Buổi sáng ngày thứ tư, Đồng Hiên Tuấn đến biệt thự Phượng Tê.
Trời mới tờ mờ sáng, Tô Cảnh cảnh đã tỉnh dậy từ sớm, mấy hôm nay cô không ngủ được, ban đêm tỉnh dậy mấy lần.
Tin tức thường xuyên được đưa đến, lần thì nói rằng đã qua thời kì nguy hiểm nhưng vẫn chưa tỉnh, lần thì nói rằng bệnh có biến chứng, trong lòng cô thấp thỏm nhưng không dám nói gì.
Lúc này nghe con sen nói Đồng Hiên Tuấn tới, Tô Cảnh Cảnh không kịp thay quần áo, tiện tay cầm một chiếc khăn choàng hai màu xanh hồng, bên trong mặc đồ ngủ tơ tằm màu vàng hơi đỏ, tóc cũng không chải, chỉ tiện tay dùng một chiếc dây màu vàng nhạt buộc lại.
Đồng Hiên Tuấn vốn tuỳ ý ngồi, từ trước đến nay anh luôn tuỳ ý, nơi này còn là biệt thự của anh, tiện thể ngồi càng thêm thoải mái. Nghe thấy tiếng động trên cầu thang, biết Tô Cảnh Cảnh xuống đến nơi nhưng anh không để ý, chỉ nhắm mắt dựa nghiêng trên sofa, thảm lông cừu trên sofa mềm mại ấm áp xua đi cái lạnh của tiết xuân.
Tô Cảnh Cảnh thấy anh tuỳ ý như vậy không khỏi mím môi cười: “Tam thiếu thực đúng là người có tính cách chân thật.”
Nghe lời này, khoé môi Đồng Hiên Tuấn khẽ cong lên sau đó mới chậm rãi mở mắt ra, nếu là người khác chọn lời khen nói với anh, anh sẽ chỉ cảm thấy lời nói đó không đáng để mỉm cười, nhưng cô nói lại có sự khác biệt.
Không biết có phải do ngược chiều ánh sáng hay không, Đồng Hiên Tuấn cảm thấy xung quanh người Tô Cảnh Cảnh có ánh sáng mờ nhạt, cực kỳ rực rỡ. Cô tuỳ ý ăn mặc nhưng lại khiến bản thân cô càng linh động động lòng người. Trong lúc nhất thời thậm chí anh có chút kinh sợ.
Tô Cảnh Cảnh cho rằng anh thấy bản thân quyá mức tuỳ ý, bèn nói: “Thực xin lỗi, nghe anh đến mà vẫn chưa thay quần áo, anh chờ một chút tôi đi thay quần áo khác.”
“Như vậy rất tốt.” Đồng Hiên Tuấn lạnh nhạt nói, lời này che giấu sự luống cuống vừa rồi của anh.
Tô Cảnh Cảnh nói: “Có phải tam thiếu có tin tức gì không?” Trong lòng cô biết anh hẳn có tin tức vì vậy mới đánh liều hỏi, bất quá anh tự mình đến nhất định còn có chuyện khác.
Đồng Hiên Tuấn khẽ mỉm cười, hoàn toàn không có dáng vẻ đường đột vừa rồi, chợt Tô Cảnh Cảnh cảm thấy hoảng hốt, Đồng Hiên Tuấn trước mắt giữ kín như bưng, thâm trầm khiến người ta nhìn không thấu.
Chàng trai này có phải xấu xa như trong lời đồn?
“Tin tức là có, chỉ là không biết Tô tiểu thư lấy gì báo đáp lại tôi?” Tô Cảnh Cảnh ngó anh, khi anh nói những lời này vẻ mặt vẫn thản nhiên như không phải đang đòi thù lao, vì vậy Tô Cảnh Cảnh nói: “Không biết tam thiếu hi vọng tôi lấy gì để báo đáp đây?”
Đồng Hiên Tuấn mỉm cười: “Trong thời gian ngắn không thể gặp người, song lấy vài tin tức là vẫn có thể, cô đi thay quần áo đi, lúc nữa sẽ nói cô biết.” Tô Cảnh Cảnh có phần không hiểu, nghe lời này của anh như muốn đưa cô ra ngoài.
