Tôi vô cùng phiền não.
Rốt cuộc một tổng giám đốc công ty bao cao su được ưa chuộng trên thị trường, tất nhiên là sau công ty tôi rảnh rỗi đến mức nào. Rõ ràng trong mấy bộ đam mỹ, anh nào cũng bận bịu tối mắt tối mũi. Sao Hoàng Phong lại rảnh như thế. Ngày nào cũng đến nhà tôi từ 5h chiều, ăn vạ đến 9h tối mới quyến luyến ra về.
Còn chưa kể ngày nào mưa là giả mù sa mưa đòi ở lại. Cuối cùng dưới sự nài nỉ của anh ta, tôi lại phải chen chúc trên cùng một chiếc giường đơn. Giường tôi một người nằm thì thừa, nhưng hai thằng đàn ông to cao nằm lên thì đúng là thảm họa.
Hôm nay lại thế, anh ta ngồi chồm hỗm trên giường tôi, ôm lap làm việc. Đến giờ tôi vẫn chưa hình dung được mối quan hệ này, thỉnh thoảng chúng tôi vẫn làm tình. Nhưng cũng chẳng phải tình nhân, vốn chúng tôi là đối thủ. Hai kẻ không đội trời chung, nhưng anh ta lại quan tâm tôi như thế. Có kẻ thù nào đến tận nhà chiếm giường, bón tận miệng dù tôi khỏe như trâu.
Tuy tôi ngốc, nhưng không vì thế tôi để người khác lợi dụng mình.
~~~
_ Nhìn gì mà đắm đuối thế? – Hoàng Phong nhìn cậu
_……………………… – Không có tiếng trả lời, ánh mắt cậu chuyển sang nhìn anh chăm chú
_ Minh Tuấn!
_ ………………….. – Vẫn nhìn, khóe miệng dần dần… rơi nước miếng
_Minh Tuấn! – Đen mặt
_ ……………………. – Nhăn mặt, nước miếng vẫn rớt
_ Giải nhân viên của tháng công ty em thuộc về người khác rồi – Hoàng Phong vu vơ nói
_ Cái gì, anh nói lại tôi xem. Anh… anh bảo giải nhân viên của tháng không thuộc về toi. Thế là như thế nào??? Mau nói mau nói – Cậu bừng tỉnh, nhào vào người anh, lắc lắc.
Hoàng Phong bực tức, cái tên ngốc này lúc nào cũng để ý mấy chuyện công việc hơn anh. Anh biết dáng vẻ mình làm việc là đẹp nhất, thế nên ngày nào cũng cố gắng mang một lô một lốc công việc về nhà cậu, để cậu được thấy dáng vẻ hoàn mĩ nhất của anh. Thế mà cả lúc bần thần rớt cả nước miếng, nhắc đến giải nhân viên của tháng là loạn lên.
_ Bình tĩnh, giải là công ty em chọn. Làm sao anh biết.
_ Tại sao tôi lại không được? Tại sao??????????
_ Tại em có nhiều ý tưởng độc đáo, hay ho nên bị ghen ghét đó mà. – Hoàng Phong dám cá đây là câu trả lời khiến cậu bé của anh hài lòng nhất. Quả nhiên cậu ngừng lắc vai anh, mặt vênh ngược lên, anh thề là hình như cái mũi cậu dài ra rồi.
_ Haizzz, làm người tài cũng khổ. Tôi đâu ham muốn thăng quan tiến chức, tôi chỉ muốn làm nhân viên của tháng, được tăng một chút lương, được tôn vinh một chút. Tại sao họ cứ phải xa lánh tôi.
~~~~
Tôi câm lặng. Hình như tôi thích em ấy vì cái sự tự tin quá đáng thì phải. Nếu lấy cậu nhóc này về nhà, hẳn là mỗi ngày sẽ bớt vô vị hơn. Tôi vốn là người không coi trọng hôn nhân, độc thân cũng được, cưới cũng chẳng sao. Vậy thì cưới cậu nhóc này cũng không vấn đề đi, miễn sao vui vẻ là được. Yêu gì, thích gì cứ để sau này vun đắp cũng có sao.
Thông suốt rồi, tôi quyết định “lừa” cậu ngốc này
_ Em thích làm nhân viên của tháng vậy à?
