Sau giữa trưa Tô Cảnh Cảnh thấy hơi mệt mỏi, nằm trên giường quý phi trong phòng nghỉ ngơi, chậu hoa lan đêm qua sau khi được người làm vườn trong nhà cứu sống được đưa trở lại, bọn nha hoàn đặt trên bệ cửa sổ như cũ. Cô nhìn từ xa, đổi chậu gốm khác cây hoa lan kia có phần héo hắt, nhưng cuối cùng vẫn là sống. Nhìn chậu cây hoa lan dần dần có sức sống, trong lòng cô cũng thoải mái không ít. Vết thương trên lòng bàn chân ẩn ẩn cảm giác đau, cô chau mày xoay người.
Ánh mặt trời bên ngoài ngày càng gay gắt, tà tà xuyên qua song cửa sổ khắc hoa rơi vào người cô, có cảm giác ấm áp. Mấy ngày nay thời tiết dần ấm lên, nhưng chung quy cô vẫn cảm thấy lạnh, mỗi lần nói với Từ Phẩm Tuệ, Từ Phẩm Tuệ đều trả lời: “Có lẽ là thể hàn thôi.” Trả lời như không trả lời, thực ra chỉ có cô biết bản thân mình đnag lo lắng chuyện gì.
“Nghe nói quân Hộ Quốc phương Nam và Hộ Quốc Tây Nam đang đánh nhau gay gắt, không biết cuối cùng ai thắng, ai thua…” Đó là giọng nói của một người phụ nữ, có lẽ là một bà tử trong Từ gia: “Tôi muốn tìm cách ra ngoài một chuyến.” Giọng nói kia có phần sốt ruột.
Đi ra ngoài từ cửa sau của căn phòng phía Tây này mặc dù phải đi đường vòng nhưng có thể tránh được bảo vệ căn nhà, bảo vệ phía sau lại lơi lỏng, tất cả ma ma và nha hoàn trong Từ gia muốn ra ngoài thăm người nhà phần lớn đều chọn con đường này. Mà căn phòng phía Tây bình thường dùng làm phòng khách, người lui tới không nhiều, nhưng ma ma nha hoàn kia thừa dịp chủ nhà không để ý liền chạy ra ngoài.
“Thím Hà, thím đừng lo lắng, bên ngoài đang có chiến tranh, nhưng dù sao trong thành vẫn yên ổn…” Là giọng nói của một nha hoàn, nghe tình hình này có vẻ như thím Hà đang lén lút ra ngoài thì bị nha hoàn này phát hiện.
Tô Cảnh Cảnh nghe bên ngoài nói chuyện, trong lòng căn thẳng, bỗng nhiên ngồi dậy từ trên giường.
Lúc cô còn trên tàu hoả trở về đã nghe nói quân Diên phía Nam và quân Hộ Quốc Tây Nam sắp khai chiến, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là tin vịt, sao có thể đột nhiên đánh nhau chứ? Mấy năm nay Thống soái Thịnh Thế Huy dần dần chuyển giao trọng tâm quyền lực cho Quân trưởng Thi Gia Liệt của quân chủ lực, Thi Gia Liệt theo phái hoà bình, trước nay trầm ổn, chưa suy nghĩ kỹ càng đã khai chiến anh tuyệt không làm.
Lời nói của ma ma khiến trong lòng Tô Cảnh Cảnh rất sợ hãi, nghĩ tới nghĩ lui, luôn cảm thấy có vài chỗ không thích hợp.
Chỉ nghe thím Hà còn nói: “Trong thành cũng sắp không yên ổn rồi, cô không thấy mấy hôm nay Tham mưu trưởng quân đội Lục quân vào đóng quân sao, nghe nói sau khi Đại Tổng thống hiện tại qua đời, Tham mưu trưởng Lục quân sẽ là Đại Tổng thống…”
Quân đội Ngiêu quân Tấn Dương đóng quân ở đây? Lời ma ma này khiến Tô Cảnh Cảnh thoáng kinh hãi. .tmm Mặc dù Đồng Tử Sâm là Tham mưu trưởng trong Lục quân, nhưng đội quân của ông ta đang ở trong thành Tấn Dương xa ngàn dặm, lần này ngay cả quân đội cũng điều đến, chẳng lẽ muốn tạo phản?
“Không thể nào, không phải còn có Phó Tổng thống sao, những người kia trong Ngị viện sao có thể chịu…” Nha hoàn kia biện giải, lại nghe thím Hà “hừ” một tiếng nói: “Đều là mấy người t*ng trùng lên não, ở đâu nói luật với cô, cô không biết tối qua Phó Tổng thống bị ám sát rồi à, nghe nói là…” Thím Hà đè thấp giọng nói, lại thoáng liếc nhìn bốn phía, sau khi chắc chắn không có ai mới nói: “Nghe nói là Tham mưu trưởng Lục quân ra tay.”
