Chuông Gió

Quyển 2 - Chương 23

Trước khi Nhạc Phong quay về, Thần Côn đúng là đã cầm bút ký của anh ta, thử rất nhiều cách.

Ví dụ như, có một cách, gọi là “Gào thẳng vào mặt”, cảm giác không khác Kim Cương Hống là mấy, Thần Côn vừa nhìn những câu thần chú dài dằng dặc được ghi lại bằng phiên âm của mình vừa đọc một hơi, vung tay vỗ lên gáy Quý Đường Đường: “Còn không đi!”

Quý Đường Đường vẫn mê man, không có chút phản ứng nào, Thần Côn gãi gãi đầu, lại thử lại lần nữa.

Thứ đến lần thứ ba thứ tư, Mao Ca bước tới, vung một cái tát lên gáy Thần Côn khiến cho anh ta xoay 180 độ tại chỗ: “Con em ông, Đường Đường không bị Diệp Liên Thành đánh cho ngốc thì cũng bị ông vỗ thành đần.”

Thần Côn không chút tức giận, lật lật bút ký, lại tìm được cách mới, bảo Mao Ca đỡ Quý Đường Đường dậy, mình thì ngồi xuống mặt đối mặt với Quý Đường Đường, tay phải cầm nến sáp ong, tay trái đặt chính giữa đầu Quý Đường Đường, nhắm mắt lại, miệng không biết huyên thuyên lẩm bẩm cái gì, sau đó mở mắt cười tà mị một tiếng, cười mà khiến cho Mao Ca nổi hết da gà da vịt khắp người xong mới nhìn Quý Đường Đường vẫy tay ba cái: “Đi theo ta đi.”

Anh ta nói đi là đi, cầm nến mở cửa bước xuống lầu, bước chân cực kỳ âm u quỷ dị, khiến cho Mao Ca tưởng như Thập Tam Nhạn đang nhập vào người Thần Côn.

Thần Côn tưởng tượng đến cảnh hồn phách của Thập Tam Nhạn đang đong đưa mờ ảo đi theo sau mình, toàn thân cứ gọi là nhiệt huyết sôi trào, sau khi ra khỏi Hạ Thành khoảng trên dưới một trăm mét mới sung sướng ngửa đầu gọi với lên trên lầu: “Tiểu Mao Mao, Đường Đường ổn chưa?”

Năm phút sau, Mao Ca mở cửa sổ, ló nửa người ra, vô cùng mạnh mẽ mắng anh ta té tát: “Ổn cái đầu ông ấy, cút lên đây cho tôi!”



Đến biện pháp hiệu quả cuối cùng, Mao Ca mới đầu nói gì cũng không đồng ý, bởi vì áp dụng quả thật rất nguy hiểm, theo ý tứ của Thần Côn, nhất định phải tái hiện lại cảnh tượng khi Thập Tam Nhạn chết, nói cách khác, Thập Tam Nhạn chết kiểu gì thì phải lặp lại kiểu đó với Quý ĐƯờng Đường một lần — bởi vì Thập Tam Nhạn bị chết ngạt trong nước, nên cô ta sẽ có ý thức sâu sắc và nhạy cảm đối với nước, dù cô ta có muốn tìm người thế mạng, sau khi dụ dỗ người ta xuống nước rồi thì chính cô ta cũng không dám ở lại trong nước, nhất định sẽ rời khỏi người bị nhập, mà Thần Côn anh ta chính là phải nắm bắt được khoảnh khắc đó, nhanh chóng che thất khiếu của Quý Đường Đường lại, để cho Thập Tam Nhạn không thể nhập vào được nữa!

Về phần tại sao lại phải niêm phong thất khiếu, anh ta cũng có một cách lý giải: “Tiểu Mao Mao, ông nghĩ coi, ma, nói trắng ra chính là một loại khí, ma làm sao để nhập vào người được? Cái kiểu toàn thân chấn động rồi xoẹt một cái bị ma nhập trong ti vi rõ ràng là không chuyên nghiệp, chỉ để lừa gạt quần chúng nhân dân thôi, loại khí này sẽ tiến vào qua những lỗ trên cơ thể, lỗ nào, thất khổng, cũng gọi là thất khiếu, người cổ đại bị chảy máu thất khiếu sẽ chết ông có biết không? Cho nên, cho nên! Tôi phải dán bùa chu sa lên lỗ tai, lỗ mũi, miệng và mắt của Tiểu Đường Tử, ông xem, trong bản bút ký của tôi có chép lại bùa rồi đây, giờ tất cả đã sẵn sàng hết rồi, ông thấy sao Tiểu Mao Mao?”

