Lâm Tín đứng dậy, tìm không được Thẩm Lâu, ra ngoài hỏi sư phụ.
Thẩm Kỳ Duệ và Chu Tinh Ly, đang ở dưới tán phong trong viện uống rượu. Thấy Lâm Tín đi ra, Thẩm Kỳ Duệ quay đầu chào hỏi hắn, Chu Tinh Ly nhân cơ hội gảy một quả cầu tuyết vào trong ly của Thẩm Kỳ Duệ, “Tín Nhi, lại đây rót rượu cho sư phụ.”
“Thanh Khuyết đâu?” Không để ý đến yêu cầu vô lý của sư phụ nhà mình, Lâm Tín bước tới dưới tán phong, trực tiếp hỏi.
“Hắn mới vừa uống thuốc, ngủ, ” Chu Tinh Ly hàm hồ nói, bưng chén rượu lên nhìnThẩm Kỳ Duệ hất hất cằm, “Đến đến, uống một ly.” Dứt lời, uống một hơi cạn sạch.Thẩm Kỳ Duệ cũng không thèm nhìn tới mà nâng chén, nuốt một miệng đầy tuyết.
“Ha ha ha ha…” Chu Tinh Ly cười đến ngất ngưởng.
Lâm Tín nhìn tư thế hai người, hơi nhíu mày. Nơi này là Phong Tân Thẩm Lâu ở, bị Chu Tinh Ly đùa cợt như vậy, Thẩm Kỳ Duệ cũng không có ý đứng dậy rời đi, hiển nhiên là không yên lòng cái gì.
Phòng khách, Hoàng Các đang đàng hoàng đứng ngoài cửa trông coi, thấy Lâm Tín tới lập tức hành lễ, “Hầu gia, Thế tử vừa ngủ, ngài lát nữa hãy trở lại gặp y.”
“Tránh ra!” Lâm Tín mặt lạnh, đẩy cửa phòng khách ra.
“A…” Tiếng rên rỉ trầm thấp, tại lúc cửa gỗ mở ra lập tức nhào vào trong tai Lâm Tín, khác nào một đạo sấm nổ, đánh hắn đến đầu quả tim nhức nhối. Trên giường Thẩm Lâu cau mày, cực lực nhẫn nại thống khổ.
“Hầu gia!” Tử Xu trông coi bên giường đang lau mồ hôi cho Thế tử, thấy Lâm Tín tiến vào, nhất thời có chút bối rối.
Thẩm Lâu mở mắt ra, trên lông mày dính mồ hôi hột, dù vô cùng đau đớn, trong mắt vẫn rất bình tĩnh, thậm chí mang theo ý cười, “Tín Tín, ngươi đã tỉnh.”
“Xảy ra chuyện gì?” Lâm Tín bỏ giày bò lên giường, đem Thẩm Lâu ôm vào trong ngực, cảm thấy y run nhè nhẹ, lấy ra một viên thuốc cho y ăn.
“Chu tiên sinh cho bù đắp hồn.” Tử Xu thay Thế tử hồi đáp.
Thẩm Lâu lắc đầu, Tiêu Dao hoàn tuy tốt, sẽ khiến ý thức của y mơ hồ. Y cần đối kháng với hồn vừa bổ, cắn nuốt đối phương, tốt nhất vẫn nên duy trì tỉnh táo.
“Ngươi ra ngoài đi.” Lâm Tín xua tay, bảo Tử Xu rời, còn mình tháo tất ngồi vào ổ chăn.
Tử Xu cũng cảm thấy bản thân rất thừa thãi, yên lặng mà lui ra đóng cửa lại, cùng Hoàng Các canh cửa.
“Sư phụ cho ngươi bổ cái gì?” Lâm Tín nhẹ nhàng chạm đỉnh đầu Thẩm Lâu, tuy rằng có thể giảm bớt thần hồn đau đớn không nhiều, nhưng có còn hơn không.
Thẩm Lâu ngược lại được lợi, cảm thấy đau đớn giảm nhẹ không ít, “Ta cũng không biết, nói không phải hồn người, bảo ta yên tâm.”
Không quản sinh hồn tử hồn, đều sẽ tạo thành ký ức hỗn loạn, huống hồ dùng hồn người khác đến bổ hồn, vốn cũng không phải việc tốt. Chu Tinh Ly nửa năm này ở bên ngoài, không biết tìm vật liệu quái lạ gì, vỗ ngực bảo đảm lần này có thể chữa khỏi cho Thẩm Lâu.
