Thẩm Lâu xuất kiếm nhanh mà vững. Không rút kiếm phải chờ chết, biết rõ mình đánh không lại, Chung Tùy Phong vẫn kiên trì đối chiêu.
Linh quang Lộc Ly, giữa ban đêm đen kịt càng dễ thấy. Chung Tùy Phong rút kiếm, chiêu thức đúng quy đúng củ, vừa xuất kiếm, bị Thẩm Lâu nhẹ nhàng tránh né, sau đó dùng góc độ cực kỳ xảo quyệt phản công về. Thẩm Lâu căn bản không ra đại chiêu, chỉ lơ lửng không cố định mà trêu chọc hắn, dường như vờn hắn đợi Lâm Tín đến tàn sát.
Đi không đi được, đánh cũng đánh không lại, Chung Tùy Phong vã mồ hôi. “Thanh Khuyết chất, ta với phụ thân ngươi giao tình rất tốt, hai nhà chúng ta tuy hai mà một. Chuyện hôm nay không liên quan tới ngươi, ngươi thả ta đi, Bắc Mạc bên kia…”
“Có liên quan.” Thẩm Lâu nhàn nhạt đánh gãy Chung Tùy Phong ngụy biện, tốc độ vung kiếm không mảy may giảm, vững vàng nhốt Chung Tùy Phong lại, cũng đẩy hắn rời xa vòng chiến của Lâm Tín, để tránh gây trở ngại Lâm Tín hấp hồn.
“Vù ——” Dương Cốc kiếm bởi vì hấp thu hồn lực, mà hiện ra một tầng màu xanh nhạt, thân kiếm hóa thành ngàn vạn tàn ảnh, lao tới đám người Man.
Năm người Man này, linh lực không yếu, nhưng cũng không thể coi là cao thủ. Năm người càng đánh càng suy, mà kiếm Lâm Tín rõ ràng không có Lộc Ly, lại càng đánh càng hăng. Hồn lực như đom đóm dưới ánh trăng, từng điểm từng điểm, xoáy vòng cuồn cuộn hội tụ đến trên thân kiếm không ngừng, uyển như đại yêu thượng cổ há răng nanh lớn, đem tất cả nuốt chửng hầu như không còn.
“Coong coong coong” bọn người Man cuối cùng đã rõ tự mình không thể địch lại Lâm Tín, hợp lực cùng nhau xuất kiếm. Túng kiếm như Giao Long phá núi, giơ kiếm như nộ hải dâng trào, nhằng nhịt khắp nơi, đan kiếm thành võng, vững vàng giữ Dương Cốc kiếm ở chính giữa.
Lâm Tín vì mấy người hợp lực, đầu gối hơi khuỵu xuống, cắn răng mạnh mẽ chống đỡ sức mạnh của năm người.
Người Man đắc ý cười rộ lên, huyên thuyên nói câu gì, một người trong đó đột nhiên biến hóa kiếm chiêu, thẳng hướng ngực Lâm Tín mà tới.
Mũi kiếm trong mắt Lâm Tín hóa thành một đạo ánh bạc, thoáng nghiêng người, yêu đao Thôn Câu đột nhiên ra khỏi vỏ, răng rắc một tiếng chém đứt cổ người nọ. Đầu người Man bay ra ngoài, không đợi mấy người khác thấy rõ, loan đao đã hoa đến trước mặt.
“Phụt ——” cột máu từ cổ phun ra, văng cao ba thước, Thôn Câu lao đến, liên tiếp liếm qua huyết vụ.
“Bịch bịch bịch” bốn bộ thi thể ngã xuống đất, Lâm Tín không để ý đến máu trên Thôn Câu, hợp đao vào vỏ, mang theo sát khí toàn thân, từng bước từng bước đi tới bên kia.
“A!” Bên kia Chung Tùy Phong kêu lên thảm thiết, do bị Thẩm Lâu chém thương một chân.
Thẩm Lâu tước linh kiếm Chung Tùy Phong, khiến hắn chạy không thoát, còn chưa nói gì, một âm thanh cực lớn uy thế ngập đầu vang đến, là tiếng Chung Lục lao tới. Đánh giáp lá cà, không một khắc dừng lại, lập tức cùng Thẩm Lâu chiến thành một đoàn.
