Tô Cảnh Cảnh kềm chế trong lòng, lệ nóng như muốn tràn mi, cuối cùng Tô Minh Chính mở mắt ra.
Trong đôi mắt già nua chợt hiện ánh sáng nghi hoặc, tựa như không biết người trước mắt. Ánh nắng rải rác trên khuôn mặt trắng bệch của ông, đôi mắt nhắm đã lâu vì ánh sáng chiếu vào nên không khỏi hơi nheo lại.
Đôi môi khô nứt của ông hơi hé, nói từng chữ mơ hồ: “Tiểu Cảnh!”
“Vâng, con ở đây.” Tô Cảnh Cảnh nhanh chóng vươn tay cầm lấy bàn tay run run giữa không trung của Tô Minh Chíh. lêquýđôn Tay Tô Minh Chính lạnh hơn băng lạnh nơi đất Bắc, lạnh đến thấu xương, lạnh đến mức cô làm thế nào cũng không nắm được.
Tô Cảnh Cảnh thấy tay mình bắt đầu run rẩy, lúc này nước mắt vội vã lăn xuống, giống như mưa xuân liên miên bất tận.
“Làm sao vậy?” Tô Minh Chính vừa mở mắt thì trông thấy khuôn mặt nhạt nhoà nước mắt của Tô Cảnh Cảnh, ông cố gắng mỉm cười, nói: “Đứa bé ngốc, ba không sao.”
Tô Minh Chính nói chuyện tuy yếu ớt nhưng hơi thở ổn định, Tô Cảnh Cảnh biết ba đã không có gì đáng ngại nữa, bởi vậy cũng yên tâm không ít.
“Sao con lại trở về, chẳng lẽ Nam Dương…” Tô Minh Chính ẩn ẩn lo lắng cho anh cả tại Nam Dương. Tuy lúc này tình hình ở Nam Dương tốt hơn trong nước, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất*.
*Đây là một cách chơi chữ của người TQ (nhất vạn – vạn nhất). Tóm tắt đơn giản thì là không lo có chuyện lớn chỉ sợ điều bất ngờ không may.
Tô Cảnh Cảnh biết ba lo lắng, cô an ủi: “Bái cả vẫn khoẻ mạnh. Chẳng qua con gái nghe nói tình hình trong nước không ổn định…”
“A!” Khi nghe Tô Cảnh Cảnh nói đến bốn chữ “tình hình không ổn định”, tự nhiên Tô Minh Chính thốt ra một tiếng thét kinh hãi. lêquýđôn Tô Cảnh Cảnh thấy ba không có gì đáng ngại, trái tim đang căng thẳng vốn đã thả lỏng, thấy Tô Minh Chính kinh hoảng như vậy, trái tim lại nảy lên.
Trước mắt thế cục trong thành rất nghiêm trọng, vừa rồi cô lo lắng cho ba mình nên không suy nghĩ, lúc này mới ngẫm lại. Đồng Tử Sâm và các nhân viên quan trọng trong chính phủ đều đến đây, e chẳng mấy chốc đốc quân các nơi cũng sẽ tới, những người này tụ tập tại đây là muốn làm gì?
“Đại Tổng thống, Đại Tổng thống như nào rồi?” Tô Minh Chính bức thiết hỏi.
Tô Cảnh Cảnh không trả lfi, ngược lại rũ mắt rơi vào trầm tư.
Cô và Đồng Hiên Tuấn đã có hôn ước, theo tính cách của Đồng Hiên Tuấn, nếu cô không có giá trị lợi dụng, anh hà tất phải làm chuyện thừa? Trước mắt nếu Đại Tổng thống không xong, vậy thì…
Cô bừng tỉnh hiểu ra, quả thật anh tính kế cô. Nhưng cô không có nhiều thời gian để nghĩ về Đồng Hiên Tuấn, nhìn vẻ mặt khẩn trương của ba mình, cô giảm thấp âm thanh: “Ba, Đại Tổng thống e không xong rồi.”
“Đại Tổng thống…” Tô Minh Chính nghe Tô Cảnh Cảnh nói “Đại Tổng thống sắp không xong”, suýt nữa thì đứt hơi, Tô Cảnh Cảnh cuống quít điều hoà hơi thở cho ông.
Cách một lúc lâu sau, Tô Minh Chính mới sâu xa nói: “Vậy, trong thành…”
Lúc này trong đầu Tô Cảnh Cảnh rất hỗn loạn, chuyện cũ chuyện mới loạn hết cả lên, nếu muốn lí lẽ rõ ràng sợ phải mất một lúc lâu. Nhưng trong lúc mấu chốt này sao có thể để cô trầm tư suy nghĩ?
