Quý Đường Đường cúi đầu, đi theo sau hai gã đàn ông kia, chân trần dẫm lên mặt đất rất lạnh, lòng bàn chân của cô không tự chủ được mà co lại, cảm giác chỉ mới vài giây đã đến cửa phòng Thiết Toa, xuyên qua cánh cửa hé một nửa, cô nhìn thấy Thiết Toa đang đập một quả trứng gà sống vào trong một cái ly thủy tinh, chao chao vỏ trứng trên miệng ly rồi vứt đi, thò ngón trỏ vào quấy tung lòng trứng bên trong lên, sau đó bưng lên ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, yết hầu nhô ra lộn lên lộn xuống rõ ràng, lúc đặt cái ly xuống, còn có một sợi lòng trắng trứng kéo dài từ khóe miệng. Quý Đường Đường có chút buồn nôn, đằng sau có người đẩy mạnh cô một cái, cô lảo đảo rồi bước vào phòng, khó khăn lắm mới đứng vững, ngẩng đầu lên đã thấy Thiết Toa đang đứng gần đó quan sát cô, Quý Đường Đường nhíu mày một cái, lại lùi lại phía sau hai bước. Thiết Toa nhìn cô, trong đầu cứ cảm thấy có chút khác thường: những đứa con gái được đưa vào trong căn phòng này, có người khóc lóc làm loạn, có người tìm đến cái chết, cũng có người cúi mình lấy lòng, nhưng trước mắt, vẻ mặt chán ghét kiểu này, thoáng chốc đã khiến lửa giận trong lòng gã bùng lên: xuất thân tha hương, lúc mới đến thành phố làm ăn, bị kỳ thị gây khó dễ khắp nơi, có lúc lấy dũng khí để theo đuổi con gái, đối phương rõ ràng xấu muốn chết, lại ỷ mình là người thành phố, dám hếch mũi lên trời nhìn gã xem thường, ra cái vẻ thiên nga bị cóc theo đuổi…. Cái vẻ mặt chán ghét đó, cùng với vẻ mặt của Quý Đường Đường, giống đến kỳ lạ. Một cơn phẫn hận từ trong lòng Thiết Toa bốc ra ngoài, lần đầu tiên nhìn thấy Quý Đường Đường gã đã biết, cô gái này nhất định không phải là gái, trông khí chất ăn mặc cũng không tệ, hẳn là cái loại “người thành phố” được ăn học tử tế kia, người như vậy, nếu là lúc bình thường, có một trăm năm cũng sẽ chẳng liếc nhìn gã lấy một cái đúng không? Sâu tận đáy lòng, gã có một ham muốn hủy diệt với loại người như vậy, giống như thứ đồ sứ đẹp đẽ tinh tế kia, kiểu gì cũng phải đập cho nát bấy đầy đất mới thư thái, còn phải chà đạp xuống bùn đất, đạp đến khi hoàn toàn biến đổi mới thấy hết giận. Còn dám vênh mặt với gã, khóe miệng Thiết Toa lộ ra một nụ cười gằn: gã đột nhiên rất muốn nhìn thấy cảnh Quý Đường Đường bị hành hạ đến máu thịt mơ hồ tan thành từng mảnh. Gã ngẩng đầu lên, nhìn cái gã đang vươn tay khép cửa bên ngoài nói một câu: “Cùng nhau đi.” Gã kia há hốc miệng, sau khi hiểu ý của Thiết Toa, nói chuyện cũng có chút lắp bắp: “Chuyện này… Thiết ca, vậy sao được…”
Thiết Toa cười đầy vẻ xấu xa: “Đều là anh em với nhau cả, chơi chút mới mẻ chứ.” “Vậy… sao mà không biết xấu hổ được…” Gã kia ngoài miệng thì nói vậy, chân đã nhảy vào, thuận tiện đóng cửa lại, nuốt nước miếng, cặp mắt sáng rực lên như sói săn mồi: gã đúng là chưa từng chơi kiểu biến thái thế này bao giờ, nhưng tâm lý vốn có của đàn ông, vẫn muốn thử một lần. “Lại đây đi.” Thiết Toa tỏ ra rất rộng rãi, “Mày trước.” Gã kia có chút ngoài ý muốn, nhưng tinh trùng xông não, vẫn bị tinh trùng làm cho hồ đồ, vội vội vàng vàng cởi dây lưng tụt quần, đến gần Quý Đường Đường, bỗng có chút luống cuống tay chân, cô gái này cứ giữ vẻ mặt lạnh lùng đứng đó, không sợ không hoảng không tránh né, khiến cho gã có chút khó xuống tay, do dự một chút, cuối cùng vẫn trơ mặt ghé mồm lại hôn, còn chưa chạm đến, một cái tát của Quý Đường Đường đã vung qua, bốp một tiếng giòn vang, trên mặt mới đầu vừa nóng vừa rát, sau đó liền sưng vù lên. Thiết Toa đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn, gã có chút quyền cước võ vẽ, người ngoài xem náo nhiệt, người trong nghề trông môn phái, một cái bạt tai này của Quý Đường Đường đánh có căn cơ, không giống những cô gái bình thường lúc giãy dụa, hua tay loạn xạ, đánh vào mặt thật ra chẳng đau — cái bạt tai này của cô khác hẳn, xét về góc độ, lực đánh đều nằm trên cổ tay, tiếng vang cũng rất thật, đó là đánh thật, da mặt của đàn ông khá dày và thô, nào có chuyện bị phụ nữ tát một cái đã sưng vù lên. Thiết Toa lẳng lặng lùi lại phía sau, vươn tay mò lấy cái xích sắt giấu dưới giường, trên mặt lại là cái vẻ ngoài cười nhưng trong không cười: “Người anh em, để một con đàn bà đánh trúng, nói ra có xấu hổ không cơ chứ?”
