Chúng Tôi Đã Thay Đổi Như Thế Đấy

Chương 16: Khi tôi 25

Chủ nhật – Tháng 6: Ngày đẹp trời.

Ba cô gái trẻ nằm dài trên nền đất ngoài ban công. Linh An dùng hai ngón chân vặt lấy một chiếc lá vàng từ chậu cây bên cạnh trước ánh mắt sửng sốt của Diệp Anh. Đan Nguyên nằm giữa cố nói mà không làm cho cơ mặt chuyển động:

- Anh ta làm gì mà giàu thế? Tổ chức nguyên một đám cưới ngoài trời ở đảo.

- Làm thứ cậu đang đắp trên mặt đấy, Linh An thong thả đáp.

- Làm mặt nạ đắp mặt mà giàu thế sao? Mình không tin.

- Ngoài ra còn làm nhiều thứ khác nữa. Trong túi quà cưới mình đem đến có cả đấy. Kem dưỡng da, sữa tắm, dầu gội đầu…

- Liệu dùng không sao chứ? Mình chưa dùng qua hãng mỹ phẩm nào trong nước cả.

- Vậy lần này dùng thử đi. Mình không nghĩ anh ta lại dám dùng quà cưới để hãm hại cả họ hàng nhà vợ.

- Thế thì mình lấy kem dưỡng da, Đan Nguyên vui vẻ.

- Mình sữa tắm, Diệp Anh hồ hởi.

- Được. Chỗ còn lại mình xách về nhà dùng dần.

Đan Nguyên huých tay Linh An, thì thầm, như thể còn có ai khác có thể nghe được cuộc nói chuyện giữa họ.

- Nhưng mà này. Làm phù dâu rồi được đi du lịch miễn phí cũng thích. Nhưng chị họ cậu không có chị em hay bạn gái thân à, sao phải mượn bạn của em họ?

- Chị em trong họ thì chỉ có mỗi mình mình. Bạn gái có nhiều nhưng từ lâu đã không thân nữa. Mỗi lần chị họ mình xuất hiện là ít nhất một người trong số họ bị đá.

- Tệ thật, Đan Nguyên lắc đầu, tỏ vẻ cảm thông.

Diệp Anh gối hai tay ra sau gáy, từ từ nhắm mắt lại.

- Nhưng lại là chuyện tốt đối với 3 chúng ta.

Diệp Anh lấy một miếng ô mai trong chiếc bao nhỏ bỏ vào miệng rồi đưa qua cho Đan Nguyên. Vòng tròn cứ tiếp diễn cho tới khi trong bao chỉ còn lại hạt.

Đan Nguyên vui vẻ nói:

- Mùi vị vẫn vậy.

Diệp Anh nhướn mày.

- Chỉ có giá là tăng gấp ba.


Ba cô gái nhắm mắt tận hưởng vị chua của me, cay của ớt và ngọt của đường lan dần trên đầu lưỡi. Sau bao năm mùi vị của loại ô mai họ thích vẫn như vậy và tình bạn giữa họ cũng không hề thay đổi.

Năm đó họ 13 tuổi. Diệp Anh là lớp trưởng, Linh An là cô gái được nhiều người để ý nhất trường, Đan Nguyên là học sinh mới chuyển đến tình cờ gặp nhau ở một góc sân sau. Diệp Anh vốn không ưa Linh An vì những chiếc váy lòe loẹt cô vẫn mặc, dù học với nhau đã 3 năm nhưng hai người chưa từng nói chuyện với nhau. Lúc đó, nhìn thấy Linh An, Diệp Anh buột miệng hỏi:

- Sao cậu lại ở đây?

Linh An ngẩng đầu nhìn Diệp Anh. Khuôn mặt đẫm nước mắt. Nấc lên vài tiếng rồi trả lời:

- Con mèo nhà mình vừa mới chết hôm qua.

Diệp Anh ngồi xuống, chống tay lên cằm, thở dài.

- Sao nó chết?

- Vì bố mình cho nó ăn nhiều quá.

Linh An quệt nước mắt, quay sang hỏi Diệp Anh:

- Thế còn cậu? Sao cậu lại ở đây?

- Cả bể cá vàng của mình hôm qua chết sạch.

Linh An giật mình, hỏi vội:

- Sao lại chết?

