Trời bắt đầu vào xế chiều nên không khí không còn nóng nực nữa. Gió bắt đầu thôi, hát lên những tiếng vang trầm trầm như sắp mưa.
Đường Minh Tốn vừa tới cửa thư phòng thì nghe thấy bên trong có tiếng bước chân vô cùng nặng nề đang đi qua đi lại. lê$quý@đôn Anh ta vô cùng ngạc nhiên, nghĩ hôm nay làm sao.
Anh ta liếc mấy tên thị vệ bên ngoài, hỏi han dăm câu, cuối cùng cũng hiểu có chuyện gì.
Chuyện này quả thực doạ anh ta giật mình, thì ra hôm nay sau bữa trưa tiểu tiểu tỷ đi lấy văn kiện cho Liệt thiếu, không cẩn thận sẩy chân ngã từ trên cầu thang xuống. Vốn là chuyện không có gì, tiểu tiểu tỷ trẻ tuổi ngã một cái thì cũng đau một chút thôi, nhưng không ngờ tiểu tiểu tỷ đã mang thai một tháng.
Thị vệ kia nói xong cũng cảm thấy hết sức buồn bã: “Nghe mấy bà vú đang làm nhiệm vụ bảo lúc y tá đi ra, trong chậu đồng toàn là máu, đen như mực mới biết là đứa bé mất rồi. Lúc ấy tiểu tiểu tỷ khóc đến kêu trời gọi đất, nghe thôi mà cũng thấy đau lòng.”
Đứa bé kia còn chưa thành hình đã mất rồi ư?
Rốt cuộc cũng là một miếng thịt trên người người mẹ, sao có thể không thương tâm chứ? lqqqq.đ Đường Minh Tốn cũng có vợ con nên tự nhiên hiểu được tâm tình của người làm cha mẹ là như thế nào.
Anh ta suy nghĩ một chút, xảy ra chuyện tình như này bảo sao lúc này Liệt thiếu lại có dáng vẻ như kia. Nhưng suy đi ngẫm lại anh ta cũng cảm thấy chuyện này cũng không xấu.
Thi Gia Liệt nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện liền kêu một tiếng: “Đường Minh Tốn.”
Đường Minh Tốn vào thư phòng, thấy Thi Gia Liệt đứng thẳng tắp, vẻ mặt tái nhợt, anh ta mơ hồ bắt đầu thấy hồi hộp, cúi đầu cung kính gọi: “Liệt thiếu.”
Thi Gia Liệt gật đầu một cái: l:q!!!!đôn “Nghe nói phương Nam xảy ra chuyện?”
Đường Minh Tốn đáp: “Chỉ nói là An Soái bị bệnh, cũng không biết là có chuyện gì.”
Thi Gia Liệt hơi mỉm cười: “Chuyện này cũng không tệ. Nếu lúc này mà Đồng Tử Sâm xảy ra chuyện gì thì thật thú vị.”
Đường Minh Tốn trầm tư một lúc, sau đó nhìn Thi Gia Liệt, lúc này vẻ mặt Thi Gia Liệt càng phức tạp hơn, anh ta không biết nói gì đành suy nghĩ một chút, cảm giác do dự không dứt này thật khó chịu, thế là anh ta mở miệng hỏi: “Liệt thiếu cũng đang phiền lòng vì chuyện tiểu tiểu tỷ ư?”
Trong thư phòng lập tức trở nên yên tĩnh, gió to bên ngoài thổi vù vù vang dội, thổi tung tấm rèm cửa sổ.
Quả nhiên mưa không hẹn mà rơi xuống như thể roi quất xuống mặt đất, thổi tan cái oi ả của ban ngày.
Đồng Hiên Tuấn chắp tay đứng tay đứng bên cửa sổ, bên ngoài mưa như trút nước, hơi nước mênh mông bắt đầu dày lên, nhoáng một cái trước mắt đã trắng xoá như ngày tuyết tháng mười hai.
Tô Cảnh Cảnh mơ mơ màng màng mở mắt ra, ánh đèn nghiêng nghiêng hắt lên gò má anh, không biết anh có biểu tình gì. Trong lòng cô càng thêm khó chịu nhưng chỉ nén giọng khóc nức nở.
Trong lòng Đồng Hiên Tuấn cũng rất khổ sở, anh thở một hơi thật dài xoay người lại, nhìn bên sườn cô nằm trên giường, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng khóc.
Anh biết cô đau lòng song chẳng biết nói gì cả. Chỉ cảm thấy trái tim như bị một chiếc dao găm cắt, từng nhát từng nhát hạ xuống nhưng không cắt lấy một miếng thịt hoàn chỉnh. Trong lòng anh rất đau, nhưng không nói gì chỉ bước nhanh ra ngoài.
Cửa “cạch” một tiếng đóng lại, trong phòng ngủ càng trở nên yên tĩnh.
