Quả nhiên như Phật sống Tang Châu đã nói, Quý Đường Đường khôi phục rất nhanh, ngày thứ hai khi tiễn bọn họ đi, cô đã tỏ ra không khác gì một người bình thường, túm lấy góc áo Ương Tông nói: "Ương Tông, các cậu phải sớm trở về đấy, chùa Tang Trát không có người thì không còn thú vị nữa."
Ương Tông hơi buồn, cậu biết Quý Đường Đường phải trở về Hán Địa, tuy rằng sư phụ nói sau khi thân thể của cô khỏe nên "có thể" sẽ quay lại, nhưng chuyện của sau này, ai có thể nói trước được? Cậu từ nhỏ đã lớn lên ở chùa Tang Trát, tiếp xúc ngoại trừ sư phụ sư huynh thì chính là những người dân tới cầu nguyện cúng bái, Quý Đường Đường có thể coi là người bạn duy nhất của cậu.
Cậu nhìn Quý Đường Đường trong xe Nhạc Phong, không nhịn được hỏi Phật sống Tang Châu: "Sư phụ, cứ như vậy giao cô ấy cho người khác, thật sự là không có vấn đề gì sao? Lạp Mỗ là bạn của chúng ta."
Tang Châu nói: "Bạn cô ấy đã tới tìm cô ấy, Lạp Mỗ cũng đến lúc phải đi rồi."
Ương Tông không nhịn được cãi lại một câu: "Nhưng Lạp Mỗ không biết anh ta."
Phật sống Tang Châu cười lên, duỗi tay chỉ đường phố bên ngoài bệnh viện: "Con nhìn thấy gì?"
Lúc này đang là buổi sáng, trên đường phố người đến kẻ đi, Ương Tông mở lớn hai mắt nhìn nửa ngày, do dự đáp một câu: "Rất nhiều người."
"Nhiều người như vậy, tại sao Lạp Mỗ lại chỉ đi theo cậu ta thôi? Ương Tông, nhiều khi không nên bị tai mắt miệng mũi che đậy, nhìn thấu nội tâm, lắng nghe âm thanh phát ra từ trái tim, chủ tâm Lạp Mỗ đã nhận ra cậu ấy rồi, chúng ta không cần phải lo lắng về cô ấy nữa."
_____________________________
Nhạc Phong quyết định đi tuyến Đại Bắc, một là để trông nom mấy người Trần Nhị Bàn, hai là phong cảnh tuyến Bắc đích thực rất độc đáo, anh muốn để Quý Đường Đường thả lỏng tâm tình, dựa theo lời Phật sống Tang Châu đã nói, "Các giác quan từng cái được mở ra", thứ ba cũng là bởi vì Đa Mã nằm trên tuyến Đại Bắc, anh muốn đi xem nơi mà Đường Đường đã sống bấy lâu nay.
Nhưng anh rất nhanh chóng kéo dài khoảng cách với bọn Trần Nhị Bàn, nguyên nhân là vì anh rất hay dừng xe, Quý Đường Đường thường xuyên chỉ tay ra ngoài cửa sổ "Ồ" một tiếng, vừa "Ồ" xong anh liền dừng xe lại, bên kia là mấy bó cỏ khô xếp đống, trên cổ có một vòng tròn màu đỏ lớn chính là chó ngao Tây Tạng, chụp hình những con bò yak trên lưng phủ đầy lông trắng, cô đều vô cùng hiếu kỳ, Nhạc Phong dắt cô lại gần xem kết quả, Trần Nhị Bàn trong lòng tràn ngập khó hiểu đợi ở đằng trước, có lần không nhịn được lái xe quay đầu lại tìm, tìm đến nơi thì thiếu chút nữa hộc máu: "Phong Tử, một đường này đều là như vậy, có cái gì đáng xem đâu? Hơn nữa, trong một năm nay không phải là cô ta luôn sống ở đây sao? Không phải mỗi ngày đều nhìn chán rồi à?"
Nhạc Phong không thèm để ý đến cậu ta, ngồi xuống bãi cỏ đợi Quý Đường Đường, coi Trần Nhị Bàn giống như không khí, sau khi Quý Đường Đường xem đủ rồi, đi tới kéo Nhạc Phong, Nhạc Phong nhanh chóng đứng lên: "Đi thôi."
Quý Đường Đường cười khanh khách, nói với Trần Nhị Bàn một câu: "Tôi thích anh ta."
