Chuyến tàu mang Jên rời khỏi ga Luân Đôn. Cô ngồi nép mình trong một góc toa và thở một hơi dài khoan khoái. Ba ngày ở Luân Đôn đối với cô như dài vô tận. Trong thời gian ở đó cô luôn bận bịu. Tại sao cô lại thấy bực mình và cô đơn? Việc gì đã xảy ra trong ba ngày đó? Hoa rất đáng yêu, Đêrych tốt và thân ái, mấy đứa trẻ tuyệt diệu. Vậy cô đã thiếu thốn gì?
Jên tự nhủ thầm: “Ta biết rồi, ta thiếu âm nhạc. Ở Overdene những ngày cuối cùng ta luôn chơi nhạc. Chính là vì đột ngột thiếu âm nhạc đã gây ra thứ cảm giác trống rỗng và buồn tẻ đó. Chắc chắn là ta sẽ được chơi nhạc ở nhà Myra, Đan sẽ ở đó để yêu cầu”.
Một nụ cười sung sướng nở trên cặp môi Jên. Cô chăm chú đọc một tờ báo.
Myra đang đợi cô ở sân ga rồi đưa cô lên cỗ xe hai ngựa và lướt nhanh qua những cánh đồng làng.
Cánh đồng và rừng cây đều cùng một màu xanh dễ chịu, Jên say sưa hít thở không khí trong lành, rồi bỗng nhiên reo lên:
- Ôi, ở đây thích quá!
- Bạn thân mến, - Myra nói, - tôi có cảm giác là có bạn ở đây mọi việc đều trôi chảy.
Hai người bạn gái đi qua hàng rào sát những bụi hoa kim ngân, Jên giơ tay ngắt một bông cài vào cúc áo. Myra nói tiếp:
- Các vị khách của tôi vui vẻ lắm, và chị Jên biết không, chẳng còn nghi ngờ gì về dự tính của anh chàng Đan nữa. Tôi sẽ rất vui sướng nếu chuyện đó chín muồi ở ngay dưới mái nhà tôi. Cô thiếu nữ Mỹ tuyệt đẹp, nhanh nhẹn và duyên dáng quá. Đan cũng chẳng còn ngốc nghếch nữa đâu nhé! Không còn là cậu thiếu niên như chị thường nhận xét. Anh ấy bình tĩnh và trầm tư. Tôi có cảm giác là Đan sẽ đệ đơn cầu hôn với Pôlin tối nay. Tôi không hiểu tại sao anh ấy lại không quyết định từ ngày hôm qua. Họ đi chơi thuyền với nhau trên mặt hồ. Trăng sáng tuyệt đẹp, Đan còn tơ tưởng gì hơn nữa? Trăng, hồ và một thiếu nữ tuyệt trần.
- Tôi rất vui được biết tình hình về Đan và Pôlin. Đó chính là người phụ nữ rất thích hợp với anh…
- Vâng, đúng thế! Nếu tối qua mà chị được trông thấy cô ấy trong bộ satin trắng với những bông hồng cài trên mái tóc. Tôi lấy làm lạ tại sao không thấy Đan tán tụng cô ấy? Nhưng có lẽ sự bình tĩnh của anh là một điềm tốt. Tôi đoán là anh ấy còn bận quyết định.
- Không đâu! - Jên nói. - Tôi tin là anh ấy đã quyết định từ hồi còn ở Overdene rồi. Nhưng anh ấy quan niệm vấn đề hôn nhân một cách rất nghiêm túc. Chị có những vị khách nào ở Shenstone?
Myra nêu tên từng người một, Jên quen biết hết, cô reo lên:
- Hay quá! Ôi, tôi thấy ở đây thích quá. Luân Đôn ngột ngạt và buồn tẻ lắm. A, ngôi nhà thờ nhỏ kia rồi! Tôi rất muốn đươc nghe đàn organ.
Đôi bạn gái đi qua ngôi nhà thờ phủ đầy cây trường xuân, và một phút sau họ vượt qua hàng rào khu vườn rồi đi vào dưới bóng những cây du. Họ xuống xe và Myra dẫn Jên lên gác.
- Chị Jên lên đây, chúng tôi đã dành cho chị buồng cây mộc lan vì tôi biết chị thích được trông ra hồ. Ôi, tôi quên không nói để chị biết lúc này đang có cuộc thi đấu quần vợt. Bây giờ tôi phải đi đến đấy ngay. Đan và Ronnie được vào chung kết đơn nam. Chị thay quần áo nhanh lên rồi ra xem nhé!
- Vâng, tôi chỉ cần rũ ít bụi đường rồi đi theo chị ngay.
Mười phút sau, lần theo những tiếng hò reo, Jên tới sân quần vợt. Mọi người tụ tập dưới bóng những cây trường xuân. Lúc Jên tới gần, cô đã nhận thấy ngay bóng dáng nhanh nhẹn, mềm mại của Đan trong bộ flanen trắng và sơ mi màu hoa cà, và anh thanh niên Ronnie cao lớn và mạnh mẽ, tin tưởng vào sức khỏe lực sĩ của mình để cân bằng cặp mắt chính xác và cánh tay nhẹ nhàng của Đan.
Cuộc đấu rất hào hứng, Đan đã thắng sét đầu và đang dẫn điểm, Jên tiến đến một cái ghế trống bên cạnh Myra. Mọi người vồn vã chào đón cô, nhưng không vì thế mà họ ngẩng ra khỏi trận đấu.
Bỗng nhiên một tiếng rú nổi lên: Đan vừa mắc hai lỗi nặng. Gần như ngay lập tức những tiếng reo và tiếng kêu ngạc nhiên lại nổi lên: Đan lại giao liền mấy quả bóng vào lưới và ra ngoài vạch. Sét này Ronnie thắng
- Này! - Billy nói, - tôi chưa bao giờ thấy anh chàng Đan chơi như thế. Nhưng dù sao chúng ta cũng thích thú được xem một sét khác. Hai đấu thủ đều thể hiện được một cách xuất sắc: Đan là tia chớp, Ronnie là sấm sét.
Các đấu thủ tiến lên, Đan hơi tái dưới nước da rám nắng. Anh lấy làm khó chịu vì đã bị yếu đi vào lúc đang gay go, không phải là anh lo thua, mà anh thấy hình như ai cũng nhận thức được lý do về sự lúng túng của anh, trùng hợp với sự xuất hiện của cô gái mặc áo màu ghi đang bình tĩnh tiến đến một cái ghế, nhìn thấy cô tất cả đã mờ đi đối với Đan. Nhưng thực tế chỉ có một trong số những người có mặt ở đây là thiết lập được mối quan hệ giữa sự thất bại của Đan với sự xuất hiện của Jên, đó là cô thiếu nữ xinh đẹp ngồi ngay trước cái lưới mà Đan đã trao đổi một câu nói và một nụ cười khi anh đi sang phía bên kia sân.