Đôi mắt thu ba ngập nước đảo qua đảo lại trên người Đồng Hiên Tuấn một vòng, Đồng Hiên Tuấn vẫn tự nhiên bình thản ngồi, vẫn tuỳ ý như vậy, tuyệt không giống thiếu gia ương ngạnh trong tin đồn.
Tô Cảnh Cảnh gật đầu trở lại lầu trên.
Lúc cô đến vì vội vàng nên không mang theo đồ đạc, những bộ quần áo trong tủ đều là mua mới, nghĩ lại nơi này hẳn là nơi kim ốc tàng kiều của Đồng tam thiếu, nghĩ thôi cũng cảm thấy lạ lẫm rồi. Cô tuỳ tiện chọn mọt chiếc sườn xám thêu hải đường màu trắng hơi vàng, tóc mái dùng hai chiếc kẹp tóc trân châu kẹp lại để lộ cái trán trơn bóng.
Cô đứng trước bàn trang điểm gỗ hoa lê khắc hoa hồng ngắm mình một lúc, tóm lại thiếu nữ trong chiếc gương hình bầu dục trên bàn trang điểm và cô gái lôi thôi mới tỉnh ngủ vừa rồi cách biệt một trời một vực.
Đang định đứng dậy ra ngoài, chợt cô nhìn thấy trên bàn trang điểm có một hộp phấn nho nhỏ, ngửi một cái, thì ra làm ra từ phấn hoa. Các loại phấn thường đều dùng hoa hồng lam hoặc tô mộc*, bởi vì phấn hoa có trước nên chúng không thông dụng. Cô lại nhìn một chút, màu đỏ rất diễm lệ, không có bã cũng không kém như trong cửa hàng bán. Vì vậy cô thoa chút phấn lên mặt rồi soi gương, thấy phong thái bắn ra tứ phía, hoàn toàn không có dáng vẻ suy yếu mấy ngày trước.
*Tô mộc: Còn có các tên gọi khác là vang, tô phượng, vang nhuộm, co vang, mạy vang (danh pháp hai phần: Caesalpinia sappan), là một loài thực vật thân gỗ nhỏ, cao khoảng 5-10 mét, cho gỗ rất rắn, có màu đỏ nâu ở phần lõi và trắng ở phần ngoài, được tìm thấy ở khu vực Đông Nam Á. Gỗ của nó trong tiếng Anh gọi là brezel wood. Gỗ tô mộc đã từng là một trong các mặt hàng chủ yếu trong buôn bán giữa người Nhật Bản và người khu vực Đông Nam Á (đặc biệt là Xiêm La) trong thế kỷ 17 trên các chu ấn thuyền. (Nguồn: Wikipedia)
Sau khi ăn mặc chỉnh tề, cô đi xuống lầu, Đồng Hiên Tuấn vừa thấy cách ăn vận của cô lập tức chậc chậc khen: “Không tệ không tệ, quả nhiên là mỹ nhân.” Tô Cảnh Cảnh cười cười với anh, từ chối cho ý kiến. Nhưng Đồng Hiên Tuấn lại tự mình vui vẻ thoải mái nói: “Nếu để mấy người bọn họ thấy dáng vẻ này của cô, nhất định có thể khiến họ tức giận muốn chết!”
Tô Cảnh Cảnh không biết “bọn họ” trong lời anh là ai, chỉ lờ mờ đoán nhưng không đoán ra, cô bèn nghĩ: “Nhất định sẽ biết thôi, hà tất gấp gáp như vậy.” Mấy ngày nay ngược lại cô cảm thấy sức nhẫn nại của mình lớn hơn rất nhiều.
Xe rời khỏi khu biệt thự, lúc này Tô Cảnh Cảnh mới nhìn rõ hình dáng xung quanh hồ Phượng Ô.
Hôm đó đến lúc chạng vạng, ráng chiều khuất nửa, sắc trời dần tối nên nhìn không rõ, lúc này ánh mặt trời vừa lên, ánh mặt trời màu vàng lác đác chiếu từng ánh sáng ónh ánh lên mặt hồ Phượng Ô sóng xanh dập dờn, ba quang lục mạn, cảnh sắc rất tú lệ.