Gã kia có chút thẹn quá hóa giận, lật tay đã vung ra một bàn tay tựa như cái quạt hương bồ lại, Quý Đường Đường nghiêng đầu tránh thoát, thuận thế gập khuỷu tay, cẳng tay hướng lên trên, huých mạnh vào cằm của gã kia, gã kêu oai oái, che cằm lùi lại phía sau hai bước, bị cái quần tụt đến bàn chân vướng víu, ngã sõng xoài. Một con mắt của Thiết Toa nheo lại thành một khe hở hẹp, sự ngoan độc nơi đáy mắt dâng lên, nếu như nói cái bạt tai vừa rồi tính ra cũng chỉ có vài phần kỹ thuật thì lần ra tay này hoàn toàn là do người có võ mới đánh ra được, gã không chút nghĩ ngợi, cổ tay nhấc lên, lôi ra một dải xích sắt thô bằng hai ngón tay dài hơn một trượng, khóe mắt Quý Đường liếc thấy ánh bạc chớp lên, lại nghe thấy tiếng gió trên đỉnh đầu bất ổn, sợ đến mức toàn thân toát mồ hôi lạnh, nhanh chóng cúi người thụp xuống, đã nghe thấy đỉnh đầu vang lên một tiếng ầm thật lớn, chiếc xích sắt đã vung đến cái bàn gỗ có mặt kính dày bên cạnh, cứ thế tạo ra một vết nứt lớn, bột gỗ và vụn thủy tinh bắn tung tóe khắp nơi. Gã đàn ông ngã sõng xoài khi nãy để mông trần đứng dậy, vừa đau vừa thẹn, nhất thời nổi lên sát tâm, gào thét nhào về phía Quý Đường Đường, Quý Đường Đường chỉ lo để ý đến hành động của Thiết Toa, không đề phòng bị gã xô trúng, sống lưng va vào cạnh bàn, tay đánh đổ cái ly, cái ly mà Thiết Toa dùng để uống trứng gà sống. Trong đầu Quý Đường Đường nhanh chóng thoáng qua một suy nghĩ, chỉ trong khoảnh khắc đó, gã kia đã lao đến trước mặt, giơ tay siết chặt lấy cổ cô, Thiết Toa quấn một đoạn xích sắt quanh cổ tay, đang định vung ra một roi nữa, thấy gã kia đắc thủ, tâm lý buông lỏng, cánh tay nâng lên lại buông xuống, Quý Đường Đường nắm bặt được một hai giây này, chịu đựng sự kiềm kẹp nơi cổ họng, cánh tay giấu sau lưng nhanh chóng cầm lấy cái ly thủy tinh đập xuống mặt bàn, đồng thời cảm giác được cái ly trong tay vỡ vụn, cầm lên một miếng thủy tinh lớn nhất, không chút nghĩ ngợi, cắm thẳng vào cổ họng của người trước mặt. Vài động tác này chỉ diễn ra trong nháy mắt, gã kia muốn lùi lại về phía sau, rốt cuộc vẫn muộn một bước, mảnh thủy tinh găm vào động mạch trên cổ, máu tươi nhanh chóng ứa ra, con mắt của Thiết Toa như muốn rách ra, hét lớn một tiếng lại vung xích sắt về phía này, Quý Đường Đường không còn kịp tránh ra nữa, hạ quyết tâm, túm gã đàn ông kia che trước người, chỉ nghe thấy một tiếng vang trầm đục, xích sắt nện vào đầu gã kia, mạnh mẽ phạt ra một cái hõm, mới nhìn, giống như cái đầu bị bổ ra từ giữa, đến óc cũng lòi ra. Cổ tay Thiết Toa vừa nhấc lên, đầu sợi xích sắt găm quá sâu vào trong đầu của gã kia, vậy mà lại lôi cả thân thể đi theo, nhìn từ góc độ của Quý Đường Đường, vẻ mặt gã quỷ dị, đầu đầy máu và óc, giống như một con rối dây, da đầu cô tê rần, chân cũng mềm nhũn, không chút nghĩ ngợi, dùng toàn bộ sức lực của bản thân chạy thoát ra, sau lưng lại vang lên một tiếng động thật lớn, xích sắt quật lên đất bùn, phạt ra một vết nứt sâu hoắm. Quý Đường Đường nhận ra rằng mình đã phạm một sai lầm, có lẽ những hung hiểm cô đã trải qua vẫn quá ít, cô chung quy vẫn tưởng giới hạn cuối cùng của con người rất cao, nghĩ tình hình quá đơn giản, Thiết Toa không phải loại thủ lĩnh của đám bảo kê chỉ có vài phần cậy mạnh biết chút đấm đá tay chân, khả năng điều khiển xích sắt của gã thực sự quá tốt, xích sắt nằm trên tay hắn giống như có thêm một đôi mắt vậy, chỉ đâu đánh đó, gã đàn ông lúc nãy kia tính ra là bị xích sắt đánh trúng một cú đã mất mạng, nếu là cô, chỉ cần sơ sảy một chút thôi, bị xích sắt quét qua một cái như thế, không chết tất bị thương. Mà Thiết Toa hiển nhiên là quyết tâm không chừa đường sống cho cô, một tay xích sắt vung lên vù vù xé gió, một trượng xung quanh đều thành cấm địa, chỗ bị xích sắt quật phải, không lật ghế thì vụn tường cũng rơi lả tả, Quý Đường Đường nhanh chóng bị ép vào góc chết —- nếu không tránh thoát khỏi phạm vi hoành hành của xích sắt, với sức nặng của xích sắt cùng với sức mạnh của của Thiết Toa, cô gần như có thể dự đoán được mình sẽ bị quất thành một đống máu me be bét thế nào, dù có liều mạng bị thương một lần cô cũng phải đột phá khỏi vòng vây này… Quý Đường Đường hạ quyết tâm, bảo vệ chỗ yếu hại của đầu, nhắm về nơi vòng xích không quá dày đặc nhảy ra ngoài, thân thể còn chưa hạ xuống đất, bắp chân trái đã đau đến thắt tim, đau đến mức da thịt khắp người