- Mình qua nhà bà ngoại ngủ vài hôm. Bố mẹ mình quên cho chúng ăn.

Lúc này, Diệp Anh và Linh An mới để ý tới người bạn ngồi cách đó không xa. Cô ấy cũng đang khóc. Nhưng kì lạ, không thành tiếng. Nước mắt lã chã rơi. Chiếc mũi nhỏ dần ửng đỏ.

- Thế còn cậu? Cậu cũng có con gì chết à?, Linh An cất tiếng hỏi.

- Dượng mình vừa qua đời.

Diệp Anh và Linh An sững lại, im lặng. Nỗi buồn của họ chẳng là gì so với sự mất mát của người bạn mới.

Lúc này Diệp Anh rút từ trong túi quần ra một chiếc bao nhỏ bên trong có những miếng ô mai hình vuông màu đỏ thẫm. Linh An ngồi giữa, tự nhiên chia phần cho mỗi người. Cô đưa cho Đan Nguyên miếng to nhất vì mất mát của cô ấy lớn nhất. Sau đó, cô đưa cho Diệp Anh miếng bé hơn và nhận về mình phần bé nhất.

Họ ngồi bên nhau, nhăn mặt ăn hết túi ô mai. Vừa ăn vừa tận hưởng vị cay xè trên đầu lưỡi. Nỗi buồn trong phút chốc được cất vào một chỗ.

Khi 13 tuổi, họ không ngờ rằng nhiều năm sau, khi đã trở thành những phụ nữ 25 tuổi, họ vẫn ở bên nhau, vui vẻ ăn ô mai.

2 ngày sau, họ gói ghém hành lí lên đường. Đan Nguyên lo phần sửa trang phục phù dâu cho khớp với số đo mỗi người và tìm cách trang điểm sao cho cả ba không thể đẹp và lộng lẫy hơn cô dâu. Linh An dạy Đan Nguyên và Diệp Anh cách đi lại nhịp nhàng theo điệu nhạc trên đôi giầy cao gót vừa mua. Diệp Anh sắp xếp gọn gàng đồ đạc cần thiết và kiểm tra cẩn thận trước khi xuất phát.

Canô vừa vào bờ, chị họ của Linh An liền xuống khỏi xe, tay bắt mặt mừng với Linh An, Đan Nguyên và Diệp Anh như thể đã quen thân lâu ngày. Chiếc váy dài màu vàng nhạt của chị ta khéo léo để lộ khuôn ngực đầy đặn và làn da nâu khỏe khoắn. Mùi hoa hồng lan khắp cơ thể, vương lại trên quần áo ba cô gái trẻ.

Xe phóng với tốc độ nhanh trên con đường vắng. Bên phải là bờ biển trải dài với hai màu rõ rệt: trắng và xanh trong. Bên trái là dãy biệt thự hai tầng sơn màu nâu nhạt. Linh An và Đan Nguyên hào hứng nói chuyện. Chị họ của Linh An gắt gỏng qua điện thoại với những người đang chuẩn bị đám cưới. Lái xe thao thao chỉ về phía vô định những địa điểm mà các khách du lịch thường lui tới. Diệp Anh yên lặng. Xung quanh cô, âm thành như dừng lại. Cô nhìn xuống bàn tay mình. Bàn tay mềm và ẩm ướt, thường đổ nhiều mồ hôi mỗi khi cô hồi hộp. Cô đột nhiên nhớ tới cảm giác cứng và thô ráp của bàn tay Khải Hưng.

- Xuống thôi. Đến nơi rồi.

Đan Nguyên khều tay Diệp Anh đang ngồi yên lặng phía trước. Cô giật mình xuống xe, xách theo một chiếc túi to màu xanh nhạt.

Đan Nguyên, Linh An và Diệp Anh gần như chết lặng khi cánh cửa phòng mở ra. Chị họ Linh An tiến lại gần cô, hỏi nhỏ:

- Cô còn nhớ tên chồng chị chứ?

- Có trên thiệp cưới mà chị.


- Vậy ăn gì, uống gì, chơi gì cứ nói tên chồng chị.

Linh An lưỡng lự.

- Thế có tiện không ạ?

