Chuông Gió

Quyển 1 - Chương 7

Tiếng chuông vẫn còn kéo dài vang vọng, nhạc chuông là một bản nhạc Âu Mỹ rất xưa cũ, Yesterday Once More, rất phù hợp với tính cách hay e dè hướng nội của Trần Vĩ.

Có điều, ở một trong một hang động u ám thế này, lắng nghe thứ giai điệu chầm chậm như vậy…

Quý Đường Đường rùng mình một cái, nuốt nước miếng, lấy dũng khí bước vào trong động.

Vừa vào trong, tiếng nhạc càng rõ ràng hơn, Quý Đường Đường tập trung tinh thần tìm kiếm phương hướng phát ra âm thanh, từ từ ngẩng đầu lên.

Tiếng chuông truyền đến từ trên đỉnh đầu.

Quý Đường Đường ngắt điện thoại, cong ngón tay lại, gõ gõ lên vách đá trên đỉnh đầu, không thấy gì khác lạ, lại dùng bàn tay vận sức đẩy một cái, trái tim đột nhiên giật thót: nơi cô đẩy dường như có chút lỏng ra.

Cô xắn tay áo, mở đèn pin lớn hơn, cẩn thận quan sát phiến đá trên trần động, cùng lúc đó, tiếp tục dùng bàn tay đẩy mạnh lên.

Nhưng vẫn không đẩy ra được.

Quý Đường Đường hạ quyết tâm, cô dùng miệng ngậm lấy đèn pin, đạp lên chỗ lõm trên vách đá đứng cho vững, lúc này thân thể đã được nâng cao hơn nửa mét, càng dễ dùng lực hơn.

Cô sử dụng cả hai tay, đẩy lên phía trên, liền nghe cạch một tiếng, phiến đá kia đã bị cô đẩy ra, để lộ ra một cái khe.

Có ánh sáng lọt qua, Quý Đường Đường vội vàng dùng tay che mắt lùi lại, sau khi thích ứng mới nhìn lại, bên trên tách ra một khe hở hẹp hình vành trăng, ánh sáng nhìn thấy hẳn là ánh nắng.

Tim Quý Đường Đường rung lên một nhịp, chẳng lẽ cái động trong động này lại thông ra bên ngoài.

Khó khăn lắm mới phát hiện ra, Quý Đường Đường tiếp tục đạp lên hõm đá, lại dùng thêm sức, đẩy phiến đá kia lên, nơi bị phiến đá che lại là một cửa động ước chừng có thể chứa được một người, Quý Đường Đường bám vào cửa động, chân dò dẫm trên vách đá vài cái, đạp trúng được một mỏm đá nhô ra trên vách động, mượn thế nhô nửa người qua cái cửa động này.

Quả nhiên, ở đây có một lối thông ra bên ngoài, đường kính cũng xấp xỉ cái động trong động ở dưới, ngửa đầu có thể nhìn thấy lỗ hổng thông ra bên ngoài ở trên cao chừng hai ba thước, nơi đó tối đen tựa hồ do bị bụi cây che khuất, nhưng vẫn có ánh nắng lọt qua.

Quý Đường Đường cúi đầu, quan sát nơi bị ngăn cách này, trên đất đầy cành khô cỏ dại, trong đống cỏ dại thấp thoáng có thứ gì đó đang lóe lên, Quý Đường Đường vươn tay nhặt qua, trên màn hình hiển thị có vài cuộc gọi nhỡ, số mới nhất là số của Quý Đường Đường.

Đây là di động của Trần Vĩ.

Nhìn lại phiến đá trên đầu vừa bị cô đẩy ra kia, phiến đá này rất nặng, từ dưới đẩy lên đúng là rất khó, nhưng mặt trên có một mẩu nhổ ra, giống như một cái tay nắm từ thiên nhiên tạo thành, nếu như có người ở trên thì sẽ dễ hơn nhiều.

Quý Đường Đường đè nén sự kinh ngạc trong lòng, lấy tay cầm đèn pin, lại soi quanh bốn phía.

Trên một tảng đá có một mảng nâu sậm, hình như là máu.