Tô Cảnh Cảnh không khỏi thầm nghĩ, trách không được người xưa có câu “Thiên hạ Phượng Ô tam thập lục, kỳ trung tối hảo thị Cù An”*.
*Chú thích của tác giả: Ở đây mượn câu nói trong “lãnh lư tạp thức” đời Thanh: “Thiên hạ tây hồ tam thập lục, kỳ trung tối hảo thị Hàng Châu.”
Xe lái hơn phân nửa, trước mắt không còn thanh tú kiều diễm như vừa rồi nữa. tmm.lqđ Đường nhỏ dần chuyển thành đường lớn, người cũng dần nhiều hơn.
Trong xe, cô và Đồng Hiên tuấn ngồi sóng vai nhau, dường như anh hơi mệt mỏi, dọc theo đường đi rất kiệm lời, chỉ tựa vào lưng ghế dưỡng thần, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính xe thật dày lồng vào trong mắt anh, Tô Cảnh Cảnh nhìn giữa hai đầu mày anh phiếm vẻ buồn rầu, trong lòng không khỏi cảm thấy hốt hoảng.
Hình như anh không xấu xa giống như trong lời đồn, nhưng hà cớ gì lại có tin đồn như vậy?
---
Xe dừng trước cổng bệnh viện thánh Mari.
Tô Cảnh Cảnh hơi kinh ngạc, nghi hoặc nhìn Đồng Hiên Tuấn, Đồng Hiên Tuấn ngược lại nở nụ cười nói: “Hình như chân cô bị thương, vừa khéo đi khám thử.”
Tô Cảnh Cảnh ngẩn người: “Sao anh biết?” Khoé môi Đồng Hiên Tuấn hàm chứa ý cười, anh không nói gì, ánh mắt mập mờ.
Bệnh viện thánh Mari là mọt khu bệnh viện giáo hội, thường ngày phần lớn ra vào đều là những giáo đồ ngoan đạo, nhưng lúc này cổng bệnh viện Thánh Mari lại đầy binh lính vác súng trên vai.
Khắp nơi tĩnh lặng, vài dặm xung quanh đều không có bóng người. Chiếc chevrolet của họ cũng không đi tới cổng mà dừng lại ở một nơi phía xa.
Tô Cảnh Cảnh nhìn lại qua cửa sổ xe ngăn cách, toà nhà màu trắng ẩn trong hàng cây, chính giữa toà nhà có một cây thánh giá màu hồng rực rỡ. Cách đó không xa sau ngôi nhà kia là một nhà thờ, từ đỉnh nhọn cao vút trong tầng mây có thể thấy kiến trúc theo lối Baroque*.
*Kiến trúc Baroque: Kiến trúc Baroque (Ba Rốc) là một thuật ngữ dùng để mô tả phong cách xây dựng của thời kỳ Baroque, Ý bắt đầu vào cuối thế kỷ 17, tận dụng những ngôn ngữ của kiến trúc Phục hưng theo một cách thức mới mang tính chất hùng biện và phong cách sân khấu; thường dùng để phô trương sức mạnh của Nhà Thờ và chính quyền chuyên chế. Nó tạo dựng nên một khám phá mới về hình dáng, ánh sáng và bóng với cường độ mạnh. Trong kỷ nguyên Baroque, kiến trúc trở nên phức tạp và cầu kỳ hơn. (Chi tiết tại ://vi.wikipedia/wiki/Kiến_trúc_Baroque)
Xuống xe, Đồng Hiên Tuấn mỉm cười kéo tay Tô Cảnh Cảnh, Tô Cảnh Cảnh kinh ngạc lại thấy anh đặt tay cô vào khuỷu tay bên tay phải của anh.
Cô nghe được âm thanh đè ép nói nhỏ bên tai mình: “Ngơ ngẩn nữa sẽ chỉ có thể vội vàng mặt.” Tô Cảnh Cảnh vô cùng cảm kích nhìn anh, thế nhưng anh lại hất mặt để lộ vẻ mặt việc không liên quan đến mình.