co rút, khực một tiếng đã nằm xoài trên đất, mắt cũng mờ đi, một cú xích sắt này quá hiểm độc, cả quần áo và da thịt đều rách ra, thịt lòi ra ngoài, nhất thời chưa thấy máu, chỉ có một phần màu trắng ởn. Thiết Toa lao tới, đầu gối chặn lấy chân cô, vươn tay rút xích sắt từ trên đùi cô ra, mắt Quý Đường Đường ứ máu, thân thể lại co rút một chập, Thiết Toa cười lạnh mấy tiếng, vòng sợi xích sắt quanh cổ Quý Đường Đường, túm lấy tóc ngửa đầu cô lên, sau đó dập mạnh xuống đất. Đây cũng là động tác hắn quen dùng, phải đánh phụ nữ đến khi không còn sức chống cự, mất đi ý chí chiến đấu thì sẽ không còn phản kháng. Hô hấp của Quý Đường Đường dần yếu bớt, đầu óc bị va chạm như vậy, cảm giác mọi cơ quan đều lệch vị trí, tất cả mọi thứ trước mắt đều trở nên không chân thực, nhìn đồ vật giống như trong gương biến dạng, méo mó quỷ dị, Thiết Toa thở hắt ra một hơi, đứng dậy từ trên người cô, đứng từ trên cao nhìn xuống cô. Cô ngay đến cả sức lực đứng dậy cũng không có, một chân đang túa máu, thỉnh thoảng co rút, môi khẽ mấp máy, cơn đau trên thân thể tới quá mạnh mẽ, cả người dường như không còn ý thức, mắt tiếp tục sung huyết, xuyên qua một tầng sương máu, cô nhìn thấy Thiết Toa cởi quần, lộ ra bộ phận xấu xí. Thiết Toa cúi người, ghé sát vào cô cười dữ tợn, vươn tay kéo xích sắt, giống như đang lôi một con chó chết, gã vỗ lên mặt Quý Đường Đường, ép cô tỉnh táo lại, nói: “Mày nhìn cho kỹ, giờ ông đây sẽ chơi mày một lần, đợi siết chết mày rồi, tao còn gian thi một lần nữa, sau đó xắt mày thành từng miếng, ông đây sẽ tự mình mang mày đi thiêu.” Nói xong liền vạch áo cô ra, da thịt mơn mởn của con gái làm thú tính của gã bộc phát, vùi đầu, cắn mạnh lên bả vai cô, máu tươi ấm áp tràn vào khoang miệng, khiến cho gã không khỏi hưng phấn và nóng bừng, đúng lúc này, Quý Đường Đường bỗng mơ hồ nói câu gì đó. Thiết Toa ngẩng đầu lên, lúc nhếch miệng, giữa kẽ răng còn dính tơ máu, gã cười gằn hỏi: “Mày nói gì?” Cánh môi Quý Đường Đường mấp máy một cái, vậy mà lại nhìn hắn cười cười, Thiết Toa có chút bất ngờ, gã vươn tay túm lấy cằm Quý Đường Đường: “Mày nói gì?!” Cổ họng Quý Đường Đường phát ra những âm thanh kỳ quái, giống như đang cười, ánh mắt của cô từ vẻ đau đớn ban đầu dần chuyển thành âm lãnh mà sắc lẹm, đón lấy ánh mắt của Thiết Toa, từ từ hé miệng ra. Thiết Toa bỗng hiểu ra chuyện quái dị ở điểm nào: từ lúc vào cửa đến giờ, Quý Đường Đường chưa từng mở miệng nói câu nào. Trong miệng cô đang ngậm thứ gì đó, sắc xanh trắng, lại không nhìn rõ hình dạng. Thiết Toa do dự một chút, gã cảm thấy đã ghé quá sát, tốt nhất là mình nên cách xa một chút để nhìn — chỉ với không phẩy một giây do dự này, Quý Đường Đường đột nhiên dùng hết sức lực cuối cùng lao đầu tới, giữa cánh môi cô nhanh chóng đẩy ra một chiếc xương đinh bén nhọn, chính xác không hề sai lệch đâm vào con mắt duy nhất còn nhìn được của gã. Lần thứ hai bị dị vật chọc vào mắt, sự tuyệt vọng còn hơn cả cơn đau đớn, Thiết Toa kêu thảm một tiếng, vươn tay định gỡ chiếc xương đinh kia ra, tay còn chưa chạm tới, đột nhiên hoảng sợ phát hiện xương đinh tựa như vật còn sống, vậy mà lại tự động chui vào trong! Huyết sắc trong nháy mắt lan ra khắp con mắt, Thiết Toa kêu thảm ôm đầu ngã quỵ về phía sau, vây mà lại không mù ngay, cuối cùng còn có thể nhìn trong thoáng chốc, trong tầm mắt đầy máu mơ hồ, hoảng hốt nhìn thấy trên bàn có một cô gái đang ngồi, làn da nhăn nheo như bị gió thổi khô, mỏng dính dán vào xương, trên cái đầu tựa như xương khô có một mái tóc dài xơ xác, chân đung đưa dưới gầm bàn hé miệng nhìn gã cười. Nước mắt của Quý Đường trào ra, Thiết Toa ở ngay bên cạnh cô, giãy dụa như một con chó chết, cô dùng hết sức lực dịch sang bên cạnh, túm chặt lấy cái áo đang mở rộng, sau đó bắt được chân giường, dùng sức của cái chân không bị thương chống đỡ, từng chút từng chút một ngồi lên giường, sau đó vươn tay gỡ từng vòng xích sắt trên cổ xuống, rất trấn định quấn thành một cái thòng lọng ở đầu giường. Cổ họng Thiết Toa ư ử, trong miệng phát ra những tiếng khè khè như rắn, mò mẫm đứng dậy từ trên đất, giống như nổi điên, đá loạn va lung tung khắp nơi, con mắt trái đã thành một lỗ máu, Quý Đường Đường lạnh lùng nhìn gã đá đổ cái ghế rồi va vào tường, ngã xuống đất rồi thở hổn hển bò về phía giường, trong lòng dâng lên vài phần thỏa mãn khi báo thù được, khóe miệng vậy mà