Quý Đường Đường nhìn một lúc lâu, từ từ cúi người, đậy phiến đá kia lại như cũ, sau đó ra khỏi động Tiên Nữ.

Ngoài động ánh mặt trời thẳng đứng, Quý Đường Đường khum tay che nắng nhìn lên, độ dốc của vách núi này thẳng đứng, bên trên rậm rạp toàn là cây cối, không phải là nơi dễ leo trèo, cũng không phải cảnh đẹp gì đặc sắc.

Huống chi, bên dưới là động Tiên Nữ, lực chú ý của mọi người đều bị Đá thần hấp dẫn, lại càng sẽ không chú ý đến bên trên vách đá thế nào.

Phỏng đoán trong lòng Quý Đường Đường bước đầu đã thành hình, cô đi ra ngoài, ngồi trên tảng đá ở bãi sông đối diện động Tiên Nữ, từ từ ngẫm lại tình hình lúc đó.

Trần Vĩ hẳn không phải tự chủ động biến mất.

Trong vòng một hai phút khi cô tắt đèn pin, có một người đã nhanh chóng nhấc phiến đá kia lên, không biết dùng cách nào đã chế trụ Trần Vĩ, sau đó kéo cậu ta lên qua cái cửa động kia, tiếp đó lại đậy phiến đá kia lại.

Trong quá trình đó, di động của Trần Vĩ bị rơi, nhưng nhờ lớp cành khô cỏ dại ở bên trên nên không phát ra tiếng động gì, người kia không để ý.

Động tác của kẻ đó cũng rất nhẹ nhàng nhanh nhẹn, hơn nữa tiếng hô lúc ấy của Trần Vĩ cũng đã che mất một phần tiếng động khác lạ, nếu không, Quý Đường Đường ở ngoài hẳn sẽ nghe được tiếng vang khác.

Sau đó, Quý Đường Đường phát hiện ra Trần Vĩ biến mất, vào động kiểm tra.

Lúc đó…

Đầu Quý Đường Đường chợt trở nên ong ong, sống lưng lạnh toát: lúc đó kẻ kia hẳn là vẫn chưa kịp đi, nói cách khác, lúc cô dùng gậy leo núi thử dò xét trong động, hắn đang kiềm kẹp Trần Vĩ, đứng trên đầu cô, chỉ cách một phiến đá!

Nếu Trần Vĩ còn tỉnh táo, khi đó nhất định sẽ liều mạng giãy dụa, nhưng lúc đó cô không nghe thấy bất cứ động tĩnh nào khác, vậy có thể đoán, Trần Vĩ lúc đó hẳn là đã ngất đi rồi.

Tiếp đó…

Quý Đường Đường thiết nghĩ đến hành động tiếp theo của kẻ kia, hắn phải đợi đến khi xung quanh không còn ai cả, kéo Trần Vĩ ra khỏi lối vào, từ chỗ lùm cây che khuất kia đi ra, động tác lôi kéo rất thô lỗ, thân thể Trần Vĩ bị vách đá lởm chởm cào xước, để lại vết máu.

Phỏng đoản như vậy hẳn là tương đối hợp lý, nói vậy, tất cả mọi chuyện không hề liên quan đến yêu ma quỷ quái gì cả, thuần túy là do con người sắp đặt.

Quý Đường Đường lượm một cành cây, khua khua quệt quệt, nguệch ngoạc viết ngoáy tóm tắt lại từng bước mà chỉ bản thân mình hiểu.

Trần Vĩ bị theo dõi – cậu ta có điểm gì đặc biệt khiến người ta chú ý tới? Kẻ kia để mắt đến cậu ta là do ngẫu nhiên, hay là có mưu đồ từ trước? -

Có người nói cho cậu ta biết chuyện về động Tiên Nữ, đặc biệt là chỉ ra cái động trong động này —- vừa rồi cô đã nghe ngóng trên đường một lượt, hầu như không ai biết trong động Tiên Nữ còn có một cái động khác, trong phong tục của người Tạng cũng không có tục kêu to trong động Tiên Nữ, chẳng lẽ kêu to… chính là tín hiệu cho kẻ đứng trên phiến đá kia, báo cho hắn biết có người tới?

