Ba bốn ngày sau đó Đồng Hiên Tuấn vẫn không chịu đến biệt thự Phượng Tê.
Hôm đó anh mới vừa bị Đồng Tử Sâm gọi tới thư phòng dạy dỗ mấy câu, cũng không nói gì khác ngoài mấy việc không làm được gì đàng hoàng các loại. Đồng Hiên Tuấn vốn tập mãi thành quen, ngược lại coi như không có gì.
Đồng Tử Sâm nói anh một lúc, chạm tay lên tường bên trái chỗ treo bức chân dung xuất thần một hồi lâu.
Trên vách tường treo một bức chân dung được trang hoàng tỉ mỉ màu trắng, bên trong vẽ một người mặc quân phục đứng giữa biển hoa, ông trong bức tranh mới chỉ hai ươi tuổi, khí thế phấn chấn phong thái hiên ngang.
Ông nhìn bức chân dung thời trẻ lòng mang hùng tâm tráng trí của mình, thật lâu vẫn không dời tầm mắt.
Năm đó, trong vườn hoa nho nhỏ, hoa tường vi đã nở, cả vườn cẩm tú (gấm vóc), nhưng ông chỉ là một tên vệ binh tầm thường vừa mới đầu nhập quân Nghiêu, mà bà cũng là người vợ ông mới kết tóc xe duyên. Tmm.lqđ Bà đẹp như vậy, đẹp đến nỗi ông cảm thấy thương tiếc, đẹp đến nỗi ông không nỡ buông tay.
Cả vườn hoa tường vi cũng không đẹp bằng nổi một nụ cười mỉm của bà.
Trong không khí hương hoa dày đặc, bà đứng trước giá vẽ, mặc sườn xám màu xnah bình thường ở nhà, trên khuôn mặt là nụ cười khiến người ta si dại.
A Nhan. Ông lặng lẽ than thở trong lòng, xoay chuyển tâm trí.
Đồng Hiên Tuấn cúi đầu buông tay, rốt cuộc không dám lên tiếng. Trước nay ở trước mặt người ngoài anh luôn hành động phóng túng, nhưng không dám biểu hiện quá giới hạn trước mặt cha mình, cuối cùng vẫn là quan tâm đến suy nghĩ của ông, quan tâm làm gì việc ông chưa bao giờ thương anh.
“Tông Hi!” Đồng Tử Sâm thở dài, không nói tiếp. Đồng Hiên Tuấn cúi đầu, vẻ mặt vô cùng hờ hững.
Đồng Tử Sâm chậm rãi xoay người về hía cửa sổ, bầu trời ngoài cửa sổ sáng long lanh như ngọc lưu ly xanh biếc, mây tơ lặng lẽ như mạch nước ngầm, tụ tụ tán tán, phảng phất như nhân gian li hợp.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. lqđ.tmm Đồng Tử Sâm nhíu mày, ánh mắt trời xuyên qua cửa sổ trong suốt chiếu vào gương mặt cương nghị tang thương của Đồng Tử Sâm, vẻ mặt ông hơi thay đổi, nắm tay sau lưng siết chặt.
“Vào đi.”
---
Sau khi vào cửa Trương Hoảng thấy Đồng Hiên Tuấn ở đây, trong mắt thoáng qua chút sửng sốt, nhưng không để trong lòng, chỉ vội vàng mở miệng: “Tổng tư lệnh, tiền phương cấp báo!”
Đồng Tử Sâm không xoay người, chỉ điềm tĩnh nói: “Được rồi, Tông Hi, con ra ngoài trước đi.”
Trương Hoảng liếc Đồng Hiên Tuấn một cái, lại liếc bóng lưng Đồng Tử Sâm, anh biết rõ nguyện vọng của Đồng Tử Sâm. Lqđ.tmm Trong lòng hơi tính toán, trước mắt hai người con của Đồng gia, có thể thành đại khí ngược lại không hẳn là đại thiếu.
Đồng Hiên Tuấn mở cửa phòng, hơi do dự, trong phòng lờ mờ truyền đến: “Thịnh Suất và…”
“Với cả…”
“Bọn chúng…”
Vì vừa rồi Đồng Tử Sâm đề phòng anh khắp nơi nên không thể nán lại lâu, chỉ nghe hai ba câu rồi cất bước rời đi.
Trong thư phòng, Đồng Tử Sâm nghe tin tức quân Diên Tây Nam nghị hoà, chòm râu bên khoé môi ông khẽ rung rung, cuối cùng không nói gì.
Trong lòng Trương Hoảng lo sợ, thở cũng không dám thở mạnh.
Trong thư phòng im lìm không tiếng động, Đồng Tử Sâm trầm mặt xuống, ánh mắt thâm thuý.