Da mặt Mao Ca co giật: “Tôi có thể giết chết ông! Ông định dìm Đường Đường vào trong nước chứ gì, ông có khống chế được sức không? Nhỡ đâu ông dìm chết con bé thì ông định ăn nói thế nào với Phong Tử?”

Thần Côn vô cùng phiền muộn, cũng không biết anh ta tìm đâu ra được lá bùa, tự mình dùng bút đỏ vẽ vẽ ở trên, vẽ một chút rồi giơ ra trước mặt Mao Ca cầu xin an ủi: “Tiểu Mao Mao, anh xem tôi vẽ có đẹp không?”

Nói ra cũng tà môn, lúc anh ta vẽ được bảy lá bùa, Quý Đường Đường vừa hay cũng tỉnh dậy.

Có điều thời gian tỉnh lại chỉ trong nháy mắt, Mao Ca đơn giản không tài nào hình dung nổi sự thay đổi trên gương mặt Quý Đường Đường, lúc trước vẫn còn là khuôn mặt an tĩnh bình thản, sát na mở mắt, dường như có một tầng hắc khí bốc lên từ dưới làn da, con ngươi một mảnh đỏ cạch, xung quanh là sắc xanh lè, suýt nữa làm cho Mao Ca sợ đến mức tim ngừng đập, đang thầm cảm thấy may mắn là đã trói con bé này lại rồi, vừa rũ mắt xuống, nhất thời đờ ra.

Quý Đường Đường đang bị trói bởi một sợi thừng ny lon, ước chừng phải từ mười sợi bện thành một, bây giờ, rõ ràng không ai cầm dao cắt mà sợi dây lại đang tự đứt thành từng đoạn!

Quý Đường Đường nhìn Mao Ca cười một cách quỷ dị, khóe miệng khẽ cong lên, cực kỳ giống ma quỷ trước khi săn mồi.

Thời khắc mấu chốt, vẫn là Thần Côn xông lên: “Kéo cô ấy ra phòng rửa tay! Ấn vào nước!”

Câu này đã nhắc nhở Mao Ca, hai người luống cuống tay chân, vừa ôm vừa kéo lấy Quý Đường Đường còn chưa thoát khỏi sự trói buộc thẳng vào phòng rửa tay, Thần Côn bảo Mao Ca ấn đầu Quý Đường Đường xuống bồn rửa mặt, còn mình thì vội vàng vặn vòi nước, mới đổ đầy được nửa bồn nước đã nghe thấy Quý Đường Đường gào lên một tiếng chói tai, giãy mạnh một cái, ngóc thẳng đầu lên, Mao Ca đang khóa lấy cô ở đằng sau bị đẩy bắn ra đến tận hai ba bước.

Thần Côn hiếm khi nhanh trí, nhảy lên bên cạnh bồn tắm mở vòi sen ra, khua khua lá bùa trong tay kêu toáng lên: “Lão Mao tử, lão Mao tử, ấn vào bồn tắm, ấn vào bồn tắm!”

Mao Ca hạ quyết tâm, bất chấp tất cả: giờ Nhạc Phong không có ở đây, lại không có trợ thủ khác, nếu trong thời gian ngắn không khống chế được Quý Đường Đường, hai cái mạng già của mình và Thần Côn chẳng phải sẽ để lại đây? Thế này quá là lỗ vốn, kiếp này mình còn chưa được nuôi con nữa!

Trong ánh mắt ngây ra như phỗng của Thần Côn, Mao Ca ôm ngang lấy Quý Đường Đường, cả hai cùng ngã vào trong bồn tắm, tiếng cốp kia, không biết là do đầu hay là xương đụng vào bồn tắm, nghe mà Thần Côn cũng thấy đau thay cho anh ta, còn chưa kịp phản ứng, Mao Ca đã xoay người quay mặt lên trần nhà, tay chân túm chặt lấy thành bồn tắm, hàm răng cắn chặt, thân thể bị Quý Đường Đường đang gào thét giãy giụa sau lưng đẩy cho nhấp nhô như thuyền trên ngọn sóng, vòi hoa sen xối nước ào ào, mắt thấy trong thời gian ngắn sẽ khó mà đầy được, Thần Côn vội vàng cầm chậu rửa mặt chạy ra bồn rửa múc nước, hứng được nửa chậu thì đổ vào bồn tắm, dội cho Mao Ca cũng ướt sũng, mới đổ được hai chậu, mắt thấy Mao Ca sắp trụ không nổi, Thần Côn ném cái chậu đi, quát to một tiếng: “Tôi cũng lên!”