Binh lính ở cổng bệnh viện thấy là Đồng Hiên Tuấn lập tức chào theo nghi thức quân đội, ngữ điệu Đồng Hiên Tuấn lười biếng hỏi một binh lính cấp đội trưởng: “Quân trưởng các anh có ở đây không?” Anh lính kia cung kính đáp: “Quân trưởng đến quân bộ rồi.” Đồng Hiên Tuấn vuốt cằm nói: “Anh ta thật đúng là người vội vàng.” Anh lính kia nói tiếp: “Quân trưởng có dặn không có lệnh của ngài, bất luận kẻ nào cũng không được phép tiến vào bệnh viện.”
Chỉ nghe Đồng Hiên Tuấn chậm rãi nói: “Tôi có hẹn với bác sĩ Kiệt Khắc.” Vẻ mặt anh lính kia lúng túng, vừa khéo trong viện có một nam nhân bận quân phục tối màu đi từ trong bệnh viện ra.
Tô Cảnh Cảnh thấy người đàn ông này gò má cao mắt sâu, là nét đặc trưng của người Bắc Địa, lại thấy anh ta mặc quân phục tối màu, huân chương trên vai loé sáng rạng rỡ chói lọi, hiển nhiên địa vị người này trong quân đội không hề thấp.
Đồng Hiên Tuấn thấy người này tiến đến, nét mặt lập tức lộ vẻ vui mừng. Tô Cảnh Cảnh khẽ phủi bên dưới, thấy nét cười trên khuôn mặt Đồng Hiên Tuấn sâu như vậy trong lòng cô rất ngạc nhiên.
Người đó thấy Đồng Hiên Tuấn cũng cười: “Sao tam thiếu lại tới đây?”
Đồng Hiên Tuấn mỉm cười, ánh mắt hướng về phía Tô Cảnh Cảnh. Tô Cảnh Cảnh hết sức kinh ngạc, không biết trong hồ lô của Đồng Hiên Tuấn bán thuốc gì. Người nọ làm như hiểu đại khái, nói: “Chẳng lẽ vị tiểu thư này có bệnh gì?”
Đồng Hiên Tuấn che giấu sự lúng túng: “Không phải cô ấy, mà là chân bị thương. Tuyết Huy, cậu cũng biết từ trước đến nay tôi chỉ tin tưởng bác sĩ Kiệt Khắc.”
Ngô Tuyết Huy nghe xong đánh giá Tô Cảnh Cảnh từ trên xuống dưới, Tô Cảnh Cảnh thấy mặc dù trên khuôn mặt anh hàm chứa ý cười nhưng cặp mắt kia lại rất sắc bén, tựa như mắt chim ưng liên tục nhìn chân Tô Cảnh Cảnh.
Tô Cảnh Cảnh có chút luống cuống nhưng Đồng Hiên Tuấn bên cạnh vẫn bình tĩnh đứng, tay trái của anh chậm rãi đưa tới nắm bàn tay phải đang kéo tay anh, lòng bàn tay ấm áp khiến cô an tâm.
Tô Cảnh Cảnh mìm cười nũng nịu với Đồng Hiên Tuấn: “Tam thiếu, người ta đau chân muốn chết rồi.”
Cô chưa bao giờ nói những lời như vậy, nhưng thuở nhỏ trong nhà từng làm như vậy thành ra mưa dầm thấm đất, lúc này nói ra có đến bảy, tám phần chân thực.
Ngô Tuyết Huy khong ngờ cô sẽ làm như vậy, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người.
Đồng Hiên Tuấn rút cánh tay ra, ôm cô dịu dàng an ủi: “Ôi chao, tiểu bảo bối, em đừng gấp gáp!” Khi anh nói những lời này trên khuôn mặt còn mang theo vẻ lo lắng, Tô Cảnh Cảnh không khỏi cười khổ trong lòng nhưng trên mặt vẫn là ý cười thiên kiều bách mị.
Ngô Tuyết Huy rất lúng túng, đành cười nói: “Tam thiếu, mời.”
Đồng Hiên Tuấn mỉm cười, dắt Tô Cảnh Cảnh vào trong. Tô Cảnh Cảnh ngầm hiểu giả vờ đau chân, may mà vết thương ở chân cô vẫn chưa khỏi hẳn.
Khi đến bãi cỏ trước toà nhà, Tô Cảnh Cảnh thấy bốn phía không người lập tức thấp giọng hỏi Đồng Hiên Tuấn: “Cha tôi ở trong này thật à?”