“A!” Nha hoàn kia sợ hãi kêu lên một tiếng. Tô Cảnh Cảnh cũng suýt nữa kêu lên, cô cảm giác như trái tim bị từng quả đấm nặng nề đánh loạn lên, ẩn ẩn đau. Nha hoàn kia vội che miệng, há miệng cứng lười thốt ra vài chữ từ giữa kẽ tay: “Chẳng trách, chẳng trách nửa đêm hôm qua thiếu gia vội vã ra ngoài, lúc trở về ướt nửa người còn…”
Nghe ở bên này, Tô Cảnh Cảnh cảm thấy cả người mềm nhũn, cứ thế trượt theo chiếc chăn nhung từ trên giường xuống. Chỉ sợ thực sự xảy ra chuyện rồi, chức vụ Từ Phẩm Thư ở chính phủ không tính là cao, nếu ngay cả anh cũng đi nhất định đã xảy ra chuyện lớn!
“Khụ.” Tiếng ho chợt vang lên, thím Hà và nha hoàn cùng quay đầu lại, phát hiện là Nhị tiểu thư Từ Phẩm Tuệ vội cúi đầu không nói nữa. Vẻ mặt Từ Phẩm Tuệ nghiêm túc, lườn hai người họ lạnh lùng nói: “Vụng trộm nói lung tung sau lưng chủ nhân là tội gì?” Thím Hà cúi đầu không dám nói, nha đầu kia ngược lại to gan hơn, ngẩng đầu nhìn Từ Phẩm Tuệ lại bị ánh mắt lạnh lão của cô đảo qua, lập tức cuống quít quỳ xuống: “Chúng tôi không dám, cũng không dám nữa, xin tiểu thư thứ tội.” Thím Hà cũng vội vàng quỳ xuống, miệng lẩm bẩm: “Nhị tiểu thư tha tội.”
Từ Phẩm Tuệ “hừ” một tiếng, thấy hai người biết hối hận liền nửa hù nửa doạ nói: “Đừng để tôi nghe các người nói huyên thuyên nữa, lần sau, xem tôi có cắt lưỡi các người không.”
Hai người vội vàng biết ơn dập đầu nói với Từ Phẩm Tuệ: “Vâng, vâng, vâng, chúng tôi không dám nữa, không bao giờ nữa…”
Từ Phẩm Tuệ nhìn hai người, thở dài nói: “Đi xuống đi.” Từ Phẩm Tuệ vốn đến xem Tô Cảnh Cảnh, lại thấy hai người làm này khua môi múa mép, quả thực làm cô tức giận một trận. Đêm qua Từ Phẩm Thư tới tới lui lui ồn ào khiến cô không ngủ được, cũng không biết xảy ra chuyện gì. Cô không cần thiết phải lo lắng, trước nay cha luôn yêu chiều cô, tất nhiên sẽ bảo vệ cô chu đáo.
Sau khi chờ hai người kia đi xuống, Từ Phẩm Tuệ lập tức đến phòng Tô Cảnh Cảnh, mới vừa tới cửa đã thấy Tô Cảnh Cảnh co quắp ngã dưới giường, ánh mắt trống rỗng, tóc tai rối tung, sườn xám khổng tước màu xanh thêu mẫu đơn lộn xộn không chịu nổi.
Dáng vẻ này của Tô Cảnh Cảnh chẳng khác gì một phụ nữ điên, trong lòng Từ Phẩm Tuệ vừa kinh ngạc vừa sợ hãi bước nhanh tới.
“Cảnh Cảnh, cậu làm sao vậy?” Từ Phẩm Tuệ đỡ Tô Cảnh Cảnh dậy, Tô Cảnh Cảnh lại giống như đứng thế nào cũng không thể vững, chỉ có thể dựa vào Từ Phẩm Tuệ, Từ Phẩm Tuệ bị cô doạ sợ không nhẹ, không thể làm gì khác đành xố gắng đỡ cô lên giường sau đó dịu dàng hỏi: “Cảnh Cảnh, xảy ra chuyện gì vậy?”
Tô Cảnh Cảnh không nói gì, ánh mắt bất định. Từ Phẩm Tuệ chỉ có thể nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của cô nói: “Cảnh Cảnh, dù xảy ra bất cứ chuyện gì cậu cũng phải nói với mình, chúng ta là bạn tốt.”
Không biết đã qua bao lâu, giọng nói Tô Cảnh Cảnh run rẩy, lẩm bẩm: “Phẩm Tuệ, cậu… cậu có thể giúp đỡ mình một chút được không.” Từ Phẩm Tuệ kinh hãi, trước giờ Tô Cảnh Cảnh luôn tỉnh táo cậy mạnh, lần này lại hốt hoảng như vậy, cô nhìn thoáng qua Tô Cảnh Cảnh mới nghiêm túc nói: “Chuyện gì, chỉ cầm mình có thể, nhất định mình sẽ…”
Tô Cảnh Cảnh quay đầu sững sờ nhìn chằm chằm Từ Phẩm Tuệ: “Phẩm Tuệ, cậu có cách để mình đi gặp Phó Tổng thống một lần không.” Từ Phẩm Tuệ kinh hãi, nắm tay cô thật chặt nói: “Cảnh Cảnh, cậu không muốn sống nữa sao.” Từ Phẩm Tuệ nói xong ôm Tô Cảnh Cảnh vào ngực đè thấp giọng: “Mình nghe anh cả nói, Phó Tổng thống là người của quân Diên phương Nam, hiện tại ở bên ngoài đều là lính của quân Nghiêu phương Bắc, bây giờ trong thành các nhân viên quan trọng của chính phủ đều bị quân Nghiêu Đồng thị khống chế, không có người quan trọng trong quân Nghiêu hỗ trợ e là không thể gặp được!”