Thẩm Kỳ Duệ không yên lòng, lúc này mới canh giữ ở Phong Tân, chịu đựng Chu Tinh Ly gây sự.
Tìm tới Thẩm Lâu, ngửi hương cây cỏ lành lạnh trên người y, thân thể Lâm Tín còn suy yếu liền đánh ngáp.
“Còn buồn ngủ?” Thẩm Lâu ra hiệu hắn nằm xuống.
Lâm Tín rất biết nghe lời mà nằm xuống, giống như bạch tuộc leo tới trên người Thẩm Lâu, nửa ngày mới nói một câu, “Ta không nên giết Chung Trường Dạ.”
“Đời trước, ngươi đã đền mạng.” Thẩm Lâu vuốt ve sau lưng hắn.
“Nhưng ta đem kiếp sau, kiếp sau sau nữa, của hắn, đều giết.” Lâm Tín vùi mặt vào hõm cổ Thẩm Lâu, không biết mình có còn tư cách hay không, dùng bàn tay này dính khoản nợ máu này ôm Thẩm Lâu.
Nửa ngày, không nghe Thẩm Lâu trả lời. Lâm Tín thấp thỏm ngẩng đầu nhìn y, thấy y hơi nâng cằm, trên cổ gân xanh chằng chịt, hiển nhiên đang nhẫn nhịn chịu đau.
Lâm Tín đến gần, hôn một cái lên cằm y. Thẩm Lâu cố gắng ngừng đau đớn, hôn trở về một cái, “Nên trả, ngươi đều trả sạch, không nên tự trách.”
“Hả?” Lâm Tín cảm thấy câu nói này của Thẩm Lâu không đơn giản, muốn hỏi lại, lại bị Thẩm Lâu đè đầu.
“Tin ta, Quát Nô.” Thẩm Lâu nhẹ giọng nói, chậm rãi nhắm mắt lại.
Cơn buồn ngủ của Lâm Tín lập tức bay biến sạch, mở to mắt lưu luyến nhìn mặt Thẩm Lâu. Hắn không muốn rời xa Thẩm Lâu, người này là an ủi duy nhất của hắn trong những năm tháng thống khổ nhất, dù thế nào cũng không nỡ buông tay.
Lông mi run rẩy, Thẩm Lâu chậm rãi mở mắt ra, hẳn là đã tiêu hoá đồ bổ, trên mặt cũng không còn vẻ đau đớn, cơ thịt tứ chi cũng thả lỏng. Hai con ngươi đen kịt, mang theo vài phần hồ đồ, tò mò nhìn Lâm Tín.
“Tỉnh rồi, còn đau không?” Lâm Tín đưa tay nắm mặt y. Thẩm Lâu ngoan ngoãn cho hắn nắm, cuối cùng, ở lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng liếm một cái.
“Ồ?” Động tác này, bình thường Thẩm Thanh Khuyết chắc chắn sẽ không làm, Lâm Tín không cảm thấy đáng yêu, chỉ thấy sợ nổi da gà, cọ một chút ngồi xuống, “Thẩm Lâu, ngươi còn nhận được ta không?”
Thẩm Lâu cùng ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn hắn. Cái này càng kỳ quái, một đại nam nhân, làm ra loại động tác vô tội ấu trĩ này.
“Tín Tín.”
Hoàn hảo, nhận ra. Lâm Tín còn chưa kịp thở một hơi, liền bị Thẩm Lâu dùng đầu đẩy ngã trên giường, chui tới cọ ngực qua lại.
“Sư phụ!” Lâm Tín gân cổ họng, lớn tiếng gọi.
“Binh!” Cửa sổ phòng khách bị đẩy mở toang, Chu Tinh Ly nhảy vào, “Làm sao vậy? Làm sao vậy?”
“Ngươi cho hắn bù đắp thứ gì?” Lâm Tín khóc không ra nước mắt mà bị Thẩm Lâu đè lên giường liếm cổ, cọ đầu.
Thẩm Kỳ Duệ chạy theo đến, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt không khỏi đen mặt, “Còn thể thống gì! Thanh Khuyết, mau đứng lên!”
Thẩm Lâu nghe đến tiếng phụ thân, liền ngồi dậy, ho nhẹ một tiếng, “Ta hơi không khống chế được bản thân.” Vừa mơ một giấc mộng thật dài, mơ mình ở trong rừng chạy như bay, ăn cỏ xanh tươi mới mát lành, uống nước suối còn ngọt ngào hơn cả rượu hoa lê. Tỉnh lại nhìn thấy Lâm Tín, không nhịn được muốn cùng hắn chà xát đỉnh đầu.
