Chỉ có điều là Lâm Dịch cũng chưa thèm phản kích lại đòn tấn công của Chu Trí Lâm mà thôi. Vì vậy Chu Trí Lâm cũng biết rằng thực lực của Lâm Dịch rất mạnh, nhưng mạnh đến mức độ nào thì hắn cũng không biết rõ.
- Phu nhân của ngươi?
Đôi mắt Lâm Dịch hơi híp lại nói:
- Ngươi nói phu nhân của ngươi là chỉ Lang Sa sao?
- Đương nhiên, bản tọa đã thông báo cho toàn bộ hai đại hải vực Lâm Phong Hải Vực và Phù Du Hải Vực, sẽ lấy Lang Sa làm vợ, nàng chính là phu nhân của bản tọa...Đến tột cùng thì ngươi là người của phương nào?
Chu Trí Lâm ngạo nghễ nói. Khi nói đến Lang Sa, hắn nhìn thoáng qua vẻ mặt tái nhợt của nàng, trong mắt hiện lên một tia ôn nhu. Một người lỗ mãng như Chu Trí Lâm lại hiện ra biểu tình ôn nhu như vậy, có thể không khó để nhận ra hắn cực kỳ yêu thương Lang Sa.
Tâm tình Lang Sa trong thời gian ngắn, lúc hai người nói mấy câu này, cũng hoàn toàn bị đối phương làm cho khẩn trương lên. Nàng nghe được đối phương luôn mồm xưng mình là phu nhân của hắn, nhất thời trợn mắt, nghiến răng hung hăng nhìn Chu Trí Lâm. Nàng đang định mở miệng phản bác lại nhưng Lâm Dịch lại đột nhiên nhẹ nhàng nắm thật chặt lấy tay nàng. Nàng hơi quay đầu nhìn về phía Lâm Dịch, chỉ thấy hắn đang nhìn nàng lắc đầu, ý bảo lúc này nàng không cần nói gì cả.
Tuy rằng Lang Sa không thể giải thích được, nhưng vẫn nhu thuận gật đầu, trở nên trầm mặc xuống. Lúc này Lâm Dịch cũng đột nhiên nghiêng đầu cao giọng nói:
- Nếu đã tới rồi thì xuất hiện đi, còn sợ hãi rụt rẻ dấu đầu hở đuôi như vậy để làm gì? Chẳng lẽ đây là đạo đãi khách của Bách Nguyên Tông các ngươi sao?
Một tiếng này của Lâm Dịch vang lên cực xa, tựa hồ như toàn bộ Dưỡng Tâm Phong đều có thể nghe được rõ ràng. Sau khi hắn dứt lời, sáu đạo lưu quang đột nhiên xuất hiện. Một lát sau, sáu thân ảnh cũng mặc áo bào trắng xuất hiện trước không trung.
Không khí trong toàn bộ phạm vi nhất thời như ngưng đọng lại. Mấy đại cường giả Hư Thần Cảnh đồng thời hiện thân, uy áp cường đại, làm cho đệ tử bình thường thậm chí ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn. Một lát sau đám đệ tử mới phục hồi lại tinh thần, quỳ rạp xuống đất, cao giọng hô:
- Bái kiến các vị trưởng lão.
- Đứng lên đi.
Một thanh âm bình thản nhàn nhạt vang lên. Ánh mắt Lâm Dịch nhất thời hướng về phía bên đó nhìn tới. Nguồn: https://truyenfull.vn
Một thân bạch sắc trường bào, kết hợp với mái tóc bạc trắng, khuôn mặt lại xuất hiện một chòm râu dài, trắng như cước. Đây là dáng dấp của một lão nhân, tóc bạc nhan hồng, thần thái sáng láng.
Tại Thiên giới, tuy rằng mọi người có thể sửa đổi lại dáp dấp thân thể của bản thân mình, nhưng trên thực tế dáng dấp lão nhân cũng không ít. Vì vậy Lâm Dịch cũng không cảm thấy kinh ngạc chút nào.