Trần Nhị Bàn tức giận: "Tại sao?"
"Anh ta ngoan ngoãn nghe lời."
Trần Nhị Bàn hung dữ nói: "Vậy nếu tôi ngoan ngoãn nghe lời có phải là cô cũng thích tôi không?"
"Không thích."
"Vì sao?"
Quý Đường Đường nghiêng đầu nghĩ nửa ngày, nói một câu vô cùng tổn thương lòng tự tôn của Trần Nhị Bàn.
"Anh béo!"
Nhạc Phong ở bên cạnh ôm bụng cười ngặt nghẽo, Trần Nhị Bàn lệ rơi đầy mặt: "Ông đây không đi cùng các người nữa!"
Xe của Trần Nhị Bàn nhả khói phóng đi, sau đó cũng không đợi Nhạc Phong nữa, chỉ là cứ cách một đoạn thời gian lại nhắn tin báo vị trí, dù sao căn cứ vào tần suất dừng xe của Nhạc Phong, khoảng cách giữa hai bên sẽ càng ngày càng lớn, trong lần báo tin cuối cùng, Trần Nhị Bàn đã hoàn toàn không trông chờ gì vào anh nữa, gửi cho anh một tin nhắn nói: Hai người cứ từ từ mà nói chuyện yêu đương đi, chúng tôi phải đi "Nhất Thố Tái Thố" đây(*).
(*) Mình vốn không am hiểu về du lịch Tây Tạng cho nên cũng không biết là dịch như vậy có đúng không, hay là dịch như thế nào cho nó dễ hiểu, vì vậy nên mình cứ chiếu lại theo y nguyên bản gốc mà dịch thôi. "Nhất Thố Tái Thố" ở đây có thể hiểu là nhiều hồ.
Trong tiếng Tạng, "hồ" được gọi là "thố", ví dụ như ba hồ thiêng lớn ở Tây Tạng là thố Namsto, thố Yamdrok, thố Manasarovar. Tuyến Đại Bắc bởi có nhiều "thố" mà nổi tiếng, cho nên du lịch trên tuyến Đại Bắc thường được gọi là "Nhất Thố Tái Thố", mà hồ Siling nằm ở gần cuối tuyến Đại Bắc, thậm chí còn được một số người cho là đẹp hơn so với hồ thiêng, nhưng người dân địa phương lại tuân theo tư tưởng không tuyên dương, không mở rộng.
"Một khi mở rộng, mấy người Hán các anh lại kéo đến à, quá nhiều khách du lịch à, ai nha, không muốn không muốn."
Không thể lần đầu tiên "Nhất Thố Tái Thố", cũng chẳng ảnh hưởng đến vận may của Nhạc Phong và Quý Đường Đường, khi xe đi đến hồ muối Chaka, hai người nhìn thấy lừa hoang Tây Tạng.
Vẫn là Quý Đường Đường phát hiện ra trước, cô không "Ồ", mà thay thế bằng một từ "Oa" đầy kinh ngạc, xe Nhạc Phong vừa dừng lại, cô đã vội vã hạ cửa kính xe xuống, cả nửa người đều chui ra bên ngoài.
Nhạc Phong ôm lấy cô từ phía sau: "Đường Đường ngồi xuống, đừng để bị ngã."
Quý Đường Đường rất không tình nguyện ngồi xuống, có phần gấp gáp, nhưng xe lại không thể lái tới quá gần, một khi nghe thấy tiếng động cơ xe, lừa hoang Tây Tạng sẽ sợ hãi chạy trốn, Nhạc Phong từ ghế sau lôi ra một cái ống nhòm, sau khi điều chỉnh xong liền đưa cho cô: "Cầm lấy xem."
Quý Đường Đường vui đến quên trời quên đất, hai mắt dán vào ống nhòm, nhìn không chớp mắt.
Qua hoàng hôn, bầu trời hơi tối lại, hồ muối Chaka dường như bị bao phủ bởi một làn sương mờ nhạt, xa xa ngoài mặt hồ, những con lừa hoang Tây Tạng chạy băng băng qua đất vàng, đẹp giống như một bức tranh.
Không lâu sau, mấy con lừa hoang Tây Tạng cũng chạy mất mất tăm, bầu trời bắt đầu lay động dưới những hạt mưa bụi nhỏ li ti, trong tầm mắt chỉ còn lại sắc xanh lam của hồ muối, và cả những tinh thể muối trắng như tuyết chất đống bên cạnh.