- Từ trước đến nay, chị đầu tư không ít vào nhan sắc. Giờ nhan sắc ấy cả đời thuộc về anh ta, chẳng nhẽ khoản nhỏ này cũng không trả nổi.

Chị ta nhẹ nhàng ôm hôn từng người rồi uyển chuyển rời khỏi phòng.

Diệp Anh đóng cửa lại. Linh An và Đan Nguyên ôm nhau hét lên sung sướng rồi nhanh chóng thu dọn hành lí trước khi kéo Diệp Anh ra khỏi phòng, tranh thủ 2 ngày thảnh thơi để tận hưởng chuyến du lịch miễn phí.

Vừa tới bãi biển, Linh An đã khoác tay hai cô bạn thân kéo xuống gần mép nước. Cô nhanh nhẹn bơi ra xa. Đan Nguyên lưỡng lự nhưng trong chốc lát đã theo sát Linh An. Diệp Anh bối rối mang theo phao bơi, cố gắng không để mất dấu các bạn. Họ la hét, cố ấn đầu nhau xuống nước như thể muốn dìm tới đáy mọi lo lắng, buồn phiền. Những người đàn ông xung quanh ái ngại nhìn ba cô gái trẻ. Họ cứ thế vui đùa cho tới khi mặt trời tắt hẳn mới hổn hển trở lên bờ.

Rạng sáng, Đan Nguyên, Linh An và Diệp Anh nằm dài trên ba chiếc ghế nghỉ ngoài bờ biển. Trên bàn là một đĩa mực nướng và vài chai bia đã uống cạn.

- Diệp Anh à, sao mắt nhìn đàn ông của cậu càng lúc càng kém như vậy. Lúc đầu thì chọn người không yêu mình. Giờ lại chọn kẻ vừa không yêu vừa không xem mình…ra gì, Đan Nguyên quàng tay qua vai Diệp Anh, nấc lên rồi gục xuống.

Mỗi khi ngấm hơi men, Đan Nguyên dường như là con người khác. Sự dịu dàng, hòa nhã thường ngay ngay lập tức bị rượu bia làm cho biến đổi. Cô có thể nói ra những lời bình thường không bao giờ nói, cũng có thể làm ra những chuyện bình thường không bao giờ tưởng tượng. Diệp Anh rút miếng mực đang nhai ra khỏi miệng, nhướn mày nhìn Linh An.

- Con nhỏ này say rồi. Ném nó xuống biển cho nó tỉnh đi.

Đan Nguyên lập tức quay sang nhìn Linh An, ợ lên một tiếng rồi nói:

- Còn cậu…cũng chẳng khá hơn. Xinh đẹp như vậy, tài năng như vậy mà bị một gã nhạc sĩ nghèo đá. Giờ lại vì một gã phục vụ mà dáo dác tìm kiếm khắp nơi.

- Cứ để nó nói. Mình thấy nó không nói thì thôi chứ hễ mở miệng thì đều nói ra những lời có giá trị hơn hai chúng ta, Linh An nhấp một ngụm bia, thở dài, nhìn ra biển.

Nhưng Đan Nguyên không nói tiếp. Cô cười phá lên rồi đột nhiên gục xuống vai Linh An, khóc nức nở. Linh An liếc nhìn Diệp Anh, ánh mắt như thể dò hỏi có chuyện gì xảy ra. Diệp Anh nhún vai, lắc đầu. Đột nhiên Đan Nguyên cầm lấy vai Linh An lắc qua lắc lại, chất vấn:

- Cậu còn nhớ con gà con chúng ta góp tiền mua hồi lớp 9 không?

- Một chút, Linh An cẩn trọng trả lời.

- Mình đã nói là để mình nuôi. Mình chắc chắn sẽ chăm sóc nó cẩn thận. Nhưng hai cậu không đồng ý. Nói tiệm ăn của mẹ mình là nơi nguy hiểm. Rồi sao? Cuối cùng mới 1 tuần, nó đã chết.

Đan Nguyên lại òa khóc nức nở. Diệp Anh nhìn Linh An, thì thầm:

- Đó không phải một con chim sao? Nhưng làm sao nó chết?

Linh An chưa kịp trả lời, Đan Nguyên bắt đầu la hét:

- Nó chết là do mình. Do mình không dứt khoát. Nếu mình nhất định giành lấy nó, mang nó về nhà nuôi, nó đã không chết.

