Chung Cực Truyền Thừa

Chương 669: Uy hiếp tới từ Thiên Giới

- Hiện tại, nói cho ta biết thân phận và mục đích của các ngươi khi tới nơi này!

Toàn thân giống như bị điện giật và run lên, ba người còn lại đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy trong ánh mắt của đối phương là sợ hãi và kinh hãi.

Sau khi do dự một lát, một tên thanh niên áo tím đầu hơi thấp cắn răng một cái, sau đó tiến lên một bước.

- Chúng ta là người Huyền Đông Thiên, Thanh Long Bảo, phụng mệnh Gia Nhĩ Ba Tư Diện, hủy diệt không gian chi tháp!

- Huyền Đông Thiên?

Lâm Dịch nhíu mày, thần sắc lộ ra dáng vẻ kinh nghi, lông mày nhíu lại...Sau khi đạt được đáp án, hắn cũng có chút kinh dị.

Tuy hắn hiểu cái gọi là không gian chi pháp chính là bổn nguyên cho tháp, nhưng bây giờ còn không rõ Đông Nam Thiên đại lục Bạch Đế, cùng Huyền Đông Thiên cái gọi là Thanh Long Bảo có liên quan gì.

- Chẳng lẽ cái Thanh Long Bảo kia và Bách Nguyên Tông có ân oán? Do đó muốn phá hư thứ nguyên vị diện của đối phương?

Lâm Dịch chỉ có thể suy đoán như thế.

Nhưng đột nhiên toàn thân của hắn run lên, ánh mắt của hắn ngưng trọng, ba gã cường giả áo tím, chỉ cảm giác toàn thân của mình mát lạnh, sau đó nghe Lâm Dịch mở miệng nói:

- Đi xuống đây, chỉ có bốn người các ngươi?

Sắc mặt ba người hơi đổi, lựa chọn trầm mặc.

Nhưng nhìn biểu lộ của đối phương, Lâm Dịch đã biết mình đoán sai rồi.

Trong lòng nhanh chóng suy nghĩ...Bổn nguyên chi tháp này có bốn, nhưng nếu trong đó có một cái bị phá hư, sẽ xảy ra chuyện gì? Chuyện đó không ai biết được.

Nhưng nơi này là gia hương của hắn, trừ người phía sau không nói, trên đại lục này còn La Á, Ám Tương, gia tộcTrương Tạp, gia tộc của Thư Mộng, cùng với Lâm Yến, cùng với những dân chúng sinh hoạt trên các thành thị của đại lục...Nếu như đại lục Bạch Đế thật sự xảy ra chuyện, khó bảo toàn những người này không bị liên lụy.

- Đáng chết!

Trong lòng Lâm Dịch lo lắng, nhịn không được chửi nhỏ một tiếng, đôi mắt đầy tơ máu, nhìn chằm chằm vào ba người kia, sau đó hưng hăng nói:

- Nếu như đại lục Bạch Đế xảy ra chuyện gì...Ta muốn toàn bộ Thanh Long Bảo của các ngươi chôn cùng với nó!

Sát ý nghiêm nghị làm cho sau lưng ba người này mát lạnh, ánh mắt nhìn Lâm Dịch đầy hoảng sợ...Bọn họ thật sự có chút không rõ, rốt cuộc tên Lâm Dịch này từ nơi nào chạy tới đây, tại vi diện này, không phải chỉ có cường giả dưới tứ giai mới vào được sao? Chẳng lẽ hắn...

Nhớ tới thảm trạng vừa rồi của tên thanh niên âm nhu, ba người đều nhịn không được nuốt nước miếng một cái...Thanh niên âm nhu là người mạnh nhất trong bọn họ, nhưng tên thanh niên âm nhu đó không ngăn cản được Lâm Dịch, những người bọn họ không cần phải nói tới.

Trong lúc nhất thời, ba người chỉ có thể khẩn trương nhìn Lâm Dịch, nhưng cũng không dám nói thêm cái gì.

Lâm Dịch ngẩng đầu nhìn liếc trời, nhịn không được lại mắng một tiếng đáng chết.