lại rướn lên một nụ cười. Cô cúi người, thả cái thòng lọng kết từ xích sắt xuống, rủ xuống phía trước Thiết Toa, xuyên qua vòng tròn đong đưa, có thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt mang đầy vệt máu của Thiết Toa, gã không nhìn thấy gì, cũng đã đánh mất sự nóng nảy loạn đá loạn đụng khi vừa mới mù, cẩn thận cau mày muốn nghe ngóng động tĩnh xung quanh, tay dò dẫm trên mặt đất, dường như đã phát hiện ra Quý Đường Đường không còn ngồi trên đất, trên gương mặt lộ ra vẻ cực kỳ kinh hãi. Quý Đường Đường nhẹ nhàng rung cái xích sắt lên, giống như đang trêu chọc con thú cưng trong nhà, tiếng kim loại va chạm thu hút sự chú ý của Thiết Toa, gã tựa như động vật đột nhiên gặp phải nguy hiểm, lông tơ toàn thân đều dựng đứng, Quý Đường Đường cười một cái, động tác rất nhẹ nhàng tròng xích sắt vào đầu Thiết Toa, dừng lại một hai giây, sắc mặt lạnh tanh, đột nhiên giật xích, thân hình Thiết Toa run lên, theo bản năng vươn tay gỡ ra, Quý Đường Đường không cho gã cơ hội, một tay cô giữ chặt cổ họng Thiết Toa, sức nặng toàn thân dồn hết lên cổ Thiết Toa, xích sắt trong nháy mắt đã thít vào cổ họng gã, Thiết Toa giống như nổi điên giãy dụa đạp đá bên dưới Quý Đường Đường, cánh tay Quý Đường Đường càng kéo càng chặt, ánh mắt dính chặt vào bức tường đối diện, không nhúc nhích. Động tĩnh bên dưới cơ thể ngày càng nhỏ ngày càng yếu ớt, cho đến khi hoàn toàn yên lặng, tầm mắt Quý Đường Đường có chút mơ hồ, cô thả tay ra ngã sang bên cạnh, thân mình nặng trịch của Thiết Toa bị cái thòng lọng thắt ở đầu giường treo cách đất chừng nửa thước cao, giống như đang tập hít đất, đầu lưỡi đỏ màu thịt thè ra, dài đến vậy, rung rung, một tiếng póc vang lên, chiếc xương đinh kia rớt ra từ trong hốc mắt của Thiết Toa. Trong phòng không còn tiếng động gì, hơi người chết cùng với mùi máu tanh quanh quẩn bên người, Quý Đường Đường chợt thấy sợ, cô hốt hoảng mở tủ đầu giường ra, lục lấy một cây kéo, kéo ga giường cắt thành từng dải, quấn chặt từng vòng quanh chân trái đang túa máu, quấn mãi quấn mãi, đôi môi bắt đầu run rẩy, tay bắt đầu run rẩy, cuối cùng toàn thân đều run lên bần bật, vừa mới ác chiến một trận sinh tử, thê thảm tựa như không phải sự thực, từ mượn xương đinh qua tay người khác lúc mới đầu, từng bước một, cuối cùng đã đi tới con đường tự tay giết người này — cô gái ra tay giết người độc ác kia xa lạ như chẳng phải mình, nếu như nói giết người là để tự vệ, vậy thì trò đùa giỡn con mồi tựa như trò chơi kia là gì? Là do đã nhìn thấy quá nhiều cảnh thê thảm nên hoàn toàn không còn để tâm đến chém giết nữa hay sao, hoàn toàn bóc trần bộc lộ ra mặt đen tối thích giết chóc trong tính cách của mình hay sao? Hay nên nói là trải qua những tháng ngày bế tắc cô đơn tanh máu này, tâm lý của cô đã trở nên vặn vẹo, bất tri bất giác đã có những suy nghĩ và hành động không bình thường? Cô vươn tay nhặt lấy xương đinh, bệnh nhức đầu cũ lại tái phát, từng cơn từng cơn đau như bị gai chích, sau cuộc chém giết, đáy lòng dấy lên một sự thê lương khổng lồ, giống như một lớp tuyết thật dày phủ xuống sa mạc, xa tít tắp vô bờ bến — cô nằm mơ cũng muốn quay về với cuộc sống bình thường, giống như một người bình thường, ăn, ngủ, yêu đương, bận rộn công việc, lo lắng về tiền bạc nhà cửa, nhưng thân không thuộc mình, lúc nào cũng bị đủ loại biến cố đột nhiên xuất hiện đẩy đến bờ vực bóng tối, cảm giác giống như cô hồn dã quỷ bị đẩy xa khỏi thế giới con người, chút nguyện vọng chạm đến khói lửa nhân gian nhỏ nhoi này cũng xa xỉ đến mức không mua nổi. Con đường này, lúc nào thì mới kết thúc đây? Nếu như vĩnh viễn phải sống trong cảnh như vậy, thì sống và chết, dường như cũng đâu có gì khác. Trong ngăn kéo có thuốc và bật lửa, cô lấy một điếu châm lên, thuận tay bỏ máy lửa vào trong túi áo bệnh nhân, gần như tham lam rít lấy một hơi, thuốc có mùi vị như một bàn tay dịu dàng, vỗ về thần kinh căng thẳng của cô, nghe nói bạch phiến sẽ có cảm giác tốt hơn, sẽ cho người ta một giấc mộng đẹp nhất, bình thường nếu nhắc tới heroin, cô sẽ nhớ đến những già trẻ lớn bé gầy trơ xương, cánh tay đầy lỗ kim da bọc xương trong trại cai nghiện, nhưng lần này thì khác, cô cảm thấy thử một lần cũng không phải không thể, cô đã mơ một cơn ác mộng suốt bốn năm trời, nguyện vì một lần mộng đẹp mà trả giá sống ít đi mười mấy năm, chỉ hy vọng trong mộng, tất cả chưa từng