Đồng Hiên Tuấn cười không nói, Tô cảnh Cảnh thực sự không đoán ra anh đang nghĩ gì, không ngờ lúc này Đồng Hiên Tuấn nói: “Cô nói xem một bệnh viện giáo hội bình thường như này thì có gì đặc biệt để anh cả tôi pháo cả một đội ngũ có quy củ đến canh giữ?”
Tô Cảnh Cảnh đang định xoay người nhìn những binh lính đó một chút, Đồng Hiên Tuấn ngăn cô lại: “Đừng động, nếu cô muốn gặp cha cô thì nghe theo tôi.” Tô Cảnh Cảnh lúng ta lúng túng đáp một tiếng.
Khắp nơi trong bệnh viện đều có bảo vệ, những người bảo vệ kia thấy Đồng Hiên Tuấn cũng không tỏ vẻ gì là ngạc nhiên, chỉ hành quân lễ với Đồng Hiên Tuấn là coi như xong. Tô Cảnh Cảnh đi theo Đồng Hiên Tuấn vào sảnh chính của bệnh viện, trong nội đường vắng vẻ trống trơn, trước cầu thang có hai vệ binh lưng đeo súng trường, Tô Cảnh Cảnh nhìn Đồng Hiên Tuấn một chút, anh chỉ một mực cười. Trong lòng cô dù có chút lo lắng nhưng không để lộ ra ngoài, đi theo anh từng bước một.
Vệ binh ở trước cầu thang thấy là Đồng tam thiếu lập tức hành quân lễ. Đồng Hiên Tuấn gật đầu mỉm cười, lúc này Tô Cảnh Cảnh mới thả lỏng. Cô vốn tưởng rằng anh vừa vào mới nảy ra ý định, hiện giờ xem ra ngược lại đã sắp xếp trước, dù cô không biết anh định làm gì nhưng nhìn ra được trong đám vệ binh này nấht định có người của anh.
Tô Cảnh Cảnh theo Đồng Hiên Tuấn lên lầu, mỗi một tầng bảo vệ càng thêm nghiêm ngặt, mãi khi lên đến tầng ba thì vẫn thấy một tiểu đội chỉnh chỉnh tề tề. Tô Cảnh Cảnh vô ý thức nắm chặt tay áo Đồng Hiên Tuấn, ngược lại anh nở nụ cười với một tiểu đội trưởng: “Bác sĩ Kiệt Khắc có ở đây không?”
Người đội trưởng kia chần chừ một lát rồi mới nói: “Ở đây.”
Đồng Hiên Tuấn liếc Tô Cảnh Cảnh sau đó nói: “Ở phòng bệnh của Phó tổng thống?”
Người đội trưởng kia nhanh chóng quan sát Tô Cảnh Cảnh, thấy dáng vẻ không kiên nhẫn của cô, nói: “Vâng.”
Đồng Hiên Tuấn khoát tay nói: “Vậy tôi đến phòng làm việc của ông ấy.”
Đội trưởng kia có chút do dự, vẻ mặt Đồng Hiên Tuấn chợt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Như thế nào, đến bản thiếu gia cũng không tin được?”
Đội trưởng kia vội nói: “Không phải, không phải. Tam thiếu, xin mời.” Nói xong giơ một tay lên để thủ hạ tránh ra nhường đường.
Đồng Hiên Tuấn cười nhạt một cái, kéo Tô Cảnh Cảnh đi.
Hành lang thật dài, tất cả cửa sổ trên hành lang đều được đóng chặt, không chỉ vậy, rèm cửa sổ bằng vải bông trắng cũng kéo kín, giống như hành lang này là một chiếc lồng chim.
Ánh đèn rọi xuống hành lang, rất sáng. Cứ mỗi mười bước lại có một chiếc ghế dài hai, ba thước.
Đồng Hiên Tuấn chậm rãi đi tới, Tô Cảnh Cảnh cũng không thể đi nhanh, phía sau bọn họ là mười đôi mắt của tiểu đội kia. Tô Cảnh Cảnh thấy lạnh sống lưng, rụt cổ lại theo phản ứng.