Sắc trời hôm nay vẫn bình thường, thần thức khuếch trương ra ngoài, địa phương khác cũng không có xảy ra biến hóa gì...Nhưng mà trong nội tâm Lâm Dịch lại không bình tĩnh được, dù sao, bốn bản nguyên chi tháp, hắn cũng không biết nguyên lý của nó như thế nào. Nhưng chính bốn cái bổn nguyên chi pháp có tác dụng bảo toàn cái không gian này...Cho nên mỗi cái bổn nguyên chi tháp, chỉ có thể ngăn cản không gian loạn lưu trong phạm vi nhất định?

Đột nhiên Lâm Dịch quay đầu lại, nhìn thấy người nhà vẫn còn ngơ ngác, mở miệng nói:

- Phụ thân, ở nơi của chúng ta có cổng truyền tống đi tới vài chỗ bổn nguyên chi tháp khác hay không?

Lâm Cường lại giật mình một cái, nhưng sau đó nhanh chóng khôi phục tinh thần lại, khẽ chau mày, lắc lắc đầu nói:

- Không có.

- Đáng chết!

Lâm Dịch lại mắng một câu, sau đó quay đầu lại, sát ý trong mắt bắn ra ngoài.

- Đám hỗn đản các ngươi, ở Thiên Giới không có việc gì làm, chạy tới đại lục Bạch Đế giết người sao? Đều đi chết đi!

Trong lòng của Lâm Dịch hiện giờ đầy lo lắng, có khả năng lưu thủ sao?

Chỉ nghe Lâm Dịch nói, trong lòng của ba người lập tức xuất hiện cảm thấy bất an, cơ hồ trong nháy mắt đều tán ra những hướng khác nhau mà bỏ chạy...Tốc độ cực nhanh, bọn người Lâm Cường, Vân Băng không cách nào nhìn thấy bóng dáng của bọn chúng.


- Muốn chạy?

Lâm Dịch tức giận hừ một tiếng, chỉ thấy tay phải của hắn điểm lên không trung ba cái...Mà ba cái điểm lên này, nhanh chóng xuất hiện ra một vết rách không gian màu đen, bỗng nhiên từ trong tay của hắn ra ngoài.

Cái này, chính là vết rách không gian!

- A...

Có ba tiếng kêu thảm thiết từ ba hướng truyền tới, ngay sau đó, trong ánh mắt của bọn người Lâm Cường Vân Băng hoảng sợ, nhìn thấy trên bầu trời không có thứ gì, đột nhiên xuất hiện miệng của một con cự thú, chính là vết rách không gian...Mà tiếng kêu thảm thiết, chính là từ trong vết rách không gian truyền ra, mơ hồ trong đó, ba đạo thân ảnh, đã bị hút vào trong không gian loạn lưu.

Chuyện này chỉ diễn ra quá nhanh, thời gian chỉ một cái nháy mắt, tất cả lại không phục bình tĩnh...

Giết chết ba người kia, sát khí trong lòng của Lâm Dịch đã yếu đi đôi chút. Nhưng khi nhìn xuống phía dưới, thấy thảm trạng bên dưới, phần sát khí kia lại bốc phát lên cao.

- Mặc kệ ngươi là người nào của Thanh Long Bảo...Chờ ta trở lại Thiên Giới, đó là ngày ta tính sổ với ngươi!

Thanh Long Bảo, đây là thế lực lần đầu tiên nghe thấy, nhưng nó trở thành đối đầu số một trong lòng Lâm Dịch.

- Dịch tử, thật sự là chàng sao?

Bên tai, đột nhiên nghe được âm thanh của Thư Mộng, thân thể Lâm Dịch run lên, sát ý kia lập tức tiêu tán vô ảnh vô tung, chỉ còn lại nhu tình và áy náy.

Hắn từ từ quay đầu lại, Thư Mộng và Thủy Linh Lung đang ngơ ngác nhìn mình, đôi mắt xinh đẹp tuyệt trần, trong khóe mắt, đã xuất hiện nước mắt.

- Là ta...Thật xin lỗi!