Cuối cùng Đan giành được thắng lợi.
Bọn thanh niên rủ nhau rời sân bóng, vợt cắp nách, và sự hăng say của một trận đấu quyết liệt đã làm nóng bừng bộ mặt đẹp của họ. Pôlin vẫn còn ngồi nguyên tại chỗ, cái áo veste của Đan để trên đầu gối, anh đã gởi cô cả đồng hồ và dây đeo. Anh đứng lại một lúc để lấy đồ và nhận những lời khen của cô thiếu nữ, rồi khoác áo veste vào người, bỏ đồng hồ vào túi, đi thẳng đến chổ Jên.
- Chị có khỏe không, chị Jên?
Cặp mắt anh háo hức tìm cặp mắt Jên, nỗi vui trong chị làm anh sung sướng và tin tưởng. Trong mấy ngày qua anh thấy thiếu thốn Jên biết bao nhiêu. Thứ ba, thứ tư, thứ năm là vô tận. Anh lấy làm lạ rằng thiếu vắng có một người mà ảnh hưởng như vậy, nhưng như thế là tốt, và cả hai đều có một nhận thức là bây giờ thời cơ đã đến để anh thú nhận niềm mong ước mãnh liệt được có Jên bên cạnh. Cuộc thử thách ấy đã cho họ thấy ý nghĩa của hai chữ “bên nhau” và để chấm dứt mãi mãi sự chia ly.
Những ý nghĩ đó xuyên qua đầu óc Đan lúc anh hỏi Jên, một câu hỏi vô vị mà bình thưởng người ta không trả lời. Nhưng vì xuất phát từ Đan nên nó không vô tri đối với Jên và cô trả lời một cách chân thành. Jên muốn nói cho Đan hay tình hình về mình và muốn biết tình hình về Đan, so sánh cảm giác của hai người trong ba ngày dài vô tận ấy và nối lại tình bạn giữa hai người đúng như lúc họ đã từ biệt nhau. Cô đặt hai bàn tay cô trong bàn tay anh với sự quyết định chân thành làm cho cái bắt tay của Jên thực sự là bày tỏ tình bạn.
- Tốt lắm anh Đan ạ! Cảm ơn anh. Nhưng tôi còn thấy khá hơn lúc tôi đến đây.
Anh tựa cây vợt vào ghế bành của Jên rồi nằm dài xuống bãi cỏ dưới chân cô.
- Ở Luân Đôn có gì không ổn phải không Jên?
- Ổn cả thôi! - Jên thành thật đáp. - Tất nhiên là nóng và bụi, nhưng dù sao Luân Đôn vẫn là tuyệt. Không, chỉ có tôi là có chuyện trái khoáy thôi. Và anh Đan này, anh sẽ xấu hổ cho tôi nếu tôi tâm sự với anh điều đó.
Đan không nhúc nhích, anh chỉ nhặt những nhánh cỏ và bỏ vào giày của Jên. Câu chuyện đó có thể đến vừa đúng lúc nếu chỉ có riêng hai người. Và bằng giọng trong trẻo, Jên sẽ thổ lộ điều bí mật êm đềm do sự xa cách đã đè nặng lên hai người.
Jên nhìn trừng trừng vào bà Pack ngồi cách đấy không xa, rồi quay mặt về phía Đan đang cúi đầu xuống bãi cỏ:
- Ở đấy tôi buồn lắm! Cho mãi đến khi lên tàu tôi mới phát hiện ra lý do vì sao tôi buồn. Anh có nghe thấy tôi nói không, anh Đan?
Đan ngẩng đầu lên nhìn Jên, trong giây phút đó anh hiểu rằng có lẽ điều mà anh cho là có đi có lại, chỉ đúng ở một phía thôi. Cặp mắt bình tĩnh của Jên sáng lên niềm vui vẻ của tình bạn, cô nói:
- Lỗi là ở anh đấy, anh bạn thân mến ạ!
Mặc dù cặp mắt nâu của anh đổi sang màu thẫm, giọng nói của anh cũng chỉ có tính chất hỏi:
- Ở tôi?
- Vì rằng trong những ngày gần đây anh đã lôi cuốn tôi vào một sinh hoạt quá quắt về âm nhạc mà tôi chưa từng biết, và tôi đã cảm thấy thiếu thốn với một mức đáng sợ. Tôi đã bắt đầu lo ngại cho sự cân bằng của bộ óc mình.
Myra đột nhiên xuất hiện từ dưới bóng một cái dù lớn, nói xen vào:
- Vậy thì ờ đây, chị Jên và anh Đan có đủ điều kiện để tha hồ mà lao vào một cuộc truy hoan khác về âm nhạc nếu hai anh chị muốn. Tôi có ba chiếc dương cầm.
- Cảm ơn Myra! - Jên đáp. - Mấy chiếc dương cầm của chị thừa đủ cho chúng tôi rồi.
- Nếu muốn hăng nữa, xin mời đến dự buổi lễ Thánh Ca được tổ chức để lạc quyên trả món nợ còn lại của đàn organ.
- Tôi thấy thà bỏ tiền ra mà trả còn hơn là đi dự lễ Thánh Ca! Jên trả lời một cách cả quyết.
Đan thấy vẻ thất vọng lộ rõ trên bộ mặt Myra, anh vội can thiệp:
- Ô, không! Người ta lao động để trả nợ và để sắm sửa cho Nhà thờ là đúng chớ. Chị Jên, chị sẽ đi với tôi đến cuộc biểu diễn nhé?
- Có nên không?
Jên hỏi, cô không nhận thấy có sự trìu mến trong nụ cười của Đan, mà chỉ thấy trỗi dậy kỷ niệm của tối nhạc ở Overdene. Cô đã toan nói với anh: “Anh cứ nói đi, tôi phải làm gì, tôi sẽ làm theo!”
- Pôlin thích đi với anh lắm đấy. Bà Pack nói. Nó rất yêu âm nhạc đồng quê.
Pôlin đã đến ngồi cạnh Myra, vội nói:
- Bác nói đùa cháu đấy thôi. Cháu tán thành ý kiến của chị Jên, cháu chỉ thích những bản nhạc hay.
Jên vội quay lại với một nụ cười thân mật và thắm thiết nói:
- Vậy thì cô nên đến đấy. Chúng ta cùng nhau chịu đựng. Anh Đan sẽ cho chúng ta những lời giải thích. Anh ấy có can đảm với lòng tin.