Đệ tử Bách Nguyên Tông xung quanh nghe được lời người này nói, cả đám đều cung kính đứng lên. Tất cả đều trở nên an tĩnh, nhìn về phía Lâm Dịch và Lang Sa đứng ở trong sân. Về phần Lâm Phỉ, bởi vì lúc này nàng cũng mặc trang phục của đệ tử Bách Nguyên Tông cho nên dưới tình huống này, cũng không mấy ai chú ý tới nàng.
- Ngươi chính là đại trưởng lão Bách Nguyên Tông sao?
Lâm Dịch híp mắt lại, đột nhiên cười nói.
Lão già kia mỉm cười gật nhẹ đầu, nhẹ nhàng vuốt vuốt chòm râu bạc của mình, ánh mắt bình thản nhìn Lâm Dịch cùng với Lang Sa trong lòng hắn, nhẹ nhàng cười nói:
- Lão phu là Kỳ Dương, có lễ với đạo hữu.
Nói xong, hắn hướng tới Lâm Dịch khom người chào hỏi.
Thấy đối phương cũng có lễ nghĩa như vậy, Lâm Dịch cũng mỉm cười, nói:
- Tại hạ Lâm Dịch.
Nói đến đây, hắn cố ý siết chặt Lang Sa vào trong lòng mình, làm cho sắc mặt nàng càng đỏ ửng lên. Sau đó, ánh mắt Lâm Dịch nghiền ngẫm quét nhìn toàn trường, nhoẻn miệng cười nói:
- Đã thất lễ rồi.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người xung quanh đều biến sắc, bao gồm cả Chu Trí Lâm và sáu tên trưởng lão xung quanh, ánh mắt càng lộ ra sát ý lành lạnh. Cũng không ai nói năng thêm lời nào, có vẻ như chuẩn bị động thủ rồi.
Tên Kỳ Dương mang dáng dấp lão nhân kia vẫn không biểu lộ ý tứ gì trong mắt, bất động thanh sắc như cũ, bình tĩnh nhìn Lâm Dịch cười nói:
- Lâm tiểu hữu đã nói đùa rồi. Chỉ có điều đây là có ý tứ gì? Bách Nguyên Tông chúng ta tự vấn vẫn luôn luôn không gây thù chuốc oán với người. Nhưng các hạ hôm nay không có lý do mà xông vào trong tổng bộ của chúng ta, lại vô lễ, khinh bạc với nữ nhân của lục đệ. Chẳng lẽ cho rằng Bách Nguyên Tông ta dễ khi dễ?
Con mắt Lâm Dịch nhất thời híp lại, khẽ cười nói:
- Một câu không gây thù chuốc oán rất hay. Các hạ ăn nói lung tung như vậy, trước đây chưa từng có ai bằng, sau này có lẽ cũng không có ai đạt được. Lời nói dối như vậy cư nhiên cũng có thể dùng ngữ khí bình thản, đạm nhiên mà nói ra. Tại hạ chỉ biết dùng một từ "Phục" mà thôi. Thật sự là bội phục, bội phục.
Lâm Dịch dùng ngữ khí hời hợt như vậy nói trắng ra, chính là lời nói cũng không lưu lại chút tình nào, nhất thời làm cho mọi người xung quanh nghe xong cũng hơi sửng sốt một chút. Tâm tình của Lang Sa lúc này đang khẩn trương mà khi nghe được lời này của Lâm Dịch cũng không nhịn được mà bật cười khúc khích. Xong nàng chợt phát hiện lúc này không thích hợp, vội vã bưng kín miệng lại, khuôn mặt cười cười nhất thời dầng lên một trận đỏ ửng.
Con mắt Lâm Dịch trở nên sáng ngời, quay lại chớp mắt nhìn Lang Sa một chút, làm cho Lang Sa xấu hổ cúi gằm mặt, hầu như hướng cả đầu mình vào giữa bộ ngực cao vứt của nàng.
- Mau thả người của bản tọa ra.