Tự nhiên Trương hoảng nói: “Tổng tư lệnh, không bằng chúng ta thừa dịp trước khi quân Thịnh và quân Tây Nam đến…”
Đồng Tử Sâm hừ lạnh một tiếng, trên gương mặt cương nghị không chút biểu cảm: “Lúc này bọn chúng nghị hoà là bởi đại cục chưa định…” Nói đến đây Đồng Tử Sâm dừng lại một chút, ánh mắt dừng lại trên vách tường lần nữa, hai mắt thất thần.
Trương Hoảng khom lưng, không dám ngẩng đầu, không khí vẫn lạnh lẽo.
Lúc lâu sau, Đồng Tử Sâm rũ mắt châm rãi nói: “Đại tổng thống bệnh khó qua khỏi.”
Trương Hoảng gật đầu ngầm hiểu.
Trong câu nói bệnh tình nguy kịch này hiển nhiên không giống với bệnh tình nguy kịch bên ngoài đồn đại.
---
Đồng Hiên tuấn trở về phòng ngủ, cởi giày da và quần áo rồi nằm lên giường nhỏ phù dung, trên giường đặt một chiếc đệm lông mặt nhung màu tím. Đương đầu xuân, thời tiết ấm dần, chiếc đệm kề sát người tạo cảm giác khó chịu.
Anh trằn trọc trở mình, ánh mắt lướt qua căn phòng tối om, tất cả trong phòng đều là các loại đồ chơi mới lạ, song anh tâm tư anh không đặt ở đây.
Cuối cùng cha anh vẫn đề phòng anh. Cha anh duyệt vô số người*, không hẳn không nhìn ra ý định của anh, cho dù giấu qua tay trăm người, cuối cùng vẫn sẽ để lộ ra sơ hở.
*Duyệt vô số người (阅人无数): Tức là gặp nhiều người, nhiều kinh nghiệm
Đến cùng là làm sai ở đâu, hay là, anh lo lắng nhiều?
Nhăn mày suy tư trong chốc lát, Cố Trĩ Niên đã tới.
Cố Trĩ Niên vẫn mặc trang phục vệ binh như thường, vẻ mặt hơi mất tự nhiên. Đồng Hiên Tuấn có sở liệu, cũng không ngạc nhiên, chỉ thản nhiên hỏi: “Như thế nào?”
Cố Trĩ Niên trả lời: “Như gia đoán.”
“A.” Đồng Hiên Tuấn cười như khong cười nói: “cũng được.” Ngay sau đó Cố Trĩ Niên nói tiế: “Gia tính toán như thế nào?”
“Tính toán?” Đồng Hiên Tuấn khẽ mỉm cười: “Đúng vậy, nên tính toán một chút rồi.” Sau khi nói xong, anh lại thở dài: “Thật đúng là chuyện rắc rối, nhưng luôn phải làm.”
“Vâng, gia, kẻ thành đại sự không để ý chuyện vặt vãnh.”
Đồng Hiên Tuấn phá lên cười ha ha, nhưng nụ cười này tuyệt không sảng khoái, ngược lại hết sức ảm đạm.
Cố Trĩ Niên cũng nhận ra sự ảm đạm trong nụ cười này của Đồng Hiên Tuấn, nhưng không nói gì, chỉ nói: “Gia, động Giang gia, hay Từ gia?”
“Có gì khác nhau sao?” Trong mắt Đồng Hiên Tuấn hảng phất như kết tụ một miếng băng mỏng: “Cứ động Giang gia đi, Từ gia…” Anh không nói tiếp, dù sao vẫn có băn khoăn.
Cố Trĩ Niên hơi ngẩng đầu, thấy vẻ mặt Đồng Hiên Tuấn có sự khác thường, trong lòng trầm xuống.
---
Bóng đêm thâm trầm dày đặc như lọ mực đầy ắp, nửa vầng trăng non chìm trong đó càng có vẻ đỏ lên như máu.
Ngoài cửa sổ cây ngô đồng phát ra những viếng vang xào xạc thật nhỏ, chậm chạp nặng nề, nghe vào khiến lòng người bi thương không ngừng.
“Hình như thời tiết sắp thay đổi rồi.” Thím Lương vội vàg đóng cửa sổ trong phòng ngủ của Tô Cảnh Cảnh, quay đầu lại thấy Tô Cảnh Cảnh đang gối lên chiếc gối mềm hình vuông, nằm trên giường cùng đống quần áo, trong tay cầm một quyển “Thi kinh”.
Cô đang đọc đến câu “Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.” Nghe thím Lương nói chuyện cô lẩm bẩm đáp một tiếng, không để ý nói: “Xem ra anh ấy không tới rồi, thím Lương, thím cũng về phòng nghỉ sớm đi.”
Thím Lương di chuyển bước chân, Tô Cảnh Cảnh tiện tay lật trang sách, khoé miệng xuất hiện nụ cười nhàn nhạt: “Song, thím Lương, có vài người là A Đấu*, không nâng dậy được. Thím cũng không cần phí lòng.”
*A Đấu: Đây là con Lưu Bị, thời Tam Quốc bên Trung Quốc, ví với kẻ bất tài, đồ vô dụng, đồ hèn nhát.