Lâm Dịch cảm thấy tâm của mình như mềm nhũn ra, đối mặt với ánh mắt ngơ ngác của nhị nữ, nhiều năm như thế hắn luôn tận lực trốn tránh cảm giác này, rốt cuộc trong nháy mắt đó, hắn phải đối mặt.

Hắn hít sâu một hơi, nhưng sau đó cúi đầu xuống thật sâu.

Tiếng gió vang lên, còn không có biết rõ ràng chuyện gì xảy ra, hai thân thể mềm mại thơm ngát kia, một trái một phải đã lao vào trong ngực của hắn. Ngay sau đó, áp lực đạt tới mức tận cùng theo nước mắt, rốt cuộc cũng có chỗ để bộc phát.

Trong nháy mắt, thân thể của Lâm Dịch căng cứng, sau đó, khóe mắt của hắn cũng ướt át.

Thủy Linh Lung cùng Thư Mộng hiện giờ chẳng quan tâm tới rụt rè nhút nhát...Chờ đợi hơn ba trăm năm, rốt cục cũng đợi được ngày trượng phu trở về, ba trăm năm vương vấn, ba trăm năm tưởng niệm, ba trăm năm ủy khuất...Giống như lũ bất ngờ bộc phát, đã khóc là không thể vãn hồi. Tiếng khóc mang theo áp lực tới cực điểm bắt đầu là thút thít, đến cuối cùng là gào khóc.

Ba người, cơ hồ dùng hết lực lượng toàn thân ôm lấy nhau. Cơ hồ trong nháy mắt, như muốn dung hợp đối phương vào trong lòng của mình.

Lâm Cường cùng Vân Băng nhìn thấy tràng cành này, cũng nhịn không được, khóe mắt ướt át. Cúi đầu liếc mắt nhìn cảnh tượng tàn phá bên dưới, Lâm Cường đành phải than nhẹ một tiếng, ánh mắt trở nên thanh minh:

- Người Thiên Giới tới...Mục đích của chúng chính là đại lục Bạch Đế...Không biết ba nơi khác đã như thế nào rồi.

Vân Băng cũng nhíu mày, sau một lát, đầu tiên là nàng nghĩ tới Lâm Yến:

- Yến nhi đang ở trong thành thị, hiện giờ cũng không an ổn...Chúng ta phải nhanh chóng mang nó tới đây. Nơi này có Dịch nhi tọa trấn, ta nghĩ có lẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.

Nói đến Lâm Dịch, Lâm Cường nhịn không được ngẩng đầu nhìn ba người đang cùng ôm nhau, khóe miệng nhịn không được lộ ra vẻ tươi cười:

- Dịch nhi đến thật đúng lúc, nếu không, cũng chỉ có thể nhặt xác của chúng ta...Nhưng thời gian ba trăm năm này, hắn tiến bộ quá nhiều, không thể dùng từ khủng bố để hình dung được nữa rồi.

Nói tới chỗ này, Lâm Cường có chút cảm khái. Năm đó Lâm Dịch vẫn còn là hài tử, là hắn một tay nuôi lớn, cũng nhìn hắn đi từng bước một phát triển. Nhưng hiện giờ ba trăm năm qua đi, thực lực của nhi tử, đã vượt qua người làm phụ thân như hắn quá xa...Trong lòng của hắn, trừ cảm khái ra, cũng chỉ có mừng rỡ và tự hào. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Khục!

Đột nhiên Vân Băng ở bên cạnh ho khan một tiếng, nhổ ra một ngụm máu tươi. Sắc mặt của Lâm Cường lập tức biến đổi...Trạng thái của Vân Băng cũng không thể nói là tốt hơn hắn bao nhiêu. Nhưng sau khi Lâm Cường trọng thương, Vân Băng thậm chí không có chút thời gian chữa thương cho mình, lại còn dùng dị năng chữa thương giúp Lâm Cường. Hôm nay đại địch bị Lâm Dịch tiêu diệt, cho nên tinh thần lực của nàng buông lỏng, rốt cuộc cũng bộc phát ra.

