Chuông Gió

Quyển 1 - Chương 15

Nhạc Phong không nói gì nữa, Quý Đường Đường quay mặt lại, từ từ bước lên lầu, bóng lưng nhanh chóng biến mất ở cuối cầu thang.

So với lúc nãy, tâm trạng của Miêu Miêu dường như đã khá hơn nhiều, vui vẻ quay qua Mao Ca: “Anh Mao Ca, Nhạc Phong bảo thịt nướng của anh ngon cực kỳ!”

Câu này đương nhiên khiến cho Mao Ca rất là lâng lâng: “Đương nhiên rồi, Miêu Miêu, xuống nếm thử tài nấu nướng của anh Mao Ca đi.”

Lầu dưới lại bắt đầu ồn ào, sự quay lại của Quý Đường Đường tựa như một đoạn nhạc đệm không khiến người ta chú ý, Vũ Mi dù mất hứng trong lòng cũng không muốn biểu hiện ra, nhất thời, cả đám lại nói nói cười cười vô cùng hài hòa, Đầu Trọc thấy Miêu Miêu mặt mày tươi tắn, cuối cùng cũng không nén được sự tò mò trong lòng: “Miêu Miêu, có chuyện gì vui à?”

Miêu Miêu liếc nhìn Nhạc Phong, khóe môi vẽ ra một nụ cười rạng rỡ: “Nhạc Phong đồng ý về cùng em rồi.”

Biểu cảm của Đầu Trọc lập tức cứng đờ, đến khi mở miệng lại, giọng nói đã kỳ quái một cách khó hiểu: “Về với em? Về làm gì.”

“Về đi làm ấy.” Miêu Miêu thân thiết choàng lấy cánh tay Nhạc Phong, “Yên tâm đi, anh thông minh như vậy, chuyện ở cơ quan, cho dù chưa quen cũng có thể nhanh chóng nắm rõ thôi.”

Nhạc Phong cười cười, không nhìn ra vui hay là buồn.

Đầu Trọc sửng sốt hồi lâu mới à một tiếng, rất bình thản buông một câu: ”Cuối cùng anh hùng vẫn khó qua ải mỹ nhân…”

Đề tài này nhanh chóng được bỏ qua, nhưng rất hiển nhiên, trừ Miêu Miêu ra, sự nhiệt tình của mọi người đều dần dần chững lại, Mao Ca chỉ cúi đầu nướng thịt, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Nhạc Phong, rồi lại nhìn Miêu Miêu một cái, ánh mắt giống như đang thở dài; Lông Gà ôm chai rượu Thanh Khoa ngửa cổ nhìn xà nhà, một lúc lâu vẫn không ngồi thẳng lại; Đầu Trọc sau khi nói xong câu kia thì trên gương mặt vẫn giữ cái vẻ không mặn không nhạt không đau không ngứa, về phần Vũ Mi, cô ta chậm rãi cắn thịt trên xiên nướng, có một xiên mà ăn cực kỳ lâu.

Ngồi giữa bầu không khí như vậy, Hiểu Giai chỉ cảm thấy cả người không được thoải mái, cuối cùng cũng không chịu nổi, thuận tay cầm lên mấy xiên thịt nướng: “Mọi người cứ nói chuyện đi, tôi mang chút đồ ăn lên cho Đường Đường.”

————————————————————

Quý Đường Đường khóa trái cửa, đẩy không ra, Hiểu Giai vươn tay gõ cửa: “Đường Đường, có ăn thịt nướng không?”

Không có câu trả lời, Hiểu Giai thấy lạ trong lòng, lại giơ tay lên gõ cửa, gõ mãi lại gõ vào khoảng không, cánh cửa đã lẳng lặng được mở ra.

Quý Đường Đường đứng ngay gần cửa, chiếc mũ áo gió còn trùm trên đầu, trong phòng rất tối, lại bị cái mũ che khuất, Hiểu Giai ngay cả mặt của cô cũng không nhìn rõ, đưa mắt nhìn chỉ thấy bóng đen phủ trên mặt, trong lòng bất giác thấy rờn rợn, đờ người một lúc mới đưa mấy xiên thịt nướng qua: “Ăn chút thịt nướng đi.”