“Đến đến, thần hồn ly thể để ta xem một chút.” Chu Tinh Ly sai Thẩm Kỳ Duệ đi đóng cửa, lôi kéo Thẩm Lâu ngồi xuống, nhanh chóng xếp đặt mấy khối Lộc Ly xung quanh y.
Nhắm mắt, thần hồn xuất khiếu.
Trong ánh Lộc Ly, hiện ra thần hồn Thẩm Lâu sáng ngời. Thần hồn kia không khác Thẩm Lâu bình thường chút nào, chỉ là bên trái đỉnh đầu, mọc thêm một cái sừng hươu kỳ quái.
“A, bổ chính là Cửu Sắc lộc.” Chu Tinh Ly hiểu rõ, giơ ngón tay điểm mi tâm Thẩm Lâu, hét lớn, “Hồi hồn!”
Thần hồn trở lại thân thể, Thẩm Lâu mở mắt ra, đỡ đầu chịu đựng một trận trời đất quay cuồng.
“Đó là cái gì?” Thẩm Kỳ Duệ cũng nhìn thấy dáng dấp thần hồn, hơi nhíu mày.
“Ngươi cho hắn bù đắp thú hồn!” Lâm Tín không thể tin nhìn về phía sư phụ, “Không phải nói thú hồn không thể dùng sao?”
“Đây là linh thú hồn.” Chu Tinh Ly lấy Hoàng Tuyền Châu bát diện linh lung ra, bây giờ hạt châu linh lóng lánh, như túi gấm chứa đầy bảo thạch, kiêu ngạo mà phát sáng huyền diệu.
Thế gian ngoài thú hoang tầm thường, còn có một phần gần với Độc Ưng, gọi là linh thú. Chúng nó trời sinh có linh mạch, có thần hồn, thông mình hơn thú hoang tầm thường nhiều, chỉ sinh sống ở nơi ít dấu chân người.
Chu Tinh Ly nửa năm này, chính là đi tìm loại linh thú này. Tìm lâu như vậy, cũng chỉ tìm được ba con, Cửu Sắc lộc, Tuyết Nguyệt lang, Xích Vĩ hồ.
[1] lần lượt là lộc chín màu, sói trắng, hồ ly đuôi đỏ; lộc là hươu con, QT thỉnh thoảng dùng loạn nên mộ cũng dùng loạn, lười sửa, hi.
“Đều là sinh hồn hoàn chỉnh, đại bổ, ba cái có lẽ đủ dùng, ” Chu Tinh Ly ném Hoàng Tuyền Châu cho Lâm Tín, “Chờ hắn quên mất lộc, cho hắn bổ thêm cái khác.”
Linh thú tính tình đơn thuần, ký ức cũng rất ít, dễ dàng khắc phục, dù có xuất hiện hỗn loạn, chẳng mấy chốc sẽ biến mất. Chắc chắn sẽ không xuất hiện chuyện bị hồn khống chế thân thể giết Lâm Tín lần nữa.
Nhưng mà, Chu Tinh Ly không ngờ rằng, linh thú ký ức tuy đơn giản, nhưng bản năng lại rất cố chấp. Vì vậy, toàn bộ dịp Tết, Thẩm Lâu đều ăn cỏ. Cũng may đầu không còn đau nữa.
Ngoài cửa sổ gió Bắc gào thét, cùng người yêu nằm trong một cái chăn, thực nên làm chút chuyện thích ý. Lâm Tín dùng nước nóng ủ qua, đầu ngón chân ấm áp, quấn lấy cẳng chân Thẩm Lâu, “Thanh Khuyết, tay của ta khỏi hẳn rồi.”
“Hả?” Thẩm Lâu kéo tay hắn xem, mở dải vải quấn lấy ra. Mấy lỗ thủng nhỏ kinh khủng đều không còn, bàn tay trơn bóng như lúc ban đầu.
Lâm Tín đến gần hôn y.
Thẩm Lâu ôn nhu đáp lại, trên môi Lâm Tín khẽ liếm qua lại, sau đó, ôm hắn bình yên ngủ, cái gì cũng không làm.
Lâm Tín: “…” Này nuốt hẳn là cái hồn lộc vẫn còn ảnh hưởng đi? Ăn chay còn chưa tính, còn không gần sắc đẹp!