Tô Cảnh Cảnh ngẩng đầu trợn tròn cặp mắt hạnh nhìn Từ Phẩm Tuệ, Từ Phẩm Tuệ thấy trong mắt cô đầy vẻ lo lắng, cũng bị Tô Cảnh Cảnh làm lo lắng theo: “Làm sao vậy, cậu và Phó Tổng thống có quan hệ gì sao?”
Vẻ mặt Tô Cảnh Cảnh lúng túng, nhìn Từ Phẩm Tuệ cắn răng nói: “Phẩm Tuệ, mình không muốn lừa dối cậu, Phó Tổng thống là cha mình.”
“A!” Từ Phẩm Tuệ cả kinh, hiển nhiên bị lời nói của Tô Cảnh Cảnh doạ sợ, sau khi sợ run một lúc lâu, cô mới nói: “Vậy phải làm sao bây giờ, lúc này, đừng nói gặp Phó Tổng thống, sợ là quan lớn hơi có quyền thế trong quân Nghiêu cũng khó gặp.”
Tô Cảnh Cảnh lo lắng, cuối cùng thở dài: “Mình vốn định sau khi tới Cù An thăm ba sẽ về Nam Dương*, nhưng mà bây giờ…”
*Nam Dương: tên gọi vùng đất Giang Tô, Chiết Giang, Phúc Kiến, Quảng Đông vào cuối đời Thanh ở Trung Quốc.
Từ Phẩm Tuệ thấy Tô Cảnh Cảnh lo lắng như vậy, trong lòng suy nghĩ vài biện pháp nhưng cái nào cũng bị cô bác bỏ. Những biện pháp nhỏ nhoi kia sao có thể dùng trên chính trị thực sự? Nhìn vẻ ưu tư của Tô Cảnh Cảnh ngày càng nặng nề, trong lòng cô cũng cảm thấy bực bội, tuy anh trai và hôn phu của cô đều nhậm chức trong chính phủ, nhưng những chức vị kia của họ đều là trong nhà lấy tiền ra mua, ở đâu có tác dụng thực tế chứ?
Bên ngoài chiến tranh loạn lạc, lúc này làm gì có ai bằng lòng giúp đỡ!
To Cảnh Cảnh dựa trên người Từ Phẩm Tuệ, ánh mắt vô hồn. Dù cô không rõ ràng tình hình trong thành, nhưng đoán được tám, chín phần mười. Phương Nam và Tây Nam đang đánh nhau, thành Cù An lại là thiên hạ của quân Nghiêu, trước mắt Đại Tống thống bệnh nặng, e rằng không sống được bao lâu nữa. Nếu Tổng thống vừa mất, Phó Tổng tống cũng mất, lúc này tân đô Cù An lập tức là thiên hạ của Đồng gia. Mà Đồng gia phương Bắc vốn đứng đầu thiên hạ lòng dạ Tư Mã Chiêu, lúc này không tranh giành thì đợi đến khi nào nữa, Thống soái quân Nghiêu Đồng Tử Sâm không phải một tên ngốc, ngay cả một cô gái nho nhỏ như cô cũng hiểu chuyện thì sao ông ta có thể không biết đây?
Từ đêm qua đến giờ trong lòng cô hoảng hốt mãi, nghĩ sắp cảy ra chuyện, vậy mà lại thực sự đã xảy ra chuyện!
Cha cô Tô Minh Chính là người quân Diên phương Nam, nhưng hiện tại phương Nam đang đánh nhau với Tây Nam, tuyệt không có cách chú ý đến phương Bắc, lúc này e rằng quân Nghiêu đã chiếm hết thiên thời địa lợi, chỉ chờ Đại Tổng thống và Phó Tổng thống qua đời, vậy thì nhân hoà cũng có luôn, vậy phương Bắc này…
Cô lo lắng trùng trùng, bàn tay bị Từ Phẩm Tuệ nắm không ngừng toát mồ hôi, trên mặt vô cùng lo lắng, ánh mắt hoảng hốt bất định, chợt cô liếc qua chiếc áo khoác màu bạc kia, chiếc áo khoác kia từ sau khi nha hoàn Từ gia giặt sạch vẫn luôn đặt ở trên tủ đầu giường. Rốt cuộc trên khuôn mặt tái nhợt của cô xuất hiện vẻ vui mừng, quay đầu nói với Từ Phẩm Tuệ: “Cậu nói anh ta là Đồng thiếu?”