Quý Đường Đường vươn tay đón lấy, Hiểu Giai chỉ cảm thấy toàn thân cô đầy vẻ quái dị, trong lúc nhất thời lại thấy ngồi ở dưới lầu còn thoải mái hơn, đang định quay người đi, Quý Đường Đường lại gọi cô lại: “Hiểu Giai, giúp tôi một việc được không?”

“Sao?” Lòng hiếu kỳ chiến thắng cảm giác quái dị, Hiểu Giai vội vàng quay đầu lại, “Việc gì thế?”

Quý Đường Đường chuyển mấy xiên thịt qua tay trái, dùng tay phải kéo chiếc mũ trùm đầu xuống.

Hiểu Giai lập tức hiểu ra vì sao cô lại phải đội mũ.

Trên mặt cô bị xước mấy chỗ, khóe mắt tím bầm một mảng, khóe miệng cũng rách, bên mép còn dính tơ máu.

“Ai đánh thế?!” Hiểu Giai lập tức kích động.

“Suỵt, nhỏ giọng một chút.” Quý Đường Đường lại rất bình tĩnh.

“Là tên khốn nào làm?” Hiểu Giai càng nói càng tức, “Có phải là dân bản xứ không? Sao lại bắt nạt du khách chúng ta như vậy chứ? Đường Đường, sao cô không nói với Mao Ca? Phải báo cảnh sát chứ, không lại tưởng là chúng ta dễ bắt nạt!”

Quý Đường Đường cười cười: “Không phải bị người khác đánh, là tự tôi ngã, tôi vào hẻm núi tìm Vũ Mi, định trèo lên đi tắt qua sườn núi, kết quả lại hụt chân ngã xuống, chật vật lắm hả?”

“Ngã à…” Hiểu Giai bấy giờ mới nhận ra phản ứng của mình hơi quá khích, có chút lúng túng, “Tôi còn tưởng cô bị người ta đánh chứ, nhưng sao cô không nói với Mao Ca?”

“Đám Mao Ca không thích chúng ta tự ý đi vào hẻm núi, nếu mà nhìn thấy tôi bị thế này, khỏi phải nói.” Quý Đường Đường bất đắc dĩ, “Tôi ngại nói với họ lắm, thêm một việc không bằng bớt một việc, đúng không?”

“Cũng phải.” Hiểu Giai suy nghĩ một chút, gật đầu phụ họa, “Cô không biết cái ông Đầu Trọc kia đâu, lúc cô chưa về anh ta cứ nhặng hết cả lên nói xa xả ấy, giờ mà thấy cô ngã, nhất định là sẽ hả hê lắm. À, cô muốn tôi giúp việc gì?”

“Có thuốc đỏ hay cồn không? Tôi muốn xử lý miệng vết thương một chút.”

Hiểu Giai khó xử: “Ai lại mang theo người mấy thứ đó chứ… đám Mao Ca chắc có, nhưng mà hỏi bọn họ chẳng phải sẽ lộ tẩy hay sao… Được rồi, để tôi ra ngoài tìm xem có cửa hàng nào bán không.”

“Cám ơn cô nhé Hiểu Giai.” Quý Đường Đường có chút băn khoăn, “Cô tìm loanh quanh gần đây là được rồi, không có thì thôi, đừng đi xa quá.”

“Tôi làm việc cô cứ yên tâm đi.” Hiểu Giai nháy mắt với Quý Đường Đường.

————————————————————

Đầu Trọc lấy cớ muốn Nhạc Phong đi bê rượu giúp, túm anh ra quầy, thừa dịp Miêu Miêu không chú ý, cốc một cái thật mạnh lên đầu Nhạc Phong, giọng nói đè thấp: “Cậu diễn trò gì thế, về đi làm thật à?”

Nhạc Phong giận tái mặt: “Có thể không nhắc đến chuyện này được không? Anh không thấy mất vui sao?”

