Chước Phù Dung

Chương 72: Thuộc về

Mây trắng lơ lửng giữa trời, đường đồi núi xanh uốn cong nơi xa, mỹ nhân cưỡi ngựa, tản ra khí thế hào sảng xinh đẹp, chọc người ta ngưng mắt nhìn.

Sau khi xuất cung, thiên hạ bèn nói do nàng dẫn đường, đế vương cưỡi Hãn Huyết Bảo Mã thản nhiên theo sau.

Hai người băng qua đường phố đế đô, dáng người hoàng thượng diễm sắc đương nhiên khiến đông đảo nữ tử lén nhìn, song hắn không có tâm tư chán ghét, chỉ vì ánh mắt hắn rõ ràng nhìn thấy bao nhiêu nam tử vì bảo bối của hắn mà quang minh chính đại lộ ra vẻ mặt ái mộ.

Người của hắn mà, chính là ánh sáng chói mắt như vậy.

Phồn hoa huyên náo xa dần, mảng lớn cây xanh cao to đập vào mắt, mùi hương giản dị nhào tới trước mặt, mặc dù hơi thở mùa thu nhuộm khắp nơi, cảnh sắc vẫn như cũ.

Nghê Ngạo Lam hoãn tốc độ của con ngựa, một lúc sau, nàng ghìm chặt cương ngựa, gọn gàng tung người xuống ngựa, xoay đầu nói với Nam Cung Lân, “Lân ca ca, đến rồi.”

Đi theo nàng, hắn nhẹ nhàng linh hoạt nhảy xuống, lập tức bị nàng kéo về phía trước.

Một ngôi mộ giản dị ở nơi này có vẻ cô độc, trên ngôi mộ đã mọc đầy cỏ dại, nhưng nhìn ra được cách một khoảng thời gian có người tới quét dọn, mới không đến nỗi để ngôi mộ này bị cỏ dài bao phủ.

Tầm mắt rơi trên phiến đá, Nam Cung Lân khẽ đọc chữ khắc trên đấy.

“Mộ của thê tử Tiêu Sùng Việt, Nghê Uyển Nhi.”

Văn tự trên bia không miêu tả nhiều lắm, nhưng có thể thấy lúc đó khi Nghê Uyển Nhi qua đời, bà không được sủng ái và không được coi trọng.

Nghê Ngạo Lam buông tay ra, tiến lên trước, ngồi xổm xuống, cẩn thận từng ly từng tí lấy đóa hoa quế trắng trong tay áo, đặt lên đỉnh mộ.

Hành động này khiến Nam Cung Lân không hiểu nổi, bởi vì hoa tươi đều đặt ở trước mộ, chứ không đặt trên đỉnh như vậy, “Tại sao lại để ở đó?”

“Sinh tiền nương ta thích nhất hoa quế, khi đó vườn hoa ở hậu viện Tiêu phủ trồng rất nhiều hoa quế, bà luôn thích hái vài đóa hoa cài lên tóc. Về sau sức khỏe không tốt, ta thường giúp nương hái, bà thích cài lên tóc tất nhiên phải để lên đỉnh bia rồi.” Nghê Ngạo Lam xoay đầu, mỉm cười trả lời.

Ngắn ngủi mấy câu, khiến trái tim Nam Cung Lân thoáng đau đớn.

Nữ nhân luôn hy vọng mình có thể tìm được phu quân tốt, cưng chiều mình, thương yêu mình, nam nhân tự tay hái hoa cài lên búi tóc, bên tai nữ nhân, đó là một loại bày tỏ.

Nhưng, mẫu thân nàng không được thương yêu cưng chiều, tất nhiên đáy lòng nàng cũng không dễ chịu, khi đó nàng có bao nhiêu sự bất đắc dĩ và khó hiểu chứ.

“Nương nàng ở dưới hoàng tuyền chắc chắn có thể cảm nhận được sự tưởng niệm của nàng dành cho bà.”