Cô gái Mỹ bắt đầu kể sôi nổi về một cuộc hòa nhạc trên tàu Arabic, Jên chăm chú nghe, cô say mê cử chỉ và thái độ của Pôlin xinh đẹp, và nghĩ đến niềm vui sướng mà Đan cảm thấy khi nghe cô nói. Nhưng anh chàng này lại đang cúi đầu xuống vẽ nghịch những cái vòng tròn tưởng tượng trên bãi cỏ bằng một cành cây con. Jên nhìn anh một lúc rồi cảm thấy phật ý trước vẻ thiếu quan tâm lộ liễu của anh.
Mọi người đứng lên, Jên nhìn Đan và Pôlin bên nhau dưới ánh chiều tà, hai người hợp thành một đôi tuyệt diệu. Thiên nhiên đã ưu đãi cả hai người. Chỉ một phê phán nhỏ mà người ta có thể có được đối với cuộc hôn nhân ấy là hai người giống nhau đến độ người ta dễ dàng coi như hai anh em ruột. Nhưng Jên lại không có ý nghĩ ấy. Càng nhìn, Jên càng ngợi khen Pôlin, và cô phải công nhận rằng mình có ý kiến tốt nhất đối với Đan về hạnh phúc của anh.
Một lúc sau, khi sánh đôi nhau trên đường về, Jên chỉ nói:
- Đan, anh đừng bực mình về câu hỏi của tôi nhé! Anh quyết định rồi chứ?
- Không có gì làm tôi phải bực mình cả, nhưng xin chị hãy nói rõ hơn một chút, về vấn đề gì?
- Anh đã cầu hôn với Pôlin chưa?
- Không, cái gì đã làm chị tin là như thế?
- Chính anh đã nói với tôi hôm thứ ba ở Overdene…
- “Thứ ba”. Tôi thấy hình như đã có nhiều tuần lễ trôi qua kể từ ngày hôm đó.
- Anh nên nghĩ đến vấn đề đó đứng đắn một chút!
- Hàng năm ấy chứ! Và tôi mong rằng chị cho tôi là đứng đắn. Dù thế nào đi nữa tôi cũng chưa cầu hôn với Pôlin, và tôi muốn có một buổi được tâm sự với chị về vấn đề đó. Tối nay, sau bữa ăn, nếu chị đồng ý, trong khi những trò chơi đang tiến hành, chúng ta có thể chuồn được. Chị có vui lòng ra ngoài sân với tôi, ở đó chúng ta sẽ không bị ai quấy rầy. Trăng sáng vằng vặc trên mặt hồ cũng bỏ công đến đấy thưởng thức. Tối hôm qua tôi đã ở đấy một giờ đồng hồ. À, không, chị lại lầm rồi, chỉ có một mình tôi thôi và tôi đã suy nghĩ đến… buổi tối nay, chúng ta sẽ nói chuyện với nhau.
- Chắc chắn tôi sẽ đến, và anh không được nói lấp lửng với tôi đấy nhé! Anh phải hứa với tôi để cho tôi khuyên nhủ anh và giúp đỡ anh hết lòng.
- Tôi sẽ xin thú thật hết với chị, và chị sẽ khuyên nhủ tôi như chỉ có một mình chị là làm được.
Về đến buồng riêng, ngồi cạnh cửa sổ, Jên thưởng thức phong cảnh tuyệt đẹp của buổi hoàng hôn, cô sung sướng có được nửa giờ yên tĩnh trước khi nghĩ đến việc rung chuông gọi người hầu phòng. Dưới cửa sổ buồng cô là cái sân bằng, rộng, xung quanh có bao lơn bằng đá. Phía dưới sân là khu vườn kiểu cổ có những lùm cây to, những lối đi ngoằn ngoèo và những máng nước. Xa hơn chút nữa là bãi cỏ trống, dốc thoai thoải xuống đến tận bờ hồ, lúc này mặt hồ trông như một tấm gương bạc. Bốn phía xung quanh im lặng hoàn toàn, Jên cầm một quyển sách lên nhưng không đọc, cô ngắm những khu rừng phía bên kia hồ, rồi ngắm bầu trời màu xà cừ trên đó lơ lửng những đám mây hồng có lẫn các dải vàng. Tâm hồn cô tràn đầy một niềm vui khoan khoái.
Một lát sau Jên nghe thấy có tiếng bước chân nhẹ trên cát, cúi nhìn, Đan từ trong phòng hút thuốc đi ra, anh đi đi lại lại rồi ném mình xuống một chiếc ghế mây. Mùi thơm của điếu thuốc là anh hút bay lên tận chỗ Jên. Đan ném mẩu thuốc đi, bắt đầu ngâm nga rồi cất cao giọng hơn một chút, anh lên tiếng hát:
Không phải anh cất lên lời ân huệ,
Linh hồn đang rọi sáng người tôi yêu…
Âm điệu rung động và say mê làm cho Jên có cảm giác là mình thóc mách, cô cầm lấy một chiếc lá to và thả nó xuống đầu Đan. Anh chàng giật mình ngẩng lên và reo to:
- Ơ kìa, chị đấy à?
- Vâng! - Jên cười và nói nhỏ để các cửa sổ khác khỏi mở ra. - Tôi ở đây. Anh đã lầm cửa sổ cho “ Khúc nhạc chiều”của anh rồi đấy, anh bạn trẻ si tình ạ!
- Sao chị tinh thế?
- Vậy có đúng không nào? Vắng mặt bà Mac tôi phải được phép làm cố vấn cho anh chứ?
- Tôi có thể trèo lên đấy không? Tôi có nhiều vấn đề muốn nói với chị. Chả nhẽ lại gào lên trước cửa nhà à?
- Không được đâu! Tôi không muốn có một Romeo nào ở cửa sổ buồng tôi.
- Thôi vậy, nhưng tối nay chị phải nhớ đến nhé! Và chị sẽ phải dành cho tôi tất cả thời gian mà tôi đã xin đấy.
- Tôi sẽ đến ngay khi nào có thể đến được. Tôi cũng sốt ruột muốn được nghe vấn đề của anh. Ôi, mùi thơm của hoa mộc lan! Anh có thấy những nụ trắng này không? Anh có thích một bông để cài vào cúc áo không?
Đan mỉm cười rồi quay vào nhà.
“Tại sao ta lúc nào cũng muốn châm chọc anh ấy? Đúng, ta là một con ngốc. Anh ấy tỏ ra rất đứng đắn. Còn cô ấy… ta mong rằng cô ấy sẽ thực sự yêu anh”. Ngẫm nghĩ xong, Jên lên tiếng gọi bà hầu phòng, người hầu phòng cũ của mẹ cô:
- Bà Mathew vào đi, bà lấy cho cháu cái áo cháu mặc hôm hòa nhạc ở Overdene ấy nhé! Nhanh lên, chúng ta chỉ còn có hai mươi phút.