“Tôi làm cậu mất vui à?” Đầu Trọc dữ dằn nói, “Là cái cô tình nhân trong mộng kia của cậu được không? Cậu đi làm? Cậu là cọng hành nào thế? Cha Miêu Miêu mà sắp xếp chắc cũng toàn cơ quan Nhà Nước đúng không, nghe nói bây giờ muốn vào làm phải thi công chức mới được, đám sinh viên xuất sắc kia còn chẳng thi vào được, cậu mà vào, cạnh tranh nổi với người ta sao?”

Nhạc Phong cả giận: “Sao anh cứ eo éo như đàn bà thế, bị sứt miệng à?!”

Thanh âm nhất thời to lên, đám người vây xung quanh chảo lửa không kìm được mà quay đầu nhìn về phía này, Miêu Miêu có chút thấp thỏm đứng dậy: “Nhạc Phong, sao vậy?”

“Không có gì, hơi mệt thôi.” Nhạc Phong nén cơn tức xuống, đẩy Đầu Trọc ra đi qua, “Miêu Miêu, em đi đường đói bụng, ăn nhiều một chút. Anh lên ngủ một lát rồi sẽ xuống.”

Nói xong không đợi Miêu Miêu trả lời đã xoay người ra khỏi phòng khách, Miêu Miêu vô cùng lúng túng đứng tại chỗ, một lúc lâu mới chậm rãi ngồi xuống, ngẩn ra một lúc rồi nhỏ giọng hỏi Mao Ca bên cạnh: “Anh Mao Ca, có phải Nhạc Phong không vui không?”

“Nó không vui? Anh nhổ vào!” Mao Ca chẳng buồn ngẩng đầu lên, “Thằng thối tha này nó thế đấy, em còn không rõ tính tình của nó hay sao? Nó đang bị tiền mãn kinh trước thời hạn, không cần để ý đến nó.”

————————————————————

Trong lòng Nhạc Phong phiền muộn không nói nổi thành lời.

Những lời Đầu Trọc nói, tựa như một cái bạt tai, tát mạnh vào mặt anh.

Buông tha cho cuộc sống hiện tại, tìm một công việc yên ổn vẫn luôn là một cái nút chết giữa anh và Miêu Miêu, hễ nhắc đến là căng thẳng, đẩy quan hệ của cả hai đến bờ tan vỡ, trong lòng Nhạc Phong vẫn hạ quyết tâm cắn chết cũng không buông, lần này sao lại thỏa hiệp với cô?

Có lẽ là vì, trong khoảnh khắc vừa nhìn thấy Miêu Miêu ở Ca Nại, anh đã mềm lòng rồi.

Miêu Miêu đương nhiên không giống anh, Miêu Miêu là một đóa hoa có giấu trong nhà kính anh cũng không yên tâm, là công chúa để nâng niu trong lòng bàn tay, khi ở bên nhau, để cô đi dạo phố một mình ở bên ngoài anh cũng không an lòng, bởi vì cô sẽ ngồi nhầm xe, ngồi quá xe, ngồi ngược xe, lần nào cũng tội nghiệp được bạn bè đón về nhà, cô được bảo vệ quá tốt, chưa bao giờ đi xa nhà một mình, và cô cũng chẳng dám đi —- cô bị vô số tin tức xã hội và tình tiết vụ án trên báo chí hù dọa, trong tiềm thức luôn cảm thấy thế giới bên ngoài luôn đầy rẫy tội phạm.

Nhưng chuyến đi này, để cứu vãn sự rạn nứt trong mối quan hệ giữa hai người lần cuối, Miêu Miêu lại dũng cảm như vậy, gạt cha mẹ, một thân một mình đến Ca Nại.

Cô ấy đã bước một bước dài như vậy, có muốn anh hy sinh lớn hơn nữa cũng đáng.

Cho nên anh đã cho ra một quyết định không được kiên quyết lắm như thế, ai ngờ quyết định này vừa mới tuyên bố đã bị Đầu Trọc hắt cho một chậu nước lạnh như vậy.

Ngay trước mặt Miêu Miêu, anh không thể bốc hỏa với người khác được, mọi phiền não chỉ có thể nuốt xuống bụng —- nhưng gãy răng còn nuốt luôn cả máu, hình như không phải là cá tính của Nhạc Phong anh.