“Vâng, sinh tiền nguyện vọng lớn nhất của nương chính là ta và Ngạo Thanh có thể tìm được một người bạn đời tốt.” Nghê Ngạo Lam sờ dòng chữ khắc trên bia mộ, “Nương, hôm nay Ngạo Lam dẫn theo lang quân như ý tới cho nương gặp nè, con rất thích huynh ấy, tin chắc nương cũng sẽ hài lòng, khắp thiên hạ không ai tốt với con hơn huynh ấy đâu.”

Nam Cung Lân nghe vậy, đáy lòng dâng trào cơn kích động, là sự ấm áp sáng quắc, sự ỷ lại nồng đượm và sự chấp nhất sâu sắc.

Lúc này, hắn không phải hoàng thượng Đại Cảnh quốc nữa, mà là một nam nhân bình thường đến đây bái kiến nhạc mẫu. Nàng để mẫu thân biết, hắn là chỗ dựa đời này, kiếp này của nàng.

Nội tâm hoang vắng sống lại trước sự thật lòng thật ý của nàng, không chút do dự dành cho nàng, cũng không mảy may chần chừ tìm không ra nữa, mà đã có tình cảm lấp đầy.

“Con rể Nam Cung Lân ở chỗ này xin hứa, chuyên nhất như một, dốc hết tất cả yêu thương Ngạo Lam cho đến bạch đầu giai lão.” Nam Cung Lân quỳ hai gối xuống đất, chân thành hứa hẹn.

Kinh ngạc nhìn khuôn mặt đế vương, nước mắt đã nhòe hai mắt ngâm ý cười của hắn, trái tim Nghê Ngạo Lam được cảm giác thuộc về lấp đầy.

Cuối cùng, cuối cùng nàng đã có một gia đình hoàn chỉnh, có một nam tử sẽ che chở nàng suốt đời rồi.

“Lân ca ca…” Nghẹn ngào không biết nói gì mới phải, gò má nàng lưu lại từng vệt nước mắt.

Bàn tay to nắm chặt bàn tay trắng nõn của thiên hạ, Nam Cung Lân dịu dàng hỏi, “Nắm tay đến bạc đầu giai lão, được không nương tử?”

“Vâng… Núi không gồ ghề… trời đất hợp lại… mới dám chia tay quân…” Nghê Ngạo Lam nhào vào lòng hắn, mặc cho hắn ôm thật chặt. Mất phương hướng, mù mờ, ký ức trống rỗng mịt mù hơn ba năm, trong chớp nhoáng này đã tan thành mây khói.

>>>>>>>>>>>

Trở lại hoàng cung, tiến vào chuồng ngựa, đế vương dẫn đầu xuống ngựa, người hầu lập tức dắt Hãn Huyết Bảo Mã, mà Lý thiếu khanh thì vui vẻ nghênh đón bên cạnh ngựa của tiểu mỹ nhân, mượn thời cơ muốn lấy lòng một phen.

Nam Cung Lân liếc một cái, chân dài điểm nhẹ nhảy lên, nhảy xuống phía sau Nghê Ngạo Lam, bàn tay to nhanh chóng đặt lên hai tay nàng, cương ngựa dùng sức kéo, tuấn mã hí cái xoay đầu rời đi.

“Á... hoàng thượng!”

Thiên hạ chẳng biết tâm tư Nam Cung Lân kêu lên, sợ đến mức hai chân không tự chủ kẹp chặt bụng ngựa.

Tiếng vó ngựa nặng trịch vững chắc cộc cộc đi xa, chỉ để lại Lý thiếu khanh và vài nô bộc suýt trở thành oan hồn dưới móng ngựa kinh ngạc ngây ngốc nhìn bóng dáng cao ngất xa dần của đế vương.

“Bảo bối, sợ mất mật rồi?” Nam Cung Lân ung dung khống chế con ngựa, cúi đầu dán vào bên tai thiên hạ, hơi thở nóng rực thiêu đốt vành tai trắng nõn của nàng.