Thím Lương liếc mắt nhìn Tô Cảnh Cảnh đang thoải mái đọc sách bên cạnh, thở dài rồi ra khỏi phòng ngủ.
Tô Cảnh Cảnh nhìn cửa phòng đóng chặt, lại thất thần trong chốc lát.
Ngày một ngày trôi qua vô tình, giống như nước chảy, một đi không trở lại.
Ngoài cửa sổ chợt có trận mưa to trút xuống, gió tiêu điều lạnh lẽo như đập vào lòng cô, trong lòng lạnh lẽo như băng, cảm thấy vô cùng thống khổ và bất lực.
Cô hiểu bản thân mình ngay cả thực chất cũng không có, nói những lời kia, làm những dáng vẻ đó chỉ vì để anh nhìn.
Sao cô có thể không biết những người trong biệt thự này mỗi ngày làm những chuyện gì.
Người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Nhưng cô lại cứ không cam lòng, lời kia nói ra khỏi miệng cô lại hối hận. Trong lòng cô hiểu rõ tình hình bây giờ, hành động như vậy xác thực có chút kích động. Rốt cuộc không trải qua nhiều sóng gió, tuổi trẻ vô cùng, dầu rằng huệ chất lan tâm nhưng làm sao sử dụng.
Trong thời buổi loạn lạc, cô chỉ là một cô gái yếu đuối, quân phiệt hỗn chiến, lợi ích lần lượt thay đổi thì cô nên bảo vệ mình, bảo vệ người mình quý trọng như nào?
Trận mưa rào ngoài cửa sổ tới nhanh, đi cũng nhanh. Cô hoảng hốt luôn có cảm giác không ổn, nhưng lại không nói rõ được chỗ nào không ổn. Cũng không phải chính cô nói mấy câu này, mấy câu kia, ví như thực sự đến tai Đồng Hiên Tuấn, cô cũng có thể rõ ràng thím Lương là người nào, ví như không đến được thì cô càng không phải lo lắng.
Có lẽ ngày mai bất luận thế nào anh cũng đến đây một chuyến. Trong thành này thời thời khắc khắc tồn tại sự biến đổi, không biết mấy ngày này vết thương của cha đã tốt lên chưa, cũng không biết trận chiến tiền phương như thế nào rồi?
Sáng sớm hôm sau thức dậy cảm thấy trong lòng cực kỳ buồn bực, như có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Mấy hôm trước cũng vậy, sau lại nghe nói cha gặp chuyện, chẳng lẽ…
Cô nghĩ cũng không dám nghĩ nữa, vội vã đổi chiếc sườn xám thuần trắng dệt bằng tơ tằm mặc ở nhà, đang chải tóc thì nghe thím Lương nói vọng vào từ ngoài cửa: “Tô tiểu thư.” Trong ngực cô tim đập mạnh và loạn nhịp, tay cầm lược buông lỏng, chiếc lược gỗ đào lặng lẽ rơi xuống đất, cũng may trong phòng lót thảm Ba Tư thật dày.
Lương ma ma thấy bên trong không có động tĩnh, lại gõ cửa mấy cai, T Cảnh Cảnh căng thẳng, trên trán rịn ra tầng mồ hôi mỏng. Cô không có tâm tư nhặt chiếc lược bị rơi trên đất lên, hít một hơi sau đó đưa tay lau mồ hôi trên trán, hoảng loạn đáp một tiếng: “Làm sao vậy?”
“Từ tiểu thư đến.”
“Từ…” Tô Cảnh Cảnh thất thần, tâm trạng không nén nổi buồn bực.
Từ Phẩm Tuệ đến đây, xảy ra chuyện gì rồi ư?
Cô thu lại tâm trạng, đáp: “Tôi biết rồi.”
Xuống lầu, thấy Từ Phẩm Tuệ tinh thần thấp thỏm ngồi trên sofa, tim cô như bị quất một cái.
Trước giờ Từ Phẩm Tuệ luôn vui vẻ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến cô trở nên như vậy? Cô hơi sợ hãi, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng sợ bất cứ thứ gì.
Tô Cảnh Cảnh bước nhanh đến, Từ Phẩm Tuệ ngẩng phắt đầu, cô thấy trong mắt Từ Phẩm Tuệ có nước mắt, trong lòng lại càng sửng sốt.
“Làm sao vậy Phẩm Tuệ?”
Từ Phẩm Tuệ ngẩng đầu, thấy Tô Cảnh Cảnh, nước mắt lập tức phun trào, gương mặt hoa lê đãm mưa khiến Tô Cảnh Cảnh đau lòng không thôi.
Tô Cảnh Cảnh kéo tay Từ Phẩm Tuệ nửa ngòi xuống, Từ Phẩm Tuệ cúi đầu rơi lệ.
Tô Cảnh Cảnh vươn tay lau nước mắt trên gương mặt Từ Phẩm Tuệ, sau đó nghẹn ngào nói: “Không có chuyện gì đâu, nhất định sẽ không có chuyện gì.”