Bữa ăn tối ở Shenstone bao giờ cũng như một bữa tiệc kéo dài, và hai vị khách ăn có tiếng nhất ấy không thể thoát đi mà không bị chú ý, nên lúc Jên và Đan đặt chân lên được sân bằng thì đồng hồ phía xa cũng đã điểm mười giờ. Đan nhặt một chiếc khăn quàng lúc đi ra và cẩn thận đóng cửa hành lang sau lưng anh. Hai người với nhau, lần đầu tiên kể từ ngày chia tay mà họ cho là quá lâu đối với cả hai.
Họ lặng lẽ đi bên nhau dọc theo chiều dài của lan can khu vườn cổ. Ánh trăng bạc rọi sáng toàn cảnh. Họ phân biệt được các hàng cây, lề đường và phía xa, mặt hồ phẳng lặng phản chiếu ánh trăng.
Đan trải chiếc khăn quàng lên bờ tường lan can và Jên ngồi xuống. Anh đứng gần cô, hai tay khoanh vào nhau, đầu ngẩng cao, Jên ngồi hơi né sang phía bên cạnh, tựa lưng vào con sư tử đá ngồi cạnh trên bao lơn. Cô ngoảnh nhìn ra phía hồ và thấy hình như Đan cũng nhìn về phía ấy.
Nhưng Đan nhìn Jên. Cô mặc chiếc áo đen và mềm đã mặc hôm hòa nhạc ở Overdene, chỉ khác là cô không đeo chuỗi hạt ngọc ở cổ và không có đồ trang sức nào khác ngoài một bông hoa hồng đỏ. Ở Jên toát lên vẻ thanh tao và sức mạnh bình thản làm rung động trái tim người đàn ông nào nhìn cô. Tất cả tình yêu, tình quý mến tràn đầy trái tim Đan, trào lên cặp mắt anh và chói sáng trong đó. Lúc này không còn gì phải giấu nữa. Cuối cùng giờ phút của anh đã điểm, anh không còn muốn che đậy gì đối với người mà anh yêu nữa.
Một lúc sau, ngạc nhiên vì chưa thấy anh đả động gì đến vấn đề Pôlin, Jên quay lại và cặp mắt cô gặp mắt Đan…
- Đan! - Jên kêu lên và nhổm người lên. - Ô, không… Đan!...
Anh nhẹ nhàng ấn Jên ngồi xuống và nói:
- Đừng nói nữa em yêu! Anh cần phải nói hết với em, và em hứa là sẽ nghe anh, giúp đỡ anh và khuyên nhủ anh. Ôi, Jên, Jên! Anh cần có sự giúp đỡ của em và anh rất cần không phải chỉ có sự giúp đỡ của em mà chính em, Jên ạ! Chính bản thân em. Ôi, anh cần có em biết bao nhiêu. Ba ngày vừa qua là cả một nỗi đau khổ triền miên vì không có em ở đây, và cuộc sống chỉ lại bắt đầu khi em đến. Thật khổ tâm biết bao cho anh trong những giờ chờ đợi trước khi được nói. Anh có biết bao điều cần phải nói với em, Jên ạ! Về tất cả những gì em đã trở nên đối với anh từ buổi tối hôm hòa nhạc. Tất cả đời anh cho đến bây giờ đều tầm thường, hời hợt. Lòng ước ao em, cần có em là mênh mông, nó làm cho tất cả những gì trước đó đều trở thành hẹp hòi, nhỏ mọn. Ôi, Jên! Anh đã mê say nhiều phụ nữ, đã mơ tưởng họ, đã vẽ chân dung họ và đã quên họ. Nhưng anh chưa yêu một người phụ nữ nào cho đến nay. Anh chưa bao giờ hiểu ý nghĩa của một người đàn bà đối với một người đàn ông, cho đến lúc anh nghe thấy tiếng hát của em ngân vang trong im lặng: “Em đếm từng hạt ngọc”. Ôi, em thân yêu! Từ lúc đó anh đã học được cách đếm những hạt ngọc, những giờ quý báu của quá khứ đã bị quên đi từ lâu và đến bây giờ mới có giá trị: “Mỗi một viên ngọc một câu kinh”. Ôi, sao cho quá khứ và hiện tại hòa hợp với nhau trong một chuỗi tràng hạt hoàn hảo và tương lai không còn cầm giữ lại đau khổ và khả năng phải xa nhau nữa… Ôi, Jên, Jên! Có bao giờ anh có thể làm cho em hiểu được hết, hiểu hết… Jên?
Đan quỳ một đầu gối xuống đất trước mặt Jên, và lúc nói những câu cuối cùng này, anh giơ tay lên quàng vào người cô và giấu mặt anh vào vai cô. Anh đột nhiên nguôi khuây, mọi phấn đấu để làm cho Jên hiểu được ngưng lại là một sự im lặng hoàn toàn nhất trí bao trùm cả hai người.
Jên không cử động, cũng không nói: “Có anh ở đây thật là vui sướng lạ lùng!”… Trận bão cảm xúc dịu lại, tâm hồn cô hoàn toàn yên tĩnh. Bỗng nhiên cô hiểu rằng sự vắng mặt của anh đã làm cho ba ngày ấy rất trống rỗng và hiểu như vậy vô tình cô ôm lấy anh. Những cảm giác lạ lùng trỗi dậy trong lòng cô, một cảm xúc tuyệt diệu là không còn biết nỗi cô đơn nữa. Mọi sự việc độc nhất bao trùm: anh và chị cùng nhau. Lúc Jên nghĩ vậy Đan ngẩng đầu lên, tay vẫn ôm cô, mắt nhìn nhau anh nói:
- Em và anh cùng nhau. Của anh… của anh!
Nhưng Jên không chịu đựng được cái nhìn trừng trừng vào mặt mình. Cảm giác thấp kém về thể xác của cô làm tim cô thắt lại và cặp mắt đầy yêu thương kia như là luồng ánh sáng phát hiện thấy vấn đề ấy. Không có ý định gì khác là che giấu mặt mình, Jên ép đầu Đan vào ngực cô… trong mười, hai mươi, ba mươi giây hạnh phúc, tâm hồn Jên hồi hộp một niềm vui khôn tả. Sau Đan gỡ tay ra, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mặt Jên và thì thầm:
- Vợ anh!
Trong cặp mắt chân thành của Jên biểu hiện một vẻ ngạc nhiên, rồi như tất cả máu cô đều dồn lên cặp má làm chúng nóng bừng. Cô cảm thấy trái tim mình xỉu đi.
Jên gỡ tay Đan ra, đứng lên và lặng lẽ nhìn ra chân trời, ở đó bầu trời phẳng lặng lấp lánh dưới ánh trăng.
Đan đứng bên Jên. Anh không chạm vào người cô và cũng không nói gì. Anh chắc là đã chinh phục được nàng rồi và tâm hồn anh tràn đầy hạnh phúc. Sự im lặng như có ý nghĩa hơn bất cứ một lời nói nào. Sau cùng Jên lên tiếng:
- Đan, có đúng vậy không? Anh định hỏi em làm… làm… của anh?