Trong hành lang, trừ thỉnh thoảng có tiếng bước chân của họ ở bên ngoài ra còn có thể nghe thấy âm thanh truyền nước biển. Trong lòng Tô Cảnh Cảnh có phần hoảng sợ, may mà Đồng Hiên Tuấn bên cạnh cô, bọn họ bước đi thật chậm.
Ánh đèn tà tà, trên sàn nhà phát ra ánh sáng trắng như tuyết, hơi chói mắt.
Bỗng nhiên Đồng Hiên Tuấn nắm chặt tay cô, cô không thấy hoảng sợ nữa, thấy khoé mắt anh thoáng liếc về phòng bệnh bên phải, Tô Cảnh Cảnh không ngốc, thấy ám hiệu của anh cô lập tức hơi xoay đầu, động tác của cô không lớn, Đồng Hiên Tuấn cũng cố ý ho một hai tiếng.
Trong phòng bệnh có bóng dáng cao gầy đang cúi người kiểm tra người trên giường bệnh, gương mặt người trên giường bệnh trắng bệch không chút huyết sắc. Trái tim Tô Cảnh Cảnh như đeo một khối chì, chìm thẳng xuống dưới.
Tô Cảnh Cảnh vô ý thức thả chậm cước bộ lại không ngờ Đồng Hiên Tuấn cố ý bước nhanh hơn. Trong lòng Tô Cảnh Cảnh nổi cáu nhưng không dám phát tác, chỉ có thể đuổi theo bước chân anh.
Cuối hành lang ánh đèn rất sáng, tựa như một lối thoát. Tô Cảnh Cảnh sợ hãi, cảm thấy nơi đó như thiên đường như phương Tây đã nói. Một linh hồn bắt đầu biến mất ở chỗ đó, cô hoảng hốt cảm thấy dường như cha mình đang đứng tại điểm sáng đó vẫy tay với cô.
Cô rất sợ, dáng vẻ của cha vẫn giống hơn mười năm về trước khi cô rời khỏi nhà, chỉ là giữa trán thêm vẻ ưu sầu. Cô phảng phất nghe thấy cha gọi tên mụ của cô: “Niếp Niếp, Niếp Niếp.” Cô thầm thì đáp lại, nhưng chỉ thấy khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Đồng Hiên Tuấn.
Cô ngẩn ngơ sửng sốt, lúc này mới phục hồi tinh thần.
Trong mắt Đồng Hiên Tuấn có chút tức giận, Tô Cảnh Cảnh cuống quít thu lại tinh thần, vẻ mặt lại trở nên bình thản. Đồng Hiên Tuấn dẫn cô vào một gian phòng làm việc.
Phòng làm việc này giống với phòng làm việc của bác sĩ trong bệnh viện giáo hội Tô Cảnh Cảnh đã gặp ở Tây Dương, vô cùng đơn giản và sạch sẽ. Có hai bàn gỗ du kê sát nhau thành một, phía trái bàn bày bộ sách y học chồng lên nhau và một quyển “Thánh kinh” bìa đỏ, bên phải rải rác đồ dùng hàng ngày, trong đó còn có một chiếc bút máy cũ đặt nghiêng trên chồng giấy trắng.
Bên cạnh bàn có một ngăn tủ nhỏ, trong cửa kính thuỷ tinh trên ngăn tủ là những miếng băng gạc trắng, có thể loáng thoáng thấy được màu bạc và dụng cụ tráng men trong đó.
Đồng Hiên Tuấn ngược lại tuỳ ý tìm ghế ngồi xuống, thấy Tô Cảnh Cảnh đứng đó không biết làm sao, bèn nói: “Ngồi đi.” Trong giọng nói của anh nghe không ra vui buồn, nhưng thấy vẻ mặt anh không tốt, Tô Cảnh Cảnh do dự.
Đồng Hiên Tuấn vừa bực mình vừa buồn cười: “Chân bị thương mà còn đứng như vậy.”
Tô Cảnh Cảnh kinh ngạc, vón tưởng rằng anh lấy bừa một lý do, không ngờ anh lại biết rõ cô bị thương ở chân. Vẻ mặt cô lộ vẻ xúc động, vừa định tìm ghế ngồi xuống thì nghe cánh cửa “rầm” một tiếng bị đá văng ra.