Chu Trí Lâm rốt cuộc không nhịn được, lớn tiếng hô lên. Lâm Dịch quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đối phương đang gắt gao nhìn mình, hiển nhiên đang vô cùng tức giận. Trong đôi mắt hắn càng hiện lên vẻ đố kỵ. Nhìn biểu tình của hắn như vậy, khóe miệng Lâm Dịch lộ ra một tia cười khẽ.
Thấy nụ cười đó của Lâm Dịch, hai mắt Chu Trí Lâm đang mở to, càng trừng lớn hơn như chuông đồng, ngón tay liên tục run rẩy. Phải biết rằng Lang Sa đã đến nơi này thời gian hơn một tháng, nhưng hắn còn chưa có cả cơ hội chạm vào người nàng. Nàng là nữ nhân có tính tình cực kỳ cương liệt, nói là chưa đến lúc tổ chức hôn lễ, không thể để cho mình chạm vào người, bằng không thì nàng sẽ tự sát.
Tuy rằng đối với cường giả Hư Thần Cảnh mà nói thì một nữ tử trình độ tứ giai chiến sĩ như nàng, muốn tự sát cũng không có khả năng thực hiện. Tuy rằng Chu Trí Lâm cực kỳ háo sắc, nhưng lại bị khí chất thanh lãnh của Lang Sa hấp dẫn, cho nên hắn mới cam tâm tình nguyện chờ đợi thêm hai tháng. Mà hiện giờ lại thấy nữ tử mình vẫn truy cầu đang nằm trong lồng ngực của nam nhân khác, hơn nữa dáng dấp còn lộ ra vẻ thẹn thùng, mặt cười ửng đỏ, làm sao Chu Trí Lâm lại không ghen ghét dữ dội cho được? Thậm chí hắn đang cực kỳ hối hận, tại sao không biến nữ nhân đó thành của mình luôn từ trước cho rồi.
Lòng đố kị của Chu Trí Lâm còn chưa nói, tên Kỳ Dương kia cũng đã bị một phen Lâm Dịch nói năng không chút lưu tình, làm cho sắc mặt hắn hơi trầm xuống.
Hắn nhìn chằm chằm Lâm Dịch, tựa hồ như muốn nhìn ra thực lực của Lâm Dịch như thế nào. Nhưng mà tuy rằng cùng là cường giả Ngưng Thần kỳ nhưng Lâm Dịch vẫn mạnh hơn so với hắn nhiều, hắn căn bản không nhìn ra nông sâu của Lâm Dịch một chút nào.
Một lúc lâu sau, Kỳ Dương mới chậm rãi mở miệng nói:
- Thực lực của tiểu hữu thật là cao thâm, tại hạ bội phục. Nhưng nếu Lâm tiểu hữu cho rằng với thực lực của mình mà có thể làm điều xằng bậy. Như vậy lão phu chỉ có thể nói cho ngươi biết là thật đáng tiếc, ngươi sai rồi. Nếu hôm nay ngươi không đưa ra một lý do để thuyết phục được lão phu thì mặc dù lão phu liều mạng để Thần cấp đại nhân trách cứ, lão phu cũng phải lưu lại ngươi bằng được ở chỗ này.
Lâm Dịch lại một lần nữa híp hai mắt lại, lại muốn đưa cường giả Thần cấp ra để dọa người?
Nghĩ như vậy, hắn cũng không dấu diếm mà nhìn sang phía Lâm Phỉ. Lâm Phỉ cười cười nhìn lại hắn, đối mắt chớp chớp vô cùng khả ái.
Khóe miệng Lâm Dịch nhếch lên một tia tươi cười. Nếu những người này mà biết ở đây cũng có một cường giả Thần cấp thì không biết sẽ có biểu tình như thế nào đây?
Cười cười một lúc, Lâm Dịch mới khẽ thở dài một tiếng:
- Ta vốn tưởng rằng Bách Nguyên Tông đứng đầu Phù Du Hải Vực và Lâm Phong Hải Vực, môn quy tất nhiên sẽ cực kỳ sâm nghiêm, môn hạ đệ tử được giáo dục rất tốt. Không nói là sẽ tạo phúc một phương, nhưng chí ít cũng không đến mức ỷ thế hiếp người, làm điều xằng bậy. Nhưng mà hiển nhiên là ta đã sai rồi.