Anh đấm một cái thật nặng nề lên trán mình, trong đầu nổi đom đóm y hệt như lúc nhỏ bị thương nằm trong bệnh viện chờ chết.
Đầu nặng như bị đổ chì, không ngẩng lên nổi, cả người cũng thế, anh không còn cách nào đành tựa vào cửa.
Hành lang vô cùng yên tĩnh, đèn thuỷ tinh treo trên trần nhà hắt ra ánh sáng như ngọc, cực kỳ chói mắt. Anh thấy hoảng hốt, bất giác khoé mắt ẩm ướt.
Anh biết rất rõ là cô cố ý, cố ý ngã từ trên cầu thang xuống. Chút tâm tư nho nhỏ này của cô sao có thể lừa được anh chứ, nhưng anh không ngờ cô lại có thể ra tay được.
Sau khi chuyện xảy ra, anh ôm cô thật chặt, bởi vì cô quá đau mà khuôn mặt nhăn nhó, nhưng vẫn túm lấy tay anh nói: “Tông Hi em… em … em không cố ý… Em… em… em không biết…”
“Tông Hi… Tông Hi… Tông Hi…” Giọng nói cũng thương tâm như vậy, đến nỗi ngay cả tức giận anh cũng không phát tác được.
Móng tay sắc nhọn lướt qua tay anh lưu lại một vết thương thật dài, máu chỉ thấm ra từng giọt nhỏ nhưng lại nhìn mà phát hoảng. Ngón tay thon dài của anh vuốt ve vết thương, trên những ngón tay có vết chai vì thế lúc vuốt qua vết thương làm thịt bên trong lật ra ngoài, vô cùng đau đớn.
Cô vẫn gọi tên anh đến khàn cả giọng, anh chỉ thấy tim như bị đao cắt.
Cô không hề quan tâm đến anh, dùng đứa con của họ làm tiền đặt cược. Trong lòng anh rất hận cô nhưng những lời nói tức giận lại không nói ra được.
Không biết cô thương tâm là thật hay giả, nhưng anh thấy đau lòng, dẫu biết rõ là giả anh cũng thấy đau lòng. Anh rất hạn bản thân có dáng vẻ như này, một mực quan tâm cô.
Hết lần này tới lần khác là loại quan tâm rẻ mạt, trong mắt cô chỉ là rẻ mạt!
Tô Cảnh Cảnh khịt mũi, trong phòng ngủ yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng khịt mũi của cô.
Anh cứ thế ra ngoài, không thèm nói năng gì với cô.
Cô rất muốn nói cho anh biết cô không cố ý, cô thực sự không biết!
Cô chỉ muốn biết nguyên nhân cái chết thực sự của ông ngoại mình nhưng cô làm thế nào cũng không ngờ được sẽ hại con mình. Thì ra đứa bé kia đã ở trong cơ thể cô lâu như vậy, nhưng cô lại không hay biết gì.
Tiếng mưa rơi bên ngoài càng lúc càng lớn, đập vào cửa sổ từng tiếng nặng nề. Cô cảm thấy lạnh, cả người run rẩy, đầu cũng mịt mờ, mắt đau nhức, làm thế nào cũng không mở ra được.
Lúc Đồng Hiên Tuấn vào phòng cô đã ngủ. Bởi vì khóc lâu mà mắt cô sưng đỏ.
Anh ngồi ở mép giường nhìn cô, khuôn mặt cô gầy đi rất nhiều, cằm vốn đã nhọn bây giờ sắc mặt càng thêm kém, trắng như tuyết trong ngày đông.
Anh chỉ cảm giác máu toàn thân đều đông lại, đến nhúc nhích một cái cũng không thể, anh trầm ngâm nhìn cô một lúc lâu cuối cùng vẫn đứng lên, đi ra ngoài.
Trong bóng đêm cô mở mắt ra, đôi mắt màu hổ phách sáng lên như bọ cánh cam. Khoé mắt cô hơi ướt nhưng cô không khóc nổi, chỉ lẩm bẩm: “Thật xin lỗi, Tông Hi.”
Đồng Hiên Tuấn đi ra bên ngoài, mưa vẫn tầm tã như thác nước, đổ ào từ bên trên xuống.
Thị vệ đi tới nói thầm mấy câu với anh. Chỉ chốc lát mà đầu anh nhức như muốn nứt ra.
Nửa người anh ở trong màn mưa, nước mưa lành lạnh cũng làm lòng anh lạnh theo. Anh thở dài nói: “Báo cho Cố Trĩ Niên làm theo kế hoạch, bày binh ở thành Tân Nam.”
Sau khi thị vệ lui ra, anh ngây người trong mưa một mình hồi lâu, nước mưa lạnh băng rơi xuống càng làm đầu óc anh tỉnh táo hơn.
Edit xong chương này mình xin phép mọi người chửi thề một tiếng, đệt!!!!!!!