Hai người đều không có Lộc Ly, tỉ kiếm. Kiếm Chung Lục, là kiếm giết người, khoái mà đơn giản, đến thẳng chỗ yếu hại; còn Thẩm Lâu, vì không cần sử dụng linh lực, ngược lại không bị gò bó, đem kiếm thuật đệ nhất thiên hạ phát huy đến tận cùng.
Chung Tùy Phong lúc này mới phát hiện Thẩm Lâu căn bản không có Lộc Ly!
“Chớ lộn xộn.” Một thanh trường kiếm tùy ý gác qua vai Chung Tùy Phong, Lâm Tín trên mặt còn dính máu người Man, lại bày ra biểu tình hảo thương hảo lượng, “Muốn nói nhiều chuyện nhà, nếu không trước tiên nói về việc ngươi cầm linh khí của nương ta?”
Chung Tùy Phong há miệng run rẩy móc Giác Linh ra, “Ta chỉ muốn một con đường sống thôi, vật này là bảo vật Man tộc, cho bọn họ có thể đổi một cuộc sống an ổn.”
Lâm Tín đoạt lại Giác Linh. Tiếng xé gió từ sau truyền đến bên tai, Lâm Tín trực tiếp hồi kiếm, vươn mình né tránh, thân kiếm chạm vào đoản kiếm của Chung Lục, phát ra tiếng ma sát chói tai.
“Xì xì!” Mũi kiếm Ngu Uyên đi vào vai Chung Lục, chọc thủng.
Chung Lục gào lên, di chuyển cơ thể, miễn cưỡng đẩy kiếm ra ngoài, mình thì giơ kiếm che trước người Chung Tùy Phong.
“Dừng tay!” Chung Vô Mặc khập khễnh đi tới, víu khung cửa cũ nát miễn cưỡng đứng vững, đợi lúc thấy rõ tử thi và người sống trong sân, cực kỳ thống khổ chậm rãi nhíu mày, “Nhị thúc, vì sao?”
“Tiểu Mặc, hai người bọn họ muốn giết ta, ngươi nhanh đến giúp đỡ!” Chung Tùy Phong giọng mang hoảng sợ nói.
“Vì sao?” Chung Vô Mặc vẫn đứng ở cửa, cố chấp hỏi.
“Cái gì vì sao?”
“Đã lúc này, còn giả bộ?” Lâm Tín cười nhạo, thay Chung Vô Mặc đem lời chưa nói hết nói ra, “Vì sao phải tư thông với địch phản quốc? Vì sao phải vây giết Thẩm Lâu? Vì sao cố ý đưa hai người huynh đệ bọn họ vào cung?”
“Hoàn toàn nói bậy!” Chung Tùy Phong trắng mặt, “Những năm này ta nghĩ tất cả biện pháp đưa bọn họ về, sao có thể cố ý đưa bọn họ vào cung?”
“Kia năm đó, là ai dẫn ta và Thẩm Lâu đi vườn hoang?” Lâm Tín tiêu sái mà chân trái gác chân phải, dựa nghiêng trên người Thẩm Lâu.
Chung Trường Dạ vừa chết, vì ổn định thế cuộc Tây Vực, bí mật không phát tang. Thẩm Lâu tuổi nhỏ lại bị thị vệ Chung gia dẫn tới nơi giấu thi thể, suýt bị Chung Lục chặt thành thịt băm. Thị vệ dẫn sai đường kia, cuối cùng không tìm được. Mà lúc đó Mạc Quy sơn, do Chung Tùy Phong chưởng gia!
Năm đó Lâm Tín cũng hoài nghi Chung Tùy Phong, nhưng người này đời trước không có chiến tích gì, vả lại cũng nghĩ không thông nguyên nhân hắn làm vậy, liền đem chuyện này quên hết. Bây giờ biết Chung Tùy Phong cấu kết với người Man, tất cả cũng liền có đáp án.
Nếu dựa theo kế hoạch ban đầu của bọn họ, không phát tang, để Chung Hữu Ngọc kế vị, thì Chung Tùy Phong không có gì. Chỉ có đem sự tình làm lớn, khiến Huyền Quốc công Thế tử đối mặt nguy hiểm đem tất cả mọi người tới, tin tức nhanh chóng truyền tới kinh thành, mới có thể mượn tay Hoàng Đế mang hai huynh đệ đi, để Chung Tùy Phong “nhu nhược vô năng” nắm quyền.