- Phải, em yêu! - Đan dịu dàng trả lời giọng đầy xúc động. - Ít nhất anh tới đây là để cầu xin em. Nhưng anh không còn gì để mà xin em nữa, em yêu ạ! Em là vợ anh rồi! Không một nghi lễ nào, không một lời hứa hẹn nào còn có thể làm cho em là của anh hơn những giây phút kỳ diệu này.
Jên từ từ quay lại nhìn Đan. Cô chưa bao giờ trông thấy gì ngời sáng hơn bộ mặt Đan lúc này, nhưng cặp mắt sáng chói kia xuyên vào cô như một lưỡi gươm, cô muốn lấy tay che đậy nó hoặc bảo anh ngoảnh mặt đi lúc anh nói.
Jên đặt một đầu gối lên ghế đá, tỳ cánh tay lên lan can và lấy bàn tay làm một màn che. Thế rồi cô trả lời, cố gắng thật bình tĩnh:
- Anh làm tôi ngạc nhiên quá! Đúng là tôi có nhận thấy anh có những quan tâm đáng mến từ buổi hòa nhạc và sở thích chung về âm nhạc của chúng ta đã làm tăng tiến tình bạn bè, đem lại cho chúng ta một sự tâm đắc giống như một tình bạn khăng khít và quý báu. Xin thú thực là tôi đánh giá nó hơn mọi tình bạn khác, nhưng điều đó còn do anh, anh Đan ạ! Thành thật mà nói, tôi tưởng tối nay anh muốn tâm sự với tôi về Pôlin. Tất cả mọi người đều tin rằng sắc đẹp của cô ấy đã quyến rũ anh, và thực sự là tôi cũng tin như thế.
Jên ngừng lại. Một giọng nói bình tĩnh chứa đựng một niềm vui của Đan cất lên dịu dàng:
- Vậy thì bây giờ em biết rõ rồi đó.
- Anh Đan, anh làm tôi kinh ngạc và bất ngờ quá! Tôi không thể trả lời anh ngay tối nay được, tôi cần được suy nghĩ đến sáng mai.
- Nhưng em yêu ạ! - Đan dịu dàng nói. - Cần gì phải trả lời anh nữa! Anh cũng chẳng cần phải hỏi gì nữa. Em không nhận thấy là hỏi và trả lời đã được tiến hành từ lúc này rồi à? Ôi, em yêu! Hãy lại gần anh và ngồi xuống đây.
Nhưng Jên vẫn cứ cương quyết:
- Không! Tôi không thể cho phép anh coi vấn đề như đã được kết thúc. Anh làm cho tôi bị bất ngờ, bị rối trí một cách không thể tha thứ được, xin thành thực mà nói như vậy. Nhưng bạn thân mến, hôn nhân là một vấn đề nghiêm túc, không phải là chỉ riêng vấn đề tình cảm. Đặc tính của nó là lâu dài, vì vậy cần phải có một cơ sở vững chắc, có khả năng cùng chịu đựng được tất cả những thử thách của cuộc sống hàng ngày. Tôi quen thân với nhiều cặp vợ chồng, đã ở với họ nhiều ngày, đã nhận làm mẹ đỡ đầu cho các con họ, và biết họ như vậy, tôi đã thề là đến vấn đề của tôi, tôi phải có ý thức. Vậy anh không nên lấy làm lạ khi tôi chỉ xin anh có mười hai giờ để suy nghĩ.
Đan lặng lẽ nghe, anh ngồi lên lan can, quay lưng ra hồ, anh lùi lại và tìm cách nhìn mặt Jên, nhưng bàn tay giơ lên của chị đã che lấp. Anh khoanh hai đầu gối vào nhau và hai bàn tay bó lấy chúng, anh đu đưa người về đằng trước và đằng sau một lúc để giảm bớt sự kích động có thể làm anh nói hoặc hành động quá đáng. Để lấy lại bình tĩnh, anh phải cố gắng tập trung chú ý vào những sự việc vô nghĩa bày ra trước mắt anh: anh nhận thấy điểm nổi bật của màu bít tất anh mang giữa màu trắng của những viên đá lát nền và tự nhủ là về sau buổi tối anh chỉ nên mang bít tất màu đỏ. Anh tự hỏi không biết Jên có dành cho anh không? Anh đếm những khung cửa sổ mặt trước lâu đài và cửa sổ nằm ở khoảng giữa buồng anh và buồng Jên.
Sau cùng cảm thấy đã tự chủ được, anh mới lên tiếng nhẹ nhàng hỏi:
- Em yêu mến, vậy là lúc này em chưa hiểu sao?
- Ồ! - Jên nói với vẻ gần như khắc nghiệt, - xin anh đừng đòi hỏi tôi phải phân tích tình cảm của tôi. Hôn nhân là một việc đứng đắn chứ không phải là một tình cảm. Nếu anh thật sự mong muốn hành động tốt nhất cho cả hai chúng ta thì xin anh về ngay đi và đừng nói gì thêm với tôi tối nay nữa. Lúc nãy anh nói mười một giờ sáng mai anh sẽ đến nhà thờ chơi thử đàn organ, tôi sẽ đến nghe anh thử đàn, đến trưa anh có thể cho người phụ về và tôi sẽ trả lời anh. Còn bây giờ, tôi van anh, tôi không còn có thể… tôi cần phải được ở một mình.
Đan buông tay bó gối ra, Jên cảm thấy một bàn tay anh cầm lấy gấu áo của mình, rồi đột nhiên Đan cúi xuống và thầm thì: “ Anh hôn cái thập giá”, rồi bằng một cử chỉ thật dịu dàng và kính trọng, anh hôn gấu áo của Jên.
… Một giây sau chỉ còn mình Jên. Cô lắng nghe bước chân xa dần, Cô nghe thấy tiếng cửa hành lang mở ra rồi đóng lại. Thế rồi, từ từ Jên ngồi vào chỗ lúc Đan cúi xuống hôn gấu áo cô. Jên hoàn toàn một mình. Nỗi căng thẳng trong những giây phút cuối cùng đã hết. Cô ghì hai tay vào trước ngực, nơi mà cái đầu thân yêu của Đan đã tì vào, Jên có hiểu Đan đã hỏi gì cô không? Ôi, còn hiểu gì nữa! Jên không dễ gì khóc được, nhưng tối hôm nay được nghe gọi cô bằng cái tên cô tưởng không bao giờ được nghe. Những giọt nước mắt to tướng lặng lẽ chảy xuống hai bàn tay, cuối cùng tính tự chủ rất đàn ông của Jên cũng đành phải rút lui. Người phụ nữ không thể làm chủ được mình mà không phải trả giá bằng những giọt nước mắt.