Diệp Anh thở dài, lấy tay bịt miệng Đan Nguyên rồi ra hiệu cho Linh An đỡ lấy tay còn lại của cô bạn thân đã say mèm. Đan Nguyên cắn tay Diệp Anh khiến cô đau điếng, rồi chạy khắp bãi biển, vừa chạy vừa hét rất to: “Mình là kẻ nhát gan! Mình không thể giành lấy thứ mình muốn!”

Rạng sáng, Đan Nguyên thấm mệt, ngủ gục trên bãi biển. Diệp Anh và Linh An gắng sức lôi cô về phòng khách sạn. Đường đi bằng phẳng mà hai cô cảm thấy như đang gánh gạo leo lên núi. Toàn thân ê ẩm.

Khi mặt trời dần lên tới đỉnh đầu, Diệp Anh và Linh An mới uể oải thức dậy. Hai cô nhìn sang bên nhưng không thấy Đan Nguyên đâu, dáo dác tìm khắp phòng cũng không thấy bóng dáng. Diệp Anh đang định chạy ra bờ biển thì nghe có tiếng gọi từ dưới ban công.

- Xuống đây đi! Mình đã chuẩn bị mấy thứ cho các cậu rồi!

Đằng sau Đan Nguyên là 3 chiếc xe đạp cỡ nhỏ và trên tay cô là một hộp thức ăn đầy màu sắc tươi ngon, khói nóng còn bốc lên. Diệp Anh huých tay Linh An thì thầm:

- Con nhỏ này lại giả vờ quên chuyện đêm qua đây.

- Quên cũng tốt. Nếu nó biết mèo nhà mình đã cắn chết con gà ấy, nó chắc chắn không tha cho mình.

- Con Prince sao?


- Không. Lúc đó chưa có con Prince.

- Nói thế nào thì người cũng không thể nguy hiểm bằng thú vật được. Đáng lẽ chúng ta nên để Đan Nguyên nuôi con gà đó.

Diệp Anh thở dài. Linh An kéo tay Diệp Anh trở vào trong.

Trời nắng dịu. Ba người vui vẻ đạp xe dọc bờ biển. Trên bãi cát trắng mịn một bữa tiệc màu sắc đang diễn ra. Những bộ bikini quyến rũ trải mình nằm dài dưới bóng râm của những cây dù làm bằng cọ. Những chiếc quần đùi sặc sỡ hồ hởi đuổi theo vài bộ bikini khác đang sải tay bơi ra xa.

Đan Nguyên và Linh An nhanh chân đạp trước. Diệp Anh rệu rã theo sau, lẩm bẩm: “Giờ đi ngắm cảnh bằng xe đạp đang là mốt hay sao?”

Ba người dừng lại ở một mũi đất nhô ra biển. Vẻ đẹp hoang sơ của nó đủ sức quyến rũ bất kì ai từng đặt chân tới. Đứng cao nhìn xa, mặt nước tiệp một xanh trong, cảnh vật khoáng đạt trải rộng trước mắt. Diệp Anh ngồi xuống tấm vải mỏng Đan Nguyên vừa trải, nhấm nháp chút cà phê trong chiếc bình giữ nhiệt. Linh An nhanh nhẹn bốc lấy một miếng bánh trong hộp đựng thức ăn rồi đút cho Đan Nguyên một mẩu nhỏ không có phần kem, phần còn lại cho cả vào miệng.

- Nếu chúng ta có thể trẻ mãi không già như nơi này thì tốt quá, Linh An thở dài nói.

- 25 tuổi là già rồi sao?, Diệp Anh nằm xuống, ngẩng đầu nhìn bầu trời trên cao.

- Cậu đã thành nhà văn, mình đã thành nhà thiết kế, Linh An là nghệ sĩ piano, điều chúng ta từng ước đều thực hiện được rồi, sao vẫn thấy trống rỗng nhỉ, Đan Nguyên tự hỏi.

- Chính vì đều thực hiện được rồi nên mới trống rỗng. Giờ là lúc nên có mục tiêu khác rồi, Linh An hào hứng.

- Kết hôn?, Đan Nguyên buột miệng.