Quý Đường Đường tựa như chán nản thở dài một hơi, Nhạc Phong ôm cô từ phía sau, hôn lên má cô: "Đi không?"
"Không đi."
Không đi thì không đi, Nhạc Phong cứ như vậy lẳng lặng ở bên cạnh cô, nơi này vẫn còn cách thị trấn một đoạn, xung quanh yên tĩnh, thỉnh thoảng có con vịt vàng đột nhiên ngoi lên mặt hồ, lúc sau trời bắt đầu tối dần, những ngôi sao vươn lên từ chung quanh hồ muối, chi chít dày đặc, có một số gần bên cạnh hồ, có một số lại như rơi vào trong hồ.
Thời tiết ở Tạng khu, vào ban đêm nhiệt độ sẽ giảm đi rất nhiều, Nhạc Phong kéo cửa kính xe lên một chút, lấy khăn quàng của mình quấn quanh hơn nửa khuôn mặt cô, lại nắm lấy tay cô giúp cô sưởi ấm.
Cũng không biết qua bao lâu, Quý Đường Đường vùi mặt vào trong ngực anh, mơ hồ nói một câu: "Buồn ngủ."
"Đi không?"
"Không đi."
Nhạc Phong đóng cửa kính xe lại, điều chỉnh điều hòa đến mức lớn nhất, tắt đèn xe đi, lúc không có ánh sáng, buổi đêm trở lên vô cùng tối, các ngôi sao lại đặc biệt sáng, có đôi khi, vệt sáng chợt loé lên giữa không trung, viên sao băng lưu lại một cái đuôi thật dài trên đường đi của nó, Nhạc Phong từ ghế sau lôi ra một tấm thảm bọc lấy cô: "Đường Đường, ngoan, ngủ đi."
Quý Đường Đường nhắc nhở anh: "Anh còn chưa niệm kinh Độ Mẫu Tán cho tôi nghe."
Nhạc Phong thầm mắng bản thân mình sơ suất, nhanh chóng bật đèn dán trần lên, từ trong ngăn tủ trước lấy ra quyển sách mà Phật sống Tang Châu đã đưa, vốn cho là chiếu theo dịch âm tiếng Hán niệm là được, ai mà biết bên trong dùng chữ lạ, dịch âm lại không theo quy luật gì cả, mở đầu chính là "Om quỳ lạy Thánh Độ Mẫu tôn quý, quỳ lạy tốc dũng Cứu Độ Mẫu" Nhạc Phong được một từ lại ngừng một lúc, căn bản là không biết ngắt câu như thế nào, khó khăn đọc, cảm thấy trong phim truyền hình hòa thượng niệm kinh cứ y y a a lắc đầu nguây nguẩy như vậy là xong rồi, giờ đến lượt mình, mới niệm được một nửa, mồ hôi đã tuân ra ào ào.
Ban đầu Quý Đường Đường còn trừng mắt cẩn thận lắng nghe, sau đó là không nhịn được cười, cô đã nghe quen rồi, đổi lại là người ngoài nghe, chỉ cảm thấy niệm không được thuận cho lắm, nhưng cô biết chỗ nào niệm không đúng điệu, cho nên dựa vào trong lòng Nhạc Phong cười ngặt nghẽo.
"Nhạc Phong, anh niệm nghe không hay bằng Ương Tông."
Nhạc Phong đang định nói lại cô một câu "Anh có phải người chuyên đi niệm kinh đâu", đột nhiên phản ứng lại, tim đập nhanh đến mức như muốn bắn ra ngoài: "Đường Đường, em vừa gọi anh là gì?"
Quý Đường Đường cũng nhìn anh, hai mắt vô cùng trong trẻo: "Nhạc Phong, anh không phải gọi là Nhạc Phong à, anh ngay cả tên của mình cũng đều không nhớ sao?"
Viền mắt Nhạc Phong nóng bừng, muốn nói cái gì đó lại nói không ra lời, cuối cùng đôi môi mấp máy một chút, khẽ nói: "Ừ, anh niệm nghe không hay bằng Ương Tông."
Quý Đường Đường nói: "Hay để tôi niệm cho anh nghe đi."
Cô duỗi tay tắt đèn dán trần đi, Nhạc Phong ôm cô, nhẹ giọng hỏi: "Không cần đèn sao?"