Nhạc Phong vừa bước lên cầu thang vừa móc một điếu thuốc ra, cầm bật lửa lên lại không thấy có hứng hút thuốc, tiện tay vứt điếu thuốc kia xuống đất dẫm nát, ngẩng đầu nhìn lên, trùng hợp lại đang đi ngang qua cửa phòng Quý Đường Đường.

Nhớ đến hành vi kỳ quái của cô lúc ấy, Nhạc Phong do dự một chút, vẫn dừng lại, giơ tay gõ cửa một cái, còn chưa kịp mở miệng, bên trong đã vọng tới giọng nói của Quý Đường Đường: ”Sao nhanh vậy?”

Vừa dứt lời, cửa đã cạch một tiếng mở ra, trong khoảnh khắc khi ánh mắt của Quý Đường Đường chạm đến Nhạc Phong, vẻ tươi cười biến mất tăm mất tích, chuyển thành cứng ngắc và khiếp sợ.

Tiếp đó, chuyện đầu tiên cô làm, chính là nhanh chóng kéo cổ áo lên cao nhất.

Nếu cô không làm vậy, Nhạc Phong có lẽ còn không chú ý đến những nơi khác ngoài gương mặt, dù sao thì vết thương trên mặt cũng quá rõ ràng, người bình thường nhất định khó mà dời mắt.

Nhưng cô lại kéo như vậy, dường như cố ý nhắc nhở người ta rằng, bên dưới cổ áo, còn có bí mật gì đó.

Quả nhiên, Nhạc Phong lập tức hoài nghi, thậm chí còn không hỏi đến vết thương trên mặt cô: “Cô kéo cổ áo lên làm gì?”

“Hơi… hơi lạnh.” Quý Đường Đường có chút hoảng hốt.

“Mặt là bị làm sao?”

“Ngã.” Quý Đường Đường phục hồi lại tinh thần.

Nhạc Phong ừ một tiếng, không nói thêm gì nữa, Quý Đường Đường trộm nhìn dò xét sắc mặt anh ta, thấy anh ta dường như không để ý cho lắm bèn thở phào nhẹ nhõm trong lòng: “Có việc gì không? Nếu không có…”

Mới nói được một nửa, Nhạc Phong chợt ngẩng đầu lên, ra tay rất nhanh, một tay khống chế bả vai cô, còn tay kia trực tiếp kéo cổ áo cô xuống.

Lúc Quý Đường Đường kịp phản ứng lại thì đã không còn kịp, chỉ nghe thấy xẹt một tiếng, khóa kéo đã bị kéo ra, phần cổ lạnh toát, vẻ khiếp sợ trên gương mặt Nhạc Phong được thu hết vào đáy mắt cô không sót một chút gì.

Sự hốt hoảng khi không giấu kín được bí mật không mãnh liệt bằng cơn tức giận của cô vào giờ phút này, Quý Đường Đường không chút khách khí, vung khuỷu tay về phía cằm Nhạc Phong.

Động tác này của cô vừa nhanh vừa hiểm, khoảng cách giữa Nhạc Phong với cô lại gần, muốn khống chế cô rất khó, đành phải chật vật tránh ra, Quý Đường Đường nhân cơ hội thoát khỏi sự trói buộc của anh, tiện tay cầm lấy cái ghế bên cạnh, hung hăng nện về phía Nhạc Phong.

Một tiếng cạch thật to vang lên, không nện trúng, động tĩnh khiến cho đám bụi trên trần nhà rơi xuống lả tả, dưới lầu vọng đến tiếng kêu la ầm ĩ: “Sao thế sao thế, động đất đấy à?”

Lầu dưới đang nhốn nháo ngất trời, hai người ở lầu trên lại vô cùng yên tĩnh, chỉ bốn mắt nhìn nhau, sự tức giận trong mắt đơn giản có thể thiêu cháy đối phương.

Vẫn là Nhạc Phong mở miệng trước. “Cổ cô bị siết thành như vậy, cũng là do ngã à?”