Diệp Anh và Linh An đều quay sang nhìn Đan Nguyên. Đan Nguyên bối rối xoắn hai bàn tay lại với nhau. Biểu hiện này của cô càng làm Diệp Anh nghi ngờ.

- Dạo này cậu rất hay nhắc đến lòng dũng cảm, giành lấy thứ mình muốn…

Diệp Anh ngồi bật dậy, tiến sát mặt Đan Nguyên, nhướn mày hỏi:

- Cậu đang ngoại tình với một người có vợ sao?

Linh An bật cười, đập mạnh vào vai Diệp Anh.

- Nói vớ vẩn. Nó có gan đó không? Nếu làm chuyện đó thật thì là cậu mới đúng. IQ của cậu cao nhất. Cậu đã che giấu điều gì thì có trời mới biết được.

Diệp Anh gật gù.

- Cũng phải. Vậy…dũng cảm…giành lấy thứ mình muốn… Không phải cậu đang nhắc đến giám đốc của cậu, cái gã góa vợ, có một đứa con và sắp tái hôn đấy chứ?

Linh An nhìn Đan Nguyên, sửng sốt.

- Sao cậu không trả lời? Vậy là đúng rồi hả?

Linh An nói như hét làm Diệp Anh cũng phải giật mình:

- Cậu nhìn mình đi, mình là đứa ngu ngốc nên mới chọn một gã nhạc sĩ quèn và giờ lại dây dưa với một gã nhân viên phục vụ. Cậu cũng nhìn Diệp Anh đi, cậu ta không có mắt nhìn người nên mới yêu đơn phương con cá khô đó suốt 7 năm trời và 7 năm sau lại hẹn hò với một kẻ trăng hoa. Còn cậu thì khác…

Linh An uống một ngụm nước để nuốt xuống sự tức giận. Diệp Anh ngay lập tức tiếp lời:

- Cậu là đứa sáng suốt nhất, ngoan hiền nhất, cậu chắc chắn phải kết hôn với người đàn ông hoàn hảo.

Đan Nguyên cười trừ, cẩn trọng nhích ra sau.

- Mình đã nói gì đâu mà các cậu phải hoảng lên thế?

- Đúng. Chuyện này không thể nói, cũng không thể làm, Diệp Anh sốt sắng.

- Phải giấu kín. Nhất là với mẹ cậu. Nếu biết chuyện cậu bỏ làm giáo viên qua làm thiết kế, mẹ cậu sẽ giết cậu. Nếu biết chuyện cậu muốn kết hôn với gã đó, mẹ cậu sẽ tự sát, Linh An gấp gáp nói.


- Mình biết rồi, Đan Nguyên thở dài.

Diệp Anh choàng tay qua vai Đan Nguyên.

- Đám cưới ngày mai, nhất định có nhiều người đàn ông tiềm năng đến dự. Cậu chưa ưng anh chàng gà rán cũng không sao. Tìm trong số họ chắc chắn phải có một người.

Cả ba cùng nhìn về phía chân trời. Lấp lánh nắng. Tuổi 25 của họ như nước biển kia, trong suốt có thể nhìn thấy những tảng đá nhọn bên dưới nhưng không thể nhìn thấy hết sự tối đen và sâu thẳm khi tới đáy.

Ngày hôm sau, đám cưới diễn ra. Khuôn viên khách sạn biến thành một khu vườn hoàn hảo. Những chiếc bàn tròn được xếp dọc lối vào phủ kín hoa hồng trắng. Chú rể đường hoàng tiến đến nơi làm lễ, khuôn mặt đăm chiêu. Phía sau, Diệp Anh thì thẩm hỏi Linh An, Đan Nguyên cũng ghé tai vào nghe ngóng.

- Cậu nói thiệp cưới đã đưa từ lâu rồi, sao bây giờ mới tổ chức?

- Vì hai bên không đạt được thỏa thuận tiền hôn nhân.

- Là gì?

- Là thỏa thuận phân chia tài sản trước khi kết hôn, Diệp Anh quay sang giải thích với Đan Nguyên.

- Anh ta cũng muốn kiếm cô gái khác nhưng cái giá họ đưa ra còn cao hơn nhiều lần so với chị họ mình.

Lúc này, họ đột nhiên im lặng. Cô dâu xuất hiện, vội vã đứng lên phía trước. Chị ta chạy qua Linh An. Mùi rượu nồng nặc. Dáng đi lảo đảo.