Trần Vĩ đã bị đưa đi —- vào hẻm núi chỉ để thám hiểm, trên người sẽ không mang theo nhiều tiền, hơn nữa Trần Vĩ chỉ là sinh viên, như vậy có thể khẳng định, kẻ kia không phải vì tiền —–

Hẻm núi lớn như vậy, ra khỏi lối đi đó, kẻ kia sẽ đưa Trần Vĩ đi đâu? —–

Sự mất tích của Trần Vĩ, cùng với sự mất tích của Lăng Hiểu Uyển, giữa hai việc này có sự liên quan nào hay không?

Quý Đường Đường nhìn những gì mình vừa ngoáy ra, suy nghĩ thật lâu mới giơ chân xóa hết chữ viết đi.

Việc Trần Vĩ mất tích cô có nên báo cho cảnh sát hay không?

Nếu báo cảnh sát, chờ đến khi bí mật động trong động kia lan ra, như vậy, có đánh rắn động cỏ không? Ở đây là miền Tây, thực sự có phần tử phạm tội trốn trong hang động hẻm núi, tìm đến mấy năm chưa chắc đã thấy, vụ án như vậy cũng bị gác lại.

Quý Đường Đường rất do dự.

Hơn nữa, cảnh sát nhất định sẽ hoài nghi cô: một du khách bình thường, bạn mất tích ngay trước mắt tại sao lại không báo cảnh sát trước, tự mình tra đông xét tây, còn tìm ra được bí mật về động trong động?

Cô giải thích khó mà rõ ràng, cũng không thể nào giải thích.

Quý Đường Đường thở dài, lúc này, di động lại vang lên.

Nhà Lăng Hiểu Uyển.

Lần này là một người đàn ông trung niên, giọng điệu không được tốt lành: “Là Quý tiểu thư phải không?”

“Phải.”

“Tôi không biết nghề nghiệp của Quý tiểu thư là gì, cũng không biết Quý tiểu thư có bản lĩnh gì đặc biệt, nhưng chuyện ngay cả công an cũng không giải quyết được, tôi cũng không trông chờ gì cả, cho nên, mong từ nay về sau cô đừng gọi điện quấy nhiễu mẹ của Hiểu Uyển nữa, thân thể bà ấy không được ổn, không chịu nổi giày vò như vậy.”

Quý Đường Đường còn chưa kịp nói chuyện, điện thoại đã ngắt.

Quý Đường Đường nhìn chằm chằm điện thoại, tức quá hóa cười: “Tôi quấy rầy mẹ Hiểu Uyển? Là bà ấy cả ngày cứ gọi điện cho tôi được không?”

Có điều, hiện giờ không phải lúc tức giận với người đàn ông này, chuyện gấp rút lúc này là việc của Trần Vĩ, báo cảnh sát hay là không, Quý Đường Đường quyết định chọn một cách trung gian —- cô làm bộ như không sao tìm thấy Trần Vĩ, để quán trọ Kelsang ra mặt báo cảnh sát.

Nhưng không ngờ tới, đến quán trọ Kelsang, sự tình lại phát sinh thay đổi.

“Cái anh Trần Vĩ đó,” cô bé người Tạng đứng ở quầy tiếp khác vẫn còn nhớ rõ Quý Đường Đường đã từng đến đây nghe ngóng vào buổi sáng, “Buổi chiều anh ta có gọi điện tới, nói là có việc phải đi gấp.”

“Có việc gấp…” Quý Đường Đường sửng sốt một chút, “Vậy đồ đạc của cậu ta thì sao?”

“Bảo chúng tôi giữ giúp, nói là một thời gian nữa sẽ tới lấy.”

Quý Đường Đường nghiến răng: quá ư hoang đường, Trần Vĩ đã mất tích, di động còn đang ở chỗ cô, cậu ta gọi điện thoại cho quán trọ bằng cách nào?

“Người gọi tới thực sự là Trần Vĩ sao?”

“Nghĩa là sao?” Cô bé người Tạng không hiểu.

“Ý của tôi là, ” Quý Đường Đường cân nhắc từng câu từng chữ, “Cô nghe giọng của người đó thực sự là Trần Vĩ sao?”