Thấy tư thế kia của anh ta giống hệt như muốn nhào lên che lỗ châu mai vậy, Mao Ca thầm nhủ không ổn, gần một trăm bốn mươi cân này của Thần Côn mà nhào tới, chẳng phải mình sẽ bị anh ta đè cho tàn phế, trước khi Thần Côn nhào tới, anh ta nhanh chóng quyết định, vụt một cái ngồi thẳng người dậy.

Vậy nên Thần Côn đầu tiên là dập đầu một cái lên thành bồn tắm, tiếp đó liền trực tiếp rơi lên người Quý Đường Đường, Mao Ca lúc này lại phản ứng rất nhanh nhạy, thấy Thần Côn còn chưa kịp bò dậy, liền đặt mông ngã ngồi lên lưng Thần Côn.

Nước trong bồn từ từ đầy lên, Thần Côn bị sặc kêu loạn, tay phải liều mạng thò ra khỏi mặt nước khua khua: “Giấy! Bùa giấy, đừng làm hỏng!”

Mao Ca cầm lấy lá bùa cất kỹ, trong lòng hơi cảm động một chút: cái tên Thần Côn này, vẫn rất có tinh thần trách nhiệm.

Chỉ chốc lát sau, nước trong bồn tắm dần dần đầy được hai phần ba, Quý Đường Đường cũng chậm rãi không còn giãy giụa kịch liệt nữa, Mao Ca bắt đầu hoảng, chỉ sợ làm Quý Đường Đường chết đuối, Thần Côn không bình tĩnh được, ngẩng đầu lên khỏi mặt nước lấy hơi: “Căn cứ vào cảm nhận của tôi, con ma này vẫn chưa đi.”

Lần tiếp theo anh ta ngửa đầu lên khỏi mặt nước lấy hơi: “Tiểu Mao Mao, tôi cảm thấy tôi học được cách lặn rồi.”

Mao Ca điên lên, thuận tay đóng vòi nước lại.

Được một lúc, Mao Ca đột nhiên cảm thấy phía dưới nhẹ bẫng, còn chưa kịp phản ứng, Thần Côn lại ngóc đầu lên: “Tiểu Mao Mao, mau nhìn, mau nhìn!”

Mao Ca cúi đầu nhìn, Quý Đường Đường không nhúc nhích nằm dưới đáy bồn tắm, bên cạnh đầu có vài đám bọt khí, ục ục sủi lên trên.

“Thấy không thấy không thấy không?!” Thần Côn kích động đến mức giọng cũng trở nên run rẩy, “Đó là ma đấy ông thấy không? Cô ta đi rồi ông thấy không? Ông thấy không?”

Mao Ca nhủ thầm tôi không mù, nhưng vẫn tiếp lời anh ta: “Vậy có nên vớt Đường Đường lên không, chết đuối thì làm sao bây giờ?”

“Từ từ đã!” Thần Côn giơ tay giữa không trung tựa như một vĩ nhân vậy, “Xem tôi ra tay!”

Nói xong lại nhích mông một cái: “Ông đừng ngồi lên người tôi nữa được không? Con bé nó có cử động nữa đâu mà ông còn ngồi!”

Mao Ca đỡ lấy thành bồn tắm trèo ra ngoài, lúc này mới phát hiện tay chân như nhũn ra, mặc dù toàn thân cao thấp đều ướt sũng nhưng vẫn giơ tay lên lau mồ hôi trên trán, ngay lúc này, sau lưng vang lên một tiếng rào rào, Thần Côn đỡ Quý Đường Đường ngồi dậy từ trong nước: “Bùa đâu, dán, dán lên!”

————————————————————

Lúc Nhạc Phong tiến vào, Quý Đường Đường đang ngồi trên giường, quấn chăn nói chuyện với Mao Ca, đầu tóc ướt sũng, thấy Nhạc Phong vác ba lô của mình bước vào, Quý Đường Đường vui vô cùng: “Anh dọn ba lô mang đến cho tôi rồi à? Nhạc Phong, tôi đang lo không có quần áo để thay đây.”

Nhạc Phong đưa ba lô cho cô: “Mặt xám mày tro, đi tắm trước đi.”

Dõi mắt thấy Quý Đường Đường đã vào phòng rửa tay đóng cửa lại, Mao Ca ngẩng đầu nhìn Nhạc Phong, câu đầu tiên nói là: “Thế này là chuyện gì…”

Nhạc Phong vươn tay vỗ vỗ vai Mao Ca: “Anh vất vả rồi.”