Xung quanh dưới chân Jên rải rác những cánh hoa hồng.
Một lúc không lâu sau, Jên đi về. Ngoài hiên đầy những nhóm người nhộn nhịp và vang lên những câu chúc nhau ngủ ngon. Cánh phụ nữ trèo lên cầu thang lớn nhưng còn ngoái lại nói một vài câu bông đùa hoặc hò hẹn có liên quan đến ngày mai. Đan đứng ở cuối những bậc dưới và đang trò chuyện với Pôlin và bà Pack.
Bước vào hiên, Jên đã nhận ra ngay bóng dáng lịch sự và cái đầu tóc nâu của Đan. Anh đứng quay mặt về phía cô, và mặc dù lúc cô tiến đến rất gần, không có gì tỏ ra là anh nhận biết sự có mặt của cô. Nhưng niềm vui đột nhiên thể hiện trong giọng nói của anh như bí mật làm anh trở lại là anh. Chỉ có mình Jên hiểu được âm điệu vui vẻ ấy. Cô lắng nghe, bàn tay vô tình để lên ngực.
- Thưa các bà xinh đẹp, - Đan nói, - rất lấy làm tiếc. Nhưng sáng mai thì tôi không thể được. Tôi đã có một lời hứa với một người trong làng, vâng, đúng vào lúc mười một giờ.
- Lại là một món đồng quê thú vị đây. - Bà Pack nói. - Anh Đan, sao anh không đưa bác cháu tôi đến đấy nhân thể? Pôlin và tôi chưa được trông thấy một trại sữa nào cũng như chưa được gặp một cô thôn nữ nào và chưa biết một thứ gì như người ta vẫn diễn tả trong những cuốn tiểu thuyết về nông thôn…
- Có thể chúng ta sẽ là thừa trong trang trại sữa đấy! - Pôlin thì thầm một cách tinh nghịch.
Cô gái thật là đẹp trong bộ satin màu kem, từ cô toát lên vẻ kiều diễm hào nhoáng của những cô gái Mỹ. Cô không dùng trang sức nào khác ngoài một chuỗi hạt ngọc hoàn toàn đều nhau, nhưng trên đôi vai cô những hạt ngọc lấp lánh. Tất cả những quyến rũ ấy là để cho Đan, chúng vượt qua đầu anh và đập vào mắt Jên đang đứng ở phía sau. Jên nhìn thấy tất cả các chi tiết. Chưa bao giờ sắc đẹp của Pôlin được đánh giá đúng mức như thế.
- Khốn thay! - Đan nói, - cuộc hẹn hò của tôi lại không có liên quan gì đến một trại sữa hay một bể bơi nào. Tôi hẹn với một anh con trai khá là cục cằn mà vẻ đẹp đồng quê gồm một bộ tóc đỏ và rất nhiều nốt tàn nhang.
- Vậy là việc từ thiện sao, - Pôlin hỏi.
- Vâng, sáu xu một giờ.
- Đúng là chơi golf rồi! - Bà Pack nói. - Tại sao phải lắm bí mật với một việc bình thường ấy? Đợi chúng tôi đến xem nhé.
- Cảm ơn lòng nhiệt tình của bà… Một cuộc đi bộ xuyên rừng thật là thú vị, tôi sẽ vui lòng đi hộ tống các bà, nhưng nhiệm vụ của tôi buộc tôi phải đi ngược chiều vào cùng một thời gian.
Bà Pack muốn nài nữa, nhưng Pôlin ngắt lời, giọng cả quyết:
- Thôi bác ơi, đừng quấy rầy anh ấy nữa. Vả lại chúng ta đang làm tắc nghẽn giao thông trên cầu thang đây này, chị Jên muốn đi lên đã phải đứng đợi một lúc lâu rối đấy!
Đan né sang một bên, Jên bắt đầu bước lên thang. Anh không nhìn Jên, nhưng Jên thấy hình như anh nhìn vào gấu áo mình lúc cái váy dài sát vào người anh. Jên dừng lại bên cạnh Pôlin. Cô biết là cô sẽ tạo nên một tương phản rõ rệt với sắc đẹp trắng toát của cô thiếu nữ Mỹ. Cô quả quyết quay người lại, mục đích để cho Đan trông thấy hai bộ mặt sát nhau. Cô muốn cho anh chàng nghệ sĩ ấy phải phán xét được sự khác nhau ác nghiệt ấy. Jên chờ đợi. Cặp mắt của Đan vẫn cứ cúi xuống, anh ngẩng lên dần dần, ngừng lại một giây rồi lại cúi xuống.
- Thế nào! - Bà Pack lại tiếp tục nói. - Cô Jên, ngày mai cô đấu với anh Đan chứ?
Jên tím mặt lại, rồi cô bực mình với bản thân là đã đỏ mặt và rất ghét những trường hợp làm cho cô phải có hành vi trái với bản chất mình. Cô lưỡng lự một lúc lâu. Làm sao Đan lại có hành động như vậy? Mọi người lại tưởng cô có gì lạ. Rồi cô cố gắng lấy lại bình tĩnh và trả lời hơi đột ngột:
- Ngày mai cháu không chơi golf, nhưng buổi sáng bác và cô nên đi vào rừng để hít thở không khí là tốt hơn cả. Xin chào bác, cô Pôlin, chúc ngủ ngon. Chào anh Đan.
- Chào chị Jên! - Đan nói, - anh đứng lại ở bậc dưới chị.
Cặp mắt của hai người gặp nhau một lát, nhưng anh không đưa tay ra bắt, có vẻ như không nhìn thấy tay Jên đã đưa ra đến nửa chừng
Ba người phụ nữ cùng nhau lên thang gác. Pôlin rẽ sang hành lang bên phải, bà bác lẽo đẽo theo sau, bà nói:
- Có lẽ là họ giận nhau.
- Tội nghiệp chị ấy, Pôlin thở dài nói. Cháu mến chị ấy quá. Chị ấy là một phụ nữ tốt, cháu cho là chị ấy khôn ngoan hơn chúng ta nhiều.
- Với một diện mạo thật là lạ!
- Chị ấy không sửa bộ mặt thật của chị ấy đâu.
- Không, cô ấy chẳng chịu mất tiền cho ai sửa bộ mặt của cô ấy. Cứ như nhà văn Walter Scott gọi là: “Thiên nhiên trong tất cả cái thô kệch của nó!”