“Lân ca ca bất ngờ thế, không sợ mới lạ.” Nghê Ngạo Lam hơi thả lỏng người, sau đó tựa vào ngực hắn, “Chúng ta đi đâu? Không ăn trưa ư?”

“Không sao, muộn tí mới ăn.” Hắn cũng không rõ mình muốn đi đâu.

Tuấn mã chạy băng băng một đoạn ngắn, đi tới một nơi rộng lớn tươi đẹp phía sau hoàng cung, hàng cây rậm rạp, hồ nước phẳng lặng không gợn sóng.

Ghìm ngựa, Nam Cung Lân ôm Nghê Ngạo Lam xuống.

“Oa.. Hóa ra hoàng cung rộng lớn vậy.” Nghê Ngạo Lam kinh hô, cho tới bây giờ nàng tưởng rằng Trường Yêu hồ, cung điện hiên các đã là toàn bộ diện tích, lại không ngờ mình chỉ mới thấy một phần thôi.

“Đương nhiên, hoàng cung nào của thiên tử không lớn thế?”

“A, Lân ca ca không thấy tiếc sao không nuối thêm mấy vị phi tần tới chia sẻ náo nhiệt hả?”

“Cần nhiều nữ nhân vậy làm gì?” Nam Cung Lân tiến lên phía trước muốn véo má thiên hạ, lại bị nàng nhanh chóng tránh thoát.

Vội lui vài bước, nàng cười hì hì nói, “Cũng đúng thôi, hoàng thượng thích nam sắc mà, muốn nuôi cũng là nuôi nam sủng nha!”, vừa dứt lời liền xoay người chạy trốn.

Đầu tiên Nam Cung Lân sững sờ, mới phản ứng kịp nàng cố tình trêu đùa hắn, xấu hổ tức giận quát, “Hừ, dám cười nhạo trẫm, nàng cho rằng trẫm sẽ để nàng chuồn xa hơn à?”

Khẽ nâng nội lực đuổi theo đằng trước, chưa tới mười bước, hắn đã từ sau lưng Nghê Ngạo Lam nhào tới, hai người nghiêng người lăn mình trên bãi cỏ mềm mại.

“Á… không công bằng, huynh ăn gian, sao có thể động nội lực chứ! Tiểu nhân!” Nàng hờn dỗi, thoáng cái bị đuổi kịp thế này chơi không vui chút nào.

Cúi đầu mổ lên má hồng của nàng, hắn cười nói, “Trước đó bảo bối đâu nói rõ, nên ta là đại quân tử quang minh chính đại!”

Nghê Ngạo Lam phồng má liếc hắn, thỏa hiệp, “Được rồi, xin hỏi Nam Cung quân tử có thể đứng dậy chưa? Huynh đè ta sắp thở không nổi rồi.”

Ặc… nam nhân nhà nàng nặng thật, toàn thân đều là cơ bắp đầy tinh lực, xem ra không cần bồi bổ nữa, tránh cho càng nuôi càng khỏe.

Con người đen hừng hực xoay vòng, Nam Cung Lân cúi đầu, há mồm ngậm lỗ tai mềm mại của nàng, chậm rãi nói, “Thân thể bảo bối mềm mại thật, trẫm muốn làm nàng ngay chỗ này.”

Một câu rõ ràng như vậy lập tức khiến Nghê Ngạo lam kinh sợ, “Hoàng thượng! Hoàng thượng, về cung có được không?”

Hiện nay ánh nắng chiếu rọi khắp nơi, ban ngày ban mặt, ở chỗ này hoan ái thực sự ngượng muốn chết!

“Trẫm chờ không nổi!”

Vừa dứt lời, hắn hôn lên bờ môi non mềm, bàn tay to kéo đai lưng trên vòng eo nhỏ nhắn của nàng.