Đến mười lăm tháng Giêng, Thẩm Lâu cuối cùng cũng coi như bình thường, không thỉnh thoảng tìm cỏ ăn, lôi Lâm Tín đi Hoán Tinh Hải xem hội hoa đăng.
Người nhà họ Thẩm khắc băng đăng đủ loại kiểu dáng ở trên hồ băng, ban đêm đốt lên, óng ánh long lanh, màu sắc sặc sỡ. Dường như tiên nhân phố chợ, xa xa không gặp phần cuối.
“Ca! Nhìn đèn của ta!” Thẩm Doanh Doanh tuần giới trở về, nhấc theo đèn lồng linh lung tám phía, ở trong hồ chơi băng đùa, chớp mắt trượt tới trước mặt hai người, “A Tín, xuống dưới chơi!”
“Thu Đình, chuyển khối băng này tới.” Thẩm Lâu chỉ vào một khối khắc băng đăng lớn cách đó không xa vẫn còn đóng băng.
Thẩm Doanh Doanh nghe theo, “Rắc” một tiếng lột xuống, một tay ném tới bên chân huynh trưởng, “Ngươi muốn làm gì?”
“Khắc hoa đăng.” Thẩm Lâu cúi người ngồi xuống ghế, lấy ra một cái đao nhỏ, chốc lát liền đem khối băng kia khắc thành hươu con, đào rỗng lưng đổ dầu vào, nhen lửa châm đèn, chậm rãi đưa ra.
Lần đầu tiên Thẩm Doanh Doanh kiến thức tay nghề huynh trưởng, thụ sủng nhược kinh mà đưa tay đón, đã thấy đèn kia trực tiếp đưa tới trong tay Lâm Tín.
“Lại là hươu con?” Lâm Tín nhận lấy, cười nhìn y.
“Ta chỉ biết khắc cái này.” Năm đó Lâm Tín đổ thừa bắt y khắc hươu con bồi tội, y chỉ học được khắc hươu con.
Lâm Tín im lặng, chợt hiểu ra, cổ họng ngứa, “Thật đúng là, thuật nghiệp hữu chuyên công [2].” Nghĩ tới năm đó thiếu niên Thẩm Lâu trốn trong phòng lén lút khắc hươu con, bỗng dưng có chút đau lòng. Đau lòng Thẩm Thanh Khuyết không thể đưa hươu con, cũng đau lòng chính mình không thể nhận được hươu con.
[2] mỗi người có một sở trường riêng
Thẩm Doanh Doanh chép miệng một cái, yên lặng rút lui trượt ra xa, suýt va vào Chu Tinh Ly xông lại nhanh như gió.
“Đại chất nữ, hai ta so xem ai trượt nhanh hơn.”
“So thì so!”
Trên mặt băng Hoán Tinh Hải, nhất thời người ngã ngựa đổ, trên bờ hai người đã không thấy bóng dáng.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Người chủ trì Trùng Trùng: Hôm nay chương trình ( Hoàng thất hỏi một chút) của chúng ta nghênh đón kỳ chương trình thứ 65, cho mời khách quý ngày hôm nay, cùng hô to khẩu hiệu của chúng ta.
Lâu Lâu & Tín Tín & Doanh Doanh: Hoàng thất hỏi một chút, đáp không đúng không cho ra khỏi cửa, ư!
Người chủ trì Trùng Trùng: Vấn đề thứ nhất, làm sao theo đuổi người trong lòng?
Tín Tín: Buộc chặt play
Lâu Lâu: Khắc hươu con cho hắn
Doanh Doanh: Cẩu độc thân, không biết (duy trì mỉm cười)
Người chủ trì Trùng Trùng: Vấn đề thứ hai, làm sao dỗ người trong lòng vui vẻ?
Tín Tín: Buộc chặt play
Lâu Lâu: Khắc hươu con cho hắn
Doanh Doanh: Cẩu độc thân, không biết (giơ tay hẹn gặp lại)
Người chủ trì Trùng Trùng: Vấn đề thứ ba, trong những ngày xa cách làm sao biểu đạt nhớ nhung?
Tín Tín: Phát buộc chặt play liên tiếp cho hắn coi
Lâu Lâu: Khắc hươu con cho hắn
Doanh Doanh: Tiết mục quần què gì đây (╯‵□′)╯︵┻━┻
Editor có lời muốn nói: Chương sau có H, cơ mà nhẹ đến mức không đủ độc giả bổ não (╯‵□′)╯︵┻━┻