Hoàn toàn có được quyền binh Tây Vực, mới có thể yên tâm lớn mật giao thiệp với người Man.
“Ta làm tất cả, cũng là vì Chung gia, ta không thẹn với lương tâm.” Chung Tùy Phong rốt cục thu hồi âm thanh run lập cập, ngữ điệu bình tĩnh, có điều vẫn như trước không thế kiên cường nổi. Người này tựa hồ trời sinh đã vậy, mặc dù việc hết sức rõ ràng, nói ra cũng mang theo vài phần không xác định.
“Cấu kết với người Man, vì Chung gia?” Chung Vô Mặc dùng gậy gỗ chống đỡ, kéo chân gãy dịch tiến vào trong sân. Dùng Lộc Ly đổi hoàng kim, dẫn người Man vào Trung Nguyên, tưởng như muốn Chung gia tốt lên, ngược lại lại khiến Chung gia từ từ suy yếu.
Thẩm Lâu nhìn, mâu sắc hơi trầm xuống. Chuyện năm đó, thằng ngốc Chung Hữu Ngọc kia tất nhiên không biết, nhưng Chung Vô Mặc thì chưa chắc, lời ít tâm nhiều.
“Người Man dùng hai lạng vàng đổi một viên Lộc Ly, đây là sinh ý tốt, ” Chung Tùy Phong cột chắc chân bị thương, chống đỡ đứng lên, “Chung gia cần hoàng kim. Bây giờ nhìn có vẻ suy yếu, chờ Hữu Ngọc kế vị, mở kho hàng, Tây Vực liền có thể tái khởi.”
“Mỏ vàng đâu?” Chung Vô Mặc cả kinh.
Thiên hạ Tứ Vực, mỗi người có nghề riêng. Nam Vực nắm giữ quặng mỏ Lộc Ly có tiền không ai sánh bằng; Đông Vực tiếp giáp Đông Hải, có trân châu, giao tiêu, bảo thạch; Bắc Vực tuy không có đặc sản gì, nhưng binh cường mã tráng, các nơi bình loạn đều mượn binh từ Bắc Vực, thí dụ như lần này Thẩm Lâu xuất binh Địch Châu, Chung gia phải đưa rất nhiều tiền.
Về phần Tây Vực, thì có một mỏ vàng.
Nam ly Bắc quân Đông châu Tây kim, bởi vậy mà gọi.
“Mỏ vàng, sớm đã rỗng từ mười mấy năm trước rồi.” Chung Tùy Phong cười khổ, Tây Vực không còn nghề khác, binh lực yếu, nếu như không có mỏ vàng, sớm muộn sẽ trở thành một miếng điểm tâm.
“Cho nên, Chung Trường Dạ phái người chặn giết phụ mẫu ta, là vì nghèo điên rồi?” Lâm Tín châm chọc nói.
Chung Tùy Phong liếc mắt nhìn Lâm Tín, ngậm miệng không nói.
“Phụ mẫu ngươi…” Chung Vô Mặc cả kinh, việc này hắn không biết.
“Phụ thân ngươi tin chắc phụ thân ta tìm được mạch hầm mỏ Lộc Ly, phái người chặn giết. Hại chết phụ mẫu ta, còn để con chó điên này đuổi ta chạy mấy trăm dặm.” Lâm Tín dùng kiếm chỉ chỉ Chung Lục.
Tuy vì Chung Lục này “không giết hài đồng” nên mới tránh thoát một kiếp, Lâm Tín không thể cảm kích hắn. Triệu Kiên bị giết, cũng tạo thành tuổi thơ ở Triệu gia sống không bằng chết.
Chung Vô Mặc vốn không tin, phụ thân mình sẽ không làm chuyện như vậy, nhưng nghe do Chung Lục gây nên, lại không thể phản bác.
Chung Lục là cây đao Chung Trường Dạ nuôi giết người, khi còn bé bị kế mẫu đẩy xuống đường dốc, được Chung gia lão gia tử cứu, lại được Chung Trường Dạ dưỡng thành con chó điên. Hắn chỉ nghe một người Chung Trường Dạ, trung thành tuyệt đối, chỉ kẻ nào đánh kẻ đó.