Nghe thấy lời dạo đầu như thế của Lâm Dịch, sắc mặt Kỳ Dương nhất thời hơi đổi. Ánh mắt hắn nhìn về phía Lang Sa đang nằm trong lòng Lâm Dịch. Hắn cũng đã suy đoán được mục đích của đối phương khi đến đây.
Nghĩ tới đây, Kỳ Dương không khỏi hung hăng nhìn chằm chằm về phía Chu Trí Lâm. Nhưng hôm nay lòng đố kị của Chu Trí Lâm công tâm, hắn vẫn hung hăng nhìn Lâm Dịch đang ôm Lang Sa trong lòng. Phỏng chừng đầu óc hắn lúc này chỉ nghĩ làm sao cướp Lang Sa trở về trong tay, ngay cả Lâm Dịch nói gì hắn cũng không nghe thấy được.
Quả thật Bách Nguyên Tông là một môn phái vô cùng lớn, dùng từ siêu quần xuất chúng để hình dung cũng không quá đáng chút nào. Nhưng mà lúc này đây đang chuẩn bị tổ chức hôn lễ, những người xuất hiện trong Bách Nguyên Tông đều chỉ biết Dương Đích dâng lên mỹ nữ cho Chu Trí Lâm. Nhưng căn bản mọi người đều không biết cô gái kia có đồng ý hay không. Suy nghĩ một chút, một nữ tử vừa phi thăng lên Thiên giới, có thể tìm một cường giả Hư Thần Cảnh làm chỗ dựa vững chắc, làm gì có khả năng cự tuyệt? Vì vậy, mọi người bên ngoài đều cho rằng nữ nhân này rất may mắn.
Bách Nguyên Tông vô cùng coi trọng danh dự. Danh tiếng của Bách Nguyên Tông lúc này cũng rất tốt, không có điều tiếng xấu gì cả. Nhưng nếu như chuyện này đồn thổi ra bên ngoài, danh tiếng của Bách Nguyên Tông có thể sẽ chịu đả kích lớn. Nếu như có người lại mượn gió bẻ măng trùng kích thêm vào, sợ rằng danh tiếng của Bách Nguyên Tông gây dựng bao lâu nay sẽ bị hủy diệt.
Ánh mắt Kỳ Dương nhất thời lóe lên, cố gắng suy nghĩ biện pháp xử lý. Mà lúc hắn đang suy nghĩ chợt vang lên một tiếng quát, giống như một tiếng sấm sét chợt nổ tung ra. Tiếng quát này xuất hiện bất thình lình, không hề có dấu hiệu gì. Ai có thể ngờ được, Lâm Dịch đang nói chuyện với ngữ khí xem thường như vậy, đột nhiên cứ như vậy lại xuất thủ.
Chỉ thấy đệ tử Bách Nguyên Tông dưới lục giai, cả đám trợn trừng mắt, lập tức "Phốc xuy" mạnh mẽ phun ra máu tươi. Những tên cường giả Hư Thần Cảnh thì sắc mặt đại biến, vội vã thối lui ba bốn bước, một lúc sau mới phục hồi lại tinh thần. Lúc này tất cả mọi người, bao gồm cả Kỳ Dương đều dùng ánh mắt không thể tin được nhìn về phía Lâm Dịch ở giữa sân.
Một cỗ uy áp khổng lồ không gì sánh được xuất phát từ người Lâm Dịch mạnh mẽ phóng xuất ra tràn ngập không gian. Chưa cần nói đến đám đệ tử lục giai, kể cả cường giả Hư Thần Cảnh cũng tái nhợt sắc mặt. Trên người tất cả hiện lên đủ mọi màu sắc quang mang, thân thể trở nên kịch liệt run rẩy, cố gắng chống cự lại uy áp cường đại của Lâm Dịch.