Tiếng ho khan kịch liệt của nàng bộc phát như sấm, phun ra nhiều máu tươi, Lâm Cường kinh hô:

- Băng nhi!

Sau đó ôm nàng vào ngực.

Lâm Dịch bên kia đang vui sướng đoàn viên, nghe được phụ thân kinh hô, khi nghe thấy tiếng ho khan kịch liệt, mẫu thân không ngừng phun máu, sắc mặt cũng đột biến.


Không kịp nói cái gì, ôm Thư Mông và Thủy Linh Lung, thân hình nhoáng một cái, đã tới bên cạnh Lâm Cường.

- Dịch nhi, mẫu thân của con...

Lâm Cường lập tức ngẩng đầu lên, biểu lộ lo lắng.

Lâm Dịch nói:

- Phụ thân, yên tâm, không có chuyện gì đâu.

Lúc này Thư Mộng và Thủy Linh Lung cũng khôi phục tinh thần lại. Từ trong ngực Lâm Dịch xem xét, nhìn thấy Vân Băng như thế, sắc mặt đại biến, cùng kêu lên:

- Nương!

Tay của Lâm Dịch, đã áp vào lưng của mẫu thân, năng lượng huyết sắc bắt đầu tản ra, thân thể Vân Băng ho khan kịch liệt, lập tức oa một tiếng, sau đó phun ra một ngụm máu tươi, sau đó khôi phục lại một chút huyết khí.

Tay của Lâm Dịch không ngừng, một cổ năng lượng cường hãn xuất hiện trước mặt Lâm Cường, truyền từ trong thân thể Lâm Dịch, tiến vào thân thể Vân Băng.

Đương nhiên, nhìn thì cường hãn, nhưng khi tiến vào thân thể thì nó rất ôn nhu...Nhưng động tác quá nhanh, nhìn thì thấy cường hãn mà thôi. Với thần thức hiện giờ của Lâm Dịch, muốn năng lượng ôn nhu hay cường hãn hung mãnh đều làm được, cũng không phải vấn đề gì.

Qua một lát sau, ba người đều khẩn trương nhìn Lâm Dịch và trạng thái của Vân Băng nằm trong ngực của Lâm Cường, sợ xảy ra vấn đề gì...

Nhưng khá tốt, tiếng hít thở đều đặn đã vang lên. Năng lượng huyết sắc biến mất không thấy gì nữa, Lâm Dịch mở to mắt...Vân Băng trong ngực Lâm Cường, hiện giờ đã hôn mê, nhưng hô hấp của nàng đã có lực và sâu hơn trước.

- Nghỉ ngơi một thời gian ngắn là không có chuyện gì.

Lâm Dịch lộ ra dáng tươi cười.

Lâm Cường lúc này mới thở ra một hơi, nhìn Vân Băng ở trong ngực của mình.

Thư Mộng cùng Thủy Linh Lung lúc này cũng uốn éo đầu tựa vào ngực của Lâm Dịch...Sắc mặt của hai người có chút tái nhợt, khóe miệng thỉnh thoảng vẫn còn tia máu chảy ra, nhưng không nói tới chiến đấu vừa rồi, Thủy Linh Lung cũng trị liệu cho hai người một lúc, thương thế coi như ổn định. Ít nhất lơ lửng trên không trung không thành vấn đề gì.

- Mộng nhi cùng Linh Lung thương thế cũng không nhẹ...Phụ thân, các người đi vào trong bổn nguyên chi pháp nghỉ ngơi. Con đi tới những nơi khác xem sao.

Lâm Dịch cúi đầu nhìn phế tích bên dưới, than nhẹ một tiếng rồi nói ra.

Lâm Cường biết rõ mình bây giờ dưới tình huống này không làm được gì. Có chút gật gật đầu rồi nói:

- n...Tận lực cứu nhiều thêm ít người.

Nói tới chỗ này, trong giọng nói mang theo một tia thương cảm không kiềm nén được.

Chúng bạn sớm chiếu gặp nhau, trong một lúc đã sinh ly tử biệt, cả một thành thị, trong nháy mắt đã hóa thành phế tích...Loại bi thương này, có thể tưởng tượng.