Ngoài cửa bỗng vang lên một trận tiếng chạy bộ kịch liệt, giống như một đội binh đang cội vàng đến. Ngay sau đó ngoài cửa vang lên tiếng vài người đang thầm thì, vì cách một cánh cửa nên Tô Cảnh Cảnh không nghe rõ, ch cảm thấy giọng nói này rất quen, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra.
Tô Minh Chính bỗng thở dài: “Cả đời ông ấy mơ mộng hão huyền đạt được hồng đồ bá nghiệp, cuối cùng chỉ nhận được một chiếc quan tài!”
Tô Cảnh Cảnh biết ông đang nói đến Đại Tổng thống Lý Uý Diên. lêquýđôn Đại Tổng thống Lý cả đời vọng tưởng đạt được hồng đồ bá nghiệp, mưu đồ xây dựng triều đại Lý thị, nhưng cuối cùng, một chiếc quan tài lạnh lẽo, vài tấc đất vàng. Bao nhiêu hùng tâm, bao nhiêu tráng khí, đều trở thành đất vàng đi theo.
Bất ngờ vang lên vài tiếng gõ cửa, trong phòng bệnh yên tĩnh vang lên rất rõ ràng.
“Cuối cùng cũng tới rồi à?” Tô Minh Chính lẩm bẩm, liếc mắt nhìn Tô Cảnh Cảnh nửa tựa cạnh giường bệnh, thở dài rồi nói: “Cảnh, đi mở cửa đi.”
Tô Cảnh Cảnh lau nước mắt trên mặt mình, đứng lên, sửa sang lại quẩn áo cho chỉnh tề rồi mới chậm rãi bước về phía cửa.
Ngoài cửa sau mấy tiếng gõ cửa lại yên tĩnh trở lại, bởi vì quá yên tĩnh nên tạo ra ảo giác như bên ngoài không có ai.
Tô Cảnh Cảnh đi đến cạnh cửa, dừng bước lại. Trong chốc lát cánh cửa màu trắng hết sức bình thường trước mắt cô lại biến thành một ngọn núi tuyết khổng lồ, nặg nề lạnh lẽo. Cô khó khăn nâng tay lên, tay như bị đổ chì.
Khuôn mặt cô trầm xuống, đặt tay lên quả đấm cửa, nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng thở dài trùng điệ[, không biết là ai thở dài.
Cô nhắm mắt lại, hít hâu, cuối cùng dùng hết hơi sức của mình, xoay quả đấm cửa.
Cửa mở, đám người Đồng Tử Sâm lẳng lặng đứng trước cửa. Tô Cảnh Cảnh lui về một bên, Đồng Tử Sâm thẳng lưng bước vào phòng đầu tiên. lêquýđôn Ngay sau ông là ông ngoại của Tô Cảnh Cảnh – Thịnh Thế Huy. Thịnh Thế Huy không hề nhìn Tô Cảnh Cảnh lấy một cái, chỉ im lặng đi theo Đồng Tử Sâm vào bên trong. Người phía sau nối đuôi nhau vào, cũng không ai để ý đến Tô Cảnh Cảnh đứng cạnh cửa, chỉ có người cuối cùng, anh không vào phòng bệnh, ngược lại đứng ở cửa, chính là Đồgn Hiên Tuấn.
Đồng Hiên Tuấn đứng ở cửa ngưng mắt nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Tô Cảnh Cảnh khẽ mỉm cười, nụ cười của anh như có ý tứ sâu xa, nhưng Tô Cảnh Cảnh không nhìn thấy, ánh mắt của cô dừng trên khuôn mặt tái nhợt của ba mình.
Trong phòng bệnh im ắng không tiếng động. Hương hoa bách hợp lan toả khắp nơi, ánh mặt trời nóng rực, đầu người bắt đầu chuyển động.
Không ai nói chuyện, Tô Minh Chính cũng vậy, ông chỉ giương mắt nhìn đoàn người đứng trước giường bệnh mình, ánh mắt thờ ơ. Trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, tựa như một căn nhà trống.
Mọi người nín thở trầm ngâm, vẻ mặt nghiêm trang.
Thật lâu sau, Đồng Tử Sâm chợt khom người ba lần với Tô Minh Chính, ngay sau đó, Thịnh Thế Huy và đoàn người cũng giống Đồng Tử SÂm khom lưng ba cái với Tô Minh Chính. Trong mắt Tô Minh Chính đều là vẻ ngạc nhiên, nhưng đám người Đồng Tử Sâm không nói gì, sau khi cui người ba cái xong lại thẳng lưng đứng trước giường bệnh, im lặng không nói.