“Chung Lục, lại đây.” Chung Trường Dạ chết rồi, trung khuyển này, liền truyền cho huynh đệ Chung gia.
Nhưng, Chung Lục không nhúc nhích.
“Lục, bảo vệ chủ nhân.” Chung Lục không chớp mắt nhìn chằm chằm Thẩm Lâu và Lâm Tín.
Chủ nhân?
Tất cả mọi người sợ ngây người, trơ mắt nhìn Chung Lục nhận một khối Lộc Ly Chung Tùy Phong đưa tới, khảm trên linh kiếm.
“Chủ nhân của ngươi, là Chung Tùy Phong?” Lâm Tín nói giọng khàn khàn, đột nhiên siết chặt cánh tay Thẩm Lâu.
“Không sai, chủ nhân của hắn là ta.” Chung Tùy Phong miễn cưỡng đứng dậy, nằm úp sấp trên lưng Chung Lục.
…
Năm đó người máu me đầm đìa trên sườn núi, là Chung Tùy Phong tuổi nhỏ nắm lấy góc áo lão Quốc công, “Cha, chúng ta mau cứu hắn đi, quá đáng thương.”
“Mặt mày xấu xí?” Tính tình lão Quốc công không khác Chung Trường Dạ, nói rất khó nghe, “Cũng được, xấu nô và tên rác rưởi ngươi, ngược lại rất xứng.”
…
“Chặn phụ mẫu ngươi, là ý Đại Vu. Mạch hầm mỏ Lộc Ly về Chung gia, hắn chỉ cần nương ngươi hồi Bắc Mạc. Cho nên ta giúp người Man trà trộn vào, giết phụ mẫu ngươi, lại sai Chung Lục tới nhổ cỏ tận gốc. Chỉ tiếc thằng ngu này, không thể giết ngươi.” Chung Tùy Phong khá đáng tiếc mà nói.
Cho nên, chặn giết Lâm Tranh Hàn và Lan Tô, là người Man đóng giả thuộc hạ Chung gia; truy sát Lâm Tín, trọng thương Triệu Kiên, tất cả đều là chủ ý của Chung Tùy Phong. Chung Trường Dạ từ đầu đến cuối, đều không tham dự vào chuyện này.
Chẳng trách, chẳng trách Chung Trường Dạ đối mặt hắn chất vấn lại tỏ ra kinh ngạc như vậy. Người bị giết sai rồi, thù hận báo sai rồi, thần hồn nắm sai rồi! Chung Trường Dạ một đời kiêu hùng, bị Lâm Tín phá huỷ thần hồn, không được luân hồi, vĩnh viễn không được siêu sinh. Giống mấy hầu bà trên trấn gần Nhạn Khâu, thành khoản nợ đẫm máu trên tay Lâm Tín?
“Tín Tín?” Thẩm Lâu thấy hắn khí tức bất ổn, quay đầu kiểm tra.
Đang lúc hai người thất thần, vô số hồng tuyến đột nhiên từ dưới đất xông ra.
Thẩm Lâu ôm lấy Lâm Tín, nhảy lên. Nhưng y không có Lộc Ly, chỉ có thể dựa vào linh lực bản thân nhảy lên cao một trượng.
Nhưng, không trung còn có mấy sợi hồng tuyến chẳng biết bày xuống lúc nào, nháy mắt cắt lưng Thẩm Lâu ra máu. Lâm Tín lấy lại tinh thần, đạp lên Dương Cốc, kéo Thẩm Lâu nhanh chóng tránh thoát đi. Vừa tồn trữ hồn lực, đủ cho hai người ngự kiếm.
Nhưng hồng tuyến kia như vật sống, nếm qua máu Thẩm Lâu, liền dứt khoát đuổi theo, vững vàng cuốn lấy mắt cá chân y.
Lúc này, Chung Lục đã cõng lấy Chung Tùy Phong ngự kiếm trốn.
“Xèo ——” một cái Mò Ngư cắt ngang bầu trời đêm, lẻn đến trước mặt Lâm Tín. Lâm Tín nắm lấy tiểu kiếm kia lật xem, mặt sau viết một chữ “Ly”.