Lâm Dịch gật gật đầu, quay đầu nhìn Thư Mộng cùng Thủy Linh Lung.

Nhẹ nhàng cầm tay các nàng, ôn nhu nói:

- Nghỉ ngơi thật tốt, đi đi!

Thư Mộng cùng Thủy Linh Lung tuy không bỏ được, nhưng vẫn nhu thuận gật đầu. Hai người đỡ lấy Lâm Cường cùng Vân Băng, bay vào trong bổn nguyên chi tháp.

Nhìn thấy sau khi bốn người tiến vào trong kết giới bảy màu kia, Lâm Dịch mới nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn thành thị dưới chân.

Một tia huyết sắc, hiện ra trong mắt hắn...Trước mặt, đã biến thành tu la địa ngục! Người sống sót không tàn phế cũng bị tường và đất đá đè lên, cũng có người sống đang tìm thân nhân dưới đất đá...Nhưng những bức tường và đá to lớn thế này, đoạn tuyệt hi vọng của bọn họ.

Bọn họ bi thống khóc hô hào, kêu thảm...Nhưng căn bản không làm nên chuyện gì.

- Thanh Long Bảo...Cho dù là người nào, ta cũng không bỏ qua cho ngươi.

Lâm Dịch, hắn siết chặt nắm đấm lại, thân hình của hắn run lên, lập tức xuất hiện trên không trung của phế tích. Người kêu thảm thiết ở khắp mọi nơi, phát hiện Lâm Dịch đang ở trên không trung, giống như nhìn thấy ánh rạng đông, phát ra tiếng kêu cứu.

Lâm Dịch thở sâu, chỉ thấy đồng tử của hắn bây giờ đã biến thành màu xanh da trời. Ngay sau đó, trong phạm vi mấy chục km của thành thị, đột nhiên xuất hiện một cái kết giới không màu, bao phủ ở bên trong!

Lúc này ánh mắt người sống ngây ngốc và hoảng sợ...Những bức tường lớn sập xuống, từ từ bay lên.

Thời điểm mọi người ngây người, ngây ngốc nhìn những bức tường to lớn bay lên cao...Nhưng để lộ ra người ở bên dưới, đều lộ ra cả, trong số đó, có người đã chết, nhưng cũng có những người vẫn còn một hơi.

Trong đôi mắt của Lâm Dịch tràn đầy ánh sáng màu lam quang. Không biểu lộ ra cảm xúc gì, dưới sự khống chế lĩnh vực, những bức tường và đá này từ từ bay lên trời, sau đó bay thẳng ra đại dương.

Bức tường và đá trong phạm vi mấy chục km, dưới sự dẫn dắt của lực lượng nào đó đã bay lên không trung...Khung cảnh này đồ sộ cỡ nào? May mắn thấy tận mắt đã khó tin rồi.

Nhưng mà, điều thần kỳ còn ở phía sau!

Những bức tàng và đá này biến mất ở phía chân trời, sau đó bị ném vào trong biển rộng. Trên người những ai có thương tích, chỉ cảm thấy trên cơ thể của mình có lam quang bao phủ. Ngay sau đó, cảm thấy thương thế của mình, được lam quang này làm thoải mái, sau đó đã tốt lên rất nhiều!

Ngoại trừ những người đã chết rồi, chỉ cần còn một hơi thở, cho dù đứt tay đứt chân, hay lồng ngực đã sụp đổ hoàn toàn...Vào lúc này, đều sinh long hoạt hổ đứng lên hoạt động.

Tất cả đều dùng ánh mắt vui sướng khi nhận ra mình còn sống, cảm giác vượt qua tai nạn xuất hiện trong lòng của mọi người.

- Đa tạ đại nhân!

Không biết là ai khởi đầu, nhưng những người đang hưởng thụ sinh mạng mới, đột nhiên nhìn Lâm Dịch trên bầu trời, quỳ xuống, dập đầu bái lạy, lòng cảm kích tràn ngập trong tim bọn họ.