Tô Cảnh Cảnh đứng bên cạnh lại càng ngạc nhiên, nhìn nụ cười mang theo ý tứ hài hước trên mặt Đồng Hiên Tuấn.
Trong đôi mắt sâu thẳm đen như mực của Đồng Hiên Tuấn cũng đều là ý vị hài hước.
Ánh mặt trời dần ảm đạm, trong phòng bệnh cũng bắt đầu tối dần. Tô Cảnh Cảnh từ cửa nhìn vào bên trong, , vẻ mặt từng người bên trong đều hết sức nặng nề mà yên lặng, trang nghiêm. Trái tim cô khẽ run lên một cái, phảng phất như bị thứ gì đó đâm vào, đau như vậy, đau đến mức cô không biết phải như thế nào mới tốt.
Trong phòng bệnh tăm tối đến ghê người, cảnh tượng u ám đến mức phảng phất như ma quỷ sắp hiện ra đến nơi rồi, ảm đạm đáng sợ.
Cách một lúc lâu, Đồng Tử Sâm và Thịnh Thế Huy cùng xoay người qua, những người khác cũng xoay người theo. Vẻ mặt mọi người đều rất ngưng trọng, theo Đồng Tử Sâm và Thịnh Thế Huy ra ngoài, mọi người đều xoay người đi theo ra ngoài phòng bệnh. Đồng Hiên Tuấn mỉm cười với Tô Cảnh Cảnh, cũng xoay người rời khỏi căn phòng.
Tô Cảnh Cảnh đóng cửa lại, nhìn ba trên giường không nói một lời, trong lòng cô ngũ vị tạp trần.
“Ba!”
Tô Minh Chính không đáp lại cô, chỉ rơi vào trầm tư. Trong lòng thiên hồi bách chuyển* nhưng vẫn không tìm được một con đường tốt để đi.
*Thiên hồi bách chuyển: miêu tả vòng đi vòng lại nhiều lần hoặc diễn biến ngoằn ngoèo.
Tại thời buổi loạn lạc này, vốn là nhiệt huyết đền ơn nước nhà lại bị lu mờ bởi bụi trần loạn thế, chí khí dần dần mờ nhạt, tiêu tan, bo bo giữ mình sợ không được, kết đảng tất nhiên có thể mưu lợi, quan lộ* mênh mông, đảo mắt đã vài năm, mắt thấy đã nhiều, hai tay làm lụng, song lại chẳng phải mong muốn trong lòng lúc mới làm quan.
Rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể yên thân gửi phận trong thời thế loạn lạc này, rót cuộc phải làm sao mới có thể thực hiện lý tưởng đền nợ nước vốn có trong lòng, rốt cuộc phải làm gì mới có thể khiến cho thời buổi loạn lạc này trở thành một vùng trong sạch?
Dân quốc năm thứ mười ba, mùng bốn tháng tư, ba giờ chiều.
Việc ban hành các sắc lệnh của Quốc Vụ Viện là do Đồng Tử Sâm, Thịnh Thế Huy cùng bàn bạc ban hành “di lệnh” của Đại Tổng thống:
*Quốc Vụ Viện: Hội đồng nhà nước nhân dân Trung Hoa
“Chẳng may bị cảm, dần dần hấp hối. Nhớ thương quốc sự trở thành bệnh nặng, ký thác người khác theo “Hiếp pháp tạm thời” điều thứ hai mươi chín: Vì Đại Tổng thống từ chức vì lý do nào đó, hoặc không thể trông coi công việc thì Phó Tổng thống tạm thời nhậm chức. Đại Tổng thống tuân theo “Hiếp pháp tạm thời”, tuyên bố Phó Tổng thống Tô Minh Chính tạm thời thực hiện quyền hạn của Đại Tổng thống Trung Hoa dân quốc. Phó Tổng thống kính cẩn, độ lượng, nhân ái, quang minh chính đại, nhất định có thể cứu giúp khó khăn, bình ổn đại cục, bổ sung thiếu sót của Đại Tổng thống, an ủi hi vọng nhân dân cả nước.”