- Thưa bác, - Pôlin uể oải nói, - xin bác đừng có trích dẫn những nhà văn cổ điển Anh khi chỉ có chúng ta với nhau. Có ích gì đâu, ai chả biết bác đọc nhiều. Mời bác nằm xuống chiếc ghế bành này, cháu có mấy lời cần thiết nói về chị Jên. Chị ấy con nhà nề nếp và cháu rất có cảm tình. Không thể nói là chị ấy xinh nhưng thân hình chị ấy đẹp và chị ấy biết cách ăn mặc. Chị ấy có rất nhiều tiền và có thể sắm được những hạt ngọc đẹp hơn của cháu nhiều nhưng chị ấy thừa thông minh để hiểu rằng ngọc không có tác dụng mấy trên nước da nâu của chị. Cháu rất thích người phụ nữ thông minh. Tất cả mọi người đàn ông đều mến chị ấy, không phải vì hình dáng bề ngoài mà là vì thực thể của chị. Tóm lại, cháu cho điều ấy mới là bền vững, là món quà trang sức quý giá của chị ấy. Trong mười năm nữa, chị Jên đáng mến vẫn như ngày nay, còn cháu thì không thể được. Anh Đan yêu mến tất cả chúng cháu nhưng trái tim anh chưa thuộc về ai cả. Những câu nói, những cái nhìn mến phục không có nghĩa là hôn nhân, vì anh là một trong những người có ước vọng về một người vợ lý tưởng và anh không muốn lấy một người kém thế. Anh sẽ không kết hôn vì tiền tài, vì bản thân anh cũng đã có thừa. Anh cũng không đòi hỏi sắc đẹp ở người phụ nữ mà anh muốn cưới, vì anh đã yêu mến biết bao bộ mặt xinh đẹp mà hai mươi bốn giờ sau anh chẳng còn nhớ đến ai nữa. Anh sẽ không lấy người tốt, người có tài năng, người có đạo đức vì về những điểm này chị Jên là đại biểu cho lý tưởng của anh. Chị thừa hiểu biết để liên hệ vẻ xấu xí của chị với anh chàng thờ chủ nghĩa Epicure[1] như anh ấy. Vả lại chị tự coi như là bà của anh ấy. Nhưng anh chàng thanh niên ấy lại vô ý thức về vấn đề đó đến nỗi không ngờ là mình không đạt được lý tưởng của mình. Anh chàng tưởng đã vớ được rồi. Anh sẽ phải thất vọng cay đắng một cách tàn nhẫn khi được chị ấy trả lời không, vì chắc chắn là chị sẽ làm như vậy bởi những lý do đã nói ở trên. Trong ba ngày vừa qua anh ấy vo ve quanh cháu, bác và mọi người khác đều cho là chúng cháu mê nhau lắm, tưởng là anh ấy yêu mến chỗ cháu đã đặt chân lên và anh đếm từng phút những lúc phải xa cháu. Có những lúc anh ấy thích ở bên cháu, duy nhất chỉ vì cháu hiểu và giúp anh ấy bằng cách nói chuyện về chị Jên. Đó là tất cả những gì đã xảy ra giữa Đan và cháu. Nếu bác có lòng chiếu cố đến trái tim non trẻ của cháu thì xin bác tìm cho một lý do khẩn cấp để sáng mai chúng ta chuồn sớm… Và bác thân mến, xin bác đừng ngồi đây mà lý luận nữa, đi ngủ cho nó khỏe…
Sau khi bà bác đi rồi, Pôlin tắt đèn, ra mở cửa sổ. Cô đứng rất lâu ngắm nhìn phong cảnh bình thản của nước Anh tắm trong ánh trăng. Sau cùng cô dịu dàng thì thầm: “ Đan, tôi đã bênh vực anh nhiều lắm rồi, nhưng anh không xứng đáng. Đã nhiều tuần nay tôi phải nghe nói về Jên… Nói tóm lại là điều đó sẽ làm tắt ngắm những dị nghị về chúng ta. Còn anh, anh cứ việc mà than thở với trăng và khi nào anh phát hiện thấy người ta không thể tới đó được, anh sẽ không có ý nghĩ đi tìm sự đền bù bên cạnh một ánh sáng khác trần tục hơn!...”
Trong thời gian đó, Jên sau khi rẽ về phía bên trái, đi về buồng riêng. Đan đã không nắm lấy bàn tay mà cô chìa ra cho anh, cô hiểu rõ tại sao. Anh không nhận bắt tay cô như một người bạn bình thường nếu cô từ chối trao nó hoàn toàn cho anh, cô sẽ mất cái xiết chặt thân ái của tình bạn.
Lúc ở ngoài sân một mình với Đan, lần đầu tiên Jên hiểu thế nào là một trái tim đàn ông, cô đã thăm dò chiều sâu, cô đã nhìn thấy cái đáy man rợ cổ xưa giấu dưới một lớp son văn minh. Cô đã thấy được nguyện vọng thầm kín, lòng khát khao quyền bá chủ: “Tôi phải cầm lấy, chiếm lấy, giữ lấy. Và ta sẽ giết chết kẻ nào tranh chấp!” và tâm hồn kiên nghị của cô đã sẵn sàng trả lời có… có…!
Nhưng sự việc không thể mãi mãi như trước kia. Không một tình cảm tinh tế nào, không một cống hiến tình bạn thắm thiết nào thỏa mãn được con người mà cô đã ép đầu vào ngực mình. Jên hiểu Đan lắm.
Anh đã tự chủ được một cách đáng khen, nhưng cô đoán rằng anh mới chỉ thỏa thuận với cô một thời gian hòa hoãn. Anh coi cô như đã là của anh và niềm tin tưởng chắc chắn vào một tương lai rất gần đã cho anh lòng kiên nhẫn trong hiện tại. Tuy nhiên lúc này, trong khi câu trả lời của cô còn treo đó, anh không muốn trao đổi với cô cái bắt tay của người bạn.
Jên đóng và khóa cửa buồng lại. Cô cần phải suy xét chuyện tương lai của hai người. Ôi! Giá cô có thể đóng cửa với tất cả những ý nghĩ không phải độc nhất về Đan, nếu cô có thể chấp nhận một cách đơn giản mối tình tuyệt đẹp mà anh đã đặt dưới chân cô…
Trong một thời gian ngắn, Jên có thể làm như thế. Cô có quyền có một giờ hạnh phúc, nhưng sau đó cô phải quyết định tham gia vào gánh nặng ấy, phải suy xét đến những hậu quả của cuộc hôn nhân có thể mang lại cho hai người. Điều gì có ý nghĩa với cô thì không cần suy xét đến. Jên hiểu mình, cô nhận thức được giá trị của mình nhưng cô không ích kỷ.
Jên lần từng bước trong bóng tối, mở cửa sổ và kéo ghế ngồi xuống. Hai khuỷu tay để trên thành cửa sổ và cằm tỳ lên hai bàn tay, cô cúi xuống nhìn khoảng sân vẫn tràn ngập ánh trăng. Cửa sổ của cô gần như trông xuống đúng nơi Đan và cô đã ngồi. Cô phân biệt được con sư tử đá và cái vạt đầy hoa đỏ. Những kỷ niệm lại trỗi dậy và xao động lòng cô.