_ Đương nhiên rồi. Hồi bé, mọi người đều bảo tôi rất ngốc, mẹ nói chỉ mong tôi có một cuộc sống bình thường, không ham giàu sang, không bị ai ghen ghét. Tôi chỉ muốn làm nhân viên của tháng, có một chút thành tựu để mang về, để mọi người biết tôi tuy ngốc nhưng rất chăm chỉ làm việc. Còn thăng quan tiến chức, tôi không cần. Làm chức cao để làm gì, bận bịu, lập mưu tính kế. Chi bằng cứ làm một nhân viên nhỏ vui vẻ sống qua ngày.
_ Em…. Có muốn làm một công việc, tôi đảm bảo tháng nào em cũng trở thành “ người của tháng”
_ Việc gì??
_ Đến nhà tôi, làm “ Người vợ của tháng”. Bảo đảm lương cao, đều đặn. Nếu thích anh sẽ trợ cấp thêm bằng lương của anh. Công việc nhẹ nhàng đơn giản, yêu cầu hoạt động cao ở một số địa điểm nhất định. Cơm ba bữa, chỗ ở không phải lo. Được ngắm người đẹp ( là tôi) mỗi ngày. Tuy nhiên, phải làm việc khuyu và hoạt động mạnh.
_ Lương sẽ rất cao à?
_ Tất nhiên rồi, rất cao. Không cần chạy nhảy ở ngoài, ở nhà tôi là được. Thế nào? Có muốn làm không?
~~~~
Tôi băn khoăn, bối rối. Đồng ý với anh ta đồng nghĩa với việc tôi bỏ công việc mình tốn bao nhiêu mồ hôi nước mắt. Nhưng công việc quá hấp dẫn đi, hoạt động mạnh cũng không vấn đề, dù sao tôi sức thanh niên trai tráng. Nhưng lương cao như vậy, trợ cấp tốt như thế, nếu tôi làm bố mẹ sẽ càng an lòng hơn. Nhưng mà, làm “ người vợ của tháng” nghĩa là làm vợ anh ta ấy hả?
_ Nhưng như vậy là phải lấy anh hả?
_ Đúng thế!
_ Nhưng tôi còn phải lấy vợ, làm sao lấy anh được.
_ Em không lấy được vợ đâu
_ Vì sao??
_ Vì em phải lấy tôi mà.
_ ……. Tôi…. Đồng ý. – Tôi quyết định chọn. Kệ đi, tôi chỉ cần một cuộc sống ổn định thôi. Lấy vợ hay gả đi cũng không quan trọng lắm. ( BVS: cái tinh thần này bảo sao bị đè )
_ Tốt lắm, chúng ta đi đăng kí kết hôn nào – Hoàng Phong gập lap xuống, đứng dậy kéo tôi thay quần áo.
_ Từ từ, từ từ. Nhưng bố mẹ tôi sẽ không chịu đâu. Còn bố mẹ anh nữa, hai thằng con trai cưới nhau, họ không chấp nhận đâu.
_ Ừ, em nói đúng. Được, vậy tối nay cùng nhau thu phục các bậc phụ huynh nào.
~~~~~~~~
Tối hôm đó, hai chúng tôi ăn cơm xong, Hoàng Phong nói xin phép được nói chuyện với cả gia đình. Vậy là sau đó, toàn bộ gia đinh tôi tập trung. Chúng tôi ngồi đối diện bố mẹ. Hai người mỗi tay ôm một con mèo. Hai con Uke và Seme còn tranh thủ liếm mặt nhau. Dễ ghét
_ Hai anh chị… à nhầm, hai anh có chuyện gì muốn thưa? – Bố tôi hỏi. Về cơ bản thì thái độ bố tôi dành cho Hoàng Phong đỡ hơn rồi, nhưng đỡ hơn tức là không chỉ mặt đuổi thôi.
_ Bọn con xin thưa với hai bác, cho phép bọn con cưới nhau. – Hoàng Phong nhìn bố mẹ tôi, dõng dạc nói.
_ Okie – Mẹ tôi nói – Nhưng công ty tôi dạo này ế ẩm quá
_ Vâng, bác gái. Con sẽ yêu cầu thư kí đề đạt với toàn bộ nhân viên nam mua Thuốc bổ thận tráng dương CNS.
_ Tốt, con tôi gửi cậu
_ Không được, em trai tôi tuy ngốc nghếch nhưng là cục cưng nhà tôi. Tôi không nghĩ để em tôi theo cậu, rồi để nó phải sống u uất giam cầm, còn cậu thì ở ngoài trăng hoa. – Anh hai nói
Tôi xúc động nhìn anh, anh, anh đúng là người anh vĩ đại. Không uổng công em coi anh là thần tượng
_ Anh, chị gái em là hiệu trưởng một trường nội trú nữ đa cấp. Học sinh chỉ cuối tuần mới về nhà nên hầu như mọi thứ đồ dùng đều mua ở trường. Em có thể yêu cầu chị em hợp tác với công ty anh, em nghĩ các em nữ sinh sẽ rất ưa chuộng BVS công ty anh.