“Chắc là vậy,” Cô bé người Tạng thấy là lạ, “Người Hán các cô nói chuyện tôi khó phân biệt nổi. Có điều còn để lại thứ gì anh ta đều kể rất rõ ràng, áo khoác, đồ rửa mặt, mp3, đều đặt trong phòng, tôi đã nhét hết vào trong ba lô của anh ta rồi.”

“Trong ba lô của cậu ta còn có gì nữa?” Quý Đường Đường hỏi tới.

“Này,” cô bé mất hứng, “Chúng tôi sẽ không lục lọi đồ đạc của khách.”

Quý Đường Đường không nói gì nữa, ánh mắt cô lướt qua quầy tiếp khách, tới gần một chiếc ba lô màu đen đặt ở quầy để đồ, nhìn rất quen mắt, hẳn là của Trần Vĩ.

Người gọi cú điện thoại đó là ai? Rõ ràng hắn đang muốn gây hoang mang, ý đồ dựng lên chuyện Trần Vĩ vẫn bình yên vô sự trong một khoảng thời gian ngắn.

Đầu óc của Quý Đường Đường xoay chuyển mấy lượt, nghĩ đến cách lấy mận thay đào.

Cô nhanh chóng quay lại lữ quán thanh niên của Mao Ca, đám Vũ Mi đến hồ cao nguyên vẫn còn chưa về, trong quán rất lạnh lẽo vắng vẻ, chỉ có Mao Ca và Lông Gà ở lại, Lông Gà mở tiệm tạp hóa ở Ca Nại, cửa tiệm cách quán trọ của Mao Ca cũng không xa, hai ngày nay buôn bán tàng tàng, anh ta toàn chạy đến chỗ Mao Ca, là một nhân vật bại hoại điển hình, đầu tóc rối bời như ổ gà, Quý Đường Đường rất hoài nghi lần cuối cùng anh ta cắt tóc là khi nào.

Lông Gà lười biếng chào hỏi với cô: “Cô bé, về rồi à?”

Quý Đường Đường cười cười, quay sang Mao Ca: “Mao Ca, có thể tìm giúp tôi một cái ba lô không? Ba lô màu đen ấy?”

Mao Ca rầu rĩ: “Không phải cô cũng có ba lô rồi sao?”

“Có việc khác cần dùng.” Quý Đường Đường hàm hồ đáp.

Khỏi phải nói, Mao Ca thực sự lôi ra một cái cho cô, nói là khách hồi trước chê cũ nên vứt lại, thực ra thì cũng không giống với ba lô của Đại Vĩ lắm, nhưng Quý Đường Đường cảm thấy lấp liếm qua cửa cũng không thành vấn đề.

Cô tìm chút giấy vụn, nhét đầy vào trong túi, vác đến quán trọ Kelsang, cô bé người dân tộc Tạng kia thấy cô lại không mời mà đến, chân mày sắp nhíu thành cái rãnh, Quý Đường Đường cười hì hì, cũng không giận: “Ở trọ.”

“Ở trọ?” Cô bé thất kinh, “Cô ở trọ thật?”

“Đúng vậy.”

“Không phải cô có chỗ ở rồi sao?”

“Muốn đổi nơi khác.”

Người tới là khách, đương nhiên không thể đuổi ra được, cô bé kia cúi đầu điền vào bản đăng ký, Quý Đường Đường giả bộ tò mò, cả người bò nhoài ra trên quầy tiếp khách, càng bò càng gần, càng bò càng gần….

Rầm một tiếng, cô “không cẩn thận” đụng vào cái giá để danh thiếp trên quầy khiến nó rớt xuống đất.

Cô gái kia thấy vậy thì cuống quít, lại không thể trách móc cô, đành phải cúi người xuống nhặt những tấm danh thiếp tán loạn trên mặt đất, Quý Đường Đường liên mồm nói xin lỗi, đeo ba lô cúi thấp người, chui qua tấm chắn ở quầy tiếp khách vào trong, rất nhiệt tình giúp đỡ cô bé kia nhặt danh thiếp.

Thừa dịp cô bé kia không chú ý, cô nhanh chóng đổi chiếc ba lô đang đeo với chiếc ba lô của Trần Vĩ trên giá để đồ.