đổi thay, mẹ vẫn còn sống, cha vẫn còn đó, Thịnh gia Tần gia đều là chó má, không có những chuyện kinh tởm, những kẻ xấu xa này, cô vẫn tên là Tiểu Hạ, Thịnh Hạ. Trong vòng khói lượn lờ, bên ngoài mơ hồ vọng đến âm thanh gì đó, Quý Đường Đường nhíu mày một cái, được một lúc lâu mới nhận ra đó là tiếng kêu thảm thiết đến xé gan xé phổi. Cô có chút hoảng hốt, mình rốt cuộc đang ở đâu? Tại sao lại có tiếng kêu thảm thiết như vậy? Quý Đường Đường dần dần hồi hồn lại, tựa như một chiếc áo lạnh như băng lại một lần nữa khoác lên người, cô chấn động cả người, trong phút chốc tỉnh táo lại: đây là cứ điểm giết người lấy nội tạng của Phi Thiên, cô vừa mới giết người, mạng của Vưu Tư đang như chỉ mảnh treo chuông, dưới tình cảnh nguy hiểm như vậy, cô lại đang hút thuốc! Quý Đường Đường vụt đứng dậy, cơn đau nhức từ chân trái truyền tới, đau đến mức giây tiếp theo cô đã ngã quỵ trên đất — cô cắn răng chịu đựng, đầu tiên nhặt lại chiếc xương đinh trên đất, sau đó lục lọi trên người gã đàn ông chết trước kia, trên dây lưng hắn cởi xuống có bao đựng dao, Quý Đường Đường rút dao ra nhìn một chút, tiện tay lại ném xuống, bắt đầu lục quần áo, hộc tủ và giường của Thiết Toa, cô có một cảm giác, ở một nơi như thế này, công cụ để bảo vệ không thể đơn giản chỉ là dao được, nhất định có thứ lợi hại hơn. Quả nhiên ở tầng dưới cùng của ngăn kéo, cô tìm được một khẩu súng lục đen bóng sáng loáng, Quý Đường Đường cầm lên nhìn một lượt, lại nắm trong tay ước lượng một chút, cô không hiểu biết về súng, chỉ căn cứ vào sức nặng để phán đoán hẳn là đã có đạn, trước khi kéo cửa phòng ra, cô hít sâu một hơi, mở chốt an toàn, mở xong, cô ngẩn ra trong thoáng chốc, chợt thấy nhớ Nhạc Phong vô cùng — về súng, cô chỉ có duy nhất một khái niệm: “Trước khi bắn súng, phải mở chốt an toàn”, điều này chính là nhờ bị Nhạc Phong mắng mới biết. Trong hành lang yên lặng, xem ra phần lớn số người đều không ở trong khu này, điểm này cũng lý giải vì sao khi nãy động tĩnh trong phòng không hề nhỏ, vậy mà không hề dẫn được ai từ bên ngoài tới cứu Thiết Toa, Quý Đường Đường ôm chân vịn vào tường, bước từng bước nhanh chóng quay trở lại gian phòng bị giam lúc trước, không thấy Linh tỷ, cũng không thấy Vưu Tư, cửa phòng mở toang, chỉ có ánh đèn lờ mờ trong hành lang, có thể nhìn thấy đống quần áo cô cởi ra lúc nãy tựa như giẻ rách nằm giữa phòng. Quý Đường Đường rùng mình một cái, đến lúc này mới cảm thấy lạnh, cô tập tễnh bước qua, khoác áo khoác lên, đang định xỏ giày, bên ngoài bỗng nhiên lại vọng đến một tiếng thét chói tai, dường như là giọng của Vưu Tư! Tiếng kêu này gần như khiến cho huyết dịch khắp người Quý Đường Đường như ngừng chảy, cô vụt đứng dậy, không thể quan tâm đến cái chân đau, bước nhanh đến khu có bác sĩ đã thấy qua lúc trước, vừa qua ngã ba đã thấy hành lang loạn thành một đống, có một người đàn ông khỏe mạnh đã bị phanh bụng, ruột đã lòi ra bên ngoài mà vẫn chưa chết, không biết lấy sức lực ở đâu ra, lại ôm lấy cái xe đẩy trong phòng giải phẫu, giống như nổi điên đụng khắp nơi, dưới thân thể máu đã đọng lại thành một vũng, mắt thấy cũng chỉ chống đỡ được vài giây nữa, nhưng mấy gã bảo kê bên cạnh nhất thời không tiếp cận được, Linh tỷ cũng bị người ta kéo tóc túm ấn trên đất, tay đang cầm một con dao tiểu phẫu, liều mạng đâm vào kẻ đang kiềm kẹp chị ta, gã đang ấn chị ta gầm lên giận dữ, giơ một chân lên giẫm lên đầu chị ta, cú đạp rất ác, khiến cho người ta cảm thấy mặt của Linh tỷ nháy mắt mất đi một khối, so ra, Vưu Tư khá hơn một chút, cô ta quá gầy yếu bình thường, bị người ta xô vào tường, đau đến mức nửa ngày không dậy nổi. Quý Đường Đường lại một lần nữa cảm thấy mình đã phạm sai lầm, giao vuốt quỷ cho Vưu Tư, chẳng thà đưa cho Linh tỷ còn thích hợp hơn, ít nhất, kết cục của Linh tỷ cho dù có thê thảm nhưng để sống sót, chị ta vẫn sẽ liều mạng chống đối. Trong một mảnh máu tanh hỗn loạn, Quý Đường Đường bình tĩnh giơ súng lên, bóp cò. Dù không bắn trúng nhưng tiếng vang khổng lồ khiến cho ai cũng giật bắn người, trong sự yên lặng ngắn ngủn bỗng nhiên xuất hiện, Quý Đường Đường quát to về phía Vưu Tư: “Còn không mau lại đây!” Vưu Tư không chút suy nghĩ, lảo đảo chạy tới, mấy gã bảo kê kia phản ứng kịp, đang định hành động, Quý Đường Đường lại giơ tay nã một phát súng nữa, mấy tên kia sợ đến mức ngã nhào tại chỗ, mượn vài giây sinh