Tuy cô dâu cười suốt buổi lễ mà không biết tại sao nhưng may mắn, mọi việc vẫn diễn ra suôn sẻ, khách khứa có vẻ rất hài lòng với sự sang trọng và xa hoa. Linh An hào hứng tham gia vào nhóm những người khuấy động bữa tiệc bằng vài điệu nhảy sôi động. Cô thay chỗ chú rể vui vẻ xoay tròn cùng cô dâu trong khi anh ta sau khi đưa người mẹ già yếu ra khỏi bữa tiệc ồn ào, ngồi một góc, châm thuốc hút. Diệp Anh tình cờ gặp lại vị đạo diễn, người dìu dắt cô vào con đường viết kịch bản, đang thực hiện một bộ phim trên đảo. Hai người trò chuyện rất lâu bên ngoài bữa tiệc. Đan Nguyên đứng bên cạnh những người khách nhã nhặn nhất, nói qua loa vài lời lịch sự. Đột nhiên cô nhận thấy một giọng nói rất quen, giật mình quay lại.

- Đúng là cô rồi. Nhìn từ xa tôi còn ngờ ngợ.

Mắt Đan Nguyên mở to, sửng sốt.

- Giám đốc, anh làm gì ở đây?

- Tôi là khách bên nhà chú rể. Thế còn cô?

- Tôi là khách bên nhà cô dâu, Đan Nguyên từ tốn trả lời.

Gió thổi đến, làm bay tóc Đan Nguyên qua bên. Quốc Dũng thoáng ngửi thấy một mùi hương quen thuộc. Anh bất giác chăm chú vào khuôn mặt Đan Nguyên. Đan Nguyên nhìn qua bên, bối rối bắt gặp ánh mắt Quốc Dũng. Anh bèn lảng tránh.

- Đúng là khoảng cách tuổi tác. Cô dâu thì tràn đầy năng lượng còn chú rể có vẻ đã mệt mỏi với bữa tiệc ồn ào này rồi.

- Tôi không nghĩ đó là do tuổi tác. Chỉ là đối với họ việc kết hôn này có ý nghĩa khác nhau thôi.

Quốc Dũng quay sang nhìn Đan Nguyên, mỉm cười, thì thầm:

- Cô cũng nghe nói về bản hợp đồng tiền hôn nhân của họ rồi à?

- Sao anh biết?

- Vì tôi là một trong 2 người làm chứng.

- Vậy nếu li hôn, ai là người được lợi?

Quốc Dũng lắc đầu, đưa mắt nhìn về phía những người đàn ông đang nhảy xung quanh cô dâu.

- Không biết nữa. Có thể là những người đàn ông đằng kia.

Đan Nguyên nhìn chị họ của Linh An. Cô thoáng thấy hình ảnh vợ chưa cưới của Quốc Dũng trong đó. Cô ngần ngừ quay sang, chưa kịp mở lời đã bị Quốc Dũng chặn lại.

- Nhìn kĩ, tôi thấy cô dâu có nét gì đó giống vợ chưa cưới trước đây của tôi.


Đan Nguyên tròn mắt nhìn Quốc Dũng.

- Vợ chưa cưới trước đây? Tức là anh bỏ cô ấy để kết hôn với vợ chưa cưới hiện tại?

- Không. Là tôi bỏ cô ta để không phải kết hôn nữa hoặc kết hôn với ai đó, sau này.

Đan Nguyên nhìn Quốc Dũng chằm chặp, trong đầu hiện lên hàng loạt câu hỏi. Quốc Dũng khẽ nhìn cô, mỉm cười.

- Xin lỗi. Cô đã mất công giúp tôi trang trí một đám cưới đẹp như vậy mà tôi lại khiến cho nó không thể diễn ra.

Quốc Dũng vui vẻ vỗ tay theo điệu nhảy. Đan Nguyên cảm thấy trong ánh mắt của Quốc Dũng có điều gì đó kì lạ. Vẫn buồn và sâu nhưng nó lúc này, dường như đang mỉm cười với cô.

Diệp Anh từ xa nhìn thấy biểu hiện này của Đan Nguyên và Quốc Dũng, trong lòng dấy lên một cảm giác bất an.