“Sư phụ!” Lâm Tín cả kinh, đây là Mò Ngư của Chu Tinh Ly, sư phụ xảy ra chuyện rồi!
Nói còn chưa dứt, liền nghe “bịch” một tiếng, Chung Lục vừa bay lên, bị người một cước đạp đi, Chung Tùy Phong theo đó lăn hai vòng trên đất.
“Ui, hai ngươi này vội vội vàng vàng đi đâu? Đào mộ à?” Chu Tinh Ly một thân Giáng Hồng giao tiêu, đạp trên Xuân Ngấn kiếm hệt như thiêu hỏa côn, lảo đảo phiêu tới.
Lâm Tín nâng kiếm định chém đứt hồng tuyến trên chân Thẩm Lâu, bị Chu Tinh Ly lập tức ngăn lại: “Đừng nhúc nhích!”
“Không muốn để cho Thẩm Thế tử nổ chết, hãy thả ta đi!” Chung Tùy Phong ho khan hai tiếng bò lên, hồng tuyến kia đột nhiên thắt chặt.
Chu Tinh Ly không nói hai lời, cắn ngón tay, hư không vẽ bùa, bắn đến hồng tuyến bên trên. Hồng tuyến kia tựa như bị chạm tới thiên địch, đột nhiên thối lui.
“Chú thuật thôi mà, ta cũng biết.” Chu Tinh Ly đắc ý nói.
Lâm Tín thấy nguy cơ được giải trừ, nháy mắt nhào tới, trước khi tất cả mọi người phản ứng, một đao cuốn lấy cổ Chung Tùy Phong, “Ta chỉ hỏi ngươi, phụ mẫu ta, có phải do ngươi giết không?”
“Đúng… A, không phải ta, là những người Man kia, ” Chung Tùy Phong lắc đầu, lại biến thành dạng sợ chết, “Oan có đầu nợ có chủ, ngươi đi tìm Đại Vu báo thù! Ta chỉ là tư chất quá kém, muốn học hắn chút vu thuật, a…”
Lời còn chưa dứt, bị Lâm Tín cắt đứt cuống họng.
Mà Chung Lục bị Thẩm Lâu cuốn lấy, gào thét một tiếng, liều mạng xông lên. Chợt thấy Lâm Tín nắm chưởng thành trảo, trói thiên linh cái [1] Chung Tùy Phong lại.
[1] huyệt vị trên đỉnh đầu (hoặc trong trường hợp này có thể là đỉnh đầu)
“Tiến thêm một bước, ta bóp nát hồn phách của hắn!”
Chung Lục nháy mắt dừng chân, bịch một tiếng quỳ trên mặt đất.
Đầu ngón tay Lâm Tín run run giữ chặt đầu Chung Tùy Phong hồi lâu, thở gấp gáp mấy hơi, chậm rãi buông lỏng tay ra. Người hồn phi phách tán, không thể luân hồi. Kiếp này báo thù, không liên quan tới kiếp sau, nói cho cùng, Lâm Tín hắn không phải Diêm La, không có tư cách làm chuyện như vậy.
Chung Lục tiếp được thi thể Chung Tùy Phong, nhiều lần kiểm tra, xác định hắn đã chết, cái mặt thẹo vẫn như hung thần, đột nhiên lộ ra một tia mờ mịt.
Bị kế mẫu ngược đánh, bị tộc nhân coi thường, chỉ có tiểu hài tử nhu nhược kia quan tâm sống chết. Phế vật cũng được, không chủ kiến cũng được, lòng dạ độc ác cũng được, tư thông với địch bán nước cũng được, hắn đều vì chủ nhân, chủ nhân duy nhất.
“A a a a!” Chung Lục đột nhiên xông lên, nhằm phía Lâm Tín.
Thẩm Lâu giơ kiếm chặn lại, Chung Lục lại va đầu vào Ngu Uyên kiếm. Linh kiếm xuy mao đoạn phát, chặt đứt cổ Chung Lục, đầu một nơi thân một nẻo.
Trong sân đột nhiên rơi vào yên tĩnh, gió Bắc thổi qua Đại Hoang, cuốn lên cát bụi, từ từ che đậy máu tươi.
Không còn chủ nhân, chó, không thể sống một mình.