Mao Ca vươn hai tay day day huyệt Thái Dương: “Một hơi của anh còn treo ở cổ họng, chưa xuống được đây này, tối hôm nay lộn xộn thế không biết, anh đang nằm mơ đúng không, này, Phong Tử, anh nằm mơ đúng không?”

Nói mãi nói mãi, anh ta vươn tay véo mạnh lên tay mình một cái, đau đến mức kêu ái lên một tiếng.

Nhạc Phong ngồi xuống cạnh Mao Ca, lấy thuốc và bật lửa từ trong túi quần ra, ngậm điếu thuốc trước, một tay bật lửa châm thuốc, Mao Ca một lúc lâu mới hồi hồn: “Phong Tử, đây là nhà của Diệp Liên Thành, đừng có coi như nhà mình, chuyện Đường Đường gây thương tích cho người ta còn chưa biết nên giải thích với người ta thế nào đây… Này, chú đánh nhau với người khác đấy à?”

Nhạc Phong nhả ra một ngụm khói, trên gương mặt không có cảm xúc gì: “Vâng.”

Mao Ca thấy lạ nhìn anh một cái: “Diệp Liên Thành có lên tìm mấy lần, anh cảm thấy cậu ta và cô bé này chưa biết chừng lại quen nhau, nhưng sau khi Đường Đường tỉnh dậy, anh có hỏi con bé, nó nói chưa từng nghe qua cái tên này bao giờ, Phong Tử, cậu thấy có lạ không?”

Nhạc Phong ừ một tiếng: “Đúng là rất lạ.”

Mao Ca thực sự cảm thấy Nhạc Phong tối nay có gì đó không ổn, đang định hỏi anh đã xảy ra chuyện gì, Nhạc Phong lại ngẩng đầu nhìn anh ta: “Lão Mao tử, anh xuống dưới chờ được không? Em có mấy câu muốn nói với Đường Đường.”

————————————————————

Quý Đường Đường chỉnh trang xong xuôi liền bước ra ngoài, phát hiện Mao Ca không biết đã đi từ lúc nào, chỉ còn lại mình Nhạc Phong đang tựa vào cạnh giường ngồi bệt dưới đất, một tay nghịch nghịch bao thuốc, nhưng không hút nữa, tay kia bó thạch cao.

Quý Đường Đường thấy ái ngại trong lòng, cô đi tới, cúi người nhìn Nhạc Phong: “Này, tay anh đỡ hơn chút nào chưa?”

Nhạc Phong ngẩng đầu lên, cô đã chỉnh trang lại, trông sáng sủa hơn nhiều, mặc một bộ áo ngủ liền thân bằng nhung, vạt áo khép lại, vừa hay biến thành một con vịt nhỏ màu vàng trông vô cùng buồn cười, thoạt nhìn, không khác bất cứ cô gái đáng yêu nào.

Nhạc Phong vươn tay sờ sờ đầu cô: “Nhóc con không nổi điên thật là tốt, cô không thấy lúc mắt cô xanh lè đâu, có thể làm người ta sợ đến mất mật.”

Quý Đường Đường cũng chẳng nghe vào, bỗng nhiên a một tiếng: “Cổ anh làm sao vậy?”

Cổ?

Nhạc Phong sửng sốt một chút, vươn tay ra sờ, ngón tay chạm vào, đau đến mức hụt hơi, bấy giờ mới nhớ ra cổ vừa bị A Điềm cắn cho một cái, đêm nay xảy ra quá nhiều chuyện, quên bẵng mất, đang định tìm một lý do nào đó để lấp liếm đi, lại thoáng thấy sắc mặt Quý Đường Đường cổ quái một cách kỳ lạ.

“Cái đó…” Cô ấp a ấp úng, “Không phải là tôi đấy chứ? Không phải tôi cắn đấy chứ? Là vì anh cắn tôi một cái, chọc giận tôi nên tôi cắn lại anh sao?”

Nhạc Phong dở khóc dở cười, dừng một chút rồi gật đầu: “Cô thấy sao?”

“Phải thật à?” Quý Đường Đường cảm thấy áp lực sâu sắc, cô ghé lại gần một chút, không khỏi nhíu mày, “Miệng tôi mà to thế á?”

Nhạc Phong buồn cười mà lại không thể cười: “Biết đâu đấy, lúc cắn người mồm to như chậu máu.”

Quý Đường Đường vô cùng không cam lòng nhìn chằm chằm vết thương của Nhạc Phong, muốn chối nhưng lại cảm thấy không chối nổi, cuối cùng chấp nhận: “Tôi tìm cồn thoa cho anh.”