Cùng ngày Đồng Tử Sâm lấy danh nghĩa Quốc Vụ Viện gửi điện thông báo cả nước: “Đại Tổng thống mất vì đau ốm vào ngày mùng bốn tháng này, làm đúng như điều hai mươi chín tuyên bố Phó Tổng thống Tô Minh Chính tạm thời thi hành quyền hạn của Đại Tổng thống Trung Hoa dân quốc. Các tỉnh địa phương quan trọng, mọi việc lấy quốc gia làm trọng, cùng duy trì trạt tự, nỗ lực bảo vệ an ninh trật tự, là phương pháp tối ưu.” (Chú thích)
Lúc nghe tin Tô Minh Chính kế nhiệm, Đồng Hiên Tuấn đang dựa nghiêng trên tháp quý phi trong phòng ngủ của mình, trong tay cầm một quyển sách hơi cũ, từ bìa sách màu xanh xám đã biết đây không phải một quyển tứ thư ngũ kinh nghiêm chỉnh hoặc sách chiến lược quân sự.
Anh lật qua lật lại quyển sách, trong miệng còn ngân nga điệu hát Giang Nam, sách này chính là một quyển sách chợ ghi lại những điệu hát dân ca Giang Nam, ngày hôm trước tình cờ tìm thấy trong một biệt thự nhỏ trên đường Ngân Hạnh.
Thời gian này thế mà anh lại thích hát lên những điệu hát dân ca Giang Nam. Đến Anh cũng cảm thấy rất đỗi kinh ngạc. Lúc đó phát giác quyển sách này vậy mà lại nổi lên lòng tò mò với nó, Tào Nhã Lệ ngược lại không sao, không nói gì khác để mặc anh mang đi.
Anh đang xem “Thải Liên khúc”, thấy những nơi thú vị, vừa khẽ hát ngón tay vừa vỗ lên tháp quý phi, ngân nga thầm thì, nhưng bài hát và tiết tấu của anh lại không phù hợp với nhau, hai thứ tương hợp chỉ thấy cảm giác cứng ngắc, anh lại cứ dương dương tự đắc.
Cố Trĩ Niên đứng xa xa ở một bên, vẫn là dáng vẻ vô cùng cung kính.
Làn điệu Đồng Hiên Tuấn xướng trong miệng mơ hồ không phải trong sáng lắm, xướng được một nửa lại ngừng lại, im bặt, dư âm không quấn quít mà ngược lại có chút chói tai giống tiếng phanh xe kéo dài khi phanh xe mãi không được.
Cố Trĩ Niên khẽ giật hàng mày, nhưng cơ thể lại không thấy động, vẫn giữ nguyên tư thế như trước.
Đồng Hiên Tuấn chậm rãi mở mắt ra: “Lão già bên kia có biến động rồi à?” Tuy là câu hỏi nghi vấn nhưng lời nói của anh lại như chắc chắn, đầu màu hơi nhíu, chỉ trong chốc lát ánh mắt trở nên trong trẻo.
Tất nhiên anh biết Đồng Tử Sâm sẽ có động tĩnh, lúc này, nếu Đồng Tử Sâm không làm gì vậy thì ông không phải Thống soái quân Nghiêu Đồng Tử Sâm nữa rồi.
Cố Trĩ Niên nói: “Hôm nay có vài người cấp dưới gây sự, hung bạo nói muốn Tổng tư lệnh làm Tổng thống.”
“Hả?” Đồng Hiên Tuấn bình thản nói một chữ mang theo nghi vấn, nhưng lại giống như trong lòng đã sớm biết, chữ mang theo nghi vấn này chỉ như lơ lãng phát ra từ trong cổ họng. Cố Trĩ Niên đáp: “Đến đại thiếu…”
“Ờ.” Đồng Hiên Tuấn nghe Cố Trĩ Niên nói vậy, trên khuôn mặt hiện lên nụ cười quỷ dị, Cố Trĩ Niên cúi thấp đầu nên không nhìn thấy, chỉ nói tiếp: “Nghe đâu cấp dưới của đại thiếu cũng có mấy người không cam lòng, giật dây đại thiếu đi phản đối.”
“Anh ta ấy hả, tính cách anh ta thật sự rất dễ bị người bên dưới nắm mũi dắt đi. Sợ là cũng ồn ào khiến lão già mất hứng thôi.” Đồng Hiên Tuấn thờ ơ nói xong, híp mắt nhìn ra bầu trời màu xanh nhạt.
Trên trời có mấy đám mây trôi dập dềnh, phù vân vạn biến, mà thiên lại bất biến.
“Thật thú vị, thiên biến vạn hoá nhưng cuối cùng chẳng qua chỉ là trên thế giới này.” Trong lòng anh âm thầm suy nghĩ.
Cố Trĩ Niên còn nói: “Thật ra thì không phải tổng tư lệnh mất hứng, chỉ là nghe nói cấp dưới đại thiếu có mấy người đến bệnh viện gây sự, tức giận một chút thôi.”