Jên thả mình theo dòng gợi nhớ. Cô cho là mình có quyền. Trong tư tưởng, cô hy sinh quyền tự do mà cô rất tự hào với tất cả sức mạnh của bản thân, cô hứa với Đan yêu anh, kính trọng anh và tuân lệnh anh. Cô cam chịu sự quý mến của cặp mắt yêu đương. Cô không còn phần xác nữa, chỉ còn phần hồn và phần hồn đó đẹp, đủ đẹp ngay cả với anh.
Những năm cô đơn biến mất trong cặp mắt Jên. Cuộc sống có mục đích rồi. Đan sẽ còn có Jên mãi mãi và mãi mãi cô có đó để trả lời tiếng gọi của anh “Có phải thế không hỡi anh yêu?” Và giọng nói vui vẻ của Đan trả lời: “Đúng rồi!”
Jên mỉm cười trong bóng tối. Trong chiều sâu trong trẻo của cặp mắt cô, chập chờn một trực giác mới và nụ cười dịu dàng của cô bộc lộ một sự hiểu biết khó tả về hạnh phúc thật sự của người phụ nữ “Anh ấy là của mình là mình là của anh ấy!” Trái tim cô sẵn sàng hiến dâng tất cả và trái tim nhân hậu ấy phập phồng niềm vui vì được hiến dâng. Rồi người mẹ trỗi dậy trong Jên và cô hiểu tình mẹ xen lẫn vào tình yêu của người phụ nữ, đã trở thành không thể thiếu được cho anh.
Jên thì thầm: “ Đan, em hiểu, anh bé nhỏ tội nghiệp của em, anh mà bị hắt hủi thì khốc liệt biết bao cho anh, nhưng trong giây phút ngắn ngủi ấy anh đã có em!... Không một cái đầu nào khác sẽ được tỳ vào chỗ anh đã tỳ. Tối nay em là của anh, mãi mãi và vĩnh viễn!”
Jên tỳ trán lên cửa sổ, ánh trăng chiếu vào bộ tóc dày của cô. Mùi thơm của hoa mộc lan bay lên và tỏa ra xung quanh cô một hương thơm êm dịu. Một con họa mi líu lo trong cánh rừng bên cạnh. Những năm cô đơn u buồn của quá khứ, những thắc mắc hiện tại, viễn cảnh bấp bênh của tương lai, tất cả đều tan biến. Jên đi trên con thuyền buồm lộng gió cùng với Đan trên một đại dương mê ly, xa các bờ bến của thời gian. Vì tình yêu là vĩnh viễn và sự nảy nở một mối tình chân chính giải phóng con người khỏi ách nô lệ của xác thịt.
Phía xa, tiếng chuông đồng hồ điểm nửa đêm. Mười hai tiếng chuông dội lại trong công viên. Một ngày mới đã bắt đầu, ngày mà Jên đã hứa sẽ trả lời Đan. Khi mà đồng hồ lại đánh mười hai tiếng nữa, cô đã cùng với anh trong nhà thờ và cần phải có câu trả lời sẵn sàng.
Jên rời cửa sổ, buông rèm xuống, bấm nút điện, thay áo ngủ, đem cái ghế tựa đến bàn viết rồi rút trong ngăn kéo ra quyển sổ tâm tình và từ từ lướt qua. Cô lật các trang, dừng lại, giở lại phía sau, cuối cùng cô tìm được trang muốn đọc. Cô ngẫm nghĩ rất lâu, hai tay ôm lấy đầu. Đó là những trang ghi lại buổi nói chuyện với Đan hôm hòa nhạc ở Overdene, Jên đọc lại đoạn anh nói về vẻ xấu xí của ông mục sư già giảng đạo mà mẹ anh dắt anh đến nghe. “Bộ mặt ông biến đổi hẳn. Lòng tốt và nguồn cảm hứng của ông làm khuôn mặt ông sáng lên trông như một thiên thần. Không bao giờ tôi còn thấy ông xấu nữa. Cái đẹp của tâm hồn ông tỏa sáng ra ngoài làm thay đổi vật chất. Tôi nhớ mãi ánh hào quang xung quanh nụ cười của ông. Lẽ tất nhiên đó không phải là loại gương mặt mà người ta mong muốn nhìn thấy hàng ngày trước mặt mình trong bữa ăn, và như vậy đối với tôi, xin thú thật là một nỗi thống khổ…”
Jên tiếp tục đọc, nhưng tâm trí cô tập trung vào câu cuối cùng ấy. Sau cùng cô đứng lên thắp những chùm đèn đặt hai bên chiếc gương cạnh bàn trang sức, cô ngồi xuống và lạnh lùng ngắm nhìn bộ mặt mình trong gương…
Lúc đồng hồ trong làng điểm một giờ, Đan đứng trước cửa sổ buồng, anh nhìn một lần cuối cùng vào đêm tối, đêm ấy có tầm quan trọng rất lớn đối với anh.
Với một nụ cười tinh nghịch trên môi, anh nhớ lại, để tự trấn tĩnh, anh đã phải nghĩ đến những cửa sổ giữa buồng anh và buồng Jên. Có năm cái. Anh nhận ra cửa sổ của buồng Jên ngay bên dưới có cây hoa mộc lan và anh cúi ra ngoài để nhìn cho rõ hơn. Những tấm rèm cửa đã buông xuống nhưng có chút ánh sáng lọt ra ngoài. Trong khi anh đang quan sát, đèn bỗng tắt phụt. Anh đưa mắt nhìn dọc theo sân và phân biệt được con sư tử đá cũng như cái vại đầy hoa đỏ. Phải, đúng là nơi anh đã ngồi lúc... Thế là anh quỳ một đầu gối xuống và ngước cặp mắt lên trời đầy sao.
Bà mẹ Đan đã dạy con điều bí mật từng giúp bà kiên nhẫn và chịu đựng. Trong những lúc xúc động mạnh, những câu trong Thánh kinh lại đến trong tâm trí anh. Nhìn lên trời Đan thầm thì: “Tất cả những tài năng hoàn hảo đều từ phía trên xuống…”
Đan đứng lên, và một lần nữa anh lại đưa mắt tìm con sư tử đá dưới sân. Trái tim anh đang hát. Anh khoanh tay trước ngực, nói: “Vợ tôi! Ôi! Vợ tôi…”
Lúc đồng hồ trong làng điểm một tiếng là lúc Jên quyết định… Jên đứng lên, tắt đèn, rồi lần đến giường, cô quỳ xuống và vùi đầu trong chăn khóc nức nở, tuyệt vọng.
Chú thích:
[1] Triết gia Hy Lạp đề xướng chủ nghĩa khoái lạc.