Cảnh Cảnh thấy anh có vẻ không muốn rời đi cùng cô liền nóng nảy, kéo tay anh nói: “Anh không đi với em sao?”

Đồng Hiên Tuấn nhìn cô, đôi mắt đen nhánh như mực hơi sáng lên rồi lại nhanh chóng tối xuống: “Trĩ Niên sẽ đưa em về Cù An, tôi…” Anh dừng một lúc mới nói: “Sẽ lập tức về ngay.”

“Tông Hi.” Tô Cảnh Cảnh nhìn thẳng vào mắt anh, lại nghe Đồng Hiên Tuấn khàn giọng nói: “Tôi không sao.” Nói xong anh vươn tay kia che trên tay Tô Cảnh Cảnh, khẽ dùng sức liền gỡ tay cô đang ở trên tay anh xuống.

Tô Cảnh Cảnh chỉ cảm thấy bất an, trong lòng quýnh lên liền túm vạt áo Đồng Hiên Tuấn: “Anh đừng gạt em…”


Đồng Hiên Tuấn nhìn chằm chằm cô, thấy trong mắt cô vương lệ, trái tim liền mềm nhũn, anh thấp giọng nói: “Tôi không sao, dù sao tôi cũng là quân trưởng quân Nghiêu, lại là con rể Tổng thống.” Ý anh là Thi Gia Liệt sẽ không dám làm gì anh.

“Em rời nơi này trước đi, em đi rồi tôi liền yên tâm.” Đồng Hiên Tuấn nói rất nhỏ, thấy tay Tô Cảnh Cảnh hơi buông lỏng liền lui về sau mấy bước.

Tô Cảnh Cảnh ngạc nhiên nhìn anh, chỉ cảm thấy dưới màn trời nặng nề u ám Đồng Hiên Tuấn như một cái bóng sắp biến mất, trong lòng cô ngày càng hoảng hốt nhưng biết không thể nào ngăn nah được.

Trong lòng cô cũng rõ ràng Đồng Hiên Tuấn muốn bảo vẹ cô chu toàn. Nhưng Duyên Bình hiện nay là thiên hạ của Thi Gia Liệt, một mình Đồng Hiên Tuấn sao có thể cản được Thi Gia Liệt.

Đồng Hiên Tuấn xoay người đi về phía chiếc xe nhỏ lúc tới, chợt như nhớ ra chuyện gì, anh nhìn Cố Trĩ Niên nói: “Bảo vệ thiếu phu nhân. Lúc này thân thể cô ấy yếu đuối, chạy xe chậm thôi.”

Cố Trĩ Niên gật đầu một cái, Đồng Hiên Tuấn lại liếc xe lớn một cái, lúc này Tô Cảnh Cảnh đang tựa vào trước cửa sổ nhìn anh. Bỗng dưng anh quyết tâm không nhìn cô nữa, khoát tay với Cố Trĩ Niên một cái rồi ngồi vào xe nhỏ.

Tài xế thấy Đồng Hiên Tuấn không nói gì nên không dám tự ý khởi động xe. Đồng Hiên Tuấn liếc xe to vài cái, trong bóng đem chỉ thấy chiếc xe to đen như mực chậm rãi chạy về phía Bắc.


Anh im lặng phất tay ý bảo tài xế lá xe.

Xe còn chưa tới cửa thành Đồng Hiên Tuấn đã thấy có người đứng ở đó. Anh mỉm cười bảo tài xế dừng xe.

Thi Gia Liệt thấy Đồng Hiên Tuấn bước từ xe xuống, cười lạnh nói: “Tam thiếu làm vậy chẳng lẽ không yên lòng về tôi, cho rằng tôi là người không tuân thủ cam kết?”

Đồng HiênTuấn nhìn lướt qua khắp nơi, trời tối mịt, cũng không thấy nửa bóng người. Trên cổng thành ánh đèn sáng choang, cũng không có binh lính tuần tra, có lẽ Thi Gia Liệt đã dặn dò trước rồi.

Đồng Hiên Tuấn mỉm cười: “Chính thế, vậy Liệt thiếu cần gì ở đây chờ tôi?”

“Tam thiếu thật sự không hiểu vì sao tôi lại ở đây sao?”

Đồng Hiên Tuấn cười nói: “Tôi không phải Liệt thiếu, tự nhiên không hiểu.”

Ánh mắt Thi Gia Liệt lạnh lùng lướt qua khuôn mặt gió nhẹ môi trôi của Đồng Hiên Tuấn, lắc đầu nói: “Thật không biết Cảnh Cảnh coi trọng gì ở anh.”

Trong mắt Đồng Hiên Tuấn chợt loé ánh sáng lạnh, bình thản nói: “Đây là chuyện nhà của Tông Hi, không nhọc Liệt thiếu phí tâm.”


Trong lòng Thi Gia Liệt chợt bùng lên ngọn lửa giận, rồi lại cố gắng áp chế: “Tôi tất nhiên là người giữ lời, chỉ có điều Tam thiếu có giữ hay không kia.”

“Nếu chúng tôi có thể bình an trở lại thành Cù An, Liệt thiếu tự nhiên nhìn thấy xác Hà Tuấn Kiệt, nếu không về được…” Đồng Hiên Tuấn dừng một lúc, Thi Gia Liệt cười lạnh nói: “Tam thiếu chỉ cần để ý trở về là được, tôi sẽ không ngăn cản.”

Đồng Hiên Tuấn cười nói: “Vậy thì tốt.”

“Tam thiếu không còn gì khác nói với tôi ư?” Sắc mặt Thi Gia Liệt rét lạnh, rồi lại bình thản hỏi ngược lại Đồng Hiên Tuấn.

Đồng Hiên Tuấn xoay người đi về phía xe nhỏ: “Sự hợp tác của chúng ta dĩ nhiên sẽ không vì thế mà kết thúc, quân hoả của phương Nam tôi vẫn cung ứng, chẳng qua không biết khi nào thì Liệt thiếu sẽ thực hiện lời hứa mười thành phố đây?”

Thi Gia Liệt nhìn chằm chằm Đồng Hiên Tuấn lên xe, xe không khởi động ngay lập tức, anh tất nhiên biết Đồng Hiên Tuấn đnag chờ mình trả lời nhưng anh không hề đề cập đến chuyện thành phố, chỉ thấp giọng nói: “Mong Tam thiếu đối xử tử tế với Cảnh Cảnh.”

Ánh mắt Đồng Hiên Tuấn xuyên qua màn đêm đen đặc, rơi trên bộ quân phục màu đen của Thi Gia Liệt. Thi Gia Liệt đứng thẳng người, vẻ mặt nghiêm nghị, ánh đèn trên tường thành hắt ra cái bóng của anh thật dài trên nền đất càng làm anh có vẻ cô độc.

Đồng Hiên Tuấn khoát tay một cái, ý bảo tài xế lái xe.

Trong đêm tối chiếc xe nhanh chóng chạy đi, Đồng Hiên Tuấn lấy tay nâng trán, cảm thấy vô cùng nhức đầu. Thi Gia Liệt không phải người có thể hợp tác lâu dài, Giang Nam này nhất thời anh không rảnh rỗi ra tay.