_ Bữa nào chúng ta đi ăn, tôi mời nhé em rể.
_ Anh Hoàng Phong, em… – Cô em gái tôi chưa kịp mở mồm, Hoàng Phong đã cười dịu dàng, nói
_ Anh đã cho người gửi mua bản quyền và yêu cầu nhà xuất bản dịch các bộ đam mỹ và yaoi trong danh sách em ghi hôm trước, dịch xong sẽ gửi đến tận nhà. Artbook, bản vẽ tay bao gồm chữ kí của tác giả một số bộ Yaoi em thích cũng đang trên đường về.
_ Anh Tuấn, đến nhà người ta phải ngoan ngoãn, đừng có heo lười như lúc ở nhà. – Em tôi mỉm cười, nhìn tôi âu yếm
Bố tôi nãy giờ không nói câu nào, bỗng nhiên đập tay xuống bàn, lạnh lùng nhìn cả nhà một lượt, nói
_ Thật hoang đường, vì mấy thứ vô vị đó mà bán rẻ anh em mình như vậy. Hai thằng con trai đến với nhau như thế nào hả??? Luân thường đạo lí ở đâu?
_ Bác trai, con hứa sẽ đầu tư vào công ty bác, giúp bác nắm giữ được 30% cổ phần công ty.
_ Cảm ơn cậu, mấy thứ đó không giá trị bằng con trai tôi. Nếu cậu cho rằng giá trị con trai tôi chỉ đáng như thế, mời cậu ra về.
Tôi lo lắng giật góc áo anh, tôi biết bố là người cố chấp, cũng không ham lợi tiền bạc, xem ra chiêu mua chuộc của Hoàng PHong không thành công rồi. Tôi rất ngưỡng mộ, rất vui vì bố không “bán” tôi thẳng tay. Nhưng không vì thế mà tôi muốn để bố đuổi anh ấy.
Anh cười khẽ, nói thầm vào tai tôi “ Yên tâm, tôi chuẩn bị xong hết rồi”
Anh rút từ trong cặp sau lưng ra một phong bì cỡ lớn, cười khẽ
_ Bác, vì muốn hiểu Minh Tuấn hơn nên hôm rồi con có nhờ thư kí điều tra xem em ấy thích gì. Ai ngờ cậu ta lại điều tra kĩ quá, thành ra trong bản báo cáo có lưu lại một số chuyện quá khứ của người nhà mình. Con cũng vô tình tình biết được năm lớp 11, bác có một cậu bạn thân, ngồi cùng bàn. Hai người hình như vô cùng thân thiết đến mức…. Mà hình như bác gái không biết chuyện này?
Tôi cảm thấy mặt bố tôi như cầu vồng, đầu tiên là xanh, sau đó chuyển sang tím, rồi đến đỏ bừng. Bố tôi húng hắng ho, liếc mẹ tôi không có phản ứng gì mới nói:
_ À ừm, nam nam vẫn là chuyện xã hội chưa chấp nhận, nhưng gia đình tôi rất tân tiến nên CON RỂ, chào mừng con đến với gia đình này.
Phòng tuyến vững chắc, bền bỉ nhất bảo vệ cho cuộc đời độc thân của tôi bị phá vỡ. Tôi “tôn sùng “ nhìn kẻ khiến gia đình tôi phải gật đầu trong vòng chưa đến 1 tiếng.
Và tôi…. Chính thức bị bán đi như thế đấy.
À không, vẫn còn một cửa ải: Gia đình Hoàng Phong.
Ps: Lúc chúng tôi định rời đi, Seme đột nhiên chạy tới quấn chân, kêu ngao ngao. Hoàng Phong cúi xuống xoa đầu nó bảo:
_ Yên tâm, mày và Seme sẽ có một chuyến hưởng tuần trăng mật cùng vợ chồng tao. Yên tâm đưa chủ mày cho tao nhé.
Sau đó, tôi trợn trừng trừng nhìn con Uke nổi khùng kéo con Seme ra bếp. Quay qua lườm “ông chồng tương lai”: Hừ, đến mèo cũng không tha