“Tức giận?” Nụ cười trên gương mặt Đồng Hiên Tuấn càng đậm, ngay cả khoé mắt cũng cong lên: “Đến cấp dưới của Sùng Quang không bắt ép được, lão già cũng đâu có tức giận. Thật không biết gây chuyện như thế nào rồi?”
“À.” Cố Trĩ Niên nghe Đồng Hiên Tuấn hỏi, hấp tấp đá: “Ồn ào không lớn, lúc sau Phó Tổng thống phái người đến hỏi Tổng tư lệnh nên làm thế nào cho phải.” Lúc này Tô Minh Chính vẫn chưa chính thwc tiếp nhận chức vụ, vì thế Cố Trĩ Niên vẫn gọi là Phó Tổng thống.
“Vì vậy Đại soái cũng không tức giận với đại thiếu nữa.”
Nụ cười Đồng Hiên Tuấn bỗng chốc ngừng lại trên mặt, sau đó chỉ nghe anh cười lạnh một tiếng nói: “Sợ là cũng phái người đến bên Minh Soái đi. Mọi người nói Tô Minh Chính yếu đuối hồ đồ, hừ, cũng không thấy được.” Nói xong, Đồng Hiên Tuấn lại nở nụ cười: “Lão già trả lời như thế nào?”
“Đại soái chỉ nói, nếu mời là tôi mời Phó Tổng thống, việc này liền là việc của tôi, Phó Tổng thống không cần quan tâm. Nếu ông ấy sợ vậy thì tự ông ấy lo chuyện đó.”
“Hay cho lấy lui làm tiến.” Đồng Hiên Tuấn khen một câu, khép lại quyển sách trên tay, lại có chút cảm khái nói: “Lời này của lão già chỉ sợ nói cho đại thiếu và mấy tên cấp dưới nghe. Phương pháp của Tô Minh Chính cũng rất tppst, trực tiếp ném bóng đi, lão già cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ tự nhiên có biện pháp đẩy trả về. Hai người này thường xuyên qua lại sợ cũng không xảy ra biến cố gì được.”
“Vậy tam thiếu, chúng ta nên làm như thế nào?”
Anh cười lạnh một tiếng, chống người ngồi dậy: “Mặc mấy con cáo già đó đấu với nhau thôi, tôi cũng không có sức tham gia. Mấy ngày nay còn một cuộc hôn nhân để bận rộn, sợ không rảnh một thời gian.” Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cố Trĩ Niên, bữa tiệc tối nay là ai giúp xử lý?”
Cố Trĩ Niên sửng sốt, không nghĩ tới Đồng Hiên Tuấn lại đổi chủ đề câu chuyện. Nhưng anh không ngạc nhiên, tâm tư của vị chủ nhân này của anh thật giống như dòng sông chín khúc, ai có thể phỏng đoán? Anh chỉ nói sự thực: “Vâng, cấp dưới của đại thiếu xử lý, xác nhận là Ngô Tuyết Huy.”
“A!” Đồng Hiên Tuấn cười, nói: “Mấy năm nay Ngô Tuyết Huy ngày càng khiến Dùng Quang hài lòng. Không biết trong lòng chị dâu nghĩ như thế nào. Aizzz.”
Sợ không chỉ đội trưởng Ngô thôi. Cố Trĩ Niên im lặng nói thầm trong lòng một câu.
Đồng Hiên Tuấn thở dài, ném quyển sách trong tay lên giường, vuốt mi tâm, ngáp một cái: “Thật là mệt mỏi, chỉ có điều bữa tiệc tối nay vẫn phải đi. Thật đúng là nhất triều thiên tử nhất triều thần*, không biết Đại Tổng thống Lý nằm trong quan tài có cảm khái hay không.”
*Người cầm quyền thay đổi, cấp dưới cũng phải thay đổi theo.
Anh đứng dậy, vỗ trường sam Vân Cẩm màu trắng hơi nhăn do ngủ: “Trĩ Niên, chuẩn bị xe đến Tô gia.”
Cố Trĩ Niên lập tức đáp ứng.
Đã nhiều ngày, vết thương của Tô Minh Chính mỗi ngày một khá hơn, vì phải đảm nhiệm công việc của Tổng Thống nên phải xuất viện sớm về Liễu gia. Biệt thự của Tô Minh Chính ở thành Cù An cách đại trach của Đồng gia rất xa, trước đây Đồng Hiên Tuấn chưa từng ghé qua, lần này vì Tô Cảnh Cảnh lại muốn đến cửa thăm hỏi một lần.
Những chuyện ra vẻ bực này, người khác nhìn vào cảm thấy với anh mà nói là một chuyện rất khó khăn, nhưng trên thực tế đối với anh chuyện này lại là thành thạo.