"Không cần, tôi đều nhớ hết rồi."
Nhạc Phong ngoài ý muốn: "Em có thể thuộc hết được?"
"Phật sống Tang Châu muốn tôi nhớ, ông ấy nói, lúc buồn, thường ca tụng Độ Mẫu, sẽ được Đức Phật ban phước phù hộ, có thể giải thoát khỏi các loại tai nạn sợ hãi."
Cô co lại dựa vào trong lòng Nhạc Phong, thay đổi một tư thế thoải mái, tập trung suy nghĩ một lát, nhẹ giọng bắt đầu ngâm nga.
Quý Đường Đường nghe quen niệm quen, tiếng ngâm nga khe khẽ cứ như vậy phát ra, vô cùng lưu loát trôi chảy, chú tụng Phật giáo, vốn có sức mạnh làm yên lòng người, trong đêm đen tĩnh mịch, thanh âm thầm thì lượn lờ vấn vít, dường như muốn truyền đến nơi xa vô tận, nhưng lại luôn vương vấn bên tai, Nhạc Phong nhẹ nhàng ôm lấy cô, bỗng nhiên thấy hoảng hốt.
Anh nghĩ đến người bố bị chết cháy, trở mặt thành thù với mẹ, Miêu Miêu, Khiết Du, chị Nhạn Tử, Cửu Điều, Mao Ca, Tưởng Dung, những người này luôn thay phiên nhau ra ra vào vào trong sinh mệnh, hoặc là khiến cho anh cảm thấy việc đời thất thường, hoặc là khiến anh cảm nhận được ấm áp an ủi, anh đã từng cố gắng giữ lấy một số người, đến cuối cùng lại càng lúc càng xa cách, thậm chí trở mặt thành thù, có một số người vào thời điểm đó chẳng qua chỉ là như vậy, lại có thể bình bình đạm đạm, cùng anh đi qua năm tháng tuổi trẻ, đến ngày hôm nay, vẫn là bạn tốt; có một số người vốn cho là ngày mai có thể gặp lại, trong nháy mắt lại biến thành vĩnh biệt...
Cuộc sống chính là những chuyện xảy ra bất ngờ mà bạn không thể dự đoán được, vận mệnh không bao giờ thay đổi theo ý muốn của con người, giống như một bàn tay tráo trở lật lọng, nhẹ nhàng quét bạn đi, lật đổ thế giới của bạn như không tồn tại, nhưng vui mừng làm sao, cuối cùng, phồn hoa kết thúc, người đang nằm trong lòng này, là người mà anh muốn níu giữ lại nhất.
Một giọt nước mắt nóng bỏng rơi trên mặt, Quý Đường Đường thoáng ngẩn người, nhẹ nhàng đưa tay chạm lên mặt Nhạc Phong, khẽ hỏi anh: "Anh khóc à Nhạc Phong?"
Nhạc Phong nhẹ nhàng nắm lấy tay cô: "Đường Đường, cảm ơn em."
"Cảm ơn tôi cái gì?"
"Cảm ơn em đã đi Ca Nại, để anh gặp được em, cảm ơn em đã thích anh, luôn thích anh, cảm ơn em đã gọi cuộc điện thoại này, để anh biết em còn sống... Cảm ơn... Em còn sống..."
Nhạc Phong nghẹn ngào không nói lên lời.
Quý Đường Đường cái hiểu cái không, cô nhẹ giọng nói: "Nhạc Phong, anh đừng buồn, tôi sẽ luôn ở bên cạnh anh."
Nhạc Phong gật đầu, nhẹ nhàng hôn lên mí mắt cô: "Được."
Anh vẫn còn một câu chưa nói xong, anh muốn nói với cô: "Cảm ơn em đã cho anh một mái nhà."
Từ thuở thiếu niên bước ra khỏi gia đình tan vỡ đó, anh cũng không có thêm một ngôi nhà nào nữa, đã từng cố gắng và thử qua, nhưng là số mạng, cơ duyên không hợp, cuối cùng đều hoá thành bong bóng.
Nhưng lần này, anh cảm thấy không giống như vậy, từ lớp kính chắn gió nhìn ra bên ngoài, những ngôi sao mơ hồ lấp lánh khắp bầu trời, tựa như một ngọn lại một ngọn đèn trở về nhà.
Nơi này tâm an tức là nhà.