cơ này, Quý Đường Đường túm lấy tay Vưu Tư, liều mạng chạy về phía lối ra còn lại mình từng thấy lúc trước. May mà lúc đó cô đã xem qua đường, phương hướng rõ như lòng bàn tay, hoàn toàn không do dự, lúc đi qua khu hóa xác, có một gã mặc quần áo bảo hộ thò đầu ra ngoài thăm dò, lại nhanh chóng rụt lại, hai chân Quý Đường Đường run rẩy như muốn nhũn ra, tiếng động đằng sau nhanh chóng theo sát lại gần, thậm chí có thể nghe thấy tiếng người quát to: “Nó có súng, lấy súng đi!” Lỗ tai Quý Đường Đường ong ong, cứ kéo tay Vưu Tư chạy, cảm giác đến khi sắp tuyệt vọng, cuối cùng cũng đến nơi để xe đi trên cát, trong phòng họp không có ai, cánh cửa thông ra bên ngoài kia khóa chặt, Quý Đường Đường quay ra gào lên với Vưu Tư: “Giúp tôi đẩy xe qua đây!” Con người đứng trước thời điểm khẩn cấp dường như có thể phát ra sức mạnh mà bình thường khó mà tưởng tượng được, Vưu Tư toàn thân phát run, vậy mà lại có thể hiểu được Quý Đường Đường đang bảo cô ta đẩy xe tới chặn đường ra, cô ta dùng hết sức lực toàn thân đẩy hai chiếc xe tới, những cái còn lại thực sự đẩy không nổi, chỉ có thể xiêu xiêu vẹo vẹo đẩy sát lại gần nhau, miễn cưỡng che được lối ra lại, nhưng đây dù sao cũng không phải một bức tường hay lớp phòng ngự gió thổi không lọt, đối phương có thể trèo qua nhảy qua… Vưu Tư mặt không còn hạt máu, Quý Đường Đường xoay người nã một phát súng vào khóa cửa, vươn tay giật tay kéo ra, cuồng phong lạnh thấu xương trên sa mạc buổi đêm nháy mắt tràn vào, Quý Đường Đường nhìn Vưu Tư: “Đi!” Nước mắt Vưu Tư trào ra, cánh cửa của cái nơi ma quái này, cuối cùng cũng mở ra rồi, mặc dù không biết có thể chạy được đến đâu, có thể bị bắt trở lại hay không, cô cũng nhất định phải đi ra ngoài, cho dù chỉ để hít thở một hơi thôi cũng được. Cùng lúc lao ra khỏi cửa, Quý Đường Đường nã liền mấy phát súng, cô toàn nhắm vào bình xăng của xe mô tô, có cái trúng, có cái trượt, cho đến lúc hết sạch đạn, xăng chảy ra ồ ồ, còn đám người đuổi theo cũng đã đến gần, có một gã đang định trèo qua đống xe, sau lưng có người giơ súng, Quý Đường Đường vung tay một cái, khẩu súng đập lên đầu gã kia, cô vươn tay vào trong túi áo móc chiếc bật lửa lúc nãy ra, tách một tiếng, khóe miệng lộ ra một tia cười lãnh khốc. Gã đàn ông định nổ súng sửng sốt một chút, sau đó lập tức quay đầu lại kêu to: “Lùi lại phía sau! Nằm xuống! Sắp nổ!”
Tiếng vọng còn chưa dứt, trận lửa đã oành một tiếng bùng lên, Quý Đường Đường lao ra cửa, cố gắng đóng cánh cửa sắt lại, túm lấy Vưu Tư đang té ngã trên mặt đất chạy ra ngoài, vừa mới chạy được vài mét, bên trong cánh cửa sắt vang lên một tiếng oành rồi nổ tung, cánh cửa sắt lập tức bị cong ra bên ngoài, dù chưa bị nổ bay ra nhưng có thể nghe thấy rõ ràng tiếng khung cửa làm từ sắt bị đè ép biến dạng, trong lòng Vưu Tư dâng lên sự vui mừng khôn xiết cùng hy vọng, cô ta hỏi Quý Đường Đường: “Chết rồi chứ? Bọn chúng chết rồi đúng không?”
Quý Đường Đường dừng bước lại, đây là vị trí cao trên cồn cát, tầm mắt coi như rộng rãi, dõi mắt nhìn xung quanh, dưới ánh trăng, từng mảng cát lớn vậy mà lại phản chiếu lại ánh sáng tựa như tuyết trắng, cô chỉ vào một dải màu đen phía xa: “Đó là đường cái, phải đi đến đó.”
Vưu Tư túm lấy cô, lặp lại câu nói khi nãy: “Chết rồi chứ? Bọn chúng chết rồi đúng không?”
Quý Đường Đường nhìn cô ta một cái: “Chưa chết đâu, lúc châm lửa, tôi thấy bọn chúng đã lùi lại phía sau, sẽ còn đuổi theo nữa, mau nhanh lên!” Câu này tựa như một gáo nước lạnh đổ xuống đầu, Vưu Tư gần như đờ đẫn, ngẩn ra nhìn Quý Đường Đường, cho đến khi Quý Đường Đường đi xuống cồn cát, cô ta mới rùng mình, chạy theo. Nơi đây là khu vực cồn cát, mặc dù thỉnh thoảng cũng xuất hiện địa hình phong thực nhưng đứng trước cuồng phong thì vẫn chỉ tầm thường như cây cỏ, sự chênh lệch nhiệt độ ngày đêm ở sa mạc rất lớn, có câu sáng mặc áo bông trưa mặc áo lụa, chênh lệch nhiệt độ ngày đêm có thể lên đến 20 độ, mà cuồng phong hoành hành ban đêm hiển nhiên có thể khiến cho nhiệt độ càng tới gần điểm cực hạn, hai người nhanh chóng lạnh cóng, tứ chi chết lặng, ngay cả ngón tay cũng khó mà co duỗi — đúng lúc này, chỗ cao mơ hồ có tiếng người vọng đến, vài cột sáng trắng xóa quét qua khắp nơi, Vưu Tư cảm thấy huyết dịch đang đông lạnh khắp người lập tức như xông lên đỉnh đầu, cô ta run rẩy nức nở nói với Quý Đường Đường: “Bọn chúng đuổi tới nơi rồi..”