Tới lúc này sắc mặt tên Chu Trí Lâm kia mới trở nên sợ hãi, sự đố kỵ lúc này đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại sự sợ hãi cùng không dám tin tưởng nhìn sắc mặt lạnh lẽo như nước của Lâm Dịch. Con ngươi của Lâm Dịch lúc này không mang theo bất kỳ tâm tình nào, chỉ nhìn chằm chằm vào Chu Trí Lâm.
- Ngươi dám can đảm ép buộc thê tử của ta làm phu nhân của ngươi? Nếu hôm nay ngươi không cho ta một lời giải thích thỏa đáng...kể cả cường giả Thần cấp tới đây cũng không cứu được ngươi.
Lâm Dịch híp mắt nói, ngữ khí lành lạnh, chấn động giống như búa tạ ngàn cân rơi vào trong tai Chu Trí Lâm, làm cho Chu Trí Lâm không khỏi hô hấp dường như cũng ngừng lại.
- Ngưng Thần kỳ, là cường giả Ngưng Thần kỳ đỉnh phong.
Mọi người trợn trừng hai mắt nhìn, Lâm Dịch lúc này giống như ma thần, trong lòng tất cả mọi người đều vang lên tiếng nói như vậy.
- Đó là thê tử của ngươi sao?
Chu Trí Lâm trừng lớn hai con ngươi, không dám tin tưởng chút nào. Hắn nghĩ tới nát óc cũng không nghĩ ra được, một nữ tử vừa mới phi thăng lên Thiên giới sao lại có một trượng phu thực lực kinh khủng như vậy?
Lang Sa lúc này đang nằm trong lòng Lâm Dịch đã hoàn toàn ngưng trệ lại rồi. Thậm chí cảm giác lúc này của nàng đã hoàn toàn choáng váng. Thời gian cho tới bây giờ được bao nhiêu lâu? Ba trăm năm thôi, chỉ có thời gian ba trăm năm. Đối với người trên Thiên giới sở hữu sinh mệnh vô hạn thì thời gian ba trăm năm chỉ giống như một cái nháy mắt mà thôi. Nhưng Lâm Dịch cư nhiên đã đạt tới đẳng cấp Thiên giới tối đỉnh phong cường giả Hư Thần Cảnh trong truyền thuyết?
Lang Sa ngơ ngác nhìn khuôn mặt Lâm Dịch lúc này đã hoàn toàn biến thành lãnh khốc. Nàng lúc này đã biết, từ nãy tới giờ hắn vì mình nên luôn áp chế lửa giận trong lòng. Cho tới bây giờ hắn đã bạo phát ra rồi. Mà lần bạo phát này của hắn làm cho cả bảy cường giả tối đỉnh phong của Bách Nguyên Tông phải biến đổi sắc mặt.
- Cường giả Thần cấp có tới cũng không bảo vệ được ngươi.
Một câu nói như vậy mang đến hiệu quả vô cùng lớn. Khi Lâm Dịch dùng ngữ khí hờ hững, lạnh lẽo nói ra câu nói kia, cư nhiên làm cho mọi người có cảm giác không nói nên lời. Tựa hồ như những lời nam nhân này nói ra, nhất định hắn sẽ làm được. Mặc dù kể cả cường giả Thần cấp có tới cũng không giữ được mạng cho Chu Trí Lâm.
Khóe miệng Chu Trí Lâm run run, sắc mặt tái nhợt. Ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ của hắn hướng về phía đồng bạn, cuối cùng hướng lên người Kỳ Dương. Kỳ Dương dù sao so với những người khác vẫn bình tĩnh hơn một chút, hắn cũng đang nhìn lại Chu Trí Lâm. Khi hắn nhìn thấy ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ của Chu Trí Lâm, lập tức khôi phục lại bình tĩnh, chậm rãi mở miệng nói:
- Thực sự không ngờ tới, thực lực của Lâm huynh lại rất cao.
Tuy rằng đều là cường giả Ngưng Thần kỳ, nhưng Kỳ Dương vẫn có thể cảm giác được rõ ràng mình không phải là đối thủ của Lâm Dịch.