Cô tìm được lọ cồn sát trùng Mao Ca vừa mới dùng để xoa cho cô, cẩn thận thoa cho Nhạc Phong, Nhạc Phong cũng chẳng thấy đau, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, trong lòng chợt cảm thấy khó chịu, lời muốn hỏi cô cứ nghẹn trong cổ họng, không sao thốt ra nổi, đắn đo mãi, cuối cùng vẫn vươn tay nắm lấy cánh tay cô: “Đường Đường, cô ngồi xuống đi, tôi có chuyện muốn hỏi cô.”

Lần này, Quý Đường Đường cuối cùng cũng nhận ra Nhạc Phong không được bình thường, cô có chút căng thẳng, mất tự nhiên nhìn xung quanh một chút, sau đó chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Nhạc Phong: “Anh… muốn hỏi gì?”

Nhạc Phong không nói gì, xòe bàn tay bên cánh tay bó thạch cao ra, lộ ra vật vẫn được nắm chặt trong lòng bàn tay.

Ba chiếc xương đinh màu xám tro, dài ngắn không giống nhau.

Quý Đường Đường im lặng.

Nhạc Phong nhìn chằm chằm xương đinh trong lòng bàn tay, không hề nhìn Quý Đường Đường: “Đường Đường, đây là xương người phải không?”

Quý Đường Đường vươn tay ra, nhận lấy ba chiếc xương đinh: “Anh lục đồ của tôi?”

Nhạc Phong cười cười, đang định nói, Quý Đường Đường đã mở miệng trước: “Lục thì lục đi, dù sao tôi cũng không có dán chữ không cho lục.”

Giọng nói của cô dần trở nên ung dung hơn, nhưng cùng với đó, đáy mắt bắt đầu xuất hiện vẻ hờ hững và thái độ thù địch phòng bị lúc mới quen: “Vậy chắc anh đã biết được khá nhiều rồi, còn muốn biết gì nữa?”

Nhạc Phong nhìn cô: “Thứ này tổng cộng có năm cái đúng không? Lúc tôi thu dọn đồ cho cô được nửa chừng đã đánh nhau với kẻ khác, lúc ấy tôi không tìm được thứ gì để dùng, mới tiện tay cầm lấy hai cái xương đinh, cắm vào mặt hắn.”

Sắc mặt Quý Đường Đường nhất thời biến đổi, sắc đỏ hồng sau khi tắm rửa phút chốc đã rút đi sạch sẽ, thay vào đó là một tầng sắc xám như tro tàn, nói chuyện cũng có chút không lưu loát: “Anh… cắm vào… trên người hắn ư? Vậy hắn đâu rồi?”

Sắc mặt Nhạc Phong từ từ lạnh xuống: “Lúc ấy, tôi nhớ tôi đã cắm vào đây.”

Tay của anh nhẹ nhàng chạm lên gò má phải của Quý Đường Đường, lại dịch chuyển xuống cằm cô: “Sau đó nhìn lại, chiếc xương đinh kia đã ở chỗ này. Đường Đường, loại xương đinh này di chuyển trong thịt người đúng không, nó có thể xé mở thịt mà di chuyển đúng không?”

Cánh môi Quý Đường Đường ngập ngừng một chút, không nói gì, chỉ bỗng nhiên siết chặt xương đinh trong tay.

“Tôi còn nhớ, nửa năm trước lúc cô còn ở Ca Nại, đêm hôm đó đã bị trúng đạn, tôi và đám Đầu Trọc sợ cô gặp chuyện không may, hôm sau đã chia nhau ra ngoài tìm, tôi và lão Mao tử tìm đến đài Thiên Táng, nhìn thấy quần áo của cô. Bọn tôi đã mở đồ của cô ra, thấy một đống gì đó ở bên trong…”

Nhạc Phong không nói nổi nữa, trước mắt như lại xuất hiện cảnh tượng máu me đó, anh lấy lại bình tĩnh, đè nén cơn buồn nôn đang dâng lên trong lồng ngực xuống: “Lúc ấy tôi thấy rất lạ, nếu như là bị thú hoang tập kích, Ca Nại không có gấu, còn sói sẽ không xé nát người ta ra thành như vậy, hơn nữa ngay cả một mẩu xương hoàn chỉnh cũng không sót lại. Còn nếu là người làm, hình như cũng không có khả năng, phải dùng một thứ công cụ thế nào mới có thể gây ra sự tổn hại như vậy được kia chứ? Nhưng mà giờ, hình như tôi đã biết rồi.”

Giọng của anh trầm xuống: ”Là cô làm?” Quý Đường Đường nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, lông mi rung lên mấy cái, lại từ từ mở ra: “Là tôi làm.”

“Cô giết người?” “Đúng, tôi giết người.”