Còn chưa dứt lời, Quý Đường Đường bỗng lảo đảo một cái rồi ngã xuống đất, Vưu Tư bật khóc chạy tới đỡ cô, chỉ nghe thấy Quý Đường Đường thấp giọng nói: “Thứ tôi đưa cho cô đâu? Đưa cho tôi.” Vưu Tư sửng sốt một chút, bỗng hồi hồn, vội vàng lấy xương đinh từ trong túi quần ra đưa cho cô, Quý Đường Đường khản giọng nói: “Tôi không đi được nữa rồi.”
Cô vừa nói vừa giơ tay lên, thấp giọng dặn dò cô ta: “Cô giúp tôi cởi áo khoác ra rồi khoác vào, chạy về phía đường cái đi. Thạch Gia Tín lái xe, hẳn là sẽ đi theo trục đường. Cô càng đến gần ven đường, hy vọng sẽ càng lớn, cẩn thận một chút, đừng bắt xe tùy tiện, xe cộ đi qua chỗ này buổi đêm có thể có vấn đề… tốt nhất cô nên đón xe gia dụng.” Thân thể Vưu Tư run rẩy như cái sàng, gió quá lớn, khiến cho tiếng nức nở của cô ta đứt quãng: “Cô đứng dậy đi, tôi không đi được đâu, không có cô tôi không đi được, tôi cũng không bỏ cô lại đâu.” Quý Đường Đường cắn răng, tự mình cởi áo khoác ra: “Cô đừng tưởng là tôi không muốn đi, mà là chân tôi không thể đi được nữa, tôi không có giày, hiện giờ tôi căn bản không bò dậy nổi, hai chúng ta mặc không nhiều, đi tiếp tôi sẽ mất nhiệt, sẽ chết cóng mất. Nhưng cô có thể đi được, tôi nhìn ra được, cô còn chưa đến mức thể lực suy kiệt, cô mặc áo của tôi vào, đi theo lời tôi nói, nhớ bắt xe cẩn thận.” Thấy Vưu Tư còn chưa có ý đi, Quý Đường Đường cả giận: “Mẹ nó cô đừng lề mề nữa được không, cô ở đây chẳng có chút hữu dụng nào hết, cô chạy thoát thì còn có hy vọng gọi Thạch Gia Tín đến.” Vưu Tư khóc hỏi cô: “Vậy cô thì sao?”
“Tôi phải tìm một chỗ tránh gió trước đã.”
Vưu Tư bất lực nhìn xung quanh, khóc như được làm ra từ nước mắt: “Nào có chứ, căn bản là không có…” Quý Đường Đường chợt cảm thấy buồn cười, lúc này, cô lại không ép cô ta nữa: “Vậy cô ở lại đây đi, chờ bọn chúng đuổi tới nơi, tất cả cùng xong đời.” Vưu Tư co rúm lại một cái, cô ta nhìn những luồng sáng đèn pin phía xa, nghĩ đến cái nơi tựa như ác mộng kia, chợt sinh ra một cơn ớn lạnh khổng lồ: chết cũng phải chết ở nơi đất khách, chết cũng không thể quay về! Cô ta nhìn Quý Đường Đường, rưng rưng nói một câu “Tôi nhất định sẽ dẫn người đến cứu cô”, nhặt áo lên khoác vào, xoay người chạy theo hướng Quý Đường Đường chỉ.
Bình thường, cô là một nàng công chúa mảnh mai yếu ớt, leo cầu thang cũng thở hổn hển, lúc này, không hiểu tại sao, đôi chân máy móc theo biên độ, gió vù vù bên tai, vậy mà không hề có cảm giác mệt mỏi, trong đầu hỗn loạn một mảnh, vô số gương mặt vô số khung cảnh trước mắt tựa như những mảnh vụn ghép lại với nhau, phóng đại, thu nhỏ, lại biến dạng quái dị, nhưng chỉ duy có một chữ vẫn rõ ràng từ đầu đến cuối. Trốn! Trốn! Trốn. Không biết chạy được bao lâu, đột nhiên có một tiếng phanh xe chói tai, đèn xe sáng ngời làm cô chói mắt không mở ra được, lúc này cô mới phát hiện ra mình đã chạy đến đường quốc lộ, cách đó mấy mét có một chiếc xe đang đỗ, cô nhìn không rõ lắm đó là xe gì, trong đầu cứ lặp đi lặp lại một câu nói: cô ấy nói không thể bắt xe tùy tiện, phải là xe gia dụng! Xe gia dụng! Đang hoảng hốt, có người lảo đảo xuống xe, gọi tên cô: “Tư Tư!” Vưu Tư kinh ngạc đến ngây người, cô có một loại ảo giác, giống như khi chơi nhảy Bungee hồi trước, vào lúc cho là mình sẽ chết chắc thì lại được sợi dây níu mạng lại, cuối cùng quay về mặt đất chân thực, trong tầm mắt mơ hồ, cô nhìn thấy bóng hình quen thuộc kia đang lao tới. Vưu Tư khóc rống thất thanh: “Thạch Đầu! Thạch Đầu!” Cô ôm lấy cổ Thạch Gia Tín, khóc đến đứt ruột đứt gan, nước mắt giống như vĩnh viễn không dừng lại được, đầu lưỡi dường như cũng cứng đờ, mơ mơ hồ hồ không nói ra nổi một chữ rõ ràng… Cho đến khi đằng xa đột nhiên vọng đến một tiếng súng nổ. Vưu Tư giật bắn mình, lập tức tỉnh táo lại, cô túm lấy cánh tay Thạch Gia Tín, lắp bắp nói: “Thạch Đầu, cô ấy ở phía sau, cô ấy vẫn còn ở phía sau!” Thạch Gia Tín nhìn về phía tiếng súng vang lên, có vài cột sáng của đèn pin, lại còn đang nhắm về phía này mà tới, đợi thêm mấy giây nữa, ngay cả tiếng quát tháo giận dữ cũng có thể nghe thấy được, đôi môi Thạch Gia Tín mấp máy một cái, đột nhiên trầm giọng nói: “Đi.” Vưu Tư còn chưa kịp phản ứng đã bị Thạch Gia Tín kéo đến bên xe, cửa sau vừa mở, Thạch Gia Tín đã đẩy cô vào trong, Vưu Tư bỗng hiểu ra, cô víu vào cửa xe không chịu lên: “Thạch Đầu, đi đâu? Anh mặc kệ cô ấy sao?” Thạch Gia Tín không nói gì, nhưng bằng sự hiểu biết của mình đối với anh ta, Vưu Tư đã biết đại khái đáp án là gì, cô khó tin mà nhìn Thạch Gia Tín, gào lên: “Sao anh lại có thể như vậy, cô ấy nói cô ấy biết anh, là anh bảo cô ấy đến, anh không thể mặc kệ cô ấy được!” Còn chưa nói hết lời, thân mình chợt nghiêng một cái, đã bị Thạch Gia Tín đẩy vào trong, ngay sau đó là tiếng cửa xe nặng nề khép lại, Vưu Tư khóc lớn quay ra mở cửa xe, chỉ nghe thấy cửa sổ cạch một tiếng, Thạch Gia Tín đã trở lại ghế trước khóa cửa xe lại, nhanh chóng khởi động xe, quay đầu xe, vội vàng quay về hướng vừa tới. Vưu Tư cảm thấy mình sắp sụp đổ, cô điên cuồng đánh đấm lên ghế ngồi và bả vai của Thạch Gia Tín từ phía sau: “Thạch Đầu, anh không thể làm thế được! Cô ấy chết mất, cô ấy thực sự sẽ chết mất!”
Thạch Gia Tín tránh mấy cái rồi để mặc cô đánh, Vưu Tư đánh mãi rồi cũng mất sức, vừa co mình ở hàng ghế sau vừa khóc âm ỉ, Thạch Gia Tín thở dài, mềm giọng nói với cô: “Tư Tư, không phải là anh không muốn cứu cô ta, nhưng dưới tình hình như thế này, chúng ta phải lý trí một chút, đám người đó đã đuổi đến nơi, bọn chúng còn có súng, em cảm thấy hai chúng ta có thể đối phó được sao?” Vưu Tư vẫn khóc, chỉ thỉnh thoảng mới giơ tay lên lau nước mắt, Thạch Gia Tín trầm mặc một lúc, thấp giọng nói: “Tư Tư, anh biết làm vậy sẽ khiến em thất vọng, nhưng chờ đến khi tỉnh táo em sẽ hiểu, có những lúc, một số việc chúng ta làm, cho dù hèn hạ, nhưng là quyết định chính xác.” Anh ta nói xong, mở máy điều hòa trong xe đến tối đa, không khí ấm áp dần dần lan tỏa, từ từ rót cho thân thể đông cứng của Vưu Tư chút sức sống. được một lúc, Thạch Gia Tín đưa qua một phong chocolate và nước suối từ đằng trước: “Tư Tư, ăn một ít đi.” Vưu Tư không nhận lấy, cô buồn bã nhìn góc còn lại của hàng ghế sau, bấy giờ mới phát hiện ra ở đó đang dựng một cái ba lô trông rất lạ, cô nhìn một lúc, hỏi một câu không đầu không cuối: “Ba lô của anh à?”
Thạch Gia Tín không trả lời ngay, một lúc sau mới nói: “Của cô ta.” Nghe thấy là ba lô của Quý Đường Đường, Vưu Tư chợt cảm thấy có chút thân thiết, cô vươn tay kéo chiếc ba lô lại, vuốt ve mấy cái, gần như cố chấp kéo qua kéo lại cái khóa túi bên ngoài, trong xe yên tĩnh lại, chỉ có âm thanh của máy điều hòa, thỉnh thoảng gió lớn, còn có thể nghe được tiếng cửa kính xe kêu lạch cạch, Thạch Gia Tín lo lắng liếc nhìn Vưu Tư qua kính chiếu hậu, cánh môi mấp máy, muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn im lặng. Không thể tránh khỏi, anh ta nghĩ đến Quý Đường Đường. Theo lý thuyết, trên xe anh ta có mang theo Lộ Linh, nếu Quý Đường Đường thực sự gặp nguy hiểm, y theo đặc tính hộ chủ của Lộ Linh, với khoảng cách gần như vậy, Lộ Linh sẽ phải có động tĩnh gì đó mới đúng. Chỉ có một khả năng giải thích, Lộ Linh hộ chủ là nhờ có oán khí của chủ nhân kêu gọi, nếu một người hoàn toàn không có suy nghĩ muốn sống, một lòng muốn chết, Lộ Linh sẽ không thể chủ động tiến hành bảo vệ — dưới tình huống hung hiểm như vậy, tại sao Quý Đường Đường lại không có oán khí chứ? Thạch Gia Tín cảm thấy nhức đầu, sau lưng cứ vọng đến tiếng khóa kéo di chuyển dằng dặc, âm thanh ấy khiến cho anh ta thấy lòng dạ rối bời, cảm giác âm thanh kia từng chút từng chút như đang cứa lên thần kinh của anh ta, nhưng anh ta cố nhẫn nhịn chịu đựng, không lên tiếng ngăn cản, cũng may một lát sau, âm thanh này đã biến mất. ———————————————————— Vưu Tư ngừng kéo khóa, ngẩn ra nhìn một tờ giấy đã được gấp vuông vắn rớt ra từ bên trong, được một lúc lâu mới vươn tay nhặt lên mở ra. Mượn ánh đèn xe mờ mờ, cô ta nhìn thấy rõ đó là một dãy số điện thoại di động. Dưới